Khi còn trẻ Tuyết Hồ xinh đẹp như tiên nữ vậy, không thua kém Đinh Tuyết Nhu bây giờ, chỉ là con người không chống lại được sự lão hóa của năm tháng, ngoài ra và ta còn bị tẩu hỏa nhập ma khi luyện công, cho nên dung nhan tuyệt mỹ đã bị tàn phá, và có được cái bộ mặt như xác ướp bây giờ.
Những năm gần đây bà ta dốc lòng chữa thương, tuy rằng đã sớm quên dung nhan xinh đẹp của mình, nhưng bây giờ bị một thằng nhóc cười nhạo, trong lòng Tuyết Hồ vô cùng phẫn nộ.
"Không biết sống chết!"
Tuyết Hồ trợn tròn mắt, sát khí lạnh lùng bắn ra, ngay cả Đinh Vọng Long bên cạnh cũng kinh hãi, lui về sau liên tục.
Phương Hạo Vân không hề lo lắng, khóe miệng vẫn mang theo sự cười nhạo như cũ, không hề tránh né, trực tiếp chống lại sát khí của Tuyết Hồ.
Tuyết Hồ âm thầm kinh hãi, thằng nhóc này quả thật là cũng có thực lực.
Nghĩ đến đây, bà ta không hề do dự, thi triển Câu Hồn Nhiếp Phách ra : "Thằng nhóc, ngươi đã chê ta xấu, vậy ta đây sẽ thu người làm cái dương v*t sống, để cho ngươi mỗi ngày phải đối mặt với bà già này..."
"Ghê tởm..."
Nghe thấy Tuyết Hồ nói như vậy, Đinh Tuyết Nhu rốt cục không nhịn được, mặc kệ Tuyết Hồ có phải là bà nội của mình hay không, cô đều cảm thấy bà điên này thật là ghê tởm, làm cho người ta chán ghét.
"Xú nha đầu, ngươi cũng không chạy thoát đâu..." Tuyết Hồ hung hăng nói.
"Đã xấu mà còn xa, đã bị si da mà còn xông pha hiến máu..."
Phương Hạo Vân khẽ cười nói : "Bà già chết tiệt, một chút năng lực ấy của bà còn kém lắm, tốt nhất là xuất ra toàn bộ năng lực đi, nếu không bà sẽ không có cơ hội đâu..."
Tuyết Hồ biến sắc, hầu như không thể tin được, tầng thứ nhất Câu Hồn trong Câu Hồn Nhiếp Phách của bà ta đã thi triển ra, mà tâm trí của đối phương không hề bị câu, ngược lại, trong đầu của hắn, dường như là không có gì để câu cả.
"Câu Hồn Nhiếp Phách!"
Tuyết Hồ không giữ lại nữa, tập trung tất cả lực lượng để thi triển, câu hồn, nhiếp phách cùng nhau khởi động, dùng tất cả tinh thần lực để đối phó với Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân cảm thấy tâm thần tan rả, trong đầu thoải mái, tình cảm mãnh liệt ngày xưa cùng nhau ùn ùn kéo đến.
Dần dần, đầu của hắn trở nên hỗn loạn, hai mắt cũng hơi nhắm lại, ý thức của hắn dường như đang trầm mê đi.
Thấy được cảnh này, Đinh Vọng Long lập tức cười trộm, theo tình huống bây giờ, mẹ đã chiếm thế thắng rồi, tất cả mọi chuyện đều thành công.
Trong lòng Đinh Tuyết Nhu hồi hộp, muốn trợ giúp cho Phương Hạo Vân.
Chỉ là, tâm tư của cô làm sao mà tránh khỏi ánh mắt của Đinh Vọng Long : "Tuyết Nhu, có ba ở đây, làm sao có thể để cho con phá hư chuyện tốt của bà, con nên ngoan ngoãn đợi đi... Đinh Vọng Long đi qua, cản trước mặt Đinh Tuyết Nhu, vẻ mặt cười đắc ý, hôm nay có thể giải quyết được nguy cơ, ông ta đương nhiên là vui vẻ rồi.
"Haha!"
Mắt thấy tâm thần của Phương Hạo Vân đã bị mình khống chế, Tuyết Hồ lập tức cười đắc ý, cái tiếng cười kia vô cùng khó nghe, ngay cả con trai của bà ta là Đinh Vọng Long cũng phải nhíu mày, quả thật là muốn bịt hai cái lổ tai lại cho rồi.
"Thằng nhóc, không phải ngươi chê ta xấu sao... nhìn xem ta tra tấn ngươi thế nào..." Tuyết Hồ cười đắc ý, ngoắc Phương Hạo Vân : "Lại đây, đến trước mặt ta, nhìn xem khuôn mặt của ta này... ha ha... ta còn muốn ngươi hôn môi ta..."
"Ghê tởm, vô sỉ!"
Đinh Tuyết Nhu hầu như muốn phát điên lên, tất cả người nhà họ Đinh đều biến thái cả, tại sao mình lại được sinh ra trong một cái gia đình như vậy. Đúng là một bi kịch cho đời người!
Ánh mắt của Phương Hạo Vân trống rỗng, trên khuôn mặt không chút thay đổi, nhẹ nhàng bước qua.
Nhìn thấy Phương Hạo Vân bước gần đến Tuyết Hồ hơn, tim của Đinh Tuyết Nhu hầu như muốn vỡ nát, nước mắt tuyệt vọng rơi xuống trên mặt.
Đinh Vọng Long dường như cũng có chút chán ghét việc này, ít nhất là theo ông ta thấy, mẹ của mình rất là biến thái. Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của ông ta mà thôi, trên thực tế, ông ta không ngăn cản Tuyết Hồ, cũng không có khả năng ngăn cản.
"Haha..."
Trong miệng Tuyết Hồ lại phát ra tiếng cười khó nghe ấy, bà ta nhìn Phương Hạo Vân một cách hứng thú, cười nói :"Bộ dáng cũng thanh tú đấy, lại đây, hôn ta..." Nói xong, Tuyết Hồ nhắm mắt lại...
Trong giây phút bà ta nhắm mắt, trong con mắt trống rỗng của Phương Hạo Vân xuất hiện sự thay đổi, trở nên rất có thần, khóe miệng thậm chí còn xuất hiện một nụ cười lạnh.
"Bà già chết tiệt, bà đi chết đi..."
Phương Hạo Vân quát lạnh một tiếng, tung một chưởng lên trên ngực Tuyết Hồ.
Tuyết Hồ còn đang chờ đợi nụ hôn của nô lệ, chứ không biết rằng cái bà ta nhận là một cái chưởng.
Phương Hạo Vân không muốn làm chết người, cho nên một chưởng này chỉ làm cho bà ta bị thương.
"Phụt...." một tiếng.
Sau khi Tuyết Hồ trúng chưởng, liền phun ra một ngụm máu tươi, làm cho cái mặt và cái ngực đầy máu, và cái khuôn mặt xấu xí kia bây giờ càng trở nên xấu xí.
Biến cố như vậy, chỉ xảy ra trong giây lát. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Sự vui sướng của Đinh Vọng Long liền biến mất, ông ta phát hiện ra mẹ đã ngã xuống đất, bắt đầu hộc máu.
Đinh Tuyết Nhu khóc vì vui mừng, mắt thấy người đàn ông yêu dấu không bị tổn thương gì, trong người cô lập tức có một nguồn sức mạnh, đẩy Đinh Vọng Long ra, chạy đến.
"Hạo Vân, anh không sao chứ... anh không bị khống chế, làm em sợ muốn chết..." Nghĩ đến việc hồi nãy, trong lòng Đinh Tuyết Nhu vẫn còn sợ hãi.
"Haha..."
Phương Hạo Vân nhẹ nhàng ôm lấy Đinh Tuyết Nhu, vỗ về lưng của cô, ôn nhu nói ; "Đã làm em lo lắng... yên tâm đi, anh không sao cả"
Tuyết Hồ lau khóe máu trên khóe miệng, dùng ánh mắt khó tin nhìn Phương Hạo Vân, không cam lòng hỏi : "Vì cái gì... sao ngươi lại làm được... không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng... sao ngươi có thể không bị gì trước Câu Hồn Nhiếp Phách của ta?"
"Được rồi, bà già, sự thật là thế đó, bà đừng có cái gì cũng tin như thế..." Phương Hạo Vân quay đầu lại, khinh miệt nhìn Tuyết Hồ, châm chọc : "Bà già rồi, không dùng được gì nữa. Hơn nữa, với cái bản mặt này của bà, bà còn có thể mê hoặc được ai..."
"Không phải như thế..." Tuyết Hồ cãi lại : "Cái này không liên quan đến dung mạo của ta... nhất định là phải có cái khác... Ngươi nói cho ta biết, ngươi rốt cục đã làm thế nào, nếu không, cho dù chết ta cũng không cam tâm..." So với thời điểm oai phong lúc trước, Tuyết Hồ cảm thấy rằng Câu Hồn Nhiếp Phách của mình bây giờ càng cao hơn, tuyệt đối không có lý do thất bại.
Phương Hạo Vân cười nhạt : "Thật ra, rất đơn giản. Bởi vì tôi cũng có Nhiếp Tâm THuật... cho nên tôi có thể chống lại tà thuật của bà..."
"Nhiếp Tâm Thuật?"
Tuyết Hồ tự thì thào : "Cái ngươi nói là loại Nhiếp Tâm Thuật dùng để thúc giục công phu của nội gia?"
"Không sai..."
Phương Hạo Vân có chút bất ngờ, không ngờ Tuyết hồ còn có kiến thức như vậy.
"Haha...."
Tuyết Hồ giống như là bị điên, cười điên cuồng : "không sao, không sao... bại dưới Nhiếp Tâm Thuật, ta thật sự là không kém... thằng nhóc, thắng làm vua thua làm giặc, bây giờ ngươi giết ta đi..."
"Tôi không thể giết bà..."
Phương Hạo Vân nhìn Đinh Tuyết Nhu, cười nói : "Mặc kệ là nói thế nào, bà cũng là bà nội của Tuyết Nhu, đương nhiên, trên thực tế thì bà không xứng đáng là bà nội, bởi vì bà căn bản không coi Tuyết Nhu là cháu. Dù vậy, tôi cũng không muốn giết bà trước mặt Tuyết Nhu, có điều, Câu Hồn Nhiếp Phách của bà đã bị tôi dùng chưởng đánh tan... sau này, bà sẽ không khác gì một bà già bình thường"
Nghe tin dữ này, sắc mặt của Đinh Vọng Long gần như đổi thành màu xanh.
Xanh là do bởi vì trong lòng ông ta hối hận cho nên nó màu xanh, sớm biết như vậy, không bằng để ông ta đáp ứng điều kiện của Phương Hạo Vân.
Bây giờ tình huống đã thành như vậy, ông ta cũng không biết nên làm thế nào nữa.
Đinh Vọng Long... ông đúng là có phúc mà không biết hưởng... chúng tôi nể mặt Tuyết Nhu, cho nên thành tâm đối đãi với ông, mà ông lại muốn hãm hại chúng tôi... ông cũng biết hậu quả khi làm điều này chứ?' Phương Hạo Vân quay đầu lại châm chọc : "Nói cho ông biết, chỉ cần chúng tôi muốn, tập đoàn Siêu Uy sẽ bị phá sản trong nháy mắt..."
Đối với một tập đoàn lung lay sắp sụp như tập đoàn Siêu Uy, tập đoàn Hùng Long chỉ cần thồi nhẹ thôi, thì tập đoàn Siêu Uy liền biến thành một đống gạch vụn.
Lúc này Đinh Vọng Long đã muốn khóc rồi, đối mặt với câu hỏi của Phương Hạo Vân, ông ta đúng là không biết nói thế nào.
Đưa mắt nhìn về con gái của mình, hy vọng cô có thể nói ra chút gì, chỉ là cô không thèm liếc nhìn ông ta.
"Đại ca, có kết quả rồi..."
Ngay trong lúc bầu không khí nơi đây lâm vào bế tắc, Đinh Vân uy đẩy cửa đi vào, cầm trong tay tờ báo cáo xét nghiệm.
Đinh Vọng Long vội vàng chạy lại, hồi hộp hỏi : "Mau cho anh xem, kết quả thế nào..."
Cầm lấy tờ báo cáo, Đinh Vọng Long lập tức nhìn thấy được kết quả, tủy của ông ta không phù hợp với tủy của Đinh Tuyết Nhu, nhưng mà con trai Đinh Tuyết Siêu lại phù hợp.
Cùng lúc đó, Phương Hạo Vân đã nhận được điện thoại của George, biết được kết quả liền cúp điện thoại. Phương Hạo Vân vội vàng đem tin tức này nói cho Đinh Tuyết Nhu biết : "Tuyết Nhu, thật quá tốt, tủy của Đinh Tuyết Siêu rất hợp với em... bệnh máu trắng của em có biện pháp trị rồi..."
Biết được tin này, nhưng Đinh Tuyết Nhu lại không vui vẻ như dự đoán, ngược lại, trong lòng của nàng có đủ loại mùi vị. Tủy phù hợp, như đã nhắc nhở cô rằng, bọn họ vẫn còn là người thân.
Nhưng mà bây giờ, người thân không khác gì kẻ thù.
"Haizzz..."
Trong lòng Đinh Tuyết Nhu khó chịu, than nhẹ một tiếng : "Hạo Vân... chúng ta đi thôi, em không cần ghép... thế giới này lớn như vậy, em không tin rằng trên đời này không tìm được ai có tủy phù hợp với em"
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, sắc mặt liền thay đổi, đang muốn mở miệng khuyên rằng, đây là một cơ hội tốt, tuyệt đối không thể buông tha.
Nhưng mà Đinh Vọng Long lại còn sốt ruột hơn cả hắn, không nói nhiều, lập tức chạy lại, nói : "Tuyết Nhu, sao con lại từ bỏ... bệnh của con không thể không chữa được, nếu Tuyết Siêu đã có tủy phù hợp với con, vậy thì chúng ta sẽ nhanh chóng an bài cho con phẫu thuật..."
Đinh Vân Uy vội vàng nói đỡ theo : "Đúng vậy, đại ca nói rất đúng... Nhu Nhu, mặc kệ trước đó chúng ta có hiểu lầm gì... nhưng việc này liên quan đến mạng người, con đừng hồ đồ..."
Nói đến đây, ánh mắt của Đinh Vân Uy chuyển về hướng Phương Hạo Vân, cười nói : "Phương thiế gia, cậu xem chúng ta có nên bàn lại không, mau chóng giải quyết bệnh tình của Tuyết Nhu... chữa trị sớm một chút, sẽ sớm khôi phục, cậu nói phải không?"
"Ừ"
Phương Hạo Vân gật đầu, nói : "Bệnh viện tôi sẽ liên hệ, các người chỉ cần thông báo cho Đinh Tuyết Siêu là được, đến lúc đó tôi phái người đến đón hắn, về chuyện đầu tư, sau này George sẽ trao đổi với các người, nhớ kỹ, yêu cầu của chúng tôi vẫn không thay đổi..."
"Tôi biết..."
Chuyện đã đến bước này, Đinh Vọng Long cũng đành làm trái với quy định của tổ tiên, để người khác họ động vào sản nghiệp. Cũng may Tuyết Hồ đã bị phế, cho nên bà ta đã không còn tác dụng trong Đinh gia.
Tuyết Hồ trơ mắt nhìn hai người con trai của mình vì lợi ích của Đinh gia mà không thèm để ý đến sống chết của mình, trong lòng rất đau khổ. Bà ta muốn dạy dỗ hai thằng con trời đánh này, nhưng mà nhớ lại công phu của mình đã bị phế, không khác gì người thường, hơn nữa bây giờ vết thương chưa làm, muốn cử động cũng khó khăn.
Nghĩ đến lúc mình còn uy phong, bây giờ lại gặp phải cảnh này, trong con mắt khô quắt của Tuyết Hồ lập tức chảy ra vài giọt nước mắt.
Bà ta cười tự giễu : "Một đám nghịch tử..."
Đinh Vọng Long và Đinh Vân Uy lúc này mới nhớ ra người mẹ bị thương nặng của mình.
"Mẹ, bây giờ con đưa mẹ đi bệnh viện..." Đinh Vọng Long dù không coi trọng tình thân, nhưng mà bà mẹ này tốt xấu gì cũng đã giải quyết rất nhiều tai họa ngầm cho ông ta, coi như cũng có công.
"Hừ!"
Tuyết Hồ cười lạnh một tiếng, hừ nói : "Đừng có diễn trò đóng kịch ở đây, sao ta lại có những đứa con như vậy. Con không hiền, cháu không hiếu... báo ứng..."
"Ta đã sống đủ rồi... đến chết, ta cũng không tha thứ cho các ngươi..." Vừa dứt lời, Tuyết Hồ liền cắt lưỡi tự sát, đợi đến khi Đinh Vọng Long và Đinh Vân Uy chạy đến gần, thì Tuyết Hồ đã tắt thở. Nhưng dù đã chết, mắt của bà ta cũng không thể nhắm lại, có thể thấy oán hận trong lòng bà ta lớn cỡ nào.
Đinh Tuyết Nhu thở dài yếu ớt : "Tội tình gì..."