Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 432


" Nếu đã sợ chết, vậy sao cô không phối hợp để cho bác sĩ tiến hành trị liệu?" Phương Hạo Vân có hơi khó hiểu.

"Bởi vì có một chuyện mà tôi còn sợ hơn cả cái chết..." Nói tới đây, đôi con ngươi xinh đẹp của Đinh Tuyết Nhu nhìn chằm chằm vào Phương Hạo Vân: "Người đời đều nói rằng chết là điều đáng sợ nhất, nhưng mà tôi lại không cho rằng là như vậy... Ít nhất, ở trong tâm lý của tôi, còn có chuyện đáng sợ hơn cả cái chết."

"Là bởi vì anh ta?" Phương Hạo Vân không tự giác hỏi một câu.

Đinh Tuyết Nhu cũng không có giấu diếm mà chỉ thản nhiên nói: "Không sai... Hạo Vân, anh đã tới khuyên tôi, thì tôi sẽ nói thật với anh, sở dĩ tôi kiên trì không chịu trị liệu bằng hóa chất, là bởi vì tôi lo lắng một khi phải làm trị liệu bằng hóa chất thì tôi sẽ phải cạo đầu, sẽ trở nên khó coi..."

"Thì có sao?" Phương Hạo Vân tức giận nói: "Đã tới nước này rồi mà cô còn quan tâm đến vẻ ngoài nữa sao?"

"Tôi không quan tâm... nhưng mà tôi sợ Hạo Vân của tôi sau này nhìn thấy tôi, sẽ không nhận ra tôi nữa..." Nói tới đây, nước mắt không kìm được chảy ra từ đôi con ngươi của Đinh Tuyết Nhu: "Hạo Vân, anh bảo tôi có nên trị bệnh bằng hóa chất không? Tìm được Hạo Vân, là tâm nguyện duy nhất của tôi, nếu tâm nguyện không đạt được thì cho dù tôi có khỏe mạnh cũng để làm gì?"

"Ngu ngốc!"

Nghe thấy Đinh Tuyết Nhu nói như vậy, Phương Hạo Vân chua xót, trong lòng có hơi khó chịu, hắn thật không biết phải nói làm sao cho tốt.

Cái cô gái ngốc nghếch này.

Cố gắng làm tâm tình bình tĩnh lại, Phương Hạo Vân trầm giọng nói: "Đinh tiểu thư, tôi cảm thấy rằng cô nên phối hợp với sự trị liệu của bác sĩ, bệnh máu trắng rất nguy hiểm, chắc cô cũng rõ ràng, bệnh này không thể không chữa... Cô lo lắng rằng người đàn ông cô yêu sau này sẽ không nhận ra cô... Nhưng mà cô có nghĩ tới hay không, nếu cô để bệnh tình chậm trễ, sau này thậm chí hai người còn không có cơ hội gặp mặt..."

"Tôi mặc kệ... Tôi chỉ muốn giữ lại bộ dáng đã ở trong ký ức anh ấy... Tôi nhớ rõ anh ấy đã từng nói, mái tóc dài của tôi rất đẹp... Cho dù nói thế nào, tôi cũng sẽ không trở thành người trọc đầu đâu, như vậy sẽ khó coi lắm..." Đinh Tuyết Nhu lại cười cười tự giễu: "Hạo Vân, anh được người ta mời đến khuyên tôi, vậy mời anh về đi... Anh cũng đã khuyên rồi, coi như đã hết nghĩa vụ, là tôi không đồng ý... chị Hà sẽ không trách anh đâu."

"Cô hiểu lầm rồi!"

Phương Hạo Vân hơi thoáng do dự, nói : "Tôi không được ai ủy thác, là tự mình tôi tới... Đinh tiểu thư, tôi không muốn trơ mắt nhìn một người còn trẻ mà phải ra đi như vậy..."

"Ra đi thì làm sao?"

Đinh Tuyết Nhu hỏi ngược lại: "Không có tình yêu của anh ấy, thì tôi lúc này cũng chỉ giống như là một cái xác không hồn mà thôi... Có lẽ, cái chết là tốt nhất cho tôi lúc này."

" Hồ đồ..."

Phương Hạo Vân thở phì phì nói: "Đinh tiểu thư, cô là một người thông minh, sao hôm nay lại hồ đồ như vậy... Tôi hỏi cô, cô thực sự cảm thấy rằng người đàn ông kia trọng yếu với cô như vậy sao?"

"Ừm!"

Đinh Tuyết Nhu nghiêm túc gật gật đầu, chớp to mắt nhìn Phương Hạo Vân nói: "Hạo Vân, có lẽ anh thật sự không hiểu được, yêu một người có thể sâu đến mức nào... Nói là chết đi sống lại cũng không quá đáng, nếu cả đời này không thể gặp được anh ấy, cho dù có chết tôi cũng không thể nhắm mắt."

"Vậy cô hẳn là nên càng quý trọng sinh mệnh của mình chứ... Tiếp tục tìm kiếm người cô yêu..."

Phương Hạo Vân tiếp tục khuyên: "Còn sống là còn hy vọng, nếu cô không còn cả sinh mệnh, thì cô còn có thể làm gì? Đừng hồ đồ nữa, nghe lời khuyên của tôi đi, phối hợp cho bác sĩ trị liệu bằng hóa chất đi."

"Không!"

Đinh Tuyết Nhu vẫn lắc đầu: "Tôi phải bảo trì dung nhan hoàn mỹ nhất của mình, nếu không, anh ấy sẽ không nhận ra tôi..."

"Sao cô lại cố chấp như vậy... còn sống mới còn hi vọng, tôi nói như vậy cô có hiểu không..." Phương Hạo Vân như muốn bốc hỏa, muốn mắng vài câu, là con rùa đen nào khen mái tóc của Đinh Tuyết Nhu đẹp... Nhưng mà nghĩ lại, con rùa đó hình như là hắn...

"Ài!"

Phương Hạo Vân âm thầm thở dài một tiếng, có vẻ như bó tay.

" Hạo Vân, anh đã tự nguyện tới, tôi sẽ không mời anh đi... Hạo Vân, mặc kệ anh xem tôi như thế nào, nhưng mà tôi đều coi anh là ân nhân, là bằng hữu... Tôi cảm kích anh, nhưng mà tôi cũng không thể cho anh cái gì, bởi vì tình yêu, hết thảy của tôi đều đã là của anh ấy... Cho dù có chết thành quỷ, tôi cũng sẽ là quỷ của anh ấy... Nói chuyện với anh một lúc, tâm tình của tôi đã tốt hơn nhiều rồi, chúng ta ăn chút gì đó đi? Trên mặt Đinh Tuyết Nhu lộ ra một tia tươi cười thản nhiên.

"Không vội ăn cơm... phải nói rõ việc trị liệu rồi hẵng nói việc khác." Phương Hạo Vân tiếp tục khuyên bảo.

Có điều hắn còn chưa nói xong, đã bị Đinh Tuyết Nhu chặn lời: "Hạo Vân đừng nói nữa... tôi hiểu, nhưng mà tôi cũng có nỗi khổ của chính mình."

"Đi thôi, đi ăn cơm đi... tôi tin rằng mình sẽ không chết nhanh như vậy đâu, giờ mới là giai đoạn đầu, tôi xem tư liệu rồi, người bị bệnh máu trắng từ giai đoạn đầu cho tới giai đoạn cuối, cho tới chết, cho dù là không làm trị liệu gì cũng có thể sống được năm sáu năm. Thời gian lâu như vậy với tôi mà nói cũng đủ rồi. Tôi tin rằng trước khi mình chết có thể tìm được anh ấy."

Nhìn vẻ tự tin trên mặt Đinh Tuyết Nhu, Phương Hạo Vân hoàn toàn hết chỗ nói. Giờ phút này trong lòng hắn thực sự vô cùng khó chịu, hơi thoáng do dự, Phương Hạo Vân đột nhiên nói: "Đinh tiểu thư, hãy nghe tôi nói, cho dù cô có biến thành bộ dáng gì anh ấy cũng sẽ nhận ra cô..."

"Anh đừng trấn an tôi, nên làm như thế nào trong lòng tôi đều biết." Đinh Tuyết Nhu yếu ớt thở dài một tiếng, trong đôi mắt hiện lên một đạo giảo hoạt: "Hạo Vân, đừng nói chuyện bệnh tật của tôi nữa, chúng ta vui vẻ đi ăn cơm đi."

"Chờ đã...!" Phương Hạo Vân gọi Đinh Tuyết Nhu lại, nghiêm túc nói: "Hãy nghe lời tôi nói, chỉ cần cô chứa khỏi bệnh, anh ấy nhất định sẽ nhận ra cô..."

"Thật không?"

Đinh Tuyết Nhu khẽ cười một tiếng, tiến vài bước lại gần Phương Hạo Vân, hỏi: "Hạo Vân, tôi biết đây là lời nói dối có ý tốt... cho nên tôi cám ơn anh, nhưng mà tôi không muốn nghe lời nói dối như vậy, bởi vì tôi không cần."

" Không phải... đây không phải lời nói dối, tôi nói là thật." Phương Hạo Vân trầm giọng nói: "Đinh tiểu thư, xin cô tin tưởng tôi, cho dù cô có biến thành bộ dáng gì, anh ấy cũng sẽ nhận ra cô... nghe tôi nói, đồng ý trị liệu hóa chất đi. Theo tôi được biết, cũng không phải ai trị liệu hóa chất cũng phải cạo đầu đâu, có lẽ mái tóc của cô còn có thể giữ lại được. Nói cách khác, cho dù cô có thực sự bị trọc đầu, anh ấy cũng không ghét bỏ cô đâu... Đương nhiên tôi chỉ là giả thiết, cô chắc gì đã bị cạo đầu..."

Nghe được Phương Hạo Vân nói như vậy, Đinh Tuyết Nhu dường như nhận thức được điều gì, trong lòng run mạnh, thầm nghĩ muốn nhào vào trong ngực kẻ xấu này.

Có lẽ, sáu năm cô độc đã khiến cô trở nên không dễ xúc động, giờ vẫn còn chưa có căn cứ chính xác Hạo Vân trước mắt chính là Hạo Vân cô đang tìm.

Cho tới hiện giờ, Đinh Tuyết Nhu cũng chỉ là dựa vào cảm giác của mình mà thôi.

" Hạo Vân, anh dựa vào gì mà khẳng định như vậy... anh không phải anh ấy... anh sao có thể hiểu trong lòng anh ấy nghĩ gì?" Đinh Tuyết Nhu lại tiến tới trước một bước, thân hình dường như đã dính vào Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân cảm thấy một mùi hương quen thuộc xông vào mũi, nhiều năm như vậy mà cô ấy vẫn cứ thích dùng loại nước hoa này.

" Đinh tiểu thư, tóm lại, tôi hy vọng cô có thể tin tưởng tôi... có lẽ, tôi có thể giúp cô tìm người đàn ông cô yêu..." Phương Hạo Vân dường như sắp buông vũ khí đầu hàng, có điều nghĩ lại, thân phận của mình vẫn không thể bại lộ, cho dù không suy xét tới thương tổn mà Đinh Tuyết Nhu gây ra cho mình, thì hiện giờ cũng không thích hợp để bại lộ thân phận.

"Tôi không tin anh... bởi vì anh luôn khiến người ta nhìn không thấu, trên người anh có giấu bí mật..." Đinh Tuyết Nhu hơi thở như lan, miệng gần như đã chạm vào mặt Hạo Vân.

Phương Hạo Vân dường như cảm giác được một cỗ cảm giác ấm áp đã từng quen thuộc, sáu năm trôi qua, hơi thở của cô gái này vẫn ấm áp như vậy. Nguồn: http://truyenfull.vn

"Ài..."

Phương Hạo Vân âm thầm thở dài một tiếng, suy nghĩ một chút nói: "Đinh tiểu thư, có một số việc lúc này còn chưa có đáp án... nhưng mà xin cô tin tôi, đợi đến lúc thời cơ chín mùi, tôi sẽ giải thích rõ cho cô..."

"Tôi không hiểu ý anh..." Đinh Tuyết Nhu dường như cố ý muốn bức người: "Từ phi anh có thể nói cho tôi tin, nếu không tôi sẽ không nghe lời anh."

Ngừng một chút, Đinh Tuyết Nhu giải thích: "Hạo Vân, anh là ân nhân cứu mạng của tôi, vốn tôi hẳn phải nghe theo lời anh vô điều kiện... nhưng mà anh cũng biết, người tôi muốn tìm trọng yếu với tôi như thế nào, cho nên tôi không thể qua loa được... Sau khi tôi rời khỏi gia tộc ba năm trước, trong thế giới của tôi chỉ còn lại Hạo Vân thôi, tôi có thể sống vì anh ấy, cũng có thể chết vì anh ấy... thậm chí trả giá hết thảy... tâm tình của tôi anh hiểu chứ?"

"Hiểu được!"

Những lời này rõ ràng là nói cho hắn nghe, hắn lại không hiểu hay sao.

" Tuyết Nhu... vô cùng xin lỗi, hiện giờ tôi thực sự không thể cho cô căn cứ gì để xác minh... vẫn là câu nói kia, thời cơ chưa chín muồi, đợi tới sau này, tôi sẽ nói cho cô điều cô muốn biết." Nói tới đây, Phương Hạo Vân lại nói: "Đồng ý tôi, phối hợp trị liệu của bác sĩ, nếu không cô sẽ hối hận đó... Nếu sinh mệnh của cô cũng không còn thì cho dù cô có thể đợi được anh ta, thì cô có thể làm gì nữa? Cô cố gắng nhiều năm như vậy, chẵng nhẽ không muốn ở cùng anh ấy sao? Cô chẳng lẽ không muốn hạnh phúc cả đời với anh ấy sao?"

" Hạo Vân, ý anh nói là, tôi và anh ấy có thể hạnh phúc cả đời sao? Thật vậy chăng? Chúng tôi thật sự có thể chứ?" Đinh Tuyết Nhu nghe thấy thế, trong đôi mắt phóng ra thần thái hưng phấn, cùng lúc trước quả thực như là hai người khác nhau.

Phương Hạo Vân hơi sửng sốt, vấn đề này hình như không dễ trả lời... nếu chỉ nói đơn thuần lấy lệ thì không khó xử, nhưng mà lúc này Đinh Tuyết Nhu rõ ràng là đang chờ một lời hứa hẹn.

"Anh nói tôi biết đi, tôi và anh ấy còn có tương lai không?" Đinh Tuyết Nhu lại truy vấn, con ngươi lộ vẻ chờ mong, trên mặt vô cùng nghiêm túc.

" Tuyết Nhu, tôi cảm thấy rằng lúc này quan trọng nhất là cô phải giữ gìn thân thể..." Phương Hạo Vân lựa chọn lảng tránh.

"Anh gọi tôi là Tuyết Nhu?"

Đinh Tuyết Nhu dường như có hơi máu lên não chậm, Phương Hạo Vân sửa miệng cũng không phải lần đầu tiên, mà tới lúc này cô mới phản ứng lại.

" Thật có lỗi, tôi gọi cô như vậy, có phải là hơi..."

"Không sao, về sau anh cứ gọi tôi như vậy..." Không đợi Phương Hạo Vân nói cái gì, Đinh Tuyết Nhu đã giành lời nói.

" Hạo Vân, anh nói tôi biết đi, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi... Nếu tôi không có được đáp án khẳng định, tôi sẽ không nhận trị liệu đâu." Đôi mắt Đinh Tuyết Nhu lại hiện lên tia giảo hoạt, tâm tình của cô vô cùng kích động, cô thậm chí còn cảm thấy may mắn là mình đã nhiễm bệnh, từ trong lời nói của Phương Hạo Vân, cô đã chiếm được tin tức gì đó.

" Tuyết Nhu, tôi nói lại câu đó, hiện giờ quan trọng nhất là cô phải giữ gìn thân thể..." Phương Hạo Vân không thể hứa hẹn với cô, bởi vì trong lòng hắn còn có nỗi hận. Đối với cô gái đã cải biến cả đời hắn, hắn lúc này rất mâu thuẫn... trước khi tâm tư của hắn có thể thống nhất, hắn sẽ không đưa ra lời hứa hẹn gì. Hiện tại điều hắn có thể làm, chính là ám chỉ một chút. Trên thực tế, tia giảo hoạt ở trong mắt Đinh Tuyết Nhu hắn cũng thấy được... Nhưng mà lúc này là thời điểm nhạy cảm, hắn cũng đành phải kiên trì. Hắn hiểu rõ, nếu mình còn cố tình làm Đinh Tuyết Nhu bị thương, cô ta thật sự có khả năng sẽ mất đi niềm tin vào cuộc sống...

Hắn không muốn cô chết.

Còn sống mới có hi vọng.

" Được rồi!" Đinh Tuyết Nhu rốt cục cũng buông tha: "Hạo Vân, tôi tin anh... tôi sẽ phối hợp với sự trị liệu của bác sĩ... Nhưng mà anh cũng không được quên những lời đã nói với tôi đâu đấy."

"Yên tâm đi, tôi không thế đâu!" Phương Hạo Vân cười nói: "Tuyết Nhu, chúng ta ra ngoài một chút đi? Đúng rồi, cô có phải là rất đói không?"

"Không đói!" Đinh Tuyết Nhu nhẹ nói: "Chỉ cần anh chủ động mời tôi... cho dù là không đói, cũng không vấn đề."
Bình Luận (0)
Comment