Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 491


Đinh Tuyết Nhu vừa vui, vừa hồi hợp, tuy rằng đã có kết quả, nhưng bây giờ không có nghĩa là mọi sự đã thành công rồi, theo lời bác sĩ nói, cấy ghép tủy phải trải qua năm bước : Hủy tế bào bệnh bằng hóa chất, cấy ghép, sắp xếp, khử trùng, trị liệu bằng hóa chất.

Chỉ sau khi năm bước này thành công, thì mới có thể nói là mọi chuyện thành công.

"Hạo Vân... em hơi sợ..."

Đinh Tuyết Nhu nằm trong ngực của Phương Hạo Vân, đầu dựa vào ngực hắn, lẩm bẩm : "Anh nói giải phẫu sẽ thành công không?"

"Đương nhiên là thành công!"

Phương Hạo Vân cười nói : "Em yên tâm, bác sĩ giải phẫu đều là người của tập đoàn Hùng Long, là chuyên gia xuất sắc... Bọn họ đã thành công rất nhiều ca mổ như vậy, trước mắt vẫn giữ tỷ lệ thành công là trăm phần trăm..."

Nghe Phương Hạo Vân nói như vậy, trong lòng Đinh Tuyết Nhu lập tức tốt lại, đưa tay ôm lấy người đàn ông của mình, cười ngọt ngào.

Trong đôi mắt sâu của Phương Hạo Vân toát ra một tia tình cảm, chậm rãi cuối đầu xuống, thơm lên cái trán của Đinh Tuyết Nhu một cái : "Tuyết Nhu, có thể nói rõ cho anh biết chuyện năm đó không?"

Đinh Tuyết Nhu được người đàn ông mình yêu hôn một cái, cả người giống như bị điện giật vậy, khẽ run nhẹ một cái.

Ngẩng đầu lên, đôi mắt của Đinh Tuyết Nhu trở nên mê ly, ngẩng đầu lên nhìn Phương Hạo Vân, thản nhiên lắc đầu nói : "Chờ khi nào anh thừa nhận thân phận của anh, thì khi đó em mới có thể nói cho anh biết... em thề ở đây, em chỉ nói cho Hạo Vân mà em yêu thôi...."

"Tuyết Nhu..." Dường như cảm nhận được sự thành thật trong lời nói của Đinh Tuyết Nhu, Phương Hạo Vân đưa tay ôm lấy cô, đưa môi hôn lên trán cô một chút, vẻ mặt đầu sự yêu thương và thương tiếc.

Đinh Tuyết Nhu ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Phương Hạo Vân, đưa đôi môi đỏ hồn lên, dường như muốn ảm chỉ điều gì đó.

Phương Hạo Vân hơi sửng sốt, nhưng lập tức hiểu được tâm tình của Đinh Tuyết Nhu, cúi đầu xuống, đưa miệng đến chổ đôi môi đỏ mọng kia...

Sau khi hôn xong, hai má của Đinh Tuyết Nhu đỏ ửng lên, vẻ mặt rất quyến rũ và kiều diễm, làm cho Phương Hạo Vân động tâm.

Mắt thấy Phương Hạo Vân nhìn thẳng mình, ánh mắt không hề nhúc nhích, Đinh Tuyết Nhu lập tức trở nên thẹn thùng, nhẹ nhàng đẩy hắn ra, khẽ cáu một câu : "Chưa thấy người ta à..."

Phương Hạo Vân nghiêm túc nói : "Tuyết Nhu, em thật sự đẹp quá...""

"Miệng lưỡi trơn tru ..." Đinh Tuyết Nhu giả vờ giận dữ, chỉ có điều trong lòng vô cùng vui vẻ, thích được khen, đây là bệnh chung của đàn bà con gái, cho dù là nữ hoàng âm nhạc cũng không ngoại lệ.

Ngừng lại một chút, cô đột nhiên hỏi : "Hạo Vân, có phải anh đều nói như vậy với tất cả bạn gái của anh không?"

Nghe Đinh Tuyết Nhu hỏi như vậy, sắc mặt của Phương Hạo Vân liền trở nên xấu hổ, có điều, trong đầu hắn đã nghĩ đến Nguyệt Như, Bạch Lăng Kỳ, Trương Mỹ Kỳ, Tạ Mai Nhi.

Nhất là Nguyệt Như, hắn cảm thấy Nguyệt Như đang ở trong thành phố này, chỉ là hắn không thể đi gặp ...

Thật ra, mấy ngày nay Phương Hạo Vân cũng rất phiền não, hắn biết mình đến Luân Đôn để làm việc, người của Nguyệt Như khẳng định là đã biết rồi...

Hắn nghĩ, Nguyệt Như có thể sẽ vì vậy mà đau khổ hay không...

Nghĩ đến đây, tâm tình của Phương Hạo Vân trở nên trầm trọng một ít.

Nhìn thấy cảm xúc của Phương Hạo Vân thay đổi, đôi mắt đẹp của Đinh Tuyết Nhu liền trở nên ảm đạm : "Hạo Vân, anh có tâm sự? Có phải là nhớ đến mấy người ở Hoa Hải hay không?"

"không phải..."

Phương Hạo Vân không muốn nói dối, chỉ là trong thời gian này, lời nói dối thân thiện cũng được, hắn không muốn làm cho Đinh Tuyết Nhu đau khổ, sắp đến giải phẫu rồi, hắn muốn làm cho cô vui vẻ một chút...

"Anh gạt em..."

Đinh Tuyết Nhu đã cảm nhận được sự đau buồn trong mắt của Phương Hạo Vân một cách rõ ràng.

"Anh không có gạt em, anh đang lo lắng cho bệnh tình của em... Tuyết Nhu, hứa với anh, nhất định phải vui vẻ... vui vẻ mới là liều thuốc tốt nhất..."

Nghe Phương Hạo Vân nói như vậy, trên mặt của Đinh Tuyết Nhu liền lộ ra một nụ cười ngọt ngào, mặc kệ là giả dối hay thật lòng, lòng của nàng đều rất vui vẻ.

"Hạo Vân, chờ sau khi em giải phẫu xong, anh sẽ trở về như trước chứ?" Đinh Tuyết Nhu đột nhiên hỏi một câu rất quan trọng.

"Đến lúc đó rồi tính..." Phương Hạo Vân cười, đưa tay lặng lẽ hướng về cặp mông tròn và căng của Đinh Tuyết Nhu.

Đinh Tuyết Nhu há miệng thở dốc, lúc đầu còn muốn hỏi nữa, nhưng đến cuối cùng lại không hỏi.

Phương Hạo Vân dường như muốn tránh cái đề tài này, bàn tay cũng đã vỗ nhẹ lên cặp mông to tròn ấy.

Mặt của Đinh Tuyết Nhu đỏ lên, cô muốn dời bàn tay ấy ra, chỉ là trong lòng cô lại có khát vọng muốn tiếp xúc thân mật với người mình yêu, cô nhẹ nhàng vặn vẹo thân người, vô thức phối hợp với bàn tay.

Hành động của Phương Hạo Vân hoàn toàn là vì muốn lảng tránh đề tài nói chuyên, chỉ là sau một hồi xoa bốp, con heo bắt đầu tỉnh dậy, cắn nhẹ vành tai của Đinh Tuyết Nhu, nói nhỏ : "Tuyết Nhu, muốn không...."

"Không muốn..."

Đinh Tuyết Nhu lúc đầu đã hơi mê mẩn, chii3 là nghe câu nói khêu khích của Phương Hạo Vân xong, lập tức tỉnh táo lại. Thân thể của nàng dành cho Phương Hạo Vân, chỉ là bây giờ chưa phải lúc thôi. Khi nào Phương Hạo Vân thừa nhận thân phận trước mặt cô, thì cô mới giao tất cả của mình cho Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân cười mở ám, nhưng không để ý đến lời nói của Đinh Tuyết Nhu, mở cổ áo của cô ra, đưa miệng hôn xuống...

"Không muốn..." Đinh Tuyết Nhu thẹn thùng, nhưng mà trong đầu của nàng không ngừng nhận được cảm giác tê dại, nhưng mà trong phương diện khác, cô không ngừng tự nói với bản thân : không được, không được... Nguồn truyện: Truyện FULL

MIệng của Đinh Tuyết Nhu thì từ chối, nhưng cơ thể cô lại đón nhận nó, giống như là nói một đằng nghĩ một nẻo vậy.

Đúng lúc này, điện thoại của Đinh Tuyết Nhu vang lên, nhân cơ hội này cô đẩy Phương Hạo Vân ra, là Vương Hà gọi điện từ Hoa Hải đến.

"Nhu Nhu, tình huống thế nào rồi, chuyện phòng làm việc chị đã xử lý xong rồi. Chị tính ngày mai đi qua đó..." Ngấy ngày nay, hầu như là mỗi ngày Vương Hà đều gọi điện thoại đến, hỏi tính huống thế nào rồi.

Đinh Tuyết Nhu sợ mấy chuyện xấu của Phương Hạo Vân, cho nên đưa tay lên miệng ý bảo hắn im lặng, sau đó mới nói : "Chị Hà, chị yên tâm, ở đây có Hạo Vân chăm sóc cho em, em không sao... ngày mai chị đến đây, trực tiếp đến khách sạn Hil ton tìm em, phục vụ sẽ dẫn chị lên phòng của em.."

"Ơ..."

Phương Hạo Vân đang nói chuyện bình thường, đột nhiên "ơ" một tiếng.

Thì ra, Phương Hạo Vân đã dùng miệng hôn nhẹ lên trên gáy của nàng, khẽ cắn một cái.

Phương Hạo Vân ngậm chặt miệng của mình lại để không cho nó phát ra tiếng, tay kia thì đè đầu của Phương Hạo Vân ra, để tránh hắn làm thêm chuyện xấu.

"Nhu Nhu, sao thế, nói chuyện đi, em có nghe chị nói không?" Trong điện thoại truyền ra giọng nói dồn dập của Vương Hà, hiển nhiên là cô cho rằng Đinh Tuyết Nhu đã xảy ra chuyện.

"Không có gì..."

Đinh Tuyết Nhu dùng sức đẩy Phương Hạo Vân ra, đỏ mặt giải thích : "Có thể là do tính hiệu không tốt... vừa rồi mới bị đứt tín hiệu... bây giờ không sao.. chị Hà, cứ như vậy đi, ngày mai chúng ta gặp..."

"Được rồi, em nghỉ ngơi sớm đi, đừng mệt mỏi quá..."

Cúp điện thoại xong, Đinh Tuyết Nhu thở phì phì, giận dữ nói : "Người xấu... bây giờ anh còn hư hơn trước kia nữa..."

Phương Hạo Vân dày mặt ôm lấy Đinh Tuyết Nhu, nhẹ nhàng nói : "Tuyết Nhu, anh rất muốn, làm sao bây giờ?"

"Làm sao bây giờ?" Đinh Tuyết Nhu đương nhiên là hiểu được ý nghĩa của câu gì rồi, tên này đang muốn làm chuyện xấu với mình.

Trên thực tế, lòng của Đinh Tuyết Nhu cũng không phải là không muốn, chỉ là tạm thời không thể.

Tính tình của Đinh Tuyết Nhu mạnh hơn, trong lòng cô đã quyết định chuyện gì, thì sẽ không dễ dàng thay đổi, mặc dù bây giờ cô chịu khổ nhiều lắm, nhưng mà cô vẫn có thể chịu đựng được.

Bây giờ cô có thể cảm nhận rõ ràng được dục vọng của Phương Hạo Vân, bởi vì cái kia của hắn đang chạm lên trên đùi cô, nóng như lửa mà lại cứng như sắt.

"Hạo Vân, em có thể giúp cho anh được không?" Đinh Tuyết Nhu hỏi.

Phương Hạo Vân cười khổ nói : "Còn có thể giúp cái gì chứ? Em không cho anh làm cái kia... làm cho anh bị nghẹn chết..."

"hì..."

Nghe Phương Hạo Vân nói như vậy, Đinh Tuyết Nhu liền bật cười : "Chưa từng nghe có ai bị nghẹn chết vì chuyện này..."

Ngừng lại một chút, Đinh Tuyết Nhu suy nghĩ, dường như giơ tay ra, đột nhiên nắm lấy cái thứ nóng như lửa ấy : "Em dùng tay giúp anh..."

...

Phương Hạo Vân không hề buồn ngủ.

Một giờ trước đó, hắn và tay của Đinh Tuyết Nhu đã vượt qua quan hệ hữu nghị rồi, rất thích, thật sự rất thích, đáng tiếc là không được đánh thật.

Được giải phóng một lần, nhưng không thể làm giảm bớt dục vọng đang khiêm khích trong lòng hắn.

Chỉ là hắn không muốn làm cầm thú, Đinh Tuyết Nhu không muốn, hắn cũng không muốn ép. Cũng may bay giờ cảm xúc tiêu cực kia đã không còn nhiều, chỉ cần Phương Hạo Vân muốn, hắn vẫn có thể nhịn được.

Chỉ là hơi bị nghẹn thật.

Đúng vậy, mỹ nhân nằm bên cạnh, hắn chỉ có thể nhìn, không thể ăn, việc này đúng là làm người ta ức chế lắm đây.

Bây giờ Đinh Tuyết Nhu đang ngủ rất ngon, khóe miệng để lộ ra một nụ cười ngọt ngào, có thể nhìn ra, cô đang rất vui.

Phương Hạo Vân rất muốn đánh thức cô dậy, nếu thật sự không được, dùng miệng giải quyết cũng được mà.

Đột nhiên, Phương Hạo Vân cảm nhận được Thiên Phạt đang cảnh báo hắn, hai mắt hắn bỗng nhiên mở ra, cẩn thận cảm ứng tình huống chung quanh. Rất nhanh, hắn đã cảm nhận được gần đây có một tuyệt thế cao thủ đang nhìn trộm mình.

Phương Hạo Vân lặng lẽ đứng dậy, đi đến cửa sổ, nhìn lên ánh trăng, lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng nói : "Người đã đến rồi, sao không xuất hiện..."

Đã nói hết lời, nhưng không ai trả lời.

Đột nhiên, một bóng người xẹt qua giữa không trung, thân pháp cực nhanh, cho dù là Phương Hạo Vân cũng không khỏi trầm trồ khen ngợi.

Phương Hạo Vân thoáng do dự một chút, nhìn Đinh Tuyết Nhu ngủ say, leo ra ngoài cửa sổ. Hắn không lo lắng cho an toàn của Đinh Tuyết Nhu, bởi vì toàn bộ cao thủ của bộ tộc thủ hộ đã vây lấy nơi này, cho dù là người có thân thủ mạnh như Phương Hạo Vân, cũng không có khả năng gây tổn thương cho Đinh Tuyết Nhu.

Chờ khi hắn nhảy ra cửa sổ, xung quanh liền có mấy bóng người nhảy ra theo, đi đầu là Rosand : "Thiếu chủ, xảy ra chuyện gì?"

"Có người nhìn lén tôi... tôi muốn xem sao!" Phương Hạo Vân trầm giọng nói : "Các người bảo vệ Tuyết Nhu cho tốt, không cần đi theo, một mình tôi có thể đối phó được"

"Tuân mệnh!"

Rosand và Bạch Nguyệt Thiên đều biết được lực lượng của thiếu chủ, hơn nữa, nếu đã là chủ nhân do Thiên Phạt chọn, thì người này có thể kém được sao?

Lúc này, Phương Hạo Vân đã thấy được bóng người, hiển nhiên là đang khiêu khích hắn.

Phương Hạo Vân kêu lên một tiếng, thân mình bắn ra như tên.

Trong trời tối, hai bóng người lao đi, một trước một sau.

Đại khái là sau nửa giờ, dưới sự dẫn dắt của người đó, Phương Hạo Vân đã đến một căn nhà xưởng ở ngoại ô, hắn không khỏi bật cười : "Thì ra là một khu bỏ hoang, ở nước ngoài cũng có..."

"Mày thật hưng phấn..."

Cách Phương Hạo Vân khoảng mười mét, có một bóng người đang đứng lặng yên, mặc đồ đen, mang khăn che mặt màu đen, trong tay là một thứ bằng sắt.

Phương Hạo Vân cười lạnh một tiếng, châm chọc : "Nếu đã dẫn tôi đến đây, sao không cam đảm để lộ bản mặt thật ra? Hay là do làm chuyện gì không muốn cho người khác nhận ra?"

Đối phương chỉ hừ một tiếng giơ cái thứ trong tay lên, một tia sáng sắc lạnh lướt qua, cười lạnh nói : "Quỷ Thủ, mày nhìn cái thứ này, hẳn sẽ biết tao là ai?"

Tuy rằng trời đã khuya, nhưng mà khoảng cách hai người không xa, với thị lực của Phương Hạo Vân, đương nhiên là nhìn rõ cái thứ bằng sắt kia là gì rồi.

Trong lòng Phương Hạo Vân cười lạnh không thôi, bật thốt : "Anh là Robert..."

Người kia cười lạnh nói : " Quỷ Thủ, lần này đến Hoa Hải, mày chặt một tay của tao, lần này tao đến để lấy lại công bằng..."

Mặt của Phương Hạo Vân vẫn không đổi sắc : "Cánh tay của anh đúng là do tôi chặt, nhưng tôi không biết Thủ Quỷ mà anh nói là gì..."

"Giả bộ... cứ tiếp tục giả bộ đi..."
Bình Luận (0)
Comment