Suy đoán của Phương Hạo Vân hiển nhiên là chính xác rồi.
Đây là một khu rừng nguyên sinh, bên trong tràn ngập rất nhiều nguy hiểm. Trong mấy ngày theo đuôi Phương Hạo Vân, bọn họ đã chịu khổ rất nhiều, từ lúc tiến vào rừng, Phương Hạo Vân đã chọn đường đi khó khăn, dọc đường đi ngoại trừ cọp sói hay trùng rắn độc ra, thì đầm lầy bụi gai cũng không thiếu.
Mười lăm người này, năm người trong đó đã bị cắn chết vì thú hoang, hai người không cẩn thận ngã xuống vách nói, hai người thì lọt vào đầm lầy, và còn một người thì bị rắn độc cắn chết không kịp chữa trị.
Những người còn lại đều là người giỏi trong những người giỏi, toàn bộ đều trải qua những khảo nghiệm về sinh tử mà sống sót.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.Phương Hạo Vân cười lạnh : " Bây giờ tôi đưa các người đi gặp bạn, được không?"
Biểu tình của người dẫn đầu có vẻ ngưng lại, ánh mắt trở nên xâu thẳm, cười nhạt nói : "Phương Hạo Vân, cậu chưa chắc đã có thể giết được chúng tôi"
"Haha!"
Phương Hạo Vân cười khinh thường : "Anh bạn, anh rất hài hước... Tôi rất thích người hài hước, chỉ tiếc là tôi và anh không cùng lập trường, nếu các người là người của Long Hi Phượng, tôi còn có thể tha cho. Đáng tiếc các người đều là người của Mộc Nguyệt Dung, cho nên hôm nay các người phải chết..."
Người nọ nghe xong chỉ cười lạnh, hai tay run lên, và hai khẩu súng lục đã nằm trong tay hắn, Và họng súng chỉ về hướng Phương Hạo Vân : "Chỉ cần tôi muốn, cậu chết chắc rồi..."
Khóe miệng của Phương Hạo Vân nhếch lên rất cao, nói : "Tôi nói rồi, anh là người rất hài hước... Anh cho rằng cái thứ đó của anh có thể hù được tôi sao, cho rằng có thể giết tôi à?"
Cảm nhận được sát khí trên người Phương Hạo Vân, người này liền bị chấn động, lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh. Không biết vì sao, mặc dù hắn đã cầm súng chỉ về hướng Phương Hạo Vân, nhưng mà trong lòng hắn vẫn không nắm chắc một chút.
Ngược lại, trong lòng hắn thậm chí còn dâng lên một cảm giác sợ hãi.
Trong mắt của Phương Hạo Vân lập tức hiện lên luồng sát khí dày đặc, Thiên Phạt nằm trong tay, và một hơi thở lạnh băng phát ra từ người của hắn.
Người này dám thề rằng, bây giờ hắn rõ ràng đã cảm giác được thần chết đến.
Làm võ sĩ cao cấp của Nam Cung thế gia, hắn dám cam đoan rằng cả đời hắn còn chưa từng sợ hãi như vậy.
Trong ánh mắt của Phương Hạo Vân bắn ra tia sáng lạnh lùng, khuôn mặt cũng trở nên nghiêm túc : "Các người tự ra tay đi... Nể mặt mọi người là kẻ luyện võ, tôi cho các người chết đàng hoàng"
"Bằng bằng!"
Phương Hạo Vân vừa nói vậy xong, người cầm súng chỉ vào Phương Hạo Vân nãy giờ liền siết cò, bắn ra liên tục vài phát, theo hắn thấy trong khoảng cách gần như vậy, cho dù là thần tiên cũng chết chắc rồi.
Chỉ là sau khi tiếng súng kết thúc, hắn phát hiện ra Phương Hạo Vân đã biến mất, đồng đội của hắn cũng mở to mắt ra, không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
"Người đâu?" Người nọ giơ súng lúc lên cảnh giác nhìn bốn phía, nói : "Mọi người cẩn thận tìm kiếm..."
Sau khi nhận lệnh, bốn người kia lập tức rút súng ra, nhanh chóng đứng tựa lưng vào nhau, đưa mắt nhìn những chổ mà Phương Hạo Vân có thể xuất hiện.
"Ầm!"
Đúng lúc này, dòng suối nổ vang lên một tiếng, và bọt nước hướng về đám người này, khiến cho ánh mắt của bọn họ bị mê hoặc. Và trong cùng giây phút đó, một bóng người từ trên trời lao xuống, năm tia sáng chém về hướng năm người
Bọn họ thậm chí là còn không kịp làm gì thì đầu và thân đã tách nhau ra, năm cái đầu người lăn lốc vào trong dòng suối.
Phương Hạo Vân âm thầm cười lạnh : "Đúng là không biết tự lượng sức"
Đến lúc này, hắn đã thành công trong việc dọn dẹp tất cả các cái đuôi.
Theo biểu hiện của bản đồ, đi qua ngọn núi phía trước, thì có thể đến được tuyến đầu của gia tộc thủ hộ.
Nhóm người của quân đội cuối cùng cũng đã được cứu, sau khi Lã Thiên Hành biết được tin, lập tức gọi điện cho thuộc hạ, cũng chính là cháu ngoại của mình, Trần Thanh Thanh.
"Thanh Thanh, chuyện trước khi đi ông dặn con, chẳng lẽ con đã quên rồi sao? Vì sao ông không biết Hạo Vân muốn đi đến thế lực của hắn?" Lã Thiên Hành hơi phẫn nộ. Làm người phụ trách của bộ phận tình báo quân đội xuất sắc nhất, mà tin tức quan trọng như vậy, ông lại được ngành khác thông báo mới biết.
Trần Thanh Thanh dường như đã sớm đoán được ông sẽ gọi điện cho mình, bình tĩnh nói : "Ông chủ lớn, ông đừng nói giận, nghe tôi giải thích... Chuyện này tôi quả thật biết, nhưng tôi không nói ra. Sở dĩ tôi không nói ra, cũng bởi vì tôi lo rằng ông và đám người ngu ngốc của ông sẽ nóng lòng phái người theo dõi... Ông cảm thấy rằng với năng lực của Hạo Vân, thì đám ngu ngốc đó có thể theo dõi thành công sao?"
Nghe cháu ngoại nói vậy, Lã Thiên Hành liền cảm thấy cũng đúng. Bên kia đã phái hai nhóm theo dõi, và kết quả là đều bị bỏ rơi lại. Cũng may Phương Hạo Vân coi như là còn chút lương tâm vì đã gọi điện cầu cứu cho họ, nếu không thì mạng của họ đã không còn.
"Thanh Thanh, nghe ý của con, con đã có kế hoạch rồi à..." Lã Thiên Hành không hề nghi ngờ về hệ thống tẩy não của mình, ông tin tưởng rằng cháu gái sẽ trở thành người nối nghiệp của mình, và sẽ ở lại trong căn cứ SeeDs.
Thật ra, Lã Thiên Hành có rất nhiều kỳ vọng vào Trần Thanh Thanh.
Phương Hạo Vân là một con dao hai lưỡi, cùng với năng lực xuất sắc của hắn, dưới sự trợ giúp của hắn, hắn có thể giúp giải quyết rất nhiều vấn đề khó khăn. Long gia là một ví dụ điển hình.
Nhưng mà về mặt khác, năng lực của hắn quá xuất chúng, không thể khống chế được. Lã Thiên Hành lo rằng sau này Phương Hạo Vân sẽ lớn mạnh hơn, thoát khỏi phạm vi khống chế của mình. Đến lúc đó, nếu hắn làm ra chuyện nguy hại đến quốc gia, thì sẽ không thể nào cản trở được.