Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 723


"Không... buông ra... " Một chút lý trí trong người của Vương Hà đã làm cho cô phản kháng theo bản năng, chỉ là dòng khoái cảm như nước trong cơ thể lại làm cho cô sa dọa.

"Chị lại gạt em... Chị cũng đã muốn, phải không?" Phương Hạo Vân tiếp tục thầm thì bên lổ tai của Vương Hà, trong miệng thổi ra khí nóng liên tục, làm cho cơ thể của Vương Hà run lên từng cơn.

"Đừng như vậy... Nhu Nhu sẽ ra đấy..."

Vành tai của Vương Hà bị Phương Hạo Vân khiêu khích, cảm giác tê tái không ngừng làm cho cô mê màng, khiến cho thân thể của cô càng trở nên khô nóng.

"Nói cho em biết, chị nhớ em, chị muốn em làm chuyện đó..." Bàn tay của Phương Hạo Vân kích khởi chân khí nội gian, vuốt ve tại chổ mềm mại nhất của cô.

Chỉ sau một hồi, Vương Hà đã trở nên tình mê ý loạn, trong giọng nói đã mang theo sự phóng đãng mê lòng người.

"Nói cho em biết, có hay không?"

Tay của Phương Hạo Vân chậm rãi di động, khiến cho cô run rẩy không ngừng. Tuy rằng miệng của cô cắn chặt lại, nhưng trong cổ họng vẫn phát ra những tiếng rên nhỏ.

"Không... không muốn..." Thân mình Vương Hà hơi vặn vẹo, giống như một con rắn vậy, nhưng tận sâu trong lòng cô lại có một sự tê dại không chịu được.

"Đừng tra tấn người ta mà.... đừng..." Tinh thần của Vương Hà đã hoảng hốt cực độ rồi, chỉ cảm thấy khoái cảm dâng lên liên tục, khát vọng về thể xác lẫn tinh thần dường như đã bổ khuyết cho sự trống rỗng trong cơ thể của cô. Cô hé miệng ra, thẹn thùng nói :"Chị muốn.... chị muốn mà...."

Cô cuối cùng vẫn thuần phục trước sự khiêu khích của hắn, tâm hồn của bị rung động rất mạnh : "Phương thiếu gia... Hạo Vân, tha cho chị đi... Đừng để Nhu Nhu nhìn thấy..."

"Haha!"

Phương Hạo Vân cười lớn một tiếng, nói : "Chị Hà... chị sợ à... Em hỏi chị, chị có phải là tình nhân của em không... nói cho em biết. Nếu không thì em sẽ không tha cho chị..."

Vương Hà thở hổn hển, thì thầm nói :" Phải, là tình nhân... Hạo Vân, tha cho chị đi, đừng để Nhu Nhu nhìn thấy, chị cầu xin em..."

"Hạo Vân, anh đến rồi à?" Đúng lúc này, giọng nói của Đinh Tuyết Nhu vang lên trong phòng khách, cô giương mắt nhìn hai người, nhưng trong ánh mắt không hề có chút kinh ngạc gì, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

Phương Hạo Vân cười hắc hắc, tay to vẫn vận động trên người của cô như trước, cũng không dừng lại vì sự xuất hiện của Đinh Tuyết Nhu, một cảm giác kích thích chậm rãi dâng lên trong lòng hắn.

"Chúng ta cùng nhau đến đi!"

Đinh Tuyết Nhu cười đáng yêu một tiếng, rồi bước chân đến, vươn tay ngọc ra, chậm rãi vuốt ve từ cổ của hắn xuống, cuối cùng, dừng lại ngay trên đỉnh quần của hắn.

Phương Hạo Vân thoải mái kêu lên một tiếng, cười nói : "Tuyết Nhu, em thật sự không ngại sao?"

"Đương nhiên không ngại!" Đinh Tuyết Nhu mỉm cười, nói : "Chị Hà là chị em của em, sao em lại để ý... Chị Hà, chúng ta cùng hầu hạ Hạo Vân nha..."

Nếu là bình thường, Vương Hà đương nhiên sẽ không đồng ý, nhưng hôm nay cơ thể của cô đã bị hắn khiêu khích đến không chịu nổi rồi, cô thẹn thùng gật đầu : "Ừ... cùng hầu hạ..."

May mắn đến nhanh như vậy làm cho Phương Hạo Vân chỉ biết mỉm cười mà thôi, bắt đầu kiếp sống một rồng hai phượng nữa rồi.

.................................................. ............

Sau khi rời khỏi khách sạn Shangri La, Mộc Nguyệt Dung không trực tiếp đi tìm Phương Hạo Vân, mà đồng thời ở tại khách sạn này luôn.

Sau khi đăng kí và vào phòng xong, bà gọi điện liên hệ với một người quen trong quân khu Hoa Hải.

Cũng không biết hai người đã nói cái gì nữa, sau khi xong, Mộc Nguyệt Dung mang theo vài cao thủ nhất phẩm đường đến quán cà phê bên dưới khách sạn.

Vài phút sau, có một chiếc Audi quân đội đậu ngay ngoài cửa khách sạn, người bước xuống xe đi vào là một ông già có sắc mặt âm trầm, phía sau là một cô thư ký trông cũng xinh và hai người vệ sĩ.

Dáng người ông ta khá gà, trên mặt có cái biểu tình khiến cho người ta vừa nhìn đã sợ. Cô thư ký phía sau ông ta thì cao và trắng, mặt lạnh như sương, nghiễm nhiên là một lãnh mỹ nữ rồi. Còn hai người vệ sĩ kia thì trông có vẻ cẩn thận, vẻ mặt rất cảnh giác, huyệt Thái Dương nổi cao lên, rõ ràng đều là cao thủ.

Khi ông ta vừa vào, liền có một người đi đến, và để lộ ra một cái hình kì quái.

"Mang ta đi qua...." Ông già trầm giọng nói : "Nguyệt Dung có khỏe không?"

"Thưa tiên sinh, lão phu nhân rất tốt..." Người nọ trả lời một câu, rồi cung kính dẫn ông già cùng đoàn người của ông ta đi vào quán cà phê.

"Tiên sinh, lão phu nhân đang ở bên trong, xin mời ngài vào!" Người nọ dẫn ông già đến trước một căn phòng, rồi khom người nói : "Chúng tôi sẽ không vào..."

Lời này giống như nói cho hắn, mà cũng là nói cho tùy tùng của ông ta.

Quả nhiên, ông già kia nhìn tùy tùng của mình một cái, rồi cười nói : "Các người chờ ta ở cửa..."

"Thủ trưởng..." Cô thư ký nãy giờ không nói gì đã mở miệng, vẻ mặt đầy lo lắng : "Thủ trưởng, chúng tôi phụ trách an toàn của ông, tôi không đồng ý để ông đi vào một mình..."

Lời này vừa nói ra, người võ sĩ của Nam Cung thế gia dẫn đường này giờ liền biến sắc, vẻ mặt đầy lo lắng.

Ông già quát một tiếng : "Các người ở lại... tôi tự đi vào... không cần nói thêm cái gì nữa..." Giọng nói ông ta đầy lực, và trong đó lộ ra một vẻ chân thật đáng tin.

Cô thư ký nghe thấy thế, cũng không nói thêm gì nữa, mang theo hai người vệ sĩ đứng lặng bên ngoài cửa. Nguồn truyện: Truyện FULL

Sau khi vào trong, ông già lập tức nhận ra Mộc Nguyệt Dung đang ngồi uống cà phê : "Chị hai, sao chị đến mà không báo cho em biết..."

"Lão Bát, lại đây ngồi đi!" Mộc Nguyệt Dung cũng không đứng dậy đón, mà chỉ ngoắc tay kêu ông già đi qua, ông già gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Mộc Nguyệt Dung, hai mắt nhìn chằm chằm bà, miệng mấp máy, nhưng không nói gì.

"Lão Bát, giữa chị với chú không có gì cần phải khách khí cả. Lần này chị tìm chú, là có chuyện muốn nhờ chú hỗ trợ..." Mộc Nguyệt Dung thản nhiên nói.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của ông già lập tức trở nên căng thẳng, vội nói : "Chị hai, trên đời này còn có chuyện gì mà chị không làm được chứ. Chị không có nói giỡn với em chứ?"

"Lão Bát, không gạt chú, lần này chị quả thật cần chú hỗ trợ. Chị hai đang gặp khó khăn" Mộc Nguyệt Dung trầm giọng nói : "Chú biết Phương Hạo Vân chứ?"

" Phương Hạo Vân?" Ông già nhíu mày, nói : "Người này em có nghe qua, là một người tài ba, là hoàng đế ngầm tại Hoa Hải.. Chị hai, không phải là chị có mâu thuẫn gì với Phương Hạo Vân chứ?'

"Ừ!"

Mộc Nguyệt Dung gật đầu, nói : "Lão Bát, chị muốn biết, Phương Hạo Vân rốt cục có bao nhiên năng lực, sau lưng hắn ngoại trừ Lã Thiên Hành ra còn có những ai?"

"Cái này... chị hai, không gạt chị, sự hiểu biết của em về Phương Hạo Vân không nhiều. Như vậy đi, lát nữa em sẽ cẩn thận điều tra, chờ sau khi có tin tức xác thực thì em sẽ báo cho chị biết..."
Bình Luận (0)
Comment