Phương Hạo Vân nghe thấy thế, cũng gật đầu đáp: "Được rồi, con sẽ nói với chị ấy... nếu chị ấy muốn, con sẽ đón chị ấy lại đây..."
"Phải đến mới được..." Phương Tử Lân trầm giọng nói : "Tuy rằng Trương Mỹ Kỳ không còn nhỏ, nhưng dù sao cũng mới sinh con lần đầu, có một số việc còn chưa hiểu rõ... Suy nghĩ cho con cháu của nhà họ Phương, con nhất định phải dưa nó về đây..."
"Được rồi!"
Phương Hạo Vân gật đầu, đến lúc này hắn không thể nào nói thêm được.
"Hạo Vân, tuy rằng ba không rõ chuyện con thành lập tập đoàn Đằng Phi, nhưng mà ba nghe nói, công ty bảo an của con, tựa hồ có tính chất hắc đạo?" Dừng lại một chút, Phương Tử Lân đột nhiên hỏi, giọng nói có vẻ hơi nghiêm khắc.
"Dạ!"
Tính chất của công ty bảo an bây giờ người sáng mắt đều có thể nhìn ra, hắn cũng không cần phải giấu Phương Tử Lân nữa. thản nhiên nói : "Ba... việc này không cần ba quan tâm, con sẽ làm đúng mực... yên tâm đi, con không sao đâu!"
"Hạo Vân, ba có thể mặc kệ công việc của con, nhưng ba phải nhắc nhở con một câu, người nhà họ Phương, không làm ra những chuyện thương thiên hại lý* " Phương Tử Lân nhắc nhở.
* = đại khái là không có tính người.
"Bạ... có một số việc vốn con không muốn nói với ba, có điều ba lo lắng như vậy, con đành phải nói thẳng với ba thôi..." Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút rồi nói : "Công ty bảo an Đằng Phi của con hợp tác với chính phủ... nói trắng ra là thay mặt chính phủ quét sạch phần tử bất ổn trong xã hội..."
"Thì ra là thế..." Phương Tử Lân trầm ngâm một chút rồi lại dặn : "Hạo Vân, mặc kệ là thế nào, con cũng không được lơ là... hợp tác với quan, tính nguy hiểm quá lớn, cẩn thận bị bọn họ nuốt sống..."
"Con hiểu rồi!"
Phương Hạo Vân cười tự tin : "ba... ba cứ yên tâm đi, con biết nên làm thế nào... Con sẽ là đúng mực thôi. Tóm lại, con sẽ không chịu thiệt đâu"
"Đứa nhỏ này... thật sự đã thay đổi quá nhiều..." Nói đến đây, Phương Tử Lân đứng dậy, đi ra cửa số ngắm cảnh, thản nhei6n nói : "Có đôi khi, ba thậm chí suy nghĩ, con có còn là con của ba không"
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, trong đôi mắt hiện ra một sự kinh ngạc.
Hắn suy nghĩ, chẳng lẽ thân phận của mình đã bị Phương gia hoài nghi?
Đúng lúc này, Phương Tử Lân quay đầu lại, nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Con trai... ba đương nhiên biết con là con của ba... chỉ là con thay đổi quá nhanh, con trở nên quá lợi hại. Có đôi khi ba cảm thấy rằng mình giống như đang nằm mơ. Trước kia ba luôn lo lắng, nếu có một ngày ba nhắm mắt xuôi tay, thì Phương gia nên làm cái gì bây giờ? Hiện tại thì tốt rồi, có một đứa con như con, cho dù bây giờ ba chết, cũng còn lo lắng gì cả"
Phương Hạo Vân vội vàng nói : "Ba, ba nói bậy gì vậy... thân thể của ba rất tốt... đừng nói mấy cái điềm gở ấy"
"Haha!"
Phương Tử Lân cười to :"Ba chỉ thuận miệng nói ra thôi, yên tâm đi, cháu trai béo mập của ba còn chưa ra đời, sao ba có thể rời bỏ thế giới này được?"
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, trong lòng lo lắng và buồn bả. Theo tình huống hiện nay của Phương Tử Lân, sợ rằng sau khi đứa nhỏ sinh được vài ngày thì ông đã không kiên trì được.
"Hạo Vân... đối với con, ba vô cùng yên tâm. Ba tin tưởng con có năng lực tự chăm sóc cho mình... Nhưng mà chị của con..." Phương Tử Lân thở dài chua xót : "Đứa con Tuyết Di này, là do ba hại... bây giờ nó đã là người trưởng thành, nên kết hôn lập gia đình, chỉ là nó không coi trọng chuyện đó... Thật sự làm cho người ta lo lắng. Hạo Vân, con thông minh, có nhiều chủ ý, việc này con nghĩ biện pháp đi... không thể để chị con tiếp tục như vậy nữa..."
"Ba... ba yên tâm, trước đó mẹ đã nói với con về vấn đề này rồi, con sẽ nghĩ biện pháp!" Phương Hạo Vân nghiêm mặt nói : "Chờ sau khi làm xong chuyện của công ty bảo an, con sẽ tập trung tinh thần làm chuyện này"
"Ừ!"
Phương Tử Lân cười vui vẻ nói : "Ba biết con nhất định sẽ có biện pháp mà!"
"Hạo Vân, chuyện này không nói nữa, chờ con của con được sinh ra, Tuyết Di kết hôn, thì tâm nguyện của ba cũng được hoàn thành..." Phương Tử Lân dường như cảm thấy câu chuyện này khá trầm trọng, cho nên liền đổi đề tài : "Con không cần nghĩ nhiều, ba chỉ nhất thời xúc động thôi, tùy tiện nói vài câu..."
Trong cặp mắt của Phương Hạo Vân đầy thương cảm, cười nói : "Ba, con cam đoan với ba, sự nghiệp của nhà họ Phương càng ngày càng phát triển, như mặt trời buổi trưa vậy..."
Phương Tử Lân nghe thấy thế, trong đôi mắt vốn ảm đạm liền lóe lên ánh sáng, nhìn Phương Hạo Vân càng thêm vui vẻ.
"Hạo Vân, bây giờ xuất phát được chưa?" Đợi khi Phương Hạo Vân đi xuống lầu, Bạch Lăng Kỳ liền đứng dậy đón, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
Không phải là do Bạch Lăng Kỳ chưa từng xuất hiện trước đám đông, chỉ là hôm nay cô xuất hiện dưới tư cách là nữ chủ nhân của nhà họ Phương, cho nên trong lòng đương nhiên là nghĩ khác rồi.
Nhìn thấy cô hưng phấn như vậy, Phương Hạo Vân cười hắc hắc, hôn lên mặt cô một cái, Bạch Lăng Kỳ ơ một tiếng, rồi dựa vào ngực hắn, chủ động dâng môi thơm lên.
Trác Nhã đứng ở lầu hai nhìn thấy cảnh này, không biết vì sao, tim của bà đột nhiên đập nhanh lên. Nam nữ yêu nhau vốn là một chuyện rất bình thường, chỉ là đối với bà mà nói, đã lâu rồi chưa từng được đụng vào.
Có lẽ do cô đơn quá lâu, nên khi bà nhìn thấy đôi nam nữ dưới lầu hôn nhau, trong lòng có chút hâm mộ.
Tính ra tính lại, nửa năm gần đây, đừng nói là ở chung phòng với Phương Tử Lân, ngay cả hôn môi, nắm tay hay thân mật như vậy cũng chưa từng có.
Trác Nhã là một phụ nữ, và là một phụ nữ hết sức bình thường. Mà bốn mươi là độ tuổi có dục vọng mãnh liệt nhất, chỉ là vì thân thể của chồng không được tốt, cho nên bà luôn im lặng chấp nhận sự đau khổ và cô đơn.
"Chúng ta đi thôi, đừng làm mấy chuyện xấu này nữa, cẩn thận đừng để mẹ nhìn thấy..." Sau khi hôn xong, Bạch Lăng Kỳ đẩy Phương Hạo Vân ra, nhỏ giọng nói.
Phương Hạo Vân âm thầm bật cười, trên thực tế, hành động của hai người đã bị phát hiện rồi, hơn nữa Phương Hạo Vân còn nhìn thấy được sự cô đơn và mất mác trên mặt Trác Nhã.
"Thật sự làm khó nhau quá..." Chuyện Trác Nhã sống cô đơn, Phương Hạo Vân biết rất rõ, đứng ở góc độ của một phụ nữ mà nhìn, thì đúng là làm khó cho bà.
Phương Hạo Vân suy nghĩ, có lẽ bà nên tái giá đi.
Chỉ là hắn cũng biết, bà mẹ tiện nghi của mình tương đối bảo thủ trong phương diện này. Hơn nữa bà còn có tình nghĩa sâu nặng với Phương Tử Lân, phỏng chừng muốn bà tái giá là rất khó.
"Quên đi, tới đâu hay tới đó..." Phương Hạo Vân dứt bỏ suy nghĩ, giờ chỉ chờ Phương Tử Lân mất đi thì mới tính tiếp đu0ợc, có lẽ sẽ có biện pháp giải quyết khác.
Đau đầu thật.
Phương Hạo Vân phát hiện ra, trong nhà này, hai người phụ nữ một già một trẻ, dường như đều rất phiền toái.
Một thì đã đến tuổi kết hôn rồi, nhưng lại sống chết không chịu lấy chồng, không có cảm giác với đàn ông. Còn người kia thì phải sống cô đơn trong khi đáng lẽ phải được hưởng hạnh phúc...
"Hạo Vân, anh có tâm sự à?" Bạch Lăng Kỳ nhìn thấy Phương Hạo Vân cau mày, vội vàng hỏi.
"Không có gì, chúng ta đi!" Phương Hạo Vân hồi phục tinh thần, mang Bạch Lăng Kỳ lên chiếc Lamborghini, lái xe về hướng tập đoàn Đằng Phi.
Khi xe dừng lại trước cửa tập đoàn Đằng Phi, thì Phương Hạo Vân nhìn thấy được bà chị Phương Tuyết Di qua cửa kính xe, chị ấy đang mỉm cười đi về hướng mình. Vốn dĩ, theo ý của Phương Hạo Vân, không muốn để cho người nhà tham dự vào lễ thành lập này. Vũ hội buổi tối thì thật ra có thể tham gia, bởi vì đến lúc đó, những người có uy tín và địa vị tại Hoa Hải đều đến dự cả.
Phương Tuyết Di và Bạch Lăng Kỳ giống nhau, đều mặc trang phục công sở. Chẳng qua của cô là màu vàng nhạt, có khí chất cao quý thanh lịch. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn
Khuôn mặt tuyệt mỹ cùng với dáng người nóng bỏng, Phương Tuyết Di chính là tiêu điểm của buổi vũ hội tối ngày hôm nay rồi.
Đợi khi Phương Hạo Vân xuống xe, Phương Tuyết Di liền đi đến oán giận nói :" Thằng nhóc xấu xa này, chuyện lớn như vậy mà không nói cho chị biết... bây giờ chị không mời mà đến, chẳng lẽ em còn muốn đuổi chị đi?"
"Hắc hắc...cái này..." Ý của Phương Hạo Vân là muốn tốt cho người nhà họ Phương, nhưng mà mấy lời này hắn không nói ra được. Nói ra ngược lại còn khiến cho bọn họ lo lắng.
Cười cười một tiếng, Phương Hạo Vân nói : "Haha, đến thì tốt rồi... hôm nay chị thật là đẹp, đợi lát nữa đến hội trường, em cá rằng ánh mắt của mọi người đều bị chị làm hấp dẫn, phỏng chừng em đứng lên trên bục chủ tịch nói chuyện mà cũng không ai thèm chú ý..."
"Coi như em biết ăn nói..." Phương Tuyết Di khẽ cáu một tiếng, dường như đã tha thứ cho sự chậm trễ của Phương Hạo Vân.
Sau khi, cô hào hứng ôm lấy cánh tay của em trai, nói : "Đi thôi... chúng ta lên đi, vừa rồi chị ấy mấy người chú Trần đã lên rồi, phỏng chừng đang chờ ông chủ đến đây"
Bạch Lăng Kỳ thoáng do dự một chút, rồi cũng ôm lấy tay còn lại của Phương Hạo Vân.
Hai đại mỹ nhân một trái một phái ôm lấy Phương Hạo Vân, mùi thơm vào mũi liên tục, làm cho Phương Hạo Vân đắc ý vô cùng. Cũng may cảm xúc tiêu cực mấy ngày trước đã thăng đi đâu mất rồi, hắn cũng đã khống chế tâm lý của mình rồi, nếu không phỏng chừng là có thể làm ra chuyện gì đó.
Bạch Lăng Kỳ và Phương Tuyết Di xinh đẹp không nói, nhưng Phương Hạo Vân cũng không kém. Vì hôm nay là ngày lễ thành lập, cho nên hắn đã cố ý bỏ một trăm ngàn ra mua một bộ đồ tây, mặc trên người nhìn rất là đẹp trai.
Một hàng ba người đi vào trong sảnh chờ thang máy, lập tức hấp dẫn rất nhiều ánh mắt hâm mộ.
Sau khi đi vào phòng họp của tập đoàn Đằng Phi, Phương Hạo Vân mới phát hiện ra mọi người đã đến đông đủ rồi, chỉ có ông chủ như hắn là đến muộn.
Kim Phi nhìn thấy Bạch Lăng Kỳ và Phương Tuyết Di ôm lấy tay của Phương Hạo Vân, trong lòng lập tức cảm thấy rất không thoải mái. Có điều, trong lòng không thoải mái thì thế nào, người ta một là bạn gái chính thức, một là chị ruột, cô có thể ý kiến ý cò cái gì?
Ánh mắt của Hà Thanh cũng dừng lại trên người của Phương Tuyết Di, trong mắt hiện ra vài tia dị thường.
Sau khi nói chuyện đơn giản, dưới sự dẫn dắt của người dẫn chương trình, lễ thành lập chính thức bắt đầu. Giờ lành đã đến, nữ nhân viên trong công ty mang rượu champagn lên.
Mỗi người trên bục chủ tịch đều được một chai, đồng thời mở nắp ra, bọt nước lập tức bắn tung tóe khắp nơi. Phương Hạo Vân đứng lên tuyên bố, công ty bảo an Đằng Phi chính thức thành lập.
Kế tiếp là cảnh lãnh đạo đọc diễn văn, khách quý đọc diễn văn.
Tiếp theo là cảnh chúc mừng lãnh đạo, trừ Dương Vọng GIang ra, thì cũng có những vị quan của các bộ ngành khác nữa. Những người này đều là Trần Thiên Huy gửi thiệp mời đến, trên cơ bản, trừ Dương Vọng Giang và cục trưởng cục cảnh sát ra, thì những lãnh đạo còn lại đều vì mặt mũi của Trần Thiên Huy mà đến.
Dương Vọng GIang vốn không muốn tham dự hoạt động như vậy, nhưng mà sau khi suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn quyết định đến, hơn nữa còn đọc diễn văn trước mặt mọi người.
Ông biết rõ, công ty này gánh vác một trọng trách lớn, và quan trọng hơn là sau lưng công ty này chính là Lã Thiên Hành và cơ quan đặc thù của ông ta, thậm chí là ngay cả cấp trên cũng đã ngầm đồng ý.
Sau khi đọc diễn văn xong, chính là lúc ông chủ lớn Phương Hạo Vân lên nói chuyện. Có thể nói, Phương Hạo Vân không thích hợp cho những trường hợp như vậy, hôm nay lên đài, hắn chỉ nói một số lời hùng hồ tượng trưng thôi, nói ra vài câu cảm ơn đã ủng hộ này nọ. Còn những lời dư thừa, hắn không nói một câu.
Đại lễ thành lập tuy đơn giản nhưng long trọng, sau khi kết thúc, mọi người đương nhiên là đi, bởi vì hoạt động kế tiếp là trong công ty, bọn họ không cần phải tham gia.
Phương Hạo Vân cùng Trần Thiên Huy tự mình đưa Dương Vọng Giang ra ngoài. Lúc đi ra, Dương Vọng Giang cầm lấy tay của Phương Hạo Vân, nói : "Hạo Vân... cứ yên tâm mà làm... chú đã nhận được thông báo của cấp trên, chú sẽ cho cục cảnh sát và các ban ngành khác phối hợp với con. Về sau có chổ nào cần, con cứ việc nói với chú, không cần phải khách khí..."