Dừng lại một chút, hắn tiếp tục nói : "Chuyện năm đó đã qua, anh không muốn nói lại làm gì... Tố Tố, hôm nay anh đến tìm em, là hy vọng em có thể đồng ý liên thủ với anh... Anh và em liên thủ, thiên hạ vô địch"
"Ông có ý gì?" Dì Bạch hỏi.
"Rất đơn giản, anh muốn làm tôn giả của thiên hạ này..." Tôn giả trầm giọng nói : "Đại trượng phu chí tại bốn phương, anh cũng không muốn chui rúc trong Thiên Phạt thành nhỏ bé này... Tầm mắt cuối cùng của anh chính là thiên hạ, chúa tể của thế giới..."
"Si tâm vọng tưởng!"
Dì Bạch khinh thường hừ lạnh một tiếng, nói : "Tuy rằng ông đa luyện thành Duy Ngã Độc Tôn công, nhưng mà chỉ dựa vào lực của một mình ông, căn bản là không có khả năng làm chúa tể của thế giới này. Có lẽ ông ở Thiên Phạt thành lâu quá rồi, tách rời khỏi thế giới, ông căn bản là không biết thế giới bên ngoài như thế nào..."
"Em sai rồi!"
Tôn giả nói : "Mấy năm nay, anh chưa bao giờ từ bỏ sự chú ý đến bên ngoài cả... Bên ngoài thay đổi thế nào, anh rõ như lòng bàn tay.. Ngay cả tình huống của tập đoàn Hùng Long anh cũng rõ... Tố Tố, chỉ cần em đồng ý làm vợ anh, sau này anh làm hoàng đế, em chính là hoàng hậu..."
"Haha!"
Nghe tôn giả nói vậy, dì Bạch cười giận dữ : "Lão bất tử à, xem ra ông đã luyện công đến điên luôn rồi... đúng là không biết trời cao đất rộng..."
Dừng lại một chút, dì Bạch hỏi : "Tôi hỏi ông, có phải ông đã cấu kết với Hoa Thiết Thụ, Phong Vân hay không? Tôi khuyên ông một câu, rời khỏi Thiên Phạt thành, nếu không thì ông không thể chết già đâu"
"Em đang uy hiếp anh?" Sắc mặt của tôn giả lập tức thay đổi.
"Ông có thể cho là như vậy!"
Dì Bạch trầm giọng nói : "Đừng tưởng rằng Duy Ngã Độc Tôn công là thiên hạ vô địch, nếu ông đấu với tôi, ông chưa chắc đã là đối thủ của tôi..."
"Chẳng lẽ em cũng đã luyện thành Thần Phạt tâm quyết?" Lúc này đến lượt tôn giả giật mình, làm người có duyên với Thiên Phạt một lần, cho nên hắn ta cũng biết tình huống của Bạch gia.
Thần Phạt tâm quyết chính là tâm quyết cao nhất của Bạch gia, cũng là công phu lợi hại nhất của Bạch gia.
Tôn giả nhớ rất rõ ràng, ngay cả thế hệ đời trước của Bạch gia cũng không thể tu luyện thành công. Bạch Tố Tố quả nhiên là kì tài võ học.
Đương nhiên, tôn gia cũng không tin tưởng hoàn toàn, dù sao thì Thần Phạt tâm quyết cũng chỉ là truyền thuyết...
"Ông đang hoài nghi à?" Dì Bạch hừ lạnh : "Nếu ông không tin, chúng ta có thể thử .. Cho ông nhìn xem, tôi rốt cục có luyện thành Thần Phạt hay không..."
Nhìn ánh mắt tự tin của dì Bạch, tôn giả hơi do dự.
"Như thế nào? Sợ à?" Khóe miệng của dì Bạch hơi nhếch lên.
Lòng tự trọng của tôn giả bị đả kích, hắn lạnh lùng nhìn dì Bạch, trong đôi mắt hiện ra một tia tàn nhẫn : "Tố Tố, em đang khích anh? Tính tình của anh em cũng rõ ràng, trên đời này anh chưa từng biết cái gì gọi là sợ, cái gì gọi là hãi cả? Anh không muốn ra tay với em... Đó là do anh sợ lỡ tay làm bị thương em... Nói thẳng với em, anh đã xem em trở thành vật thay thế, em nhất định phải làm vợ anh... Không chỉ có em, ngay cả Nguyệt Nha Nhi cũng là của anh.. Bước đầu tiên của anh chính là làm hoàng đế của Thiên Phạt thành, tất cả đàn bà trong Thiên Phạt thành phải là của anh, Bạch gia thiếu nợ anh quá nhiều, anh phải đòi lại gấp đôi..."
"Lại si tâm vọng tưởng!"
Dì Bạch cười lạnh một tiếng.
Tôn giả thoáng do dự, đột nhiên nói : "Tố Tố, em suy nghĩ lại đi, bây giờ em đồng ý với anh, thì em chính là hoàng hậu... Còn nếu không, em sẽ là nô lệ của anh..."
"Khẩu khí thật lớn!" Ngay trong lúc dì Bạch muốn nói chuyện, thì một giọng nói quen thuộc vang lên. Quay đầu lại nhìn theo tiếng nói, nhìn thấy Phương Hạo Vân không biết đã chậm rãi bước đến từ khi nào, khóe miệng hiện lên một nụ cười nghiềm ngẫm. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
"Phương thiếu gia, hân hạnh, hân hạnh..."
Tôn giả hiển nhiên là biết Phương Hạo Vân, hắn cười lạnh nói :"Thằng nhóc nhỏ, đến đúng lúc lắm... Ta và Tố Tố đang thương lượng chuyện hôn sự, ngươi đến đúng lúc lắm, đứng nghe đi..."
"Haha!"
Phương Hạo Vân cười khinh thường :" Các hạ chính là lão bất tử trong truyền thuyết đó sao? Đúng là trăm nghe không bằng gặp mặt... Người ta nói ông đã hơn trăm tuổi rồi, vậy mà còn làm cái mặt non trẻ như vậy... Nếu tôi mà là ông, thì tôi đã sớm đi kiếm một khối đậu hủ đập đầu vào chết mẹ cho rồi..."
"Hì hì!"
Dì Bạch nghe thấy thế, không khỏi bật cười.
Dừng lại một chút, dì Bạch nói : "Hạo Vân, sao con lại đến đây..."
"Con cố ý đến tìm dì... Dì, có con ở đây dì không cần lo lắng, con tuyệt đối không để cho lão bất tử ăn hiếp dì... Đương nhiên, lão bất tử không có bản lĩnh đó đâu. Nhưng làm đàn ông, con có trách nhiệm bảo vệ dì..."
"Hạo Vân... con đến rồi thì chuyện này giao cho con xử lý..." Trong đôi mắt của dì Bạch hiện lên một làn n ước, khóe miệng hiện ra một nụ cười vui mừng.
Thấy dì Bạch và Phương Hạo Vân nói chuyện vui vẻ như vậy, sắc mặt của tôn giả lập tức trở nên xám xịt, hắn hận không thể giết chết Phương Hạo Vân ngay tại chổ.
Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ thôi.
Nhưng theo lời của dì Bạch, tôn giả biết mình vẫn chưa phải là thiên hạ vô địch. Ít nhất là đối mặt với Thần Phạt tâm quyết của Bạch gia, hắn vẫn còn thiếu chút tin tưởng.