Chỉ là hiểu biết về Phương Hạo Vân còn quá ít......Nếu nói về bản lĩnh, gã còn kém xa Phương Hạo Vân.
" Người bạn cũ, lẽ ra tội của cậu không đáng chết, nhưng bây giờ thật khó nói..." đột nhiên Phương Hạo Vân cười phá lên, chỉ là luồng khí lạnh lùng trong ánh mắt của hắn ngày càng dâng lên mạnh mẽ, ngay cả Trần Thiên Huy và Vương Thế Phi cũng đều cảm nhận thấy có chút lạnh lạnh...
" Chủ tịch Trần, ông là một trong những người lập ra hội doanh nhân....chắc ông cũng không muốn có chuyện xảy ra ở đây chứ?"
Quay đầu sang, Hứa Mộc Bạch nhìn thấy Trần Thiên Huy, liền chuyển qua nói : " Ông là chủ nhân của hội doanh nhân này, tôi hy vọng ông có thể duy trì trật tự của hội doanh nhân...."
Trần Thiên Huy nghe thấy vậy, nhưng lại không nói lời nào với Hứa Mộc Bạch, mà lạnh lùng nhìn gã một cái, sắc mặt có chút u ám.
Hứa Mộc Bạch hơi ngây người ra, thầm nghĩ, xem ra là cùng một bọn. Chẳng trách tên tiểu tử này lại kiêu ngạo như vậy....Hứa Mộc Bạch liếc mắt nhìn Trần Thiên Huy, trong lòng thầm nghĩ, hội doanh nhân hôm nay,ông ta là người sáng lập ra. Có thách gã cũng không dám làm ra chuyện gì quá đáng, nếu không xem ông ta thu dọn hiện trường như thế nào.
Có điều, dượng của gã Ngô Tư là chi đội trưởng chi đội trật tự trị an thành phố, có ông làm hậu thuẫn, gã có gì mà phải lo chứ, người xưa nói thật hay, dân không đấu với quan, tập đoàn Thịnh Hâm của Hạo Vân quả là nhiều tiền hơn tập đoàn Đông Hải, nhưng bây giờ có tiền thì có thể làm gì chứ, thời đại này, có tiền cũng không bằng có quyền....
Bây giờ Hứa Mộc Bạch chỉ ước rằng Phương Hạo Vân ra tay đánh hắn, chỉ cần ra tay, tất cả đều giải quyết xong...Đến lúc đó dượng gã đến bắt người, lúc đó thì danh chính ngôn thuận rồi.
Nghĩ đến đây, Hứa Mộc Bạch cố ý tiếp tục kích động Phương Hạo Vân, ép hắn ra tay : " Người bạn cũ à,....nói xem, cậu muốn thế nào? Dù sao những lời lúc trước cậu cũng đều nghe thấy rồi. Chuyện đã xảy ra rồi, cũng phải giải quyết thôi?"
" Tặng cậu một câu này, tự gây nghiệt, không thể sống....!"
Dường như Phương Hạo Vân cũng nhận ra, Hứa Mộc Bạch không có chút sợ hãi, hình như đang đợi hắn ra tay thôi. Tư liệu về Hứa gia hắn vẫn chưa được xem qua, vì thế bây giờ hắn cũng không rõ, Hứa Mộc Bạch không hề sợ hãi rốt cuộc là dựa vào cái gì.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cứ cho là đứng đằng sau Hứa Mộc Bạch là thị trưởng, bí thư vậy thì cũng có làm sao chứ? Hắn tuyệt đối sẽ không có chút nào nản lòng cả.
" Phương Hạo Vân, đừng có mặt dày không biết xấu hổ, giả vở đức cao vọng trọng nữa....cậu là loại người gì, mọi người không rõ, nhưng Hứa Mộc Bạch tôi thì lại rõ mồn một. Tôi không tin hôm nay cậu có thể làm ra chuyện lớn gì kinh thiên động địa."
Sắc mặt Hứa Mộc Bạch đanh thép, gã muốn kích động Phương Hạo Vân, nhưng lại không ngờ được lại bị Phương Hạo Vân chọc tức lại. Ánh mắt khinh thường miệt thị đó của hắn, thực sự đã khiến gã không thể nhịn tiếp được nữa. Nhớ lại năm đó, tên tiểu tử này đứng trước mặt gã, ngay cả một câu nói lớn cũng không dám nói trước mặt gã, để gã muốn ăn hiếp thế nào thì ăn hiếp như thế....nhưng bây giờ đã phản lại gã rồi.
" Hứa Mộc Bạch, có biết lợn chết thế nào không?" Bỗng nhiên Phương Hạo Vân cười phá lên rồi hỏi.
" Liên quan gì đến tôi...."
Hứa Mộc Bạch chỉ thẳng vào mũi Phương Hạo Vân mà chửi lên : " Cho cậu một phút, lập tức biến mất khỏi trước mặt tôi, nếu không, đừng trách tôi không khách khí...."
Chỉ một câu nói như vậy, Hứa Mộc Bạch đột nhiên cảm nhận được cảm giác lúc trước đã tìm lại về rồi, trong lòng thấy thỏa mái hơn nhiều.....
Ngừng lại một chút, Hứa Mộc Bạch tiếp tục chửi bới lăng nhục Phương Hạo Vân, tái hiện phong độ của mình năm đó.
" Tiểu tử thối, xem ra cậu cũng vẫn giống năm đó, vẫn chưa thay đổi, thật khiến người ta thất vọng....." Hứa Mộc Bạch đắc ý cười : " Phương Hạo Vân, hôm nay tôi buông ra những câu nói này, sớm muộn Bạch Lăng kỳ cũng là của tôi....Là của tôi, cậu hiểu chưa?"
Tận mắt nhìn thấy Hứa Mộc Bạch kiêu ngạo như vậy, Vương Thế Phi có chút không chịu được nữa, trong tay đã cầm lên chiếc ghế băng, quyết định sẽ đánh vào đầu hắn. Hắn không nghĩ nhiều, trước tiên phải đập vỡ cái mồm thối tha của tên rác rưởi này đã....
Thế nhưng không đợi chiếc ghế của hắn bay qua, Phương Hạo Vân đã ra tay rồi, cùng với âm thanh mạnh vang lên rõ ràng, Hứa Mộc Bạch không ai bì nổi lúc trước giờ cũng đã tay trái ôm tay phải mà kêu gào thảm thiết.
Vương Thế Phi mở mắt nhìn xem, trên sàn nhà một ngón tay rớt xuống máu chảy đầm đìa.....Lại tiếp tục nhìn bộ dạng của Hứa Mộc Bạch, hiển nhiên, ngón tay đó là của gã.
" Đáng đời lắm....!"
Vương Thế Phi âm thầm ủng hộ, ai bảo ngươi dùng ngón tay chỉ vào Phương thiếu gia mà nói chuyện, đây chẳng phải là tự mình tìm lấy sao?
Hứa Mộc Bạch ôm lấy ngón tay khóc thảm thiết, bỗng chốc gây sự chú ý của mọi người xung quanh, mọi người lần lượt vây quanh lấy xem. Nhưng kỳ lạ thay, nhiều người đứng xem như vậy, nhìn thấy rồi nhưng lại không có một người nào đi báo cảnh sát, cũng không có một người nào gọi điện thoại cấp cứu. Dường như các kẻ nhà giàu phú hào lại càng thờ ơ hơn cả dân thường, đối mặt với tình cảnh đầy máu me như vậy, mọi người lại đều giữ yên lặng không nói ra, ai cũng không muốn đắc tội với đại thiếu gia nhà họ Phương...
Tất nhiên Bạch Lăng Kỳ và Tiểu Điệp cũng nhìn thấy tình trạng thảm hại của Hứa Mộc Bạch, nhưng bọn họ không ai đi qua đó. Trong lòng Tiểu Điệp không có chút sợ hãi nào cả. Người đàn ông này quả thật là rất hung dữ. Bây giờ cô đã bắt đầu hối hận câu nói lúc trước của mình....sớm biết thế này, cô đã không nên đắc tội với hắn.....
Trong lòng Bạch Lăng Kỳ không sợ hãi gì cả, có thì cũng chỉ là lo lắng mà thôi. Cô sợ Hạo Vân làm to chuyện, sau này khó mà thu xếp, quan tòa lại quấn lấy thân.
Nhưng cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn không qua đó.
Dưới tình hình như vậy, nếu cô qua đó khuyên Hạo Vân dừng tay, hiển nhiên là không thích hợp...Nói không chừng còn vì thế mà khiến Hạo Vân phản cảm.
Vì thế, cô chỉ có thể âm thầm cầu nguyện trong lòng, hy vọng Hạo Vân sẽ bình yên vô sự qua được mọi chuyện. Đối với tên bạn cũ Hứa Mộc Bạch, trong lòng cô không có chút cảm giác đau lòng nào cả, Hạo Vân thường nói, mỗi người đều phải trả giá cho những hành động của mình. Hứa Mộc Bạch cậy gia đình mình có tiền, trước đây ở trường không ít lần ức hiếp con gái, hôm nay coi như là báo ứng của gã...
" Mọi người, đều tránh ra đi....mọi người đi làm việc của mình đi, chỉ là một chuyện ân oán cá nhân nhỏ thôi mà....." Với tư cách là một trong những người lập ra hội doanh nhân, Trần Thiên Huy có trách nhiệm, cũng có nghĩa vụ quản lí trật tự của hội trường, ông bước ra khuyên mọi người rời đi, sau đó ra lệnh cho bảo vệ đưa Hứa Mộc Bạch vào trong phòng nghỉ ngơi. Về phần ngón tay đầy máu đó, bây giờ đã không còn thấy trên mặt đất nữa rồi, ai biết là đã bị chó ăn rồi, hay bị mèo tha đi, tóm lại bây giờ không thấy nữa.
Mọi người vốn không muốn bỏ lỡ cơ hội xem cảnh náo nhiệt này, nhưng với lời nói của Trần Thiên Huy, bọn họ cũng không dám làm trái lại, chỉ đành nhanh chóng tản ra.
Mấy ông chủ có mối thâm giao với Hứa gia đi vào trong đám đông, khe khẽ gọi điện thoại đến bệnh viện gọi xe cấp cứu....một người trong số đó còn gọi điện thoại cho Hứa Thiệu Đông, thông báo chuyện con trai gã xảy ra chuyện.
Mọi chuyện nói xong, người đó liền tháo điện thoại ra, ném sim điện thoại đó xuống đất. Chuyện hôm nay, coi như gã đã nhìn thấy rõ, rõ ràng Trần Thiên Huy đã đứng về phía tên tiểu tử nhà họ Phương, ai dám nhiều chuyện người đó chính là kẻ ngốc. Phương Hạo Vân có tài năng bao nhiêu gã không biết, nhưng Trần Thiên Huy là người như thế nào , trong lòng gã biết rất rõ.
Dù sao chuyện cần làm gã đều đã làm rồi, gọi cấp cứu đã gọi rồi, gọi đến nhà Hứa gia cũng đã gọi rồi....coi như hỏi lòng không còn hối hận....còn về ngón tay đó của Hứa Mộc Bạch, rốt cuộc còn có thể ghép lại không, chuyện đó đã không còn là vấn đề gã cần quan tâm nữa rồi.
Sau khi Hứa Thiệu Đông nhận được điện thoại của bạn tốt, đột nhiên kinh hãi, gã không nói gì thêm, lập tức gọi điện thoại đến đội trưởng ở khu đó.
Nguồn truyện: Truyện FULLSau khi nói ngắn gọn thông báo rõ tình hình, gã yêu cầu Ngô Tư nhanh chóng qua đó. Nói gì thì cũng không thể để con trai gã bị ăn hiếp được. Đồng thời gã còn liên lạc cho bạn học cũ của gã là phó viện trưởng , thông báo cho họ chuẩn bị tốt nhóm các chuyên gia bác sĩ ngoại khoa tốt nhất, lúc nào cũng có thể làm phẫu thuật cho con trai gã.....ghép ngón tay....
Bình thường mà nói, ngón tay bị đứt trong thới gian nhất định thì có thể ghép được. Sau khi hai sự việc xảy ra, Hứa Thiệu Đông mới dặn dò tài xế lái xe đưa mình đến hội trường Hoàng Quân.
" Ngón tay của tôi....ngón tay của tôi đâu?" Ngón tay của Hứa Mộc Bạch đã được một người có lòng tốt dùng khăn quấn lại, máu chảy đã không còn khủng khiếp nữa. Nhưng trong lúc này, gã phát hiện một chuyện, ngón tay bị đứt của gã đã không thấy đâu nữa, chuyện này chẳng phải là đùa sao, gã vẫn mong chờ bác sĩ đến để nhanh chóng ghép lại ngón tay cho hắn mà, ngón tay thật sự đã không thấy nữa, vậy thì không còn hy vọng gì nữa rồi...cũng không thể học theo ông Tế Công đó, lấy ngón tay của động vật khác mà ghép vào?
" Thật đáng tiếc, đã không thấy nữa rồi...!"
Người nói là Vương Thế Phi. Ngón tay bị đứt của Hứa Mộc bạch, thực ra đã bị hắn đạp nát, đã vào dưới gậm của ghế sô pha rồi. Là người duy nhất hiểu rõ sự việc tại hiện trường, hắn nói một câu nói thật.
" Thả tôi ra ngoài, tôi phải đi tìm ngón tay của tôi...." Bây giờ Hứa Mộc Bạch đúng là khóc không ra nước mắt nữa.....Hắn nhìn Trần Thiên Huy như cầu xin, nói : " Chủ tịch Trần, thả tôi ra đi, tôi phải nhanh chóng tìm thấy ngón tay của tôi, nếu muộn thì sẽ phiền phức lớn đó....."
" Hứa thiếu gia, cậu quên tôi đã nói với cậu rồi à....Với tư cách là người lập ra hội doanh nhân, tôi có trách nhiệm, cũng có nghĩa vụ bảo đảm sự yên tĩnh của hội trường. Với bộ dạng này của cậu, đừng trách tôi nói thẳng, thực sự rất không thích hợp để tiếp tục ra ngoài hội trường. Bây giờ cậu nên giữ yên lặng, xe cấp cứu sẽ đến ngay bây giờ, đến lúc đó tôi sẽ trực tiếp sắp xếp cậu đến bệnh viện." Trần Thiên Huy nói nghe có vẻ rất chính nghĩa, nhưng trong lòng lại đang âm thầm cười, muốn ghép ngón tay à, quên đi nhé.
Khóe miệng Phương Hạo Vân lộ ra nụ cười tươi mà khinh miệt, nhìn Hứa Mộc Bạch trêu tức nói : " Bạn cũ à, cậu không phải luôn muốn kích động cho tôi ra tay sao, bây giờ chẳng phải đã cho cậu toại nguyện rồi sao?"
Hứa Mộc Bạch không nói gì, chính xác là hắn hy vọng Phương Hạo Vân ra tay, nhưng hắn không thể nào mà ngờ được, tên tiểu tử này lại ra tay hung ác như vậy, thiếu chút nữa đã chặt đứt cổ tay của gã rồi...gã là người muốn mở đầu, nhưng lại không ngờ đến kết cục....
Sớm biết thế này, gã đã không chọc giận vào sát tinh làm gì....
" Hạo Vân, hãy xem xét tình nghĩa bạn học cũ, cậu hãy giúp tôi tìm lại ngòn tay bị đứt, chuyện hôm nay coi như tôi không đúng, tôi nhận lời với cậu, chỉ cần cậu tìm lại cho tôi ngón tay bị đứt, tôi tuyệt đối sẽ không báo cảnh sát, không gây phiền phức cho cậu nữa....." Hứa Mộc Bạch bây giờ lại chỉ nghĩ đến tình nghĩa bạn học cũ, thế nhưng gã lại không nghĩ rằng, trước đây ở trường học, ngoài ăn hiếp Phương Hạo Vân ra, ở đó đâu còn tình nghĩa gì khác.....
Quả nhiên, Phương Hạo Vân nhíu mày, khinh thường nói : " Cậu cảm thấy giữa chúng ta có tình nghĩa sao?"
" Không có...."
Hứa Mộc Bạch trả lời câu hỏi này trong bụng, nhưng lại không dám mở miệng.
Bỗng nhiên gã nghĩ đến một câu nói, ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây.
" Lẽ nào đây là báo ứng sao?" Hứa Mộc Bạch tự mình hỏi mình.
" Chủ tịch Trần, Vương thiếu gia, tôi cầu xin mọi người, hãy giúp tôi, thực ra không được cho tôi ra ngoài cũng được, tôi tự mình tìm, được không?" Cảm thấy tình cảm bạn bè không nhờ vả được, Hứa Mộc Bạch chỉ có thể cầu xin người khác trợ giúp.
Vương Thế Phi trực tiếp nói thẳng ra : " Lẽ nào cậu còn chưa hiểu , chúng tôi là người cùng một phe....."
" Thế là ý gì?" Hứa Mộc Bạch không biết là do đau mà choáng váng, hay là bị dọa mà choáng vàng, nhíu mày lại như ngốc nghếch hỏi.
" Chẳng trách cậu dám chọc giận Phương thiếu gia, thì ra cậu là một kẻ thiểu năng trí tuệ.....nói thực với cậu nhé, hôm nay chúng tôi hợp thành một nhóm để xử lí cậu. Đúng rồi, cậu chẳng phải luôn muốn đi tìm ngón tay của cậu sao? Nói thật cho cậu biết, cứ cho là cậu tìm được, có lẽ cũng không dùng được nữa....Lúc trước, tôi không cẩn thận đã đạp lên, đã không còn hình dạng gì nữa rồi...." Những lời Vương Thế Phi nói đều là thật lòng, vì thế trong lòng cũng không có chút gì đau lòng, ngược lại còn có chút vui sướng vì đã trừ hại cho dân. Những việc xấu của Hứa Mộc Bạch, hắn cũng đã nghe nói qua...hôm nay chính là báo ứng.
Đương nhiên, cũng trách hắn không biết lượng sức mình.
" Các người,....các người đúng là một bọn, chủ tịch Trần, uổng cho ông cũng là người có tiếng tăm, ông lại cùng với tên họ Phương kia là một bọn.....Phương Hạo Vân, mày hãy chờ đấy, chờ dượng của tao Ngô Tư đến, mày hãy chờ mà ngồi tù đi?"
Chuyện đã đến nước này, Hứa Mộc Bạch cuối cùng cũng lôi bia đỡ đạn của mình ra nói : " Chi đội trưởng chi đội trật tự trị an thành phố Ngô Tư là dượng của tao, chuyện xảy ra ngày hôm nay, bọn mày không ai có thể thoát khỏi tội này đâu...."
" Mày đang uy hiếp tao đấy à?" Phương Hạo Vân khinh thường cười : " Đừng nói là Ngô Tư, cứ cho bố dượng mày là Lâm Quốc Đống, cũng chưa chắc đã làm gì được tao?"
Lâm Quốc Đống là bí thư thành ủy thành phố Hoa Hải, Phương Hạo Vân lại dám không coi ông ta ra gì, thực sự nằm ngoài sự tưởng tượng của Hứa Mộc Bạch.
" Hứa Mộc Bạch, hôm nay tao trịnh trọng cảnh cáo mày, Bạch Lăng Kỳ là thiên nga trắng, tuyệt đối không phải là loại cóc ghẻ như mày có thể muốn....." Phương Hạo Vân dùng một ánh mắt ra hiệu, Vương Thế Phi một chân đạp vào bụng Hứa Mộc Bạch, tên Hứa Mộc Bạch đột nhiên ngã nhào xuống đất, hung hăng bò dưới đất.