"Đồ khốn!" Tuyết Như Vân nghe vậy, lập tức giơ tay lên tát một cái, nổi giận nói : "Thằng nô tài chết tiệt này, mày nói bậy cái gì đó... Thằng nhóc kia sao có thể xứng với Nguyệt Nha Nhi, chấp hành lệnh của tao, giết chết Phương Hạo Vân, có hậu quả gì tao chịu!"
"Vâng!"
Tuyết Sát thấy ông chủ nổi giận, không dám chậm trễ nữa, vội vàng lui ra ngoài triệp tập người lại, tản ra chung quanh tìm kiếm Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân đi trên đường nghe người ta nghị luận, mới biết được chuyện của mình và Nguyệt Nha Nhi đã truyền khắp thành, và hắn cảm thấy rằng nguy cơ sẽ tìm đến hắn.
Theo như Nguyệt Nha Nhi nói, thì chuyện này sẽ làm cho vài người mất lý trí, và biểu lộ ra bản mặt thật của mình.
Phương Hạo Vân đứng giữa quảng trường gặp phải đám người của Tuyết Sát. Tổng cộng có mười một người, hơn nữa đều là cao thủ. Phương Hạo Vân cẩn thận đánh giá những người này một chút, phát hiện ra bọn họ rất khó đối phó, hơn nữa cái tên đầu lĩnh kia toàn thân mang sát nghiệp quá nặng, cho nên sát khí cũng rất dày đặc.
Thuộc hạ của hắn cũng không phải thứ tốt lành gì, trong mắt lộ ra sự hung hiểm.
"Tránh ra, chó khôn không cản đường..." Phương Hạo Vân quát một tiếng, trong lời nói để lộ vẻ chế nhạo.
Nhìn thấy Phương Hạo Vân kiêu ngạo như vậy, trong đôi mắt của Tuyết Sát cũng lộ ra sát khí : "Phương Hạo Vân, chết đến nơi rồi mà còn dám kiêu ngạo như vậy... Mày cũng biết vì sao bọn tao lại muốn giết mày..."
"Bởi vì ghen à?" Phương Hạo Vân cười nói : "Bớt nói nhảm đi, có bản lĩnh thì lên, bọn mày muốn solo hay là muốn hội đồng?"
"Là sao?" Tuyết Sát nhất thời không hiểu.
"Solo là một mình tao giết từng thằng bọn mày... còn hội đồng tức là một mình tao giết cả đám bọn mày...." Khóe miệng của Phương Hạo Vân lộ ra một nụ cười khinh miệt : "Có vậy cũng **** hiểu, ngu vãi. Nào, đến đây, đừng phí thời gian nữa, lát tao còn phải đến chổ của chị gái xinh đẹp ăn khuya nữa"
"Để tao dạy dỗ mày trước... Tuyết Sát là một nhân vật nổi danh tại Thiên Phạt thành, trong lòng hắn cũng có sự kiêu ngạo của võ giả. Hắn quyết định tiếp vài chiêu của nhân vật trong truyền thuyết này. Cho dù không đánh lại, thì cũng có thể cho thuộc hạ của mình một chút thời gian để bọn họ nhìn rõ thân thủ của Phương Hạo Vân.
Hai người khẽ quát một tiếng, đồng thời lao đến, và lần chạm mặt đầu tiên, lực lượng cả hai ngang nhau, không phân biệt cao thấp. Trong lòng đều có hiểu biết đại khái về thực lực của đối phương.
Đương nhiên, Phương Hạo Vân chưa lấy Thiên Phạt ra, hắn chỉ dùng chưởng mà thôi. Còn Tuyết Sát thì dùng tám phần lực lượng. Sau một đòn, chiến ý của hai người dần dần bùng nổ.
"Thằng mặt trắng, xem ra mày quả thật cũng có chút thực lực..." Tuyết Sát nói xong liền vận dụng chín phần lực lượng, tung hai chưởng về hướng Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân quét mắt liền nhận ra hai chưởng này của Tuyết Sát rất mạnh, có điều hắn không tránh né, mà lấy cứng đấu cứng, muốn làm cho Tuyết Sát biết bản lĩnh của mình.
Hai chưởng chạm nhau, một tiếng nổ vang lên, cả hai đều lui về sau vài bước, lại cân tài ngang sức. Đương nhiên, nếu có cao thủ nào cỡ thành chủ hay cao hơn thì có thể phát hiện ra, Phương Hạo Vân vẫn chưa dùng hết sức.
"Đến nào!"
Tuyết Sát quát lạnh một tiếng, cả người giống như tia chớp, lao đến trong nháy mắt, chưởng đổi thành đao, chém lên người Phương Hạo Vân.
Mà Phương Hạo Vân cũng quát một tiếng, cũng biến chưởng thành đao, nghênh đón một đao kia, cản sát chiêu của Tuyết Sát lại, tay còn lại thì tung chỉ thành kiếm, đánh vào đan điền của Tuyết Sát.
Tuyết Sát thầm kêu không tốt, Phương Hạo Vân ra tay rất tàn nhẫn. Đan điền tuyệt đối không thể bị tấn công, tất cả người luyện võ đều biết, Đan Điền chính là tử huyệt, một khi bị đánh trúng thì công lực toàn thân sẽ biến mất. Nghĩ đến đây, Tuyết Sát vội vàng lui về sau, nhảy khỏi vòng chiến, tránh đòn tấn công của Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân cười ngạo nghễ : "Tuyết Sát cũng chẳng có gì... bọn mày cũng lên đi, để tránh lãng phí thời gian của tao, tao còn muốn đi gặp chị gái xinh đẹp nữa, còn bọn mày, cũng nên sớm đi đầu thai đi..."
"Khinh người quá đáng!"
Thân thể Tuyết Sát khẽ run lên, ý thức được mình đã coi thường Phương Hạo Vân. Người này tuy rằng còn trẻ, nhưng mà công phu của hắn không nhỏ, thật sự không thể chủ quan.
Nghĩ như vậy, hắn vội vàng dùng toàn lực lao đến hướng Phương Hạo Vân. Lúc này, tốc độ của hắn rất nhanh, trực tiếp vượt qua Phương Hạo Vân, đổi chưởng thành trảo, chụp vào gáy của Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân cảm thấy được sự nguy hiểm, nhanh chóng phản ứng, thân trên nghiêng tới, dưới chân cũng trợt, tránh thoát đòn tấn công của Tuyết Sát. Đồng thời hắn cũng dồn trọng tâm xuống chân trái, tung chân phải lên, mũi chân thẳng nhọn giống như mũi kiếm, đá về bụng của Tuyết Sát, một cước này rất mạnh, rất có uy lực.
Những tên thuộc hạ của Tuyết Sát đứng bên ngoài xem thấy tình huống không ổn, vội vàng vọt lại hỗ trợ, nhưng đã bị Phương Hạo Vân quát : "Không muốn chết thì cút ra xa..."
Khiếp sợ trước khi thế của Phương Hạo Vân, đám người này liền do dự, và có vài người thậm chí đã dừng lại, không dám tiến lên.
Tuyết Sát không ngờ thuộc hạ của mình lại kém cỏi như vậy, hắn rất muốn bọn họ lao lên giúp hắn đối địch, nhưng bây giờ đã không được gì.
Một cước kia của Phương Hạo Vân rất mạnh, tốc độ rất nhanh, Tuyết Sát muốn tránh đã không kịp rồi, rơi vào đường cùng, hắn đành phải dồn nội lực xuống bụng, cứng rắn đón đỡ đòn này của Phương Hạo Vân.
Chỉ nghe một tiếng bốp vang lên, và Tuyết Sát giống như một trái bóng bị người ta sút đi, văng ra xa, ngã xuống đất và lăn vài vòng trên mặt đất.
Bởi vì hắn dùng toàn bộ khí lực để bảo vệ bụng, cho nên cũng không bị tổn thương nghiêm trọng gì, đứn dậy, lau vết máu trên miệng, phủi bụi trên người xuống, và toát ra chiến ý càng dầy đặc hơn.
Phương Hạo Vân cười lạnh nói : "Cũng chẳng có gì đặc biệt... bọn mày là người của Tuyết Như Vân, Hoa Thiết Thụ hay là của Phong Vân..."
"Khoan đã..." Phương Hạo Vân đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cười nói : "Sao tao phải biết bọn mày là ai chứ.. Dù sao thì bọn mày cũng chỉ là chó săn thôi..."
Tuyết Sát cưới lạnh nói : "Đắc tội với Tuyết thành thành chủ, mày chết chắc rồi..."
Phương Hạo Vân hơi ngẩn người, không ngờ chiêu này của chị gái xinh đẹp lại lợi hại như thế, ngay cả Tuyết Như Vân lòng dạ hiểm độc cũng không chịu nổi.
Như vậy cũng tốt, lộ lên toàn bộ thì giải quyết một lần.
Ngay trong lúc hắn ngẩn người, thì Tuyết Sát đã vọt đến, lúc này, hai mắt của hắn cũng trở nên đỏ rục, vô cùng hung mãnh.
Lần này, hai người lại lao vào một vòng chiến mới, và trình độ kịch liệt càng lúc càng cao.
Người xung quanh hầu như không thấy rõ chiêu thức của hai người, chỉ cảm thấy có hai cái bóng đang đánh nhau thôi.
Càng đánh thì ưu thế của Phương Hạo Vân càng hiện ra. Nhâm Đốc của hắn đã mở, nội tức nhiều mà trầm ổn, hơn nữa thân trải trăm trận, kinh nghiệm phong phú, thấy chiêu tiếp chiêu, công thủ vững vằng, trên mặt không một chút biểu tình.
Còn Tuyết Sát, tuy rằng kinh nghiệm cũng không ít, nhưng tâm tính có vẻ hơi rối loạn, đang trong tình trạng vô lực, càng đánh hắn càng luống cuống tay chân, mấy lần thiếu chút nữa đã bị Phương Hạo Vân đánh trúng.
"Tuyết Sát, bình tĩnh... bảo trì tâm tính, bình tĩnh..." Đúng lúc này, có một bóng người xuất hiện, là Tuyết Như Vân. Vốn hắn ta lo cho Tuyết Sát, nên đã tự mình đến theo dõi, và vừa nhìn liền thấy Tuyết Sát lâm vào nguy hiểm.
Thật ra công phu của Tuyết Sát không kém, nếu tâm tính vững vàng thì ít nhất còn có thể chống đỡ được một lát. Nếu tâm rối loạn thì khó mà nói trước. Cái này gọi là người ngoài cuộc thì sáng mắt, người trong cuộc thì u mê. Dưới sự nhắc nhở của Tuyết Như Vân, Tuyết Sát liền ý thức được sai lầm của mình, dần dần thu hồi tâm thần, và tốc độ cũng nhanh lên, giống như một tia chớp lao xung quanh Phương Hạo Vân, chỉ tránh né Phương Hạo Vân chứ không đánh trực diện.
Và như thế, khí lực bị tiêu hao của hắn chậm rãi tụ tập lại.
Không lâu sau, cuộc chiến đã có thay đổi mới, khí lực trong cơ thể Tuyết Sát đã dần dần tràn đầy, và bộ pháp cũng nhanh lên, cuộc chiến lại đạt đến mức ngang bằng.
Đúng lúc này, Phương Hạo Vân quát một tiếng, bắt đầu đợt tấn công hung hiểm hơn, vốn hắn muốn chơi từ từ, nhưng mà bây giờ thì khác, khi hắn nhìn thấy Tuyết Như Vân xuất hiện, trong lòng liền quyết định, dùng thủ đoạn máu tanh của mình nhanh chóng giải quyết chuyện này. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn
Đợt tấn công hung mãnh của Phương Hạo Vân đã làm cho Tuyết Sát đổ mồ hôi đầy trán.
Hiển nhiên là hắn không thể thích ứng với lối đánh vừa nhanh, vừa mạnh vừa hiểm của Phương Hạo Vân.
Đến lúc này, Tuyết Sát đã gần như thất bại rồi.
Tuyết Như Vân thấy thế, sắc mặt trở nên ầm trầm, mấy lần muốn ra tay giúp, nhưng lại không dám. Nói thật, quan sát Phương Hạo Vân đấu với Tuyết Sát, trong lòng hắn ta cũng giật mình.
Hắn không đủ tự tin đánh bại Phương Hạo Vân.
Tuyết Như Vân rất ít để lộ công phu của mình trước mặt người ngoài, đến nay vẫn không có ăn đánh giá chính xác sức chiến đấu của hắn. Nhưng trong lòng hắn rất rõ ràng,mặc kệ là thế nào thì cũng không có khả năng mạnh hơn Phương Hạo Vân được. Bởi vì nãy giờ Phương Hạo Vân vẫn chưa xuất Thiên Phạt ra.
"Rầm!"
Ngay trong lúc hắn ta ngẩn ngời, thì thuộc hạ của hắn đã bị Phương Hạo Vân đánh ngã xuống đất. Tuy rằng người chưa chết, nhưng đã là nửa sống nửa chết.
Nói chính xác hơn là đã trở thành một phế nhân.
Huyệt Khí Hải của hắn đã bị Phương Hạo Vân trực tiếp tấn công, làm cho công phu của hắn bị phế đi trong nháy mắt.
Chuyện đã đến nước này, cũng không còn cách nào cứu được.
Sau khi cân nhắc mãi, Tuyết Như Vân vẫn quyết định rời khỏi đây, tạm thời hắn vẫn chưa muốn ra tay với Phương Hạo Vân, trừ phi là nắm chắc phần thắng.
"Hay lắm!"
Thấy Tuyết Sát bị phế, trong đám người đột nhiên vang lên vài tiếng hoan hô, không cần nghi ngờ, đây là những người có thù oán với Tuyết Sát rồi.
Sắc mặt của Tuyết Như Vân trở nên xanh mét, quát lớn : "Phương Hạo Vân, cậu thật to gan, dám lạm sát người vô tội giữa Thiên Phạt thành..."
Lời này vừa nói ra, liền bị đáp trả bằng nụ cười khinh thường của Phương Hạo Vân : "Ông chính là Tuyết thành thành chủ à... có bản lĩnh thì cứ đến đây, chúng ta đánh một trận...."
"Thật kiêu ngạo..." Tuyết Như Vân biết Phương Hạo Vân có năng lực, cho nên mới có gan nói vậy. Tuy rằng hắn tức giận, nhưng chưa mất đi lý trí, nhất là khi đại tướng của hắn vừa bị phế, hắn càng không dễ dàng ra tay.
" Phương Hạo Vân, cậu chờ đi... sẽ có người trừng trị cậu..." Tuyết Như Vân đột nhiên nghĩ đến lão bất tử, nếu có thể nhờ vả lão bất tử, thì chút năng lực ấy của Phương Hạo Vân chẳng tính là đâu cả.
Đương nhiên, Tuyết Như Vân cũng không nắm chắc là có thể nhờ vả được lão bất tử.
Hắn đã nghĩ tốt rồi, nếu không được thì tìm Phong Vân, Hoa Thiết Thụ để liên thủ xuất chiến.
Ba người liên thủ, bọn họ thậm chí còn có gan khiêu chiến tiểu thư, chứ đừng nói là Phương Hạo Vân.
Thành chủ của Phong Hoa Tuyết Nguyệt, ai ai cũng có tuyệt kỹ riêng. Một khi bốn người liên thủ lại, thì uy lực đương nhiên là không tầm thường, hầu như đạt đến mức hủy thiên diệt địa.
Lần trước khi lão bất tử đến cũng chính là do bốn người liên thủ đối phó.
Bây giờ đối phó với Phương Hạo Vân, Nguyệt Nha Nhi đương nhiên là không có khả năng ra tay rồi. Nhưng ba người hợp lực cũng đã đủ rồi.
Nghĩ đến đây, Tuyết Như Vân liền quyết định rút lui.
" Phương Hạo Vân, tạm để cậu kiêu ngạo ở Thiên Phạt thành vài ngày, nhưng tôi phải nói cho cậu biết, cậu sớm muộn gì cũng sẽ bị trừng phạt...Cho đếngiờ vẫn chưa ai có thể chống lại bốn thành chủ cả"
Nói đến đây, Tuyết Như Vân cười lạnh, vung tay lên nói : "Chúng ta đi!"
Phương Hạo Vân nhìn đám người rời đi, cũng không cản lại. Bởi vì hắn hiểu được lúc nào nên cong lúc nào nên thẳng, làm người phải chừa đường lui cho mình, đừng tự lấp hết đường.
Sau trận chiến này, danh tiếng của Phương Hạo Vân ở Thiên Phạt thành càng lớn hơn nữa, thậm chí là ngang hàng với thành chủ luôn rồi. Cứ theo tốc độ này thì hắn sẽ nhanh chóng trở thành người nổi tiếng nhất tại Thiên Phạt thành, và đây cũng là điều hắn muốn.
Chuyện trước mắt, đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Hắn tin rằng mình có khả năng khống chế tình hình trong tay.
.....................................
Những ngày nay khi Phương Hạo Vân không có ở Hoa Hải, Hà Thanh làm phó tổng của công ty bảo an Đằng Phi, cẩn thận làm đủ chức trách của mình, chuẩn bị nhiệm vụ cho nhân viên gọn gàng và chu đáo. Nhìn bề ngoài thì rất là thành công trong công việc, nhưng trong lòng cô lại đang đau khổ, bởi vì cô đang rất mâu thuẫn, rốt cục là có nên khuyên Hoàng Kỳ Anh rời khỏi đây không.
Trên nguyên tắc mà nói, bây giờ cô không thể tiếp xúc với Hoàng Kỳ Anh.
Nhưng trên góc độ tình cảm, cô không đành lòng nhìn Hoàng Kỳ Anh đi vào chổ chết.
Hà Thanh cảm thấy rằng Phương Hạo Vân chính là một ác ma, và người như vậy tuyệt đối không nên trêu chọc vào.
Nhất là khi biến thành người đàn bà của hắn, thành nô bộc của hắn, cô càng rõ ràng thủ đoạn của Phương Hạo Vân. Tính luôn cả lực lượng sau lưng hắn, cô cảm thấy rằng, Phương Hạo Vân tuyệt đối có năng lực bật lại Lã Thiên Hành.
Trong tình huống như vậy, nếu Hoàng Kỳ Anh còn không chịu đi, thì sau này thân phận của hắn sớm muộn gì cũng sẽ bị lộ ra. Và cái ngày thân phận của hắn bị phát hiện, cũng là ngày chết của hắn.
Đương nhiên, không phải là do bây giờ Hà Thanh còn tình cảm với Hoàng Kỳ Anh, chỉ là Hoàng Kỳ Anh dù sao cũng là mối tình đầu của cô, trong lòng cô ít nhiều gì cũng không đành lòng nhìn hắn chết thảm.
"Mình rốt cục nên làm gì bây giờ?" Hà Thanh hơi mâu thuẫn. Cân nhắc mãi, cuối cùng quyết định tung đồng xu, để cho ông trời quyết định giùm.
"Keng keng..."
Khi đồng xu dừng lại trên mặt đất, thì trong nháy mắt, Hà Thanh cũng đã đưa ra quyết định.
Cô quyết định hẹn gặp Hoàng Kỳ Anh, dùng cách nói nhẹ nhàng khuyên hắn rời khỏi đây.
Buổi tối bảy giờ, hai người gặp mặt tại một quán cà phê. Hoàng Kỳ Anh chọn một phòng riêng, rồi mang Hà Thanh vào.
Sau khi vào cửa, Hoàng Kỳ Anh liền khóa cửa phòng lại, và lập tức tiến hành che chắn điện từ, tránh bị người ta nghe lén.
"Nói đi, chuyện gì... chúng ta chỉ có mười phút, nếu để quá lâu, sự che chắn của tôi sẽ bị người ta phát hiện. Như vậy thì với tôi và cô đều không có lợi..." Hoàng Kỳ Anh ngồi xuống trực tiếp nói.
Hà Thanh mỉm cười nói : "Thật a cũng không có gì. Tôi chỉ muốn nói chuyện vài câu với cậu... Trước khi lúc còn ở căn cứ, tôi từng thề rằng sẽ tập trung phát triển sự nghiệp của mình... Nhưng không ngờ rằng, bây giờ tôi lại rời khỏi cái nghề này... Làm cho tôi không tưởng được chính là cuộc sống bây giờ của tôi rất khá. Lúc trước tôi từng nghĩ sau khi rời khỏi căn cứ tôi sẽ mất đi sinh mạng, mất đi ý nghĩa của cuộc sống... Nhưng, sự thật không phải thế, trong khoảng thời gian rời khỏi căn cứ, tâm tình của tôi còn vui vẻ và thoải mái hơn trước kia..."
Nói đến đây, Hà Thanh đổi giọng nói : "Kỳ Anh, cậu có từng nghĩ đến tương lai của cậu không, cậu tính làm việc cả đời tại SeeDs à?"
Hoàng Kỳ Anh nghe thấy thế, dường như nhận ra cái gì đó, không vui nói : "Hà Thanh, cô có phải đến làm thuyết khách cho tên họ Phương hay không?"
Nói đến đây, Hoàng Kỳ Anh căm tức nhìn Hà Thanh, nói : "Vốn tôi vẫn cảm thấy rằng cô không tồi, nhưng không ngờ cô lại phản bội tổ chức... Đương nhiên, đây là tự do của cô, tôi cũng không muốn nhiều lời, nhưng mà cô không nên xúi giục tôi. Tính tình của tôi cô hẳn cũng hiểu, tôi lớn lên tại căn cứ, căn cứ là nhà của tôi... Mặc kệ là thế nào thì tôi cũng không có khả năng phản bội nhà của mình...ht, cô từng tỏ vẻ yêu tôi, lúc đó, bởi vì công việc cho nên tôi đã từ chối cô, bây giờ nghĩ lại, quyết định của tôi lúc ấy thật là sáng suốt... loại đàn bà giống như cô, căn bản là không đáng để tôi yêu..."
Nghe Hoàng Kỳ Anh nói vậy, sắc mặt của Hà Thanh liền không vui : "Cậu nói bậy cái gì đó... tôi làm thuyết khách khi nào... Tôi hẹn gặp cậu, cũng chỉ vì muốn tốt cho cậu. Có một số việc tôi vốn không muốn nói, nhưng chuyện đã đến nước này, tôi cũng không cần phải giấu... Kỳ Anh, cậu đi đi, rời khỏi Hoa Hải đi , nếu không cậu sẽ chết rất thảm. Thế lực của Phương Hạo Vân, tuyệt đối không phải là thứ cậu có khả năng tưởng tượng. Thân phận của cậu sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra ánh sáng, đến lúc đó cho dù là Lã Thiên Hành cũng không giữ được cậu..."
"Làm càn!"
Hoàng Kỳ Anh quát lạnh một tiếng : "Hà Thanh, cô trở mặt thật nhanh... Cũng đúng thôi, cô vốn là con chó cái mà, a dua chủ nhân, đó là bổn phận của cô..."
"Không biết tốt xấu" Hà Thanh tuyệt đối không ngờ, lòng tốt của mình lại đổi lấy sự chửi vả và sỉ nhục.
"Hoàng Kỳ Anh, nếu không phải nể tình năm xưa chúng ta ở chung, cậu nghĩ rằng tôi sẽ nhàm chán đến mức lo cho sống chết của cậu à? Những cái nên nói tôi đã nói rồi, về phần nên làm thế nào, đó là chuyện của cậu. Những lời nói hôm nay của cậu đã làm tổn thương tôi. Từ giờ trở đi, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt..."
Hà Thanh hơi đau khổ. Đương nhiên, cô đau là đau ở chổ lòng tốt của mình bị người ta từ chối, và còn bị nhận phải sự xúc phạm.
Mà tất cả đều là do cô tự tìm đến.
"Hà Thanh, tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám tiết lộ bí mật của tôi với Phương Hạo Vân, thì căn cứ sẽ không tha cho cô, cho đến khi nào cô chết mới thôi. Bây giờ cô cút đi..." Sắc mặt của Hoàng Kỳ Anh trở nên âm trầm.
Hà Thanh nghe thấy thế, cũng không còn lưu luyến gì, xoay người bước đi.
Không biết vì sao, trong lòng của cô lại vô cùng thoải mái, lại vô cùng nhẹ nhàng. Và bóng dáng của Hoàng Kỳ Anh biến mất ngay trong đầu của cô.
Cùng lúc đó, một bóng đàn ông khác chậm rãi hiện lên trong đầu của cô.
Đợi sau khi Hà Thanh rời đi, Hoàng Kỳ Anh ngồi một mình trong phòng, uống hết chai rượu vang, ánh mắt có vẻ hơi lo lắng, cũng không biết là vì cái gì?