Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 650


Nói xong câu đó, Phương Hạo Vân liền trở về phòng rửa mặt thay đồ.

Nửa tiếng sau, Phương Hạo Vân xuất hiện tại nhà ăn, hắn bỏ năm mươi đồng ra để mua một bữa ăn và cắm đầu vào ăn.

Khi hắn đang cúi xuống húp nước canh thì ngoài cửa nhà ăn xuất hiện một ông già khoảng năm mươi, bước chân của ông ta rất vững vàng, con mắt lóe sáng, sau khi vào cửa liền đưa mắt quan sát Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân uống xong miếng nước canh cuối cùng, con mắt đảo qua, nhíu mày, thầm giật mình một cái, lão già trước mắt này là một cao thủ đã được đả thông Nhâm Đốc.

Hắn hít sâu một hơi, đây đúng là căn cứ của gia tộc thủ hộ, cao thủ võ học không phải hàng hiếm. Tính luôn Phong Trảm, Phong Vân, thì lão già này chính là cao thủ thứ ba trước mắt Phương Hạo Vân.

"Tại hạ là Hoa thành tổng quản Hoa Vô Đức, xin hỏi cậu chính là Phương Hạo Vân?" Ánh mắt của lão già dừng lại trên người của Phương Hạo Vân chừng một phút, sau đó mới mở miệng hỏi.

Phương Hạo Vân nhướng mày, nghiêng đầu nói : "Không sai, tôi chính là Phương Hạo Vân, xin hỏi ông tìm tôi có chuyện gì? Hay là lão rùa đen Phong Vân nhờ ông đến giúp?" Phương Hạo Vân suy nghĩ, nếu có thể giết được đại tổng quản của Hoa thành, thì sẽ chấn động hơn cả việc chém chết Phong Trảm.

Bây giờ Phương Hạo Vân không còn sợ hãi, hắn nghĩ rằng, nếu ngồi chờ chết, không bằng chủ động tấn công, chiếm thế thượng phong thì tốt hơn.

Tuy rằng cao thủ võ học đã đả thông Nhâm Đốc rất quý, hắn vốn không muốn giết chết bọn họ, nhưng bây giờ dường như không còn biện pháp khác. Hơn nữa, nhóm người này rõ ràng không đi chung đường với mình.

"Thành chủ chúng tôi muốn mời cậu dự tiệc, xin mời đi theo tôi" Hoa Vô Đức không để ý đến thái độ của Phương Hạo Vân, lạnh giọng nói : "Thành chủ của Phong Hoa Tuyết Nguyệt đều đang ở đó, hy vọng cậu không làm trì hoãn thời gian..."

"Thật sao?" Phương Hạo Vân cười khinh miệt : "Bốn thành chủ đang đợi tôi à, tôi không nhận nổi đâu... Ông già mất đức ( chửi chữ theo nghĩa của Vô Đức) , về nói với lão thành chủ chó má của ông, nói tôi không có hứng thú tham gia Hồng Môn Yến của các người, muốn gặp tôi thì lăn đến đây..."

"Làm càn!"

Hoa Vô Đức từ nhỏ đã sống tại Thiên Phạt thành, ông chưa thấy người nào cuồng vọng như vậy, mặt mũi của bốn thành chủ, cho dù là tiểu thư cũng không dám chậm trễ.

Thế mà thằng nhãi này lại dám nói thế.

Nhiệm vụ của Hoa Vô Đức chính là mời Phương Hạo Vân đến dự tiệc, hắn không đi, tức là Hoa Vô Đức thất trách.

Nghĩ đến đây, Hoa Vô Đức quát lạnh một tiếng : ' Phương Hạo Vân, cái giá của cậu lớn quá nhĩ? Cậu cũng biết, bốn thành chủ cùng nhau mời dự tiệc, cậu là người đầu tiên. Đừng có dày mặt không biết xấu hổ như thế"

Phương Hạo Vân chậm trễ nói : "Ông già, tôi thấy ông già rồi nên hồ đồ.... Dễ dàng xúc động như vậy sao. Hoa Thiết Thụ cũng thật là, phái một thứ bá dơ như vậy đến mời tôi đi dự tiệc, xem ra đúng với câu nói kia, chủ nào thì nô tài đó... chó già, cút xa ra một chút coi... không thấy tôi đang ăn sáng hả?"

"Muốn chết!"

Hoa Vô Đức là quản gia của Hoa thành, bình thường cũng là một nhân vật có tiếng tại Thiên Phạt thành, bây giờ bị người ta nhục mạ xỉ vả và chửi bớt không thương tiếc như vậy, sao mà nhịn được?

Nghĩ đến đây, ông ta đã không thể chịu đựng được nữa, quyết định ra tay dạy dỗ thằng nhóc không biết trời cao đất rộng này. Tuy rằng Hoa Vô Đức biết Phương Hạo Vân đã giết chết Phong Trảm, nhưng ông ta tin rằng mình không phải là Phong Trảm version2.

Thân hình nhoáng lên, trong tay của Hoa Vô Đức liền xuất hiện một thanh dao, con dao lóe lên ánh mờ mờ, hiển nhiên là có độc rồi, và nó đang đâm về hướng cổ họng của Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân cười lạnh, Thiên Phạt liền xuất hiện để đỡ.

Chỉ nghe một tiếng keng vang lên, con dao của Hoa Vô Đức đã bị Thiên Phạt chặt gãy, nếu mà hắn nặng tay, thì phỏng chừng cánh tay cầm dao của Hoa Vô Đức đã lìa khỏi người ông ta rồi.

"Thiên Phạt..." Hoa Vô Đức biết Thiên Phạt, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy thì mới là lần đầu, ông âm thầm kinh hãi, vội vàng lui về sau.

Đợi khi ổn định thân hình ,ông ta liền rút ra một thanh đao sau lưng, nói : "Tôi không tin Thiên Phạt có thể chặt đứt tiêm đao đúc bằng thép này..."

Nói xong, Hoa Vô Đức lại lao đến, triển khai thế công sắc bén.

Phương Hạo Vân lúc này cũng không lấy cứng đấu cứng, mà dựa vào Hoạt Bộ để tránh né, triển khai du đấu với ông.

Suy nghĩ của Phương Hạo Vân rất đơn giản, thấy Hoa Vô Đức đã năm mươi rồi, mặc dù đã đột phá Nhâm Đốc, nhưng thân thể rốt cục vẫn không bằng người trẻ tuổi, chân khí của ông ta cũng không kéo dài được.

Trong trận đánh sống chết này, Phương Hạo Vân thì không cố ý chạm mặt, còn Hoa Vô Đức thì không ngừng tấn công toàn lực, nhưng vẫn không có tiến triển gì. Bây giờ ông ta dường như đã kiệt sức, hô hấp cũng trở nên gấp gáp, thở hồng hộc như chó già vậy.

"Haha... sao thế? Chỉ có một chút năng lực này thôi sao. Uổng cho ông là con chó già trung thành nhất của Hoa Thiết Thụ, đúng là khiến cho người ta thất vọng..." Phương Hạo Vân cố ý khích tướng.

Hoa Vô Đức chậm rãi tỉnh táo lại, quyết định phát động đợt tấn công mới. Lúc này dường như ông đã hiểu được tâm tư của Phương Hạo Vân.

Rất rõ rang, hắn đang cố ý chọc giận ông, làm tiêu hao lực lượng của ông. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

"Đê tiện!" Mắng một tiếng, Hoa Vô Đức nổi giận, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn, bắt đầu đợt tấn công bằng kỹ xảo. Làm một võ giả đầy kinh nghiệm, đối với hành vi trước đó của mình, ông cảm thấy xấu hổ và giận dữ không gì sánh được. Ông vốn không nên trúng kế, nhưng trên thực tế, ông đã trúng kế, hơn nữa chân khí trong cơ thể đã tiêu hao không ít.

"Đi chết đi!"

Đừng tưởng Hoa Vô Đức lớn tuổi già cả thì kém, nhưng bộ pháp của ông ta không chậm chút nào. Tốc độ của ông ta thi triển lên đến mức tận cùng thì ngay cả Phương Hạo Vân cũng chỉ có thể nhìn thấy cái bóng của ông ta.
Bình Luận (0)
Comment