Hứ, em nghĩ rằng chị hông dám sao?"
Gan của Trần Thanh Thanh bỗng nhiên to lên, cô ngẩng đầu nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Em gọi cho Tuyết Nhu đi, đừng có cúp, chị không sợ đâu..."
Phương Hạo Vân không biết nói gì luôn, chị Thanh Thanh thuần khiết sao lại biến thành ma nữ luôn rồi.
Đúng lúc này, điện thoại của Phương Hạo Vân lại vang lên, nhìn màn hình, là do Đinh Tuyết Nhu gọi đến.
Trần Thanh Thanh cười nói : "Nghe đi, không phải cũng gọi lại sao? Hạo Vân... mau nghe đi, chị giúp em thử xem Tuyết Nhu có ghen hay không..." Nói xong, trên mặt Trần Thanh Thanh xuất hiện vẻ bỡn cợt.
"Tuyết Nhu... lại xảy ra chuyện gì?" Sau khi nhấn nút nghe, Phương Hạo Vân cố gắng làm cho tâm tình của mình bình tĩnh lại.
Trước đó Đinh Tuyết Nhu đã nghe được một số manh mối, vẻ mặt của cô liền trở nên ảm đạm sau khi cúp điện thoại, hai mắt liền rơi lệ.
Vương Hà nhìn thấy thế, vội vàng lại hỏi thăm, Đinh Tuyết Nhu vốn không muốn nói, nhưng mà không chịu nổi sự tra hỏi của Vương Hà, cuối cùng đành phải nói ra.
Sau khi biết được tình huống, Vương Hà liền giận đến tím cả mặt, luôn miệng nói là phải đòi lại công bằng cho Đinh Tuyết Nhu, hơn nữa còn dùng điện thoại của Đinh Tuyết Nhu gọi cho Phương Hạo Vân.
"Hạo Vân, là tôi!"
Trong điện thoại truyền ra giọng nói của Vương Hà làm cho Phương Hạo Vân sửng sốt. Theo lẽ thì hắn nên biết cú điện thoại này là do Vương Hà gọi, với tính tình của Đinh Tuyết Nhu, hẳn là sẽ không làm ra chuyện như vậy.
"Chị Hà à... xảy ra chuyện gì?" Phương Hạo Vân thản nhiên hỏi.
Lời này vừa nói ra, Vương Hà lập tức hầm hừ nói : "Hạo Vân, ai cho cậu ăn hiếp Nhu Nhu hả? Sao cậu có thể làm như vậy... Nhu Nhu đã chịu khổ nhiều vì cậu... Sao cậu lại có thể đối xử với cô ta như vậy? Bây giờ cậu đang ở đâu? Tôi cho cậu nửa tiếng để đến đây xin lỗi cô ta..."
Giọng nói của Vương Hà hơi lớn, cho nên Trần Thanh Thanh đương nhiên cũng nghe được rõ ràng.
Cô thè lưỡi ra với Phương Hạo Vân, vẻ mặt đầy bỡn cợt, tay nhỏ cầm lấy đũng quần của hắn mà xoa nắn. Đồng thời, hai ngọn núi trước ngực tiếp tục triển khai tấn công.
Phương Hạo Vân là một người đàn ông, hơn nữa còn là một người đàn ông vô cùng bình thường, bị khiêu khích như vậy, đương nhiên cũng có phản ứng sinh lý bình thường. Thằng em bị xoa nắn càng lúc càng trở nên cứng hơn.
Cảm nhận được sự thay đổi của hắn, Trần Thanh Thanh liền xoay người lại, mặt đối mặt đứng chung với hắn, đem cái thứ hùng tráng ấy kẹp giữa hai chân mình.
Trần Thanh Thanh cảm thấy giữa hai chân bị nóng như lửa, không nhịn được rên nhẹ một tiếng.
Tiếng rên khẽ ấy đã bị Vương Hà nghe được, cô lập tức hỏi : "Hạo Vân, cậu đang làm gì đó... sao không nói gì hết vậy?"
Dường như cảm nhận được cái gì đó, Vương Hà vội quát hỏi : "Có phải cậu đang ở cùng với đàn bà không?"
Vương Hà nói như vậy, làm cho trong lòng Phương Hạo Vân đột nhiên cảm thấy kích thích khó hiểu. Tình cảnh trước mắt có vẻ rất giống như yêu đương vụng trộm vậy. Thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, trộm lại không bằng lén lút. Đàn ông trong thiên hạ đều có tâm lý như vậy, Phương Hạo Vân tuy là cường giả, nhưng tâm lý của hắn vẫn còn bình thường.
Lúc này, cái váy của Trần Thanh Thanh được vén lên, và cái thứ hùng tráng của Phương Hạo Vân đã chạm vào khu rừng của Trần Thanh Thanh, cô đỏ mặt cười trộm, kề miệng vào lổ tai của hắn, phà hơi nói nhỏ : "Em động tâm..."
Phương Hạo Vân không ngờ rằng Trần Thanh Thanh lại to gan như vậy, hắn lo rằng cứ tiếp tục thế này thì hắn sẽ không chịu đựng nổi, có lẽ là sẽ vừa nói chuyện điện thoại, vừa hợp thể với Trần Thanh Thanh mất... Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Cố nén lửa dục trong lòng, Phương Hạo Vân nói : "Em không có làm gì...Chị Hà, chị Thanh Thanh đang ở chổ em, bọn em đang bàn chuyện quan trọng, nếu chị không có chuyện gì thì em không nói với chị nữa..."
Nói xong, Phương Hạo Vân liền muốn cúp điện thoại.
Vương Hà vội vàng hô lên : "Không được cúp... Chuyện của tôi còn chưa nói xong... Hạo Vân, cậu trở về nhiều ngày như vậy, tại sao không đến thăm Tuyết Nhu? Còn nữa, tôi hỏi cậu, có phải cậu tính cho Tuyết Nhu đến Anh tiếp quản tập đoàn Siêu Uy không?"
Phương Hạo Vân quả thật là có ý này.
Hắn vốn tính rằng, vài hôm nữa sẽ đi gặp Đinh Tuyết Nhu để bàn về vấn đề này.
Nhưng bây giờ, nếu Vương Hà đã nói ra rồi, hắn cũng thản nhiên nói luôn : "Không sai, em có ý đó... Tập đoàn Siêu Uy đã nằm trong tay của em, Tuyết Nhu là người quản lý thích hợp nhất"
"Nói như vậy, Tuyết Nhu phải chia xa cậu?' Vương Hà nói.
"Nếu thật sự là chân tình, sợ gì không có ngày gặp lại..." Phương Hạo Vân cười một tiếng, vô sỉ nói : "Chị Hà, hay là chị cũng không muốn rời xa em?"
"Hừ!"
Vương Hà hừ lạnh một tiếng, nói : "Dù sao tôi cũng không đồng ý để Tuyết Nhu đến Anh... Bây giờ cậu đến đây, chúng ta cẩn thận nói chuyện..."
"Hạo Vân, anh đừng giận chị Hà, tính tình của chị ấy là vậy đó, anh có chuyện gì thì cứ làm trước đó. Chờ sau khi hoàn thành, nếu có thời gian thì đến đây..." Đinh Tuyết Nhu vội giành lấy điện thoại, nói ra một câu am hiểu lòng người, có điều trong giọng nói vẫn lộ ra một vẻ tủi thân...
Phương Hạo Vân đang muốn nói cái gì đó, thì lại bị Trần Thanh Thanh đoạt lấy điện thoại, nói : "Chị Tuyết Nhu, chị yên tâm, em đang bàn công chuyện với Hạo Vân. Chờ sau khi xong, hắn đương nhiên sẽ tìm đến chị..."
Một chút lương thiện trong người Trần Thanh Thanh trổi dậy, cô cảm thấy rằng đàn bà thì tội tình gì phải làm khó xử đàn bà.
Lần này đến phiên Phương Hạo Vân cố ý làm chuyện xấu, bàn tay to của hắn phủ lên mông của cô, nhẹ nhàng xoa nắn, dường như đang có ý báo thù.
Trần Thanh Thanh liền đỏ mặt, quay lại liếc nhìn hắn một cái, cặp mông cũng vặn vẹo luôn, dường như có vẻ rất hưởng thụ.
"Thanh Thanh... Hạo Vân ở bên cạnh em, chị rất yên tâm... Hai người nói chuyện đi, chị cúp máy đây..." Đinh Tuyết Nhu nói.
Trần Thanh Thanh liền cười hì hì, nói : "Chị Tuyết Nhu, sao em lại nghe thấy sự u oán và ghen tị trong lời nói của chị vậy..."
"Không có, tuyệt đối không có..."
Đinh Tuyết Nhu vội vàng giải thích : "Người ta đâu phải là đàn bà hay ghen đâu..."
Phương Hạo Vân ôm lấy eo nhỏ của Trần Thanh Thanh, đưa miệng qua, nói : "Tuyết Nhu, yên tâm ở nhà chờ anh, anh sẽ mau chóng đến tìm em..."
"Dạ"
Đinh Tuyết Nhu ngoan ngoãn đáp một tiếng, sau đó liền cúp điện thoại.
Đợi sau khi điện thoại được cúp, thì tình dục của đôi nam nữ này cũng liền bành trướng lên. Phương Hạo Vân cười nói : "Chị Thanh Thanh... chị làm em nổi lửa lên như vậy rồi, có chịu trách nhiệm không?"
"Đương nhiên là có rồi"
Trần Thanh Thanh cười mờ ám, đưa tay lên người của hắn, dùng tốc độ nhanh nhất để cởi quần áo của hắn ra, rồi kề người ngồi lên trên thân của hắn.
"Hạo Vân, để chị phục vụ em!" Nói xong, Trần Thanh Thanh liền tự cởi quần lót của mình ra, và lập tức ngồi xuống chuẩn xác, ngay lập tức, cô liền phát ra một tiếng rên nhỏ, trông có vẻ cực kỳ hưởng thụ.
"Chị Thanh Thanh, chị học cái này ở đâu vậy?" Phương Hạo Vân tuyệt đối không ngờ, chị Thanh Thanh lại làm ra hành động này, nam dưới nữ trên, cái tư thế này, ngay cả chị Mỹ Kỳ cũng ít dùng với hắn.
Nhưng tư thế như vậy dễ dàng làm cho người ta hưng phấn, hai tay của Phương Hạo Vân ôm lấy cái eo thon của Phương Hạo Vân, không ngừng dùng sức theo nhịp vận động của cô. Những tiếng rên rỉ phát ra không dứt, trong phòng tràn ngập xuân ý.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Trần Thanh Thanh đột nhiên kêu lớn một tiếng, thân thể co rút dồn dập, hiển nhiên là đã đạt đến cực khoái.
Sau khi tình cảm mãnh liệt kết thúc, cô cảm thấy toàn thân như không còn sức lực nào cả, nước ở dưới lênh lán như thủy triều.
Trần Thanh Thanh cuộn mình nằm trong lòng Phương Hạo Vân, tay nhỏ vỗ về bộ ngực lớn của hắn, trong đôi mắt tràn ngập sự ôn nhu : "Ông xã... nằm trong lòng ngực của em, chị cảm thấy rất ấm áp, rất ấm áp...." Trần Thanh Thanh hận tình cảnh này không thể được vĩnh viễn.
Phương Hạo Vân làm sao mà không muốn như vậy chứ.
Chỉ tiếc là, cả hai người bọn họ đều có chuyện quan trọng phỉa làm, muốn được an nhàn, tựa hồ là chuyện không có khả năng.
"Chị Thanh Thanh, em truyền cho chị một môn công phu... Chị đưa lổ tai đây, em nói cho chị nghe nội công tâm quyết...." Lúc ở trong Thiên Phạt, Phương Hạo Vân nhận được truyền thừa của lão tổ tông, trong đầu liền xuất hiện rất nhiều thứ. Và hắn lựa chọn pháp quyết thích hợp để con gái luyện, truyền cho Trần Thanh Thanh để tu luyện.
Trần Thanh Thanh nghe thấy thế, vội vàng đưa lổ tai lại, Phương Hạo Vân cũng vội vàng truyền thụ pháp quyết cho cô.
Trần Thanh Thanh là một người si mê luyện võ, ngộ tính cực cao, lại có được sự chỉ điểm của Phương Hạo Vân, cho nên kiến thức và nhãn giới đều không tầm thường. Sau khi ghi nhớ lại pháp quyết kia, trong lòng cô liền vui sướng đến cực đỉnh.
Không cần nghi ngờ, pháp quyết này đã mở ra cánh cửa luyện võ mới cho cô. Có điều, Trần Thanh Thanh vẫn còn hoài nghi về sự thần kỳ của nó : "Ông xã, nếu luyện pháp quyết này đến tận cùng, có thể thật sự giống như những gì mà pháp quyết nói sao?"
"Đương nhiên!"
Vì để cho Trần Thanh Thanh tin tưởng, Phương Hạo Vân nhảy xuống giường, cầm Thiên Phạt trong tay, kích khởi Tịnh Thế Tử Viêm, một cổ uy thế cường đại lập tức bao phủ toàn bộ căn phòng.
Trần Thanh Thanh trợn tròn mắt, kinh hô một tiếng : "Hạo Vân, ông xã... Cái này là gì? Đây là công phu sao?"
"Đúng vậy, đây là công phu!" Phương Hạo Vân thu hồi Thiên Phạt, thân hình trần trụi đứng trên mặt đất, cười hì hì nói : "Chị Thanh Thanh, chỉ ần chị cố gắng, sau này chị cũng có thể đạt đến cảnh giới giống em..."
"Hạo Vân, em đừng có gạt chị, thật sự có thể đạt đến cảnh giới đó sao?" Trần Thanh Thanh dường như vẫn không thể tin được. Hôm nay cô lại chứng kiến một kỳ tích trong cảnh giới võ học rồi.
"Ừ, là thật!" Phương Hạo Vân nghiêm túc gật đầu.
..............................
Giống như những gì mà Long Hi Phượng đã đoán, lão phu nhân của Nam Cung thế gia Mộc Nguyệt Dung đã đến Hoa Hải. Đừng tưởng rằng Mộc Nguyệt Dung đã già, nhưng bà vẫn cường thế như trước. Người làm đại sự, không bao giờ gấp gáp cả.
Bà mang theo người của nhất phẩm đường, lập tức đi đến khách sạn Shangri La tìm Long Hi Phượng. Long Hi Phượng dường như cũng không bất ngờ gì, ngược lại còn nhiệt tình tiếp đãi bà mẹ chồng của mình, ngoài miệng luôn giữ một nụ cười.
"Mẹ chồng, sao mẹ đến đây mà không báo cho con biết một tiếng, để con ra sân bay đón mẹ..." Long Hi Phượng cười nói : "Đúng rồi, lần mày mẹ mang nhiều người đến đây, là có chuyện gì quan trọng sao?"
"Hừ!"
Mộc Nguyệt Dung hừ lạnh nói : "Tôi đến để mang cô trở về..."