Cảnh tượng như vậy đủ để chứng minh địa vị của Phương Hạo Vân tại Thiên Phạt thành rồi.
Trong lòng rất nhiều người đã mặc định rằng hắn chính là tôn giả của Thiên Phạt thành, chỉ còn thiếu nghi thức lên ngôi thôi.
Nguyệt Nha Nhi ra lệnh cho tâm phúc của mình nhanh chóng đem tin tức lão bất tử bị giết, và chuyện Phương Hạo Vân nắm giữ được bí mật cuối cùng của Phương Hạo Vân truyền ra toàn bộ Thiên Phạt thành, và tạo thành một hiệu quả rung động cực lớn.
Ngay sau đó, Nguyệt Nha Nhi dẫn người vây lấy Hoa thành.
Hoa Vô Nhai sau khi nhận được tin liền một mình đi ra cửa, lạnh lùng nhìn Nguyệt Nha Nhi, thản nhiên nói : "Nguyệt thành chủ.... ý đồ của cô tôi biết, cô yên tâm, tôi biết nên làm thế nào" Bây giờ Hoa Vô Nhai chỉ còn lại một tay, từ khi bị chặt tay, đã làm cho hắn hiểu được nhiều vấn đề.
"Ngươi muốn làm vậy?" Nguyệt Nha Nhi thản nhiên hỏi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Hoa Vô Nhai nói ngay : "Nguyệt thành chủ, chúng ta tốt xấu gì cũng coi như là người một nhà, cho tôi một chút tôn nghiêm đi.... Để tôi tự mình ra tay..."
"Tốt... là một người đàn ông!" Nguyệt Nha Nhi tỏ vẻ đồng ý.
"Cảm ơn!" Hoa Vô Nhai nghiêm túc nói một tiếng cảm ơn, sau đó dùng một tay cầm lấy thanh đao đâm thẳng vào tim của mình, kết thúc sinh mạng.
"Hậu táng* !"
* = An táng long trọng.
Nguyệt Nha Nhi thở dài yếu ớt một tiếng, rồi dặn dò thuộc hạ, sau đó xoay người rời đi, đến lúc này, toàn bộ ngoại tộc của Thiên Phạt đã bị thanh trừ xong.
Thiên Phạt thành từ xưa đến nay, phát triển đến lúc này, đây là lần đầu tiên được thống nhất, tiêu diệt hoàn toàn thế lực của họ khác, đạt đến quyết lực thống nhất tuyệt đối.
Đối với cái này, dân chúng trong Thiên Phạt thành cũng không tỏ vẻ gì cả, ngược lại, sau khi biết Phương Hạo Vân giết chết lão bất tử, phá giải được bí mật cuối cùng của Thiên Phạt, bọn họ kiên quyết ủng hộ và quyết tâm.
Bởi vì bọn họ rất rõ ràng, chỉ có tôn giả chân chính, chủ nhân chân chính của Thiên Phạt mới có thể dẫn dắt bọn họ đến vinh quang rực rỡ.
Hai ngày sau, Phương Hạo Vân với thần thái sáng lạn đã tham gia nghi thức lên ngôi. Nghi thức này được tổ chức rất long trọng, địa điểm được thiết lập ngay tại quảng trường lớn của Thiên Phạt thành, người đến tấp nập, cờ bay phấp phới.
Toàn bộ dân chúng trong Thiên Phạt thành đều đến tham gia, dưới sự chứng kiến của hội đồng trưởng lão, hắn chính thức được sắc phong tôn giả, được tất cả dân chúng của Thiên Phạt thề nguyện trung thành.
Sau khi nghi thức này kết thúc, Phương Hạo Vân hộ tống dì Bạch và Nguyệt Nha Nhi về biệt thự Nguyệt thành, nghỉ ngơi một chút, vì ngày mai hắn phải về Hoa Hải.
Nguyệt Nha Nhi đã sớm dặn dò thuộc hạ làm tiệc rượu.
Trong tiệc rượu, Nguyệt Nha Nhi liên tiếp kính rượu Phương Hạo Vân, cô rất muốn cùng đi với hắn, nhưng Thiên Phạt thành vẫn chưa ổn định lắm, cô không thể rời đi được. Rơi vào đường cùng, cô đành phải dặn dò Phương Hạo Vân không được quên cô.
Phương Hạo Vân đương nhiên là đồng ý, nói như thề : "Chị gái xinh đẹp, chị cứ ye6nt âm, cho dù em quên toàn bộ người trong thiên hạ, cũng không thể nào quên chị..."
"Anh rể, có những lời này của em, chị yên tâm rồi..." ( Shay : Vì câu nói này mà ngồi nghiệm hết 10', xưng hô rối loạn... )
Nguyệt Nha Nhi vẫn không chịu sửa miệng, nhất quyết gọi hắn là anh rể, nhưng lại kêu hắn là em xưng chị. Cô liếc mắt đưa tình nói : "Anh rể, chị sẽ nhanh chóng giúp em ổn định thế cục của Thiên Phạt thành lại, đợi khi bảo đảm không còn chuyện gì nữa, chị sẽ đến Hoa Hải tìm em..."
"Hạo Vân, tối nay anh ở lại với Nguyệt Nha Nhi đi, sáng mai bọn em đưa anh đi..." Dì Bạch nói.
"Tố Tố, chẳng lẽ em không cùng về với anh sao?" Phương Hạo Vân ngạc nhiên nói.
"Đúng vậy!"
Dì Bạch cười nói : "Nghi thức lên ngôi của anh hoàn thành, bên em còn nhiều việc phải làm... Em sợ một mình Nguyệt Nha Nhi lo không nổi, em ở lại giúp vài ngày, trong vòng một tuần em sẽ về. Chuyện bên Hoa Hải em cũng đã dặn dò rồi, không xuất hiện vấn đề đâu..."
"À..."
Phương Hạo Vân đáp một tiếng.
Lúc trời tối, dì Bạch mượn cớ rời đi, để không gian lại cho Phương Hạo Vân và Nguyệt Nha Nhi.
Nguyệt Nha Nhi và Phương Hạo Vân cũng không lập tức trở về phòng nghỉ, mà đặt một bàn rượu trong phòng khách, uống rượu nói chuyện.
"Anh rể, nào, làm một ly, vì sự thành công của em!" Nguyệt Nha Nhi giơ ly rượu lên, cười mị một tiếng, trong con mắt tràn ngập tình ý.
Ánh mắt của Phương Hạo Vân chìm đắm trong sự quyến rũ của cô, nâng ly uống cạn một hơi, một mùi thơm bay dọc theo mũi hắn : "Chị gái xinh đẹp, em cảm thấy chị nên gọi em là Hạo Vân thì tốt hơn, chị gọi em là anh rể, làm em có một cảm giác chịu tội quá..."
Trên khuôn mặt của Nguyệt Nha Nhi lộ ra một nụ cười yếu ớt, nhẹ giọng nói : "Được rồi, em đã cầu xin mãi, chị cũng sửa miệng luôn.... Có điều chị cảm thấy rằng kêu anh rể kích thích hơn..."