Long Hi Phượng cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng bước đến, ngồi xuống đối diện Hoàng Kỳ Anh, khóe miệng vẫn luôn mang theo một nụ cười : "Hoàng thiếu gia, tôi thật lòng hợp tác với cậu, hy vọng cậu có thể thành hợp đối đãi..."
"Đương nhiên, đương nhiên..."
Hoàng Kỳ Anh thay đổi thái độ, hoàn toàn là vì câu nói kia của Long Hi Phượng.
Từ câu nói của Long Hi Phượng, hắn biết được, bà ta dường như cũng đã nắm giữ tin tình báo về hắn. Và điều Hoàng Kỳ Anh muốn biết nhất bây giờ chính là bà ta có biết thân phận của hắn không.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLLẽ ra thì, thân phận SeeDs của hắn không có khả năng bị Long Hi Phượng phát hiện, nhưng mà trong lòng hắn tự nhiên lại tồn tại một cảm giác lo lắng và sợ hãi.
"Hoàng thiếu gia, thứ cho tôi nói thẳng, thủ hạ của cậu quá ngu xuẩn... Cậu nên kêu hắn dừng lại đi. Nếu không Trần Thanh Thanh sẽ nhanh chóng cảm thấy được, đến lúc đó tôi nghĩ phiền toái của cậu khẳng định là không ít đâu..." Long Hi Phượng cười nói.
"Tên Gia Minh ngu xuẩn... Tạm thời cách chức hắn lại, nếu không thì sớm muộn gì hắn cũng gây ra chuyện" Nói đến đây, Hoàng Kỳ Anh vội vàng gọi điện cho Hồng Gia Minh, kêu hắn dừng theo dõi và điều tra Trần Thanh Thanh lại.
Sau khi cúp điện thoại, Hoàng Kỳ Anh nói với Long Hi Phượng : " Thiếu phu nhân, cảm ơn sự nhắc nhở của bà, theo như lời bà nói, bà thành tâm hợp tác với tôi, nên tôi rất hoan nghênh và cảm tạ đối với chuyện này. Thiếu phu nhân, xin cho tôi lớn mật hỏi một câu, bà muốn hợp tác gì với tôi..."
"Hì hì..."
Long Hi Phượng mỉm cười, đưa tay lên vuốt lại mái tóc hơi rối của mình, cười hì hì nói nói : "Những chuyện mà đàn ông và đàn bà có thể làm thật sự rất là nhiều, cậu cảm thấy thế nào?"
Long Hi Phượng vốn là một vưu vật gợi cảm, giờ phút này thân mình hơi ngửa ra, bộ ngực cao thẳng lên, tràn ngập vẻ phong tình, khiến cho Hoàng Kỳ Anh nhìn mà nuốt nước miếng liên tục.
"Cái này... Thiếu phu nhân, mời nói rõ..."Hoàng Kỳ Anh âm thầm suy nghĩ, nếu thật sự có một chân với Long Hi Phượng thì coi như không tồi, đàn bà như vậy, có thằng đàn ông nào mà không thích?
"Chúng ta có cùng kẻ địch..." Long Hi Phượng cười nói.
"Kẻ địch?"
Hoàng Kỳ Anh sửng sốt, lập tức hỏi : "Thiếu phu nhân, tại hạ ngu dốt, có chuyện gì xin mời bà nói rõ..."
" Phương Hạo Vân!"
Long Hi Phượng thản nhiên nói ra một cái tên.
Vẻ mặt của Hoàng Kỳ Anh trở nên cảnh giác : "Thiếu phu nhân, tôi không rõ ý của bà... Tôi và Phương Hạo Vân không có thù oán gì với nhau.."
"Mối thù đoạt yêu!"
Long Hi Phượng cười nói : "Hoàng thiếu gia, tôi nói rồi, tôi rất có thành ý... Cho nên có chuyện tôi sẽ nói thẳng, Phương Tuyết Di thích Phương Hạo Vân, mà cậu lại thích Phương Tuyết Di, đúng không? Chuyện này hẳn là như vậy"
Hoàng Kỳ Anh hít sâu một hơi, Nam Cung thế gia quả nhiên là danh bất hư truyền, bí mật như vậy mà bà ta có thể nắm rõ trong lòng bàn tay, thật sự là lợi hại.
Thoáng do dự một chút, Hoàng Kỳ Anh nói tiếp : "Thiếu phu nhân, bà đã nói đến mức này rồi, tôi cũng không gạt bà. Đúng vậy, tôi thích Tuyết Di, nhưng cô ta lại yêu em trai của mình... Đương nhiên, cái này không phải là lỗi của Phương Hạo Vân, cho nên hắn không hẳn là kẻ địch của tôi..."
"Thật sao?"
Long Hi Phượng nghe thấy thế, nhìn Hoàng Kỳ Anh bằng cặp mắt hèn mọn, nói "Hoàng thiếu gia, cậu cẩn thận quá rồi... Nói thật với cậu, cái bí mật trong lòng cậu chẳng đáng một đồng so với tôi.... Ân oán của cậu và Phương Hạo Vân tôi rất rõ ràng... và lai lịch của cậu tôi càng rõ ràng hơn..."
Lời này vừa nói ra, Hoàng Kỳ Anh lập tức ngồi không yên.
Cố gắng ổn định lại tâm tình, Hoàng Kỳ Anh cẩn thận thử : "Thiếu phu nhân, tôi không hiểu bà đang nói cái gì? Tôi chỉ là một người làm ăn thôi... Tôi có lai lịch gì chứ?"
"Chẳng lẽ thật sự muốn tôi nói rõ?" Khóe miệng của Long Hi Phượng hơi nhếch lên, cười nói : "Hoàng thiếu gia, một gã đàn ông như cậu không bằng một người đàn bà như tôi sao..."
"Không hiểu!" Đụng đến bí mật cấp cao, Hoàng Kỳ Anh làm sao mà dễ dàng thừa nhận, có lẽ Long Hi Phượng đang lừa hắn.
"Cậu giống Trần Thanh Thanh, các người đều đến từ một chổ... Đúng rồi, còn có thượng tá Hà Thanh kia nữa..." Sắc mặt của Long Hi Phượng trở nên nghiêm túc, nói : "Hà Thanh ở ngoài sáng, cậu ở trong tối... Các người đến Hoa Hải là để đối phó với Phương Hạo Vân. Đáng tiếc là Hà Thanh đã hàng phục Phương Hạo Vân rồi.... chỉ còn lại một mình cậu..."
Nghe Long Hi Phượng nói vậy, sắc mặt của Hoàng Kỳ Anh liền trở nên xanh mét.
Giờ phút này, trong lòng hắn cực kì khiếp sợ. Hắn vạn lần không ngờ Long Hi Phượng lại biết thân phận của mình, cái này thật sự làm cho hắn bất ngờ.
Long Hi Phượng vẫn luôn chú ý đến vẻ mặt của Hoàng Kỳ Anh, nắm bắt thời cơ nói : "Hoàng thiếu gia, bây giờ cậu đã hiểu được thực lực của tôi rồi chứ?"
Sắc mặt của Hoàng Kỳ Anh trở nên âm u, nhìn Long Hi Phượng, không nói lời nào.
"Sao thế? Chẳng lẽ cậu cảm thấy rằng tôi đang lừa cậu à?" Long Hi Phượng nhướng mày, nói :" Nếu cậu từ chối hợp tác, tôi cũng không ép buộc cậu.... Nhưng có một số việc cậu cũng nên hiểu rõ"
"Khoan đã!"
Hoàng Kỳ Anh gọi Long Hi Phượng lại, nói : "Thiếu phu nhân, tôi không thể không bội phục bà. Bà thật sự đúng là có năng lực ... Không tồi, tôi thừa nhận, tin tình báo của bà cơ bản là chính xác... Nói đi, bà muốn tôi làm gì?"
"Đầu tiên, tôi phải sửa lại cách nói của cậu, không phải là cơ bản là chính xác, mà là vô cùng chính xác..." Long Hi Phượng trừng mắt nói : "Ý của tôi rất đơn giản, hy vọng có thể cùng hợp tác với cậu để đối phó với Phương Hạo Vân..."
"Tôi rất ngạc nhiên, vì sao thiếu phu nhân lại có thù oán với Phương Hạo Vân..." Hoàng Kỳ Anh tò mò hỏi.
"Chuyện này tôi nghĩ cậu cũng rõ ràng mà... Thảm án diệt môn của Long gia, các người cũng có tham dự, tôi không dám đối phó với các người, cho nên chỉ có thể khai đao với Phương Hạo Vân" Long Hi Phượng nói.
"Thì ra là vậy!" Hoàng Kỳ Anh bừng tỉnh.
Có điều trong lòng hắn vẫn còn nghi ngờ, theo tin tức từ căn cứ gửi đến, Long Hi Phượng có thù hận không nhỏ với Long gia, ngay cả anh trai của mình mà bà ta cũng ra tay được.
Cho nên, lý do của bà cũng có lý.
Chỉ là chuyện đến nông nổi này, không hợp tác cùng Long Hi Phượng, dường như sẽ rất phiền toái.
"Hoàng thiếu gia... hôm nay chúng ta coi như là bàn về thành ý hợp tác thôi. Về phần cậu nên làm gì, tôi nên làm gì, lát nữa tôi sẽ liên hệ với cậu sau..." Long Hi Phượng dường như không muốn nói tất cả mọi chuyện chỉ trong một lần.
Hoàng Kỳ Anh suy nghĩ một chút rồi nói : "Được rồi, tôi sẽ đợi tin của bà..."
................................................
Bốn thành chủ lớn đã chết ba người, đây là chuyện chưa từng xảy ra trong lịch sử của Thiên Phạt thành, thái độ của dân chúng Thiên Phạt thành từ lúc đầu là xem náo nhiệt, bây giờ đã biến thành lo âu và lo lắng. Một dự cảm xấu đang lẩn quẩn trong đầu mọi người.
Lúc đầu, Phong, Hoa, Tuyết ba thành đều nằm trong sự khống chế của lão bất tử, nhưng bây giờ lão bất tử bỏ của chạy lấy người, thế cục của ba thành liền trở nên loạn, cho đến hôm nay đã đề cử ra được một thành chủ tạm thời rồi.
Dưới sự thu xếp của Nguyệt Nha Nhi, hôm nay Phương Hạo Vân mở tiệc chiêu đãi ba vị thành chủ này tại khách sạn, coi như là ra mắt chào hỏi.
Nói cách khác, Phương Hạo Vân đã cho mời ba nhân vật có thật quyền của ba thành đến.
Trong một căn phòng ở lầu ba của khách sạn, một căn phòng khách lớn, trang trí vô cùng xa hoa, trần nhà có một dàn đèn treo bằng thủy tin, sàn nhà được lót bằng thảm lụa, đồ dùng bên trong phòng đều rất đắt tiếc.
Phương Hạo Vân đã hẹn gặp mọi người tại chổ này.
Lúc giữa trưa, cái khách sạn này đã bắt đầu dọn khách, hầu như đuổi hết tất cả mọi khách hàng ra, chỉ để dành cho Phương Hạo Vân sử dụng.
Đương nhiên, chủ khách sạn làm vậy, hoàn toàn là vì mặt mũi của Nguyệt Nha Nhi.
Trưa, một đám người lục đục đi đến, Phương Hạo Vân thân làm chủ, cho nên đi ra cười chào đón mọi người, trong phòng khách đã có vài cô hầu gái xinh đẹp đứng đợi sẵn. Sau khi những người này vào chổ ngồi, các cô liền bước lại chiêu đãi hầu hạ.
Thiên Phạt thành tuy rằng tồn tại độc lập với bên ngoài, nhưng nơi này có thể coi như là một xã hội thu nhỏ. Bên ngoài có cái gì, ở đây có cái đó.
Người đến đầu tiên chính là đại nhân vật của Phong thành Phong Dương, hắn ngồi ở cái vị trí khách tôn quý nhất, nhìn Phương Hạo Vân, cười nói : 'Phương thiếu gia, chiêu đãi hôm nay không tồi... Cậu nhìn xem, nơi này thật khí phái, quả thật đúng là một chổ tốt...Đúng rồi, lão nhị, lão tam vẫn còn chưa đến sao?"
Mặt của Phương Hạo Vân vẫn không đổi, cười nói : "Hình như các người có quen biết nhau?"
"Haha!"
Phong Dương cười nói : "Đương nhiên, Phong Dương tôi có công phu tốt nhất giữa bọn họ, tôi đương nhiên chính là lão đại... Phương thiếu gia, phục vụ của cậu thật chu đáo, cô gái này không tồi nha..."
"Không tồi là tốt rồi... Phong thiếu gia, anh cứ hưởng thụ trước đi, tôi đi đón những người khác..." Phương Hạo Vân khẽ cười một tiếng, vội vàng đi ra.
Đại khái là khoảng nửa giờ sau, Hoa Vô Nhai của Hoa thành, Tuyết Lý Hồng của Tuyết thành cũng mang người của mình đi đến.
Phương Hạo Vân ngồi bên tay trái của cái bàn, nhìn những nhân vật này, khóe môi của hắn không khỏi hiện lên một nụ cười, thầm nghĩ, những người này vốn là một đám người khí phách hăng hái, nhưng kết quả là lại không có được kết cục tốt...
Người đã đến đông đủ, cũng đã đến giờ, Phương Hạo Vân tuyên bố bắt đầu.
Trừ ba vị thiếu gia ra, những người còn lại cũng được các cô gái tiếp đãi, vài người có gan lớn hơn đã đặt tay xuống giữa đùi của cô gái mà vuốt ve, khiến cho cô ta thở gấp không thôi.
Hầu hạ Nguyệt Nha Nhi không phải là người ngoài, mà chính là Nguyệt thành thành chủ Nguyệt Nha Nhi.
Vì vậy, địa vị của Phương Hạo Vân đã vượt trội hơn hẳn.
Phải biết rằng, ba vị thiếu gia ở đây tuy rằng là nhân vật có thật quyền trong ba thành, nhưng trước mặt Nguyệt Nha Nhi, bọn họ không đủ trình để so sánh.
Nếu là trước kia, ba người gặp nhau, đương nhiên là sẽ nói về những chuyện thối nát rồi, nhưng bây giờ thì khác, bởi vì có Nguyệt Nha Nhi ở đây.
Bọn họ chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ.
Sau khi buổi tiệc bắt đầu, không khí trong phòng hơi im lặng, có vẻ nặng nề, chỉ nói về những đề tài nhàm chán, ví dụ như việc con chó cái của Phong Dương vừa sinh vài con chó con...
Trong sự im lặng đó, Phương Hạo Vân tự rót rượu rồi tự uống, nắm lấy bàn tay nhỏ của Nguyệt Nha Nhi, làm cho mọi người âm thầm hâm mộ diễm phúc của hắn, hy vọng người đàn ông ngồi bên cạnh Nguyệt Nha Nhi chính là mình.
Lát sau, Phương Hạo Vân mỉm cười nói : "Ba vị thiếu gia, hôm nay tôi mời mọi người đến đây, không riêng gì uống rượu mua vui, mà còn có một số việc muốn tâm sự với các vị..."
Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức trở nên im lặng.
Ngay cả mấy tên đang thụt thò trong váy đàn bà cũng rút tay lại.
Trong phòng lập tức tràn ngập sự căng thẳng, không ai biết Phương Hạo Vân đang muốn nói gì.
"Phương thiếu gia, cậu có chuyện gì cứ nói đi. Anh em chúng tôi không giống như mấy ông già kia, chúng tôi dễ thương lượng hơn..." Phong Dương mở đầu câu chuyện.
Phương Hạo Vân cười nói : "Phong thiếu gia nói như thế, rất hợp với tính tình của tôi... Phong Vân là do tôi giết chết, nói như vậy anh cũng rõ ràng... Vì sao tôi giết chết ông ta, anh cũng rõ ràng..."
Nói đến đây, Phương Hạo Vân mỉm cười : "Ý của tôi chính là, hy vọng giữa chúng ta sẽ không xuất hiện tình huống như vậy nữa..."
Mọi người ngẩn ra, thầm nghĩ, đây là một sự uy hiếp trắng trợn.
Sự cường thế của Phương Hạo Vân quả nhiên đã đến tột đỉnh rồi.
Ánh mắt của Phong Dương trở nên ảm đạm, ngẫm lại chuyện này cũng khà là hoang đường, hắn ta là con trai của Phong Vân, bây giờ chấp chưởng Phong thành, vốn nên đi báo thù cho cha, thế nhưng lại phải ngồi chung bàn với kẻ thù..."
Hắn ngẩng đầu lên nhìn Phương Hạo Vân, thấy sắc mặt của Phương Hạo Vân vẫn bình tĩnh, chỉ là vẻ mặt đang cười như không cười, nhất thời không rõ Phương Hạo Vân đang muốn thị uy thông qua chuyện này, hay là còn mục đích khác.
Dừng lại một chút, Phong Dương mỉm cười nói : "Phương thiếu gia... cậu nói như vậy, cũng chính là suy nghĩ của tôi..." Nói xong lời này, hắn cầm ly rượu lên, kính xa Phương Hạo Vân một cái : "Phương thiếu gia, uống xong ly rượu này chúng ta chính là bạn..."
Ngày thường Phong Dương là một người cực kỳ kiêu ngạo, bây giờ lại cung kính như thế, đã chứng minh được sự cường thế của Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân mỉm cười gật đầu, đứng dậy, giơ ly rượu lên, uống cạn một hơi.
Sắc mặt của Phong Dương vẫn không đổi, mỉm cười nói : "Hôm nay mọi người tề tụ tại đây, tôi xin bày tỏ một chút... Từ hôm nay trở đi, Phong thành của tôi sẽ nghe theo lời của Nguyệt thành chủ, làm thiên lôi sai đâu đánh đó..."
Nói xong, Phong Dương giơ ly rượu lên, ánh mắt chuyển về hướng Nguyệt Nha Nhi : "Nguyệt thành chủ, tôi kính cô một ly..."
Nguyệt Nha Nhi mỉm cười, đứng dậy : "Nào, cạn ly..."
Hai người lập tức uống cạn ly rượu của mình.
Hoa Vô Nhai hơi híp mắt lại, nói : "Phong lão đại, anh đang làm khó hai chúng tôi..."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Phương Hạo Vân hơi đổi một chút, nghe cách nói của Hoa Vô Nhai, dường như hắn ta không đồng ý với Phong Dương. Nói cách khác, Hoa thành của hắn không muốn nguyện trung thành.
Ngay trong lúc Phương Hạo Vân cân nhắc, thì Hoa Vô Nhai đã lên tiếng : "Phương thiếu gia, không phải tôi bất kính với cậu, nhưng cậu giết chết Hoa thành chủ tiền nhiệm... Tôi không báo thù cậu, cũng đã là rất tốt rồi. Bây giờ cậu lại bắt tôi nguyện trung thành với cậu, cậu cảm thấy có thể sao?"
Phương Hạo Vân không nổi giận, mà chỉ cười nói : "Vậy theo ý của anh, nên làm thế nào?"
"Uống rượu!"
Tuyết Lý Hồng nãy giờ không nói gì đột nhiên cầm ly lên kính rượu mọi người.
Và bầu không khí ở hiện trường lập tức trở nên xấu hổ.
Phương Hạo Vân mỉm cười, uống cạn ly rượu trong tay, đưa mắt nhìn về hướng Hoa Vô Nhai, Tuyết Lý Hồng một cái, trầm giọng nói : "Ý của hai vị là?"
Phong Dương vội nâng ly lên nói với Phương Hạo Vân : "Phương thiếu gia, đừng để ý đến hai tên ngu xuẩn này... chúng ta uống rượu thôi..."
Đám võ sĩ của Hoa thành, Tuyết thành lập tức nổi giận, nhưng thấy Nguyệt Nha Nhi đang ở đây, cũng không dám lỗ mãng gì.
Phương Hạo Vân sau khi uống rượu với Phong Dương xong, lại đưa mắt chuyển về hướng Hoa Vô Nhai, Tuyết Lý Hồng nói : "Tiếp tục đề tài vừa rồi, ý của các người là muốn như vậy?"
Hoa Vô Nhai thấy thế cục bất lợi cho mình, vội đổi giọng nói : "Phương thiếu gia, đây là chuyện lớn, hay là cậu để tôi thương lượng lại với các võ sĩ đã, sau đó tôi sẽ cho cậu câu trả lời sau..."
Lời này vừa nói ra, Tuyết Lý Hồng liền phụ họa theo : "Đúng vậy, cho chúng tôi một chút thời gian, chuyện lớn như vậy, cũng không thể nói qua loa được"
"Haha!' Phương Hạo Vân cười lớn một tiếng : "Uống rượu!" Rót đầy các ly rượu lại, bầu không khí ở hiện trường lập tức trở nên sinh động hơn rất nhiều, mà tửu lượng của Phương Hạo Vân cũng khiến cho mọi người bội phục.
Kế tiếp, mọi người dường như cố ý nói về những đề tài dễ thở hơn, không ai nhắc đến các đề tài mẫn cảm kia nữa.
Sau khi tiệc tàn, dưới sự kích thích của cồn, mọi người đã trở nên sinh động hơn, mặc dù dưới ánh mắt của Nguyệt Nha Nhi, bọn họ vẫn lòn tay vào váy của các cô gái ở đây để vuốt ve. Những tiếng thở gấp truyền đến khiến cho Nguyệt Nha Nhi nhíu mày.
Phương Hạo Vân cười trộm nhìn cái cảnh này, thầm nghĩ, đám ngu xuẩn này đúng là không thể làm nên cơm cháo gì cả.
Phương Hạo Vân lại nhìn Hoa Vô Nhai đang say sưa, không khỏi mỉm cười hỏi : "Hoa thiếu gia, anh cảm thấy rằng khi lão bất tử trở về, sẽ tùy ý để cho anh khống chế Hoa thành sao?"
Hoa Vô Nhai nghe thấy thế, trong lòng căng thẳng, nói :" Hoa thành không phải của lão bất tử, lão ta có quyền gì can thiệp vào...."
Nói xong, hắn cầm ly rượu lên uống cạn một hơi, trầm giọng nói : "Phương thiếu gia, tôi hỏi cậu một câu, cái chết của Hoa Thiết Thụ, rốt cục có liên quan đến cậu hay không?"
Căn phòng vốn đang vui vẻ bỗng nhiên tĩnh xuống.
Biểu tình của Phương Hạo Vân rất ôn hòa, đưa mắt nhìn thẳng, thản nhiên cười nói : "Nếu nói cái chết của Hoa Thiết Thụ không liên quan đến tôi, sợ rằng anh không tin, ngày đó anh cũng thấy, là tôi đấu ngang tay với Hoa Thiết Thụ, và cả hai đều bị thương... cũng bởi vì bản thân ông ta bị thương, cho nên mới bị ám sát... Nói như thế, tôi hẳn là cũng có một phần trách nhiệm... Có điều, nếu nói chính xác hơn, cái chết của Hoa Thiết Thụ không có liên quand 9e6n1 tôi..."
Phương Hạo Vân âm thầm nghĩ, nghe Hoa Vô Nhai nói vậy, hắn ta dường như đang nghi ngờ việc mình cấu kết với Hương Hương. Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân tiếp tục nói : "Hoa thiếu gia, tôi phải nhắc nhở anh, không có chứng cứ thì không nên vu hãm... Phương Hạo Vân tôi tuy rằng là người mới đến, nhưng không phải là người hay sợ... Lui một bước mà nói, cho dù tôi có giết chết Hoa Thiết Thụ thì thế nào? Hoa Vô Nhai anh chẳng lẽ có bản lĩnh đi tìm tôi báo thù sao?"
Mọi người âm thầm giật mình, thầm nghĩ, Phương Hạo Vân quả nhiên cường thế, ngay cả lời như vậy cũng có thể nói ra được.
Bọn họ lẳng lặng nhìn hiện trường, nhìn xem Hoa Vô Nhai sẽ trả lời thế nào.
Phong Dương không nhịn được cười mắng một câu : "Hoa lão nhị, chú làm cái gì vậy... chuyện đã qua rồi, không liên quan đến chúng ta, chú ở đây nói bậy cái gì đó..."
Phương Hạo Vân khoát tay với Phong Dương, nói : "Phong thiếu gia, để cho anh ta nói..."
Mọi người nghe như vậy, không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy sóng lưng hơi lạnh, cảm thấy trong đôi mắt của Phương Hạo Vân thỉnh thoảng truyền ra một tia sát khí.
Hôm nay có thể xảy ra chuyện.
Đúng lúc này, ngoài cửa khách sạn bỗng nhiên trở nên ồn ào, đủ loại âm thanh tạp nham, dường như có không ít người đang đến đây.
Phong Dương nhíu mày, không vui nói : "Ai dám gây ồn ào ở đây?"
Mọi người cùng nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như có ai đó đang muốn tiến vào khách sạn.
Phương Hạo Vân nhìn Nguyệt Nha Nhi một cái, Nguyệt Nha Nhi liền quát : "Các người ra xem..." Ngay sau đó, lập tức có vài người đi ra.
Vài phút sau, có hai cô gái khóc sướt mướt chạy đến, bọn họ lập tức đi đến chổ của Hoa Vô Nhai nói : "Vô Nhai, đứa nhỏ đã chết, bị người ta giết chết... con của chúng ta bị người ta giết chết rồi..."
"Cái gì?"
Hoa Vô Nhai nghe thấy thế, sắc mặt đột nhiên biến đổi, vội vàng hỏi : "Rốt cục đã xảy ra chuyện gì, các người đừng có khóc nữa, nói rõ mọi chuyện ra xem..."
"Tôn gỉa giết chết hai người con trai của chúng ta rồi... ông ta nói là trừng phạt kẻ phản bội..." Người nói chuyện là một cô gái khoảng chừng hai mươi, diện mạo coi như là xinh đẹp, hai mắt khóc để nổi đỏ lên, cả khuôn mặt toàn là nước mắt.
"Lão bất tử, tao với mày không đội trời chung..." Hoa Vô Nhai nghe được tin dữ, sắc mặt trở nên trắng bệch, cả người run lên, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất.
Phương Hạo Vân nhìn cảnh này, thấy cảm xúc của đối phương lộ ra ngoai, không khỏi mỉm cười thất vọng.
Hoa Vô Nhai ngẩng đầu lên nhìn Phương Hạo Vân, trong mắt ẩn chứa sự lạnh lùng : "Phương thiếu gia, chuyện hôm nay đến đây chấm dứt, nhà tôi xảy ra chuyện, tôi phải quay về giải quyết..."
Tất cả mọi người đều chờ câu trả lời của Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân nhẹ nhàng hỏi : "Có cần hỗ trợ không?"
Hoa Vô Nhai cầm ly rượu lên, uống cạn một hơi, trong lòng cảm thấy cay cay, nhưng cái vị này sao bằng nổi đau mất con : "Mình tôi có thể tự xử lý..."
"Hoa thiếu gia, tôi hy vọng anh có thể bình tĩnh xử lý chuyện này... tôi vẫn còn câu hỏi kia, mời anh tỏ thái độ" Phương Hạo Vân dường như có ý cưỡng bức.
Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức im lặng.
Hoa Vô Nhai kinh ngạc nhìn Phương Hạo Vân, bỗng nhiên cười lớn : "Phương thiếu gia, cậu đang bỏ đá xuống giếng à... Nhà của tôi gặp tai họa bất ngờ, bây giờ cậu lại ép tôi làm ra quyết định, về tình về lý cái nào cũng không đúng"
Phương Hạo Vân an ủi : "Hao thiếu gia, mời anh nén bi thương... Tôi rất đồng tình với anh, nhưng làm việc phải có quy tắc, hôm nay anh phải lựa chọn..."
"Đạo bất đồng bất tương vi mưu!" Hoa Vô Nhai cắn răng nói một câu rồi xoay người bước đi.
Tuyết Lý Hồng lần này không cùng đi với Hoa Vô Nhai, mà đi qua chổ của Phong Dương, hiển nhiên là hắn đã đưa ra quyết định rồi.
Nhìn bóng dáng của Hoa Vô Nhai, trong đôi mắt của Nguyệt Nha Nhi hiện lên một tia sát khí.
Sau bữa tiệc này, thanh danh của Phương Hạo Vân tại Thiên Phạt thành đã lên như mặt trời giữa trưa rồi. Tuy rằng vẫn chưa lên ngôi, nhưng phần lớn dân chúng đều đã coi hắn là tôn giả.
Đương nhiên, thế cục không có hoàn mỹ như vậy, ít nhất là lão bất tử vẫn còn chưa giải quyết. Mặt khác, vẫn còn tai họa ngầm Hoa Vô Nhai.
Người này là một mãng phu, làm việc không có đầu óc, thế cục trước mắt đã như vậy, mà hắn lại làm như không nhìn thấy, ngược lại còn hò hét um sùm đòi đi trả thù.
Xử lý xong lão bất tử và Hoa Vô Nhai, cũng chính là thời cơ lên ngôi. Phương Hạo Vân liên hệ với dì Bạch, muốn nghe ý kiến của dì, hai người chọn gặp mặt nhau tại biệt thự Nguyệt thành, phòng riêng của Nguyệt Nha Nhi.
Sau khi vào cửa, Phương Hạo Vân liền ngửi thấy một mùi thơm ngát, dì Bạch mặc một bộ đồ màu vàng, đang nằm nghiêng trên ghế sofa, cười nói : "Hạo Vân, con làm việc càng ngày càng thành thục... mọi chuyện tiến hành rất tốt, còn tốt hơn so với dì tưởng tượng..."
Phương Hạo Vân cười hắc hắc, đi qua ngồi xuống dưới mũi chân của dì Bạch, nói :"Ít nhiều gì cũng là do dì dạy bảo cả. Con thấy dì có vẻ mệt mỏi, sợ là mấy ngày nay rất vất vả phải không?"
Trên mặt của dì Bạch đúng là hiện lên vẻ mệt mỏi, trạng thái tinh thần không được tốt.
"Có một chút..." Dì Bạch yếu ớt nói : "Mấy ngày nay dì luôn chuẩn bị nghi thức lên ngôi, có hơi tốn sức, chờ chuyện của con xong rồi, dì sẽ nghỉ ngơi sau..."
"Dì Tố, để con mát xa cho dì..." Phương Hạo Vân nghiêm chỉnh nói : "Còn nhớ phương pháp mát xa dì dạy con không? Bây giờ để con bóp bả vai cho dì..."