Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 550


Phương Hạo Vân nghe thấy thế, cũng không từ chối, tỏ vẻ : "Nếu tất cả mọi người đã nói vậy, con cũng không từ chối, nhân viên để con quyết định, sau đó con sẽ công bố với mọi người. Kế tiếp, chúng ta tiếp tục chuyện đối phó với Long gia..."

Hà Thanh âm thầm cười lạnh, nếu không có chúng tôi trợ giúp, các người không phải là đi tìm chết hết sao...

Những người ngồi ở đây đều là lão đại một phương, rất rõ ràng chuyện tranh đấu trong hắc bang. Nói cách khác, đây chính là sở trường của bọn họ.

Nói đến chuyện trong nghề, mọi người liền trở nên vô cùng tích cực. Bầu không khí vô cùng nhiệt liệt, ý kiến hay, phương pháp tốt không ngừng xuất hiện.

Phương Hạo Vân thấy như vậy, trong lòng vui mừng vô cùng.

Có những người này trợ giúp mình, tương lai của công ty bảo an Đằng Phi không thể nào đoán trước được.

Đúng lúc này, điện thoại của Phương Hạo Vân vang lên.

Nhìn nhìn, là dì Bạch gọi đến, hắn liền vội vàng đứng dậy, nói với mọi người : "Các người cứ tiếp tục nói đi, con đi nghe điện thoại cái..."

Đi qua phòng nghỉ kế bên phòng họp, Phương Hạo Vân mới nhấn nút nghe : "Dì, có phải là có chuyện gấp không?"

"Ừ, là chuyện của Long gia' Dì Bạch trực tiếp nói : "Hạo Vân, bên dì vừa nhận được tin... Long Chiến đã được đưa ra nước ngoài rồi. Hơn nữa, trang viên Long gia cũng đã được cài thuốc nổ hết, bây giờ người nắm cái điều khiển từ xa ấy là Long Nhị... căn cứ theo điều tra của bên dì, bây giờ có một kết luận, Long Nhị tựa hồ là người của chính phủ..."

Nghe dì Bạch nói xong, Phương Hạo Vân hơi kinh hãi, trong đầu cũng xuất hiện vài câu hỏi : "Dì, là ai đã thu xếp cho Long Chiến trốn đi? Còn nữa, Long Chiến rất kiên quyết, trong khi nhà họ Long đang xảy ra chuyện, ông ta làm sao có thể làm ra chuyện này..."

"Là ai thu xếp thì tạm thời không tra ra được, có điều theo dì phỏng chừng, hẳn là do người bên chi1h phủ làm... Nếu không như vậy thì khó mà giải thích rõ ràng..." Dì Bạch trầm giọng nói : "Chính phủ chưa từng lơi lỏng chuyện giám sát nhà họ Long, có thể chính phủ đã thu xếp cho Long Chiến trốn đi. Trừ chính phủ và chúng ta ra, thì không còn thế lực nào có khả năng làm chuyện này... Chúng ta đương nhiên là loại ra rồi, chỉ còn lại chính phủ mà thôi. Mặt khác, theo tin tình báo, Long Chiến còn có một người em ở nước ngoài, nghe nói được người ta mang đi khi vừa sinh ra, mang theo của chìm của nhà họ Long, phỏng chừng bây giờ cũng đang rất thành công... Dì đoán rằng, chính phủ thả cho Long Chiến đi, chính là vì muốn tìm em trai của Long Chiến, bắt hết một mẻ, thứ hai là muốn gây áp lực cho con, để con phải dựa vào chính phủ..."

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, lập tức hoảng hốt, không thể không nói, cái kế hoạch một tên hai chim này quả thật là không tầm thường. Phỏng chừng là do lão cáo già Lã Thiên Hành bày ra.

Dừng lại một chút, Phương Hạo Vân tiếp tục hỏi : "Dì, dì khẳng định Long Nhị là người của chính phủ?"

"Tám phần chắc chắn..." Dì Bạch đề nghị : "Như vậy đi, thân phận của Long Nhị, con nên điều tra từ hướng Hà Thanh, con có thể xác định trong miệng cô ta..."

Cúp điện thoại xong, Phương Hạo Vân chậm rãi đi vào phòng họp. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Lúc này, mọi người vẫn đang tích cực thương lượng kế hoạch, cũng đã bắt đầu định hình được phương án.

Phương Hạo Vân ngồi xuống, mặt vẫn tỉnh bơ, len lén đánh giá sắc mặt của Hà Thanh, phát hiện ra trong con mắt của cô ta thỉnh thoảng xuất hiện nụ cười lạnh.

Như vậy thì Phương Hạo Vân có thể xác định.

Tin mình vừa mới nhận, Hà Thanh đã sớm biết.

"Hạo Vân, phương án cụ thể đã xác định, bọn chúng sẽ nhanh chóng làm thành báo cáo giao cho con..." Sau khi mọi người thương lượng xong, Trần Thiên Huy lên tiếng kết thúc.

Phương Hạo Vân gật đầu cười nói : "Mọi người vất vả rồi..."

Vương Nhị Ngưu hô lên một tiếng ; "Là phục vụ cho Phương thiếu gia..."

Vương Đại Ngưu vội vàng đưa tay lên vỗ dầu thằng em, nói : "Em trai, mày đừng có làm mất mặt anh được không?"

Vương Đại Ngưu sờ sờ cái đầu, cười nói : "Không phải trong TV thường diễn như vậy sao? Em chỉ thay đổi chút thôi..."

"Hahaha...."

Bộ dáng ngây thơ của Vương Nhị Ngưu lập tức khiến cho mọi người cười to, bầu không khí liền trở nên vui vẻ.

Hà Thanh vẫn tiếp tục cười lạnh như trước.

Phương Hạo Vân khoác tay, ý bảo mọi người im lặng.

Đợi đến khi mọi người im lại, Phương Hạo Vân mới chuyển mắt về hướng Hà Thanh, hỏi : "Thượng tá Hà Thanh, chẳng lẽ cô không có gì muốn nói với chúng tôi sao?"

Hà Thanh nghe thấy thế, thản nhiên nói : "Tôi chỉ là một tổng giám vinh dự, ngay cả quyền lên tiếng cũng không có, tôi còn có thể nói cái gì... cậu nói phải không?"

"Hừ!"

Phương Hạo Vân cười lạnh nói : "Thượng tá Hà Thanh, Long Chiến chạy rồi, cô cũng không biết sao? Nếu là hợp tác, vì sao chuyện quan trọng như vậy, các người không ai nói với tôi?"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Hà Thanh lập tức thay đổi, có điều tố chất tâm lý của cô vô cùng tốt, chỉ trong nháy mắt liền khôi phục lại bình thường, vẻ mặt không gì khác lạ cả : "Sao có thể như vậy? Long Chiến luôn nằm trong sự giám sát của chúng ta, cho dù ông ta có mọc cách cũng không có khả năng rời khỏi Hoa Hải, Phương thiếu gia, cậu nghe tin đồn ở đâu vậy?"

"Đúng rồi, Long Chiến bây giờ vẫn còn đang ở trong trang viên Long gia, nếu cậu không tin, tôi nghĩ cậu có thể xem hình ảnh vệ tinh" Hà Thanh nói.

"Thượng tá Hà Thanh, đã đến lúc nào rồi, cô còn chơi trò giả điên với tôi à..." Phương Hạo Vân đổi giọng nói : "Thật sự là Long Chiến đã bí mật ra nước ngoài dưới sự thu xếp của các người, Long Chiến bây giờ, chỉ là một thế thân có diện mạo gần giống ... Hà Thanh, tôi hỏi cô, đây là ý của cô, hay là ý của ông Lã. Các người làm như vậy, rốt cục là có ý gì? Muốn tính kế tôi, hay là các người còn có mục đích khác?"

Phương Hạo Vân đã nói ra đến việc này rồi, cho dù là Hà Thanh cũng không thể tiếp tục giả bộ được nữa.

Không thể nghi ngờ, Phương Hạo Vân có thể nói ra những lời này, chứng minh rằng hắn đang nắm giữ tin tức chính xác, nếu như tiếp tục giả vờ thì chỉ là một hành động điên rồ.

"Không sai!"

Hà Thanh gật đầu : "Phương thiếu gia, không thể không nói, lực lượng tình báo của cậu vô cùng mạnh... nói thật với cậu, chuyện này tôi cũng vừa mới biết. Vốn dĩ, ý của tôi là muốn chờ sau khi xong họp, tôi đi tìm cậu, nói một mình với cậu... không ngờ cậu đã biết rồi..."

"Thật sao?" Phương Hạo Vân vẫn tiếp tục cười lạnh : "Cô thật sự nghĩ như vậy sao? Thượng tá Hà Thanh, sợ rằng không phải đơn giản như vậy đâu. Theo tôi thấy, cô muốn chờ chúng tôi đến trang viên Long gia rồi mới nói ra sự thật..."

"Phương thiếu gia, cậu đa nghi rồi... trước đó tôi không thừa nhận, cố ý giấu diếm. Thật ra bởi vì sợ người ở đây hỗn tạp, không muốn để lộ tin tức, tuyệt đối không có ý lừa gạt, cho nên không muốn nói cho các người biết. Bây giờ thì hay rồi, mọi người đều biết, cũng làm tôi đỡ tốn nước miếng..." Da mặt của Hà Thanh phỏng chừng là cũng dày ngang ngửa Phương Hạo Vân rồi, nói dối trắng trợn như vậy mà không hề nhăn mặt, hơn nữa còn làm ra vẻ thoải mái.

"Còn gì không... tiếp tục nói đi..." Phương Hạo Vân trầm giọng; "Long Nhị... về chuyện Long Nhị cô không muốn nói gì sao..."

Nói đến đây, Phương Hạo Vân liền lớn tiếng quát : "Thượng tá Hà Thanh, các người làm việc đúng là không có đức gì hết... tôi dẫn người bán mạng cho các người, các người lại muốn giấu diếm chúng tôi. Sơn trang nhà họ Long được cài thuốc nổ, các người biết được tin, vì sao không nói cho chúng tôi biết? Còn tên Long Nhị nữa, rốt cục là có gì với hắn? Hắn có phải là người của các người không? Nếu không phải là người của các người, vậy cái điều khiển từ xa trong tay hắn, các người kêu chúng tôi làm thế nào?"

"Bà chị này, đúng là làm người mà không có đức, muốn chúng tôi nổ chết chung với Long gia, quả thật là ác phụ, đang nói chị đó" Người nói chuyện là Vương Nhị Ngưu, vốn hắn có ấn tượng không tồi với Hà Thanh, ít nhất cũng là một người đàn bà có thân thủ không tồi. Có thể so chiêu với giáo quan. Nhưng mà hôm nay hắn đã thay đổi hoàn toàn cái nhìn về Hà Thanh, đầu tiên là cái câu nói người ở đây hỗn tạp, đã làm cho hắn tức giận. Rồi thêm cái thuốc nổ, âm mưu gì gì đó, càng làm cho người khác nổi điên...

"Cậu... cậu là cái thứ gì, cậu dựa vào cái gì mà nói tôi như vậy?" Hà Thanh bii5 Phương Hạo Vân chửi dã đủ nóng rồi, bây giờ lại bị Vương Nhị Ngưu đâm chọt.

Vương Nhị Ngưu cười hắc hắc nói : "Tôi là người, không phải là cái thứ.. không đúng, tôi là cái thứ... bậy, chị mới là cái thứ, hơn nữa còn không phải là thứ tốt..."

Phương Hạo Vân muốn nổi điên lên, thì Phương Hạo Vân xua tay nói : "Được rồi, các người đừng cãi nhau... thượng tá Hà Thanh, chuyện hôm nay cô phải nói rõ ràng cho tôi biết, nếu không, sự hợp tác của chúng ta không cách nào tiếp tục đuuợc. Thông qua chuyện lần này, tôi đã nhận ra sự hiểm độc của các người, không hề nghi ngờ nữa, chúng tôi trở thành đối tượng lợi dụng cho các người rồi... tôi sẽ nói chuyện với ông Lã, các người thật sự khiến cho tôi rất thất vọng..."

"Khoan đã!"

Thấy Phương Hạo Vân đứng dậy rời đi, Hà Thanh khẩn trương, nếu đem mâu thuẫn đến người của ông Lã, thì cô sẽ không ổn.

Nói không chừng, còn bị ông chủ lớn phê bình.

Chuyện nhà họ Long lần này, không phải là không thể nói cho Phương Hạo Vân biết. Ý của Hà Thanh là, hy vọng trong tời điểm nhạy cảm nói ra tin này, sẽ tranh thủ được lợi ích lớn nhất cho quốc gia, do đó có thể được ông chủ lớn thừa nhận.

Theo lý mà nói, ý tưởng của cô cũng không tooi62, hơn nữa cũng có khả năng giúp cô đạt được mục đích.

Nhưng mà sự thật lại khác với suy nghĩ, Phương Hạo Vân lại biết hết trước.

Hà Thanh phỏng chừng rằng, mấy tin tức này nhất định là do thế lực sau lưng Phương Hạo Vân nói cho hắn biết. Hơn nữa, từ chuyện của ngày hôm nay, Hà Thanh đưa ra một kết luận, thế lực sau lưng Phương Hạo Vân rất mạnh, người của bọn họ thậm chí còn nằm vùng trong chính phủ, và còn là nhân vật cao cấp. Nếu không thì tin tức về nhà họ Long, Phương Hạo Vân không có khả năng biết được.

"Phương thiếu gia..." Hà Thanh đi đến, giữ tay Phương Hạo Vân lại, nhẹ nhàng nói : "Ngồi xuống chậm rãi thương lượng đi..."

"Thượng tá Hà Thanh, sao lại đột nhiên nhỏ nhẹ vậy, hay là muốn dùng mỹ nhân kế với tôi?" Phương Hạo Vân cười tà ác.

Vương Nhị Ngưu nhân cơ hội ồn ào : "Bà chị à, không bằng chị theo Phương thiếu gia vào phòng nghỉ nói chuyện đi, ở đó không có ai cả, cho dù muốn làm gì Phương thiếu gia, cũng không ai biết đâu..."

Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức cười ầm lên, khuôn mặt của Hà Thanh trắng bệch lại, cô hung hăng nhìn chằm chằm Vương Nhị Ngưu, hận không thể tống cổ thằng ngu này vào nhà tù, giam cầm chung thân luôn.

"Chị gái à, chị đừng có nhìn em như vậy, em sợ..." Vương Nhị Ngưu cười nói :"Chị mà nổi giận là không đẹp đâu..."

Vương Đại Ngưu lần này không ngăn cản em trai, tùy ý để cho em trai nói bậy. Em trai nói rất đúng, Hà Thanh không phải là thứ tốt.

"Cậu...cậu... tên khốn nạn..." Hà Thanh tức giận quát lớn : "Vương Nhị Ngưu, cậu đừng quên, bây giờ cậu vẫn đang nằm trong phạm vi theo dõi của tôi, đắc tội với tôi là cậu không có kết quả tốt đâu"

"Được rồi, cô đừng ở đây uy hiếp người của tôi nữa" Phương Hạo Vân trầm giọng nói : "Có tôi ở đây, đừng ai nghĩ đến việc động vào người của tôi..."

Trần Thiên Huy âm thầm bật cười, Phương Hạo Vân quả thật không đơn giản, luôn nắm chắc cơ hội bảo vệ người của mình.

Anh em họ Vương nghe thấy liền âm thầm cảm kích, hận không thể quỳ xuống cúi lạy Phương Hạo Vân.

Hà Thanh biết mình ở đây thế cô sức yếu, và cũng không thể cãi lại bọn họ, nên cũng không nói nhiều. Cố gắng áp chế lại cơn giận trong lòng, thản nhiên nói : "Phương thiếu gia, chuyện hôm nay là tôi tính sai... chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện, tôi nhất định sẽ đem những gì tôi biết nói cho cậu nghe..."

"Cái nào còn được!"

Phương Hạo Vân gật đầu, lập tức ngồi xuống : "Tôi chỉ muốn cô nói cho tôi biết, Long Nhị rốt cục có phải là người của các người không?"

"Đúng!"

Hà Thanh nghiêm túc nói : "Long Nhị là một trong những người nằm vùng mà chúng tôi phái đến nhà họ Long hai mươi năm trước... thu xếp cho Long Chiến trốn đi, mục đích là có hai, chúng tôi muốn thông qua chuyện này tìm kiếm chổ của Long gia ở nước ngoài. Thứ hai, nếu Long Chiến không đi, thì Long Nhị không thể khống chế được cái điều khiển từ xa, đnế lúc đó khó khăn của chúng ta cũng tăng lên rất nhiều..."
Bình Luận (0)
Comment