Đối với mấy cái này, Phương Hạo Vân và Trần Thiên Huy đều nhìn thấy, nhưng không có ngăn lại. Hắn đã hạ lệnh là không giết người, coi như cũng nhân từ rồi.
Dù sao hắn cũng đang đi trên con đường hắc đạo, chứ không phải là đi làm từ thiện. Tần Tử Kiếm muốn xử lý mọi người, chắc chắn phải trả một cái giá lớn.
"Phương thiếu gia, đám người của anh em họ Vương này, thật là độc ác..." Nói ra thì Vương Thế Phi cũng từng gặp những cảnh đầy máu như vậy, nhưng khi nhìn thấy toàn cảnh nơi này, hắn không khỏi xúc động, trong lòng hồi hộp.
Hà Thanh nói tiếp :"Phương thiếu gia, những người này đều rất tàn nhẫn, hôm nay cậu đã thấy rồi, sau này nhất định phải quản lý nghiêm khắc bọn họ, nếu thì không biết sẽ gây ra chuyện gì..."
"Không phải đã có thượng tá Hà Thanh ở đây giám sát rồi sao? Bọn họ còn có thể chạy khỏi lòng bàn tay của cô à?" Trong giọng nói của Kim Phi hiện rõ sự chế nhạo.
Hà Thanh khẽ nhíu mày, cũng không để ý đến Kim Phi. Đàn bà khi yêu thì chỉ số thông minh đều bị giảm, Huống chi Kim Phi vốn là loại vú to óc trái nho rồi, càng không cần phải để ý.
Hà Thanh đâu biết rằng, Kim Phi đối với Phương Hạo Vân căn bản là không có yêu, chỉ có dục.
Đàn ông trên đời này, chỉ có Phương Hạo Vân mới có thể làm cho cô sướng đến chết đi sống lại, thỏa mãn được dục vọng trong lòng cô. Tận sâu trong nội tâm, Kim Phi cũng đã độc chiếm lấy Phương Hạo Vân rồi, chỉ là cô không thể giành với người khác, cho nên bây giờ đành phải lấy Hà Thanh ra để trút giận.
Cảnh tượng chém giết vẫn tiếp tục, nhìn máu bắn tung tóe, chân tay bị chặt vứt lung tung, anh em họ Vương liền cảm thấy có một sự hưng phấn không hiểu. Dường như cái cảnh tượng máu thịt bay tứ tung này làm cho bọn họ sôi máu lên, toàn thân có một sự thoải mái và kích thích không nói nên lời.
Tần Tử Kiếm nhìn cảnh tượng giết chóc như vậy, sắc mặt tái trắng, có vẻ hoảng sợ. Cho dù hắn đã thấy nhiều thứ, nhưng cảnh tượng ngày hôm nay vẫn hù dọa hắn.
Người của Phương Hạo Vân quả thật không phải là con người nữa, bọn họ là ác ma, là ma quỷ.
Thân là võ sĩ của gia tộc Morgan, tố chất tâm lý của Anji cũng rất mạnh, nhưng mà bây giờ, cô đã cảm thấy buồn nôn rồi, rất muốn ói tại chổ.
Máu tanh tràn ngập bốn phía làm cho cô không thở nổi, cô sợ hãi nhìn Tần Tử Kiếm, đề nghị : "Chủ nhân, chúng ta đi thôi... nhiệm vụ của chúng ta đã thất bại..."
"Đi!"
Tần Tử Kiếm là một người thông minh, khi hắn nhìn thấy đám người thứ hai xuất hiện, hắn liền biết Phương Hạo Vân đã sớm chuẩn bị, nhìn thấy cục diện bây giờ, hầu như đã nghiêng về một bên. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Sau khi đã tăng thêm người, cả đám người của anh em họ Vương càng chém càng hăng, người của Tần Tử Kiếm đã bắt đầu rối loạn, bắt đầu bại lui.
Một số kẻ nhát gan thậm chí còn bắt đầu chạy trốn.
Cũng bởi vì bọn họ loạn, khiến cho bọn họ không chịu nổi, trở thành một con dê đang đợi làm thịt.
Đương nhiên, trong cái cảnh tượng quy mô như vậy, bên phe của Phương Hạo Vân không muốn làm chết người là không được. Tần Tử Kiếm không nhân từ với Phương Hạo Vân, cho nên, người của bên Tần Tử Kiếm mà xuống tay, người bên nà khẳng định là chết. Vì thế, Phương Hạo Vân cũng chấp nhận đi báo thù cho anh em, theo đúng nguyên tắc một đổi ba, bên mình mà chết một người, thì bên Tần Tử Kiếm sẽ phải chôn theo ba người.
Hà Thanh vội phản đối ; "Phương thiếu gia, cậu đã nói là không giết người..."
"Câm miện!"
Sắc mặt của Phương Hạo Vân lạnh lùng, quát lớn :" Thượng tá Hà Thanh, mời cô mở mắt ra mà nhìn cục diện bây giờ... tôi không giết người, nhưng kẻ địch lại giết người của tôi... tôi không thể làm cho anh em của tôi chết oan.. Giết người phải đền mạng..."
"Nhưng mà..." Suy nghĩ của Hà Thanh không giống với Phương Hạo Vân.
"Không cần nhưng mà..." Phương Hạo Vân nói : "Cô không có quyền can thiệp vào hành động của tôi... đương nhiên, cô có thể báo cáo lại cho cấp trên, tôi không ý kiến"
Kim Phi nhìn thấy Phương Hạo Vân thể hiện sự bất mãn với Hà Thanh, vội vàng nói theo : "Thượng tá Hà Thanh, có bản lĩnh thì cô đi nói với Tần Tử Kiếm, xin hắn đừng giết người..."
"Cô... được rồi, tôi mặc kệ... chuyện này làm lớn lên, xem các người xử lý như thế nào?" Hà Thanh bị lời nói của Kim Phi làm cho cứng họng, không trả lời được, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
"Các anh em, lên..." Anh em họ Vương càng chém càng hăng, máu đã làm cho con mắt của họ đỏ bừng. Chiến ý và sát ý trong lòng tăng mạnh. Rời khỏi rừng lâu như vậy, đây là lần đầu tiên bọn họ được thả ra, được chém giết tùy ý. Hôm nay, bọn họ cần phải tận tình vui vẻ.
Những tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng, những cánh tay bàn chân bị chặt đứt bay loạn cả lên, máu tươi đã nhuộm đẫm mặt đất. Người của Tần Tử Kiếm cũng bắt đầu từ bỏ, bây giờ bọn họ đã không có dũng khí chống lại.
Những tên có tố chất tâm lý kém đã quỳ xuống đất, nôn mửa liên tục, nhìn thấy người bên mình bị chặt tay chặt chân, bọn họ đúng là không nhịn được.
Binh bại như núi đổ, Tần Tử Kiếm đã thất bại.
Hắn và Anji không thể an toàn rời khỏi khu vực này.
Vì Phương Hạo Vân, Trần Thiên Huy và Vương Thế Phi đã xuất hiện cản hắn lại.
"Còn muốn chạy? Dễ dàng vậy sao?" Kim Phi vì muốn biểu hiện, giành nói trước : "Mày tự nhìn lại mày đi, tự cho là thông minh, bây giờ còn chưa chịu chết..."
"A Kim... nể tình chủ tớ bấy lâu nay, tha cho tôi một lần đi... về sau hai chúng ta không ai thiếu ai nữa?" Tần Tử Kiếm sợ hãi nhìn Kim Gia, hy vọng ông ta sẽ cầu tình giùm mình.
Kim Gia nghe thấy thế, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh : "Tần nhị thiếu gia... giữa tôi và cậu vốn không có ai nợ ai cả, hẳn là có thể nói rằng, tôi và Tần gia của cậu không còn nợ nần gì cả, giữa tôi và cậu, càng không có tình nghĩa gì để nói cả. Chuyện hôm nay là do cậu tự làm bậy, đừng trách người khác..."
" Phương Hạo Vân, mày thật sự muốn giết tao à... mày nên rõ ràng một chút đi" Tần Tử Kiếm hung hăng nhìn Phương Hạo Vân : "Đừng quên tao là con rể của gia tộc Morgan, chỉ cần mày giết tao, thì tao dám can đoan, ngày mai gia tộc Morgan sẽ đến báo thù... tao biết mày lợi hại, nhưng chống lại gia tộc Morgan, mày vẫn còn kém lắm".
"Haha!"
Phương Hạo Vân cười khinh thường : "Trừ việc lấy gia tộc Morgan ra làm bia đỡ đạn, mày còn có thể làm gì khác không? Có điều, mày nói đúng, mày bây giờ là con rể của gia tộc Morgan, tao không thể giết mày. không giết mày, nhưng không có nghĩa là tao sẽ dễ dàng bỏ qua cho mày... chuyện hôm nay, vốn dĩ là mày muốn mạng của tao, bây giờ mày không có năng lực, thì đừng trách tao... tội chết có thể tha, tội sống không thể bỏ..."
"Các anh em... đánh hắn.... chỉ cần đừng đánh chết là được..." Sau khi Phương Hạo Vân hạ lệnh, liền nhìn Tần Tử Kiếm, trầm giọng nói : "Nếu mày dám phản kháng... hừ, hậu quả mày tự gánh chịu..."
"Mày..." Tần Tử Kiếm nói một tiếng, thở dài yếu ớt, thầm nhĩ, nam tử hán đại trượng phu, co được thì dãn được, nếu hôm nay có thể giữ mạng, thì nhục cỡ nào hắn vẫn đều có thể chịu được.
Dưới ý của Phương Hạo Vân, năm sáu người bên cạnh hắn liền lao đến, bắt đầu vung tay đấm đá Tần Tử Kiếm, mà Tần Tử Kiếm chỉ có thể trơ mắt ra để bị đánh.
Vì không cho đánh vào mặt, hắn vội vàng dùng tay che mặt lại, chỉ là có một gã giựt tay của hắn ra, rồi một người khác đi đến đập vào hai má của hắn, chỉ sau một hồi, nhìn cái mặt của hắn không khác gì đầu heo, ngay cả sóng mũi cũng bị đánh gãy.
Đương nhiên, cái này còn chưa tính là gì, còn có một gã khác cao tay hơn, khóe miệng lộ ra một nụ cười hiểm, nhấc chân lên, đá một phát ngay háng của hắn.
Một tiếng hét thảm vang lên, Tần Tử Kiếm vội vàng ngồi chồm hổm xuống đất, kêu la khủng khiếp.
"Các anh em, để tao đến đánh mấy cái..." Lúc này, anh em họ Vương cũng đã kết thúc cuộc chiến, thấy bên này có vẻ náo nhiệt, liền đi qua xem.
Hai người chém giết quá nhiều, toàn thân hầu như là được nhuộm máu, nhìn từ xa không khác gì một con ác quỷ ở dưới bồn máu của địa ngục vậy, mọi người vừa nhìn thấy liền tránh xa ra.
"Haha... bị đá bể trứng rồi à?" Vương Nhị Ngưu đi về hướng Tần Tử Kiếm, cười nói : "Đứng lên, để tao đánh mấy cái... con mẹ mày, người của mày làm chết sáu anh em của tao, tao phải đánh mày sáu cái, nếu không thì tao không có cách nào ăn nói với anh em..."
Cố nén sự đau đớn ở dưới, Tần Tử Kiếm đứng dậy, nhìn thấy anh em họ Vương cả người đầy máu, trong đầu chợt nhớ đến thủ đoạn của bọn họ, từ sâu trong lòng hắn liền dâng lên một sự sợ hãi.
Tần Tử Kiếm nhìn thấy Anji đứng một bên, vội vàng lui về phía sau cô ta, trên mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ, căn bản là không còn tự tin như lúc đầu.
"Lăn ra đây... sao có thể trốn sau lưng đàn bà?" Vương Nhị Ngưu mới đầu không chú ý đến Anji, nhưng bây giờ nhìn kỹ lại, tuy rằng là gái nước ngoài, nhưng mà diện mạo cũng không tồi, nhất là cái dáng người kia, vô cùng hấp dẫn, muốn lòi có lòi, muốn lõm có lõm.
"Phương thiếu gia... tôi muốn cô ta?" Đồng chí Nhị Ngưu ngượng ngùng hỏi.
"Không thành vấn đề... thích cô ta, cô ta chính là của anh..." Phương Hạo Vân dặn : "Nhớ kỹ, sau khi chơi xong thì nhớ giết đi... để lại chính là tai họa..." Trong quá khức, Phương Hạo Vân đã nhiều lần tha cho Anji, chỉ là cô ta không biết tốt xấu, cứ vẽ đường cho Tần Tử Kiếm chạy, hôm nay cũng nên chấm dứt rồi.
"Phương thiếu gia vạn tuế!"
Nghe Phương Hạo Vân dặn dò như vậy, Nhị Ngưu lập tức hứng thú, cột cờ bên dưới cũng đã dựng lên. Trước đây trong rừng cây còn được chơi gái nước ngoài, sau khi trở về, ở Kim Bích Huy Hoàng chỉ toàn chơi gái địa phương, hôm nay được đổi khẩu vị coi như cũng không tồi.
"Mày dám?"
Trong đôi mắt của Anji lộ rõ sự khinh thường : "Phương thiếu gia, cậu đừng quên, tôi là võ sĩ của gia tộc Morgan, cậu dám làm vậy với tôi, không lo là gia tộc Morgan sẽ đến hỏi tội cậu à?"
'Haha!"
Phương Hạo Vân cười khinh thường :"Chỉ là một võ sĩ của gia tộc Morgan mà cũng dám mở miệng nói bậy như vậy... cô là cái thứ gì, trong lòng cô rất rõ ràng. Cô cảm thấy rằng gia tộc Morgan sẽ ra mặt vì một võ sĩ như cô sao? Hơn nữa, cho dù cô chết, phỏng chừng cũng không ai chú ý... tôi đã từng tha cho cô vài lần, nhưng cô lại không biết ơn, ngược lại còn giúp người khác hại tôi, hôm nay cô phải bị trừng phạt thôi..."
Nếu không phải thời cơ chưa đến, không muốn xảy ra xung đột với gia tộc Morgan, thì đừng nói là một võ sĩ, cho dù là Tần Tử Kiếm thì Phương Hạo Vân cũng không tha cho hắn.
"Chủ nhân, cứu em..."
Anji nghe thấy thế, vội vàng quay sang cầu cứu Tần Tử Kiếm, chỉ là bây giờ Tần Tử Kiếm đã khó giữ thân rồi, ngay cả cứu hắn còn không được, chứ đừng nói là cứu Anji.
"Hai vị anh hùng, đây là người hầu của tôi... các người cứ việc thưởng thức... chỉ hy vọng các người có thể nhẹ tay với tôi" Tần Tử Kiếm nói lấy lòng.
"Mày biết mượn nước đẩy thuyền lắm... chỉ là mày đừng quên, cho dù mày không cho tao, thì có thể làm được gì?" Nhị Ngưu cười khinh thường :"Lại đây, ăn sáu đấm của tao, nếu không tao sẽ khó ăn nói với các anh em đã chết..."
"Đê tiện!"
Anji thấy Tần Tử Kiếm lấy mình làm bia đỡ đạn, còn bán đứng mình, trong lòng mất hết niềm tin, quát lạnh một tiếng, rút con dao trong tay đâm tới hướng của Tần Tử Kiếm.
Tần Tử Kiếm cảnh giác, vội vàng lui về sau, lập tức đưa tay đánh trả Anji, lúc này Vương Nhị Ngưu hét lớn : "Đừng... làm hỏng thì không chơi tốt được..."
Khoảng cách của Nhị Ngưu là gần hai người nhất, hắn vội vàng cầm lấy đao, bổ tới, tách hai người ra : "Không được đấu với nhau... bây giờ hai người đều phải chịu xử lý..."
Phương Hạo Vân thầm khen Vương Nhị Ngưu ra tay đúng lúc, nếu để cho Tần Tử Kiếm bị đâm trúng và chết ngay tại chổ thì không hay.
Tần Tử Kiếm mà chết, gia tộc Morgan sẽ điều tra, và bên hắn khó thoát khỏi quan hệ.
Lấy bản thân Phương Hạo Vân ra mà nói, hắn chưa chắc đã sợ gia tộc Morgan, nhưng mà hắn không muốn phá hủy kế hoạch của bộ tộc thủ hộ, không muốn xung đột với gia tộc Morgan quá sớm.
"Bốp!" Vương Nhị Ngưu là người nói được làm được, sau khi tách hai người ra, không đợi cho Tần Tử Kiếm hít được một hơi, hắn đã đấm tới một cái, Tần Tử Kiếm không kịp đề phòng, lập tức té ngửa xuống đất, rụng hết một cái răng cửa, phun ra một ngụm máu.
"Đứng lên, mới có một cái..." Nhị Ngưu cười hắc hắc, đi qua, túm lấy cổ áo của Tần Tử Kiếm, giơ nắm đấm lên, đấm liên tục sáu cái vào ngực hắn, không dừng lại một lần.
Sau khi thu hồi nắm tay, khóe miệng của Tần Tử Kiếm đã sùi bọt, ngay cả sức nói chuyện cũng không có.
"hắc hắc!"
Vương Nhị Ngưu ném Tần Tử Kiếm xuống đất, sau đó cười ngượng ngùng nói : "Xin lỗi, tao bị yếu toán, đánh hơn một đấm... hay là mày đánh lại tao đi?"