"Chị... ý của em là..."
"Được rồi, chị biết ý em... Hạo Vân, bây giờ chúng ta ăn cũng đã ăn, uống cũng đã uống, em theo chị đi dạo phố nha... em biết không? Chị lớn như vậy rồi còn chưa từng có người đàn ông nào đi dạo phố với chị. Em là em trai của chị, nhưng me cũng là đàn ông... hôm nay em đi với chị nha..." Phương Tuyết Di ngẩng đầu lên nhìn Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân hơi do dự, hắn không biết nên làm thế nào.
Đúng lúc này, Phương Tuyết Di đã đứng lên khôi ghế, nhưng mà lại đảo qua đảo lại, xem ra rất có khả năng té.
Phương Hạo Vân vội vàng đứng dậy, ôm lấy Phương Tuyết Di, tránh để cô bị té.
"Hạo Vân, mang chị ra ngoài... lái chiếm Lamborghini của em ấy, chúng ta đi hóng gió... hôm nay coi như chị cầu em..." Phương Tuyết Di đã rất choáng váng rồi, thân thể của cô chỉ có thể dựa vào Phương Hạo Vân mới đứng vững nổi.
Nghe mùi thơm và mùi rượu hỗn tạp, trong long Phương Hạo Vân có một cảm giác lạ, cố gắng làm cho mình trở nên bình thường, hắn gật đầu cưới : "Được rồi, em đi với chị ra ngoài..." Phương Hạo Vân hoàn toàn có thể hiểu được tâm tình của Phương Tuyết Di, cho nên hắn mới đồng ý. Mang chị ra ngoài, có lẽ sẽ làm cho chị gái thoải mái được một chút. Phóng túng một lần, có lẽ sẽ hiểu được nhiều vấn đề hơn.
Đi đến bờ sông, hai người đứng cạnh nhau nhìn cảnh đêm xinh đẹp. Bị gió lạnh thổi qua, men say của Phương Tuyết Di càng lúc càng lớn, cô nhắm mắt lại, nói : "Hạo Vân, đỡ chị với... nếu không chị sẽ ngã mất... em là em trai của chị, em sợ cái gì... chẳng lẽ em muốn biến thành con mọt sách, nói với chị về mấy cái chuyện nam nữ không được động chạm chứ?"
Phương Hạo Vân cười một tiếng, nói : "Chị, chị say lắm rồi... nói mà cũng nói bậy"
"Đúng vậy, chị say rồi, nhưng đầu óc của chị vẫn rất tỉnh táo" Phương Tuyết Di cười nói : "Hạo Vân, em biết không? Trong lòng của chị chưa bao giờ rõ ràng như hôm nay..."
Phương Hạo Vân không nói gì, chỉ nhìn mặt hồ gợn sóng ngoài xa.
Chim bay trên trời.
Phương Hạo Vân suy nghĩ, nếu như mình là một con chim thì tốt biết mấy, cất cánh bay đi không cần lo nghĩ...
"Hạo Vân, em không phải chim, làm sao em biết của chim rất vui vẻ?' Phương Tuyết Di nắm lấy lan can, đứng vững thân hình, quay đầu lại nói.
Phương Hạo Vân hơi sửng sốt, chị gái dường như đã đoán được ý tưởng trong lòng của hắn : "Chị, chẳng lẽ chị cảm thấy loài chim này không vui sao?"
"Chị không biết...."
Phương Tuyết Di lắc đầu, nhắm mắt lại nói : "Chị chỉ biết rằng, mặc kệ là ai, hay chuyện gì, chỉ khi nào bản thân tự trải qua, thì mới biết được ngọt bùi trong đó. Em xem, loài chim đó bay lượn trên mặt hồ, em cảm thấy chúng nó rất vui vẻ... nhưng mà em không nhìn thấy được khi nào nó buồn"
"Lấy chị làm ví dụ... em biết không? Ở thương giới Hoa Hải có biết bao nhiêu người con gái hâm mộ chị, ghen tị với chị... người ta hận không thể được như chị. Nhưng mà, mọi người đâu biết rằng, sau nụ cười vui vẻ kia là áp lực rất lớn, và đắng cay của nó..." Nói đến đây, Phương Tuyết Di cười khổ một tiếng : "Hạo Vân, chị biết em và ba mẹ đều rất quan tâm đến hôn nhân đại sự của chị. Tuy rằng chị tỏ vẻ bất mãn với mẹ, nhưng mà trong lòng chị lại rất cảm kích mẹ, đáng thương cho bậc làm ba mẹ trong thiên hạ. Chị bây giờ, là sự khó chịu lớn nhất trong lòng ba mẹ bây giờ..."
"Hạo Vân, em biết không? Mấy hôm trước, chị đến phòng sách của ba, ổng áy náy nói chuyện với chị, ổng xin lỗi chỉ..."
Phương Tuyết Di đột nhiên khóc lên : "Trước kia, chị vẫn luôn muốn nghe câu nói này của ba, chị cảm thấy rằng ba không công bằng với chị, chị hy vọng có thể nghe ba xin lỗi. Chỉ là bây giờ, khi nghe được rồi, là ba thật tâm sám hối, nhưng khi chị nghe câu nói ấy, trong lòng chị không hề vui vẻ một chút nào... ngược lại, nó còn rất đau... em có biết cái cảm giác dao cứa vào tim nó đau như thế nào không..."
"Dạ"
Phương Hạo Vân gật đầu, lập tức khuyên : "Chị... em biết ý chị, cho nên em hy vọng chị có thể đối xử tử tế với mình, đừng vì chuyện của ba mà áy náy. Thời gian của ba không còn nhiều nữa, đây là một sự thật không thể thay đổi được, điều duy nhất mà chúng ta có thể làm chính là làm cho ba vui vẻ sống hết khoảng đời còn lại..."
Phương Tuyết Di đưa tay lau nước mắt, nói : "Chị cũng biết... chỉ là chị không có cách nào chấp nhận Hoàng Kỳ Anh được... hắn rất vĩ đại, rất xuất sắc, là một người đàn ông tốt. Nhưng mà, chị thật sự không có cảm giác với hắn"
Phương Hạo Vân thở dài một tiếng, Hoàng Kỳ Anh thật đáng thương, dù thế nào cũng không được chị gái coi trọng.
"Hạo Vân, chị đã suy nghĩ cẩn thận rồi, nhưng mà, chồng của chị phải là người đàn ông khiến cho chị động lòng... Hoàng Kỳ Anh không phải..."
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, không nói gì, chỉ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLMàn đêm rất đẹp, nhưng, đầu của hắn đã có chút lung tung. Lời nói của Phương Tuyết Di nhất định là có ám chỉ. Nếu như hắn đoán không sai, người đàn ông có thể làm chị gái động lòng kia, mười phần chính là hắn.
Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân liền dở khóc dở cười, rốt cục là chuyện gì đã xảy ra?
Hay là tâm lý của bà chị tiện nghi này thật sự xảy ra vấn đề?
"Hạo Vân, chị đã nghĩ rồi, chị không muốn lập gia đình, chị sẽ ở cả đời với mẹ..." Phương Tuyết Di cười nói :" Mặc kệ là nói thế nào, chị cũng sẽ không dễ dàng vứt bỏ mình, hôn nhân đối với người con gái mà nói, là một bước cực kỳ quan trọng. Sai một bước, sai cả đời. Nếu vì muốn làm ba vui vẻ, mà phải ở cùng với một người đàn ông mà chị không thích, như vậy thì nửa đời sau của chị sẽ hoàn toàn bị hủy hoại, cái giá này quá lớn... nguyên tắc của chị là thà chậm chứ không ẩu... chị tin tưởng ba sẽ ủng hộ quyết định của chị, ba sẽ hiểu..."
"Chị, nếu đã quyết định rồi, em và mẹ sẽ không ép chị..." Phương Hạo Vân thản nhiên nói.
"Cảm ơn em, Hạo Vân!"
Dừng lại một chút, Phương Tuyết Di đột nhiên cười nói : "Hạo Vân, thật ra chị đã tìm thấy được người đàn ông làm cho chị động lòng rồi..."
Nghe Phương Tuyết Di nói vậy, tim của Phương Hạo Vân lập tức hồi hộp.
"Haha!'
Nhìn thấy bộ dáng sốt ruột của Phương Hạo Vân, Phương Tuyết Di cười không ngừng : "Em hồi hộp cái gì... không phải em cho rằng người đàn ông đó là em chứ?"
Phương Hạo Vân hít sâu một hơi, ổn định lại tâm tình của mình, đỡ lấy thân hình của Phương Tuyết Di, hỏi : "Chị, chị đã có người đàn ông trong lòng rồi, tại sao lại không theo đuổi?"
"Đúng vậy, vì sao chị không theo đuổi?" Phương Tuyết Di lập lại câu hỏi của Phương Hạo Vân.
Phương Tuyết Di đột nhiên xoay người lại, nhìn Phương Hạo Vân, phà hơi thở đầy mùi rượu lên mặt của Phương Hạo Vân, nói : "Hạo Vân, em biết không? Vì sao chị không theo đuổi hắn?"
Phương Hạo Vân lui lại theo bản năng một bước, tránh tiếp xúc thân mật với Phương Tuyết Di.
Câu hỏi của Phương Tuyết Di đã làm cho hắn nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Yêu một người, nhưng không thể theo đuổi tình yêu ấy, quả thật là một chuyện đau khổ.
Nhưng mà, Phương Hạo Vân căn bản là không xác định được người ấy là ai?
Chẳng lẽ thật sự là mình?
Theo lý thuyết mà nói, chuyện này dường như rất có khả năng.
Cũng chỉ có khả năng này, thì mới giải thích được vì sao thôi.
Nhưng mà, Phương Hạo Vân cảm thấy rằng trong lòng của chị gái chưa chắc là hắn, mà có lẽ là người khác.
"Hạo Vân, trả lời chị đi... vì sao không trả lời chị..." Trong đôi mắt của Phương Tuyết Di đã hiện ra một sự đau khổ : "Hạo Vân, em biết không? Không thể theo đuổi được tình yêu của mình, là một chuyện đau khổ cỡ nào... nhưng mà, chị không có lựa chọn nào khác..."
"Vì sao?" Phương Hạo Vân hỏi.
"Em thật sự muốn biết đáp án sao?" Phương Tuyết Di cười ha hả, đưa miệng lại, hầu như là sắp cắn vào lổ tai của Phương Hạo Vân, nói : "Em lại gần một chút, chị sẽ nói cho em biết..."
Phương Hạo Vân quả thật rất muốn biết đáp án, hắn nhanh chóng đưa đầu lại, chờ đợi câu trả lời của Phương Tuyết Di.
Phương Tuyết Di thở dài yếu ớt một tiếng, phà hơi vào lổ tai của Phương Hạo Vân, nói : "Bởi vì... bởi vì người chị thích căn bản không có tồn tại... chị yêu người đàn ông ảo tưởng trong lòng chị, hắn là một người đàn ông hoàn mỹ, nhưng mà, hắn không tồn tại trong thế giới thật, em nói xem chị theo đuổi thế nào..."
Phương Tuyết Di đang nói ra chính tâm sự của lòng mình.
Lúc ban đầu, cô quả thật rất mê Phương Hạo Vân, bởi vì Phương Hạo Vân làm cho cô động lòng, làm cho cô vui vẻ, và làm cho cô có cảm giác an toàn.
Nhưng một thời gian sau, cô liền nhận thức được, tình cảm của cô và Phương Hạo Vân không có kết quả, đây là một loại tâm lý cực kỳ biến thái.
Sau này, dưới sự khuyên bảo và ám chỉ của Trác Nhã, càng làm cho cô nhận ra sự ngu ngốc của mình.
Dần dần, cô bắt đầu thay đổi, bắt đầu ảo tưởng, lấy Phương Hạo Vân ra làm cái gốc để tạo một người tình hoàn mỹ.
Mỗi khi ở một mình, cô lại ảo tưởng.
Trong thế giới ảo tưởng ấy, cô đã cùng người tình hoàn mỹ ấy kết hôn... và sống một cuộc sống hạnh phúc.
Tuy rằng cho đến giờ, hình bóng của người đó vẫn chưa thoát khỏi hình bóng của Phương Hạo Vân, nhưng mà Phương Tuyết Di tin rằng, đến một ngày nào đó, cô sẽ hoàn toàn từ bỏ được cái suy nghĩ không có đạo đức của mình, và được thỏa mãn trong thế giới ảo tưởng.
"Yêu một người không nên yêu..." Phương Tuyết Di nói xong câu đó, liền vùi đầu vào ngực của Phương Hạo Vân. Gió đêm đã làm cho cô cảm thấy đau khổ hơn.
Phương Hạo Vân để cho chị gái dựa vào ngực, trong lòng đang suy nghĩ đến câu nói kia. Có phải là thật không, hắn cũng không thể xác định.
"Chị, em đưa chị trở về... chị cần nghỉ ngơi" Phương Hạo Vân đỡ lấy hai vai của Phương Tuyết Di, nói.
"Ừ, trở về..." Tuy rằng Phương Tuyết Di đã say lắm rồi, nhưng mà Phương Hạo Vân vẫn có thể cảm nhận được sự rõ ràng trong lời nói khi nãy của chị.
Ngồi vào xe, Phương Tuyết Di há miệng ra muốn nói cái gì nữa, nhưng không nói ra chữ nào, cả người cô ngã nghiêng về hướng Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân đành phải nâng chị gái dậy, mang dây an toàn vào.
Về đến nhà, Phương Hạo Vân đỡ Phương Tuyết Di đến phòng khách, nhanh chóng lấy một ly nước ấm, và một viên thuốc giải rượu đến.
Phương Tuyết Di khoát tay : "Không cần uống thuốc... Hạo Vân, hãy nghe chị nói, đầu của chị rất đau, nhưng chị vẫn ý thức được, rất rõ ràng... Chị thích cảm giác này, chị không muốn uống thuốc..." Nói xong, cô uống hết ly nước.
Phương Hạo Vân cũng không ép.
Dừng lại một chút, hắn mở miệng hỏi : "Chị, em dìu chị lên nghỉ ngơi, tối nay em sẽ không đi, em sẽ ngủ ở phòng khách, nếu có chuyện gì, chị cứ gọi em..."
"Chị không đi được..." Phương Tuyết Di lắc đầu : " Chị ngủ ở phòng khách cũng được, chị thật sự không đi được, trừ phi là em ôm chị lên..."
"Được rồi!" Phương Hạo Vân không muốn để cho ba mẹ vừa về liền thấy chị gái say rượu, cảm thấy đưa chị lên phòng thì tốt hơn.
Hít sâu một hơi, Phương Hạo Vân đưa tay ôm lấy Phương Tuyết Di say rượu, đi vào phòng của cô, hơn nữa còn đặt lên giường.
Ánh mắt của Phương Tuyết Di trở nên mê ly, vẻ mặt đỏ cừng, bộ ngực lớn của cô phập phồng không ngừng theo nhịp thở. Hai tay cô ôm lấy cổ của Phương Hạo Vân, dường như không có ý muốn buông ra.
Mùi thơm và mùi rượu không ngừng kích thích thần kinh của Phương Hạo Vân, dần dần, hắn đã xuất hiện phản ứng sinh lý.
"Tiểu Hạo Vân dậy rồi... em có phản ứng?" Phương Tuyết Di cười nói.
Cô cố gắng mở to mắt ra, nhìn Phương Hạo Vân, hỏi : "Vì sao em lại có phản ứng... là vì chị sao?"
Phương Hạo Vân đúng là bó tay, đúng là rượu vào làm loạn tính, lời này không hề giả, ngày thường Phương Tuyết Di tuyệt đối không như vậy.
Nói thật, khi Phương Tuyết Di say đã làm cho Phương Hạo Vân có kích thích và hấp dẫn mãnh liệt, tuy rằng hắn cố gắng khống chế tâm lý, nhưng mà phản ứng của cơ thể thì không thể giấu được.
Phương Hạo Vân hít sâu một hơi, hắn không ngừng nhắc nhở mình, tuy rằng hắn không có quan hệ huyết thống với nhà họ Phương, tuy rằng hắn là giả, nhưng mà khi ở đây, hắn đã thật sự xem nơi này là nhà mình rồi.
Dần dần, dưới sự khống chế không ngừng của hắn, phản ứng của cơ thể cũng dần biến mất.
"Chị... chị nên đi nghỉ ngơi đi, em giúp chị pha chén nước ấm..." Phương Hạo Vân đứng dậy chuẩn bị rời đi.