Kim Phi nghe thấy thế, miệng nhếch lên, hỏi : "Làm việc? Cậu đang nói về việc gì?"
"Đương nhiên là tất cả mọi chuyện" Phương Hạo Vân cười nói : "Cô cũng biết, tôi không thích bình hoa, đàn bà không chỉ dựa vòa thân thế của mình được. Đương nhiên, trạng thái của cô bây giờ rất tốt, tôi rất hài lòng với phong cách và thái độ của cô gần đây... Tôi sẽ cho cô một sân khấu thật lớn, hy vọng cô có thể cố gắng nhiều hơn..."
"Phương thiếu gia, chờ tôi một chút..." Kim Phi cười hắc hắc, đột nhiên bước vào phòng nghỉ của Phương Hạo Vân.
Một lát sau, Kim Phi mặc một bộ váy ngủ màu trắng đi ra, váy này rất là ngắn, trên không thể che đậy được hai ngọn núi sung mãn, dưới không thể phủ được cặp mông căng tròn, thậm chí là ngày cái quần lót ở giữa hai chân cũng lộ ra rõ ràng.
Đối với một người đàn ông bình thường mà nói, Kim Phi trước mặt đúng là một sự hấp dẫn không thể chối từ.
"Phương thiếu gia, thường nghe nói ăn no uống say thì sẽ đến phóng túng... bây giờ cậu có muốn không?" Kim Phi chân thành đi đến, váy ngủ hiện ra dáng người hoàn mỹ của cô, khiến cho tâm tình của Phương Hạo Vân trở nên nhộn nhạo.
"Là cô muốn đấy chứ!"
Phương Hạo Vân thở nhẹ một tiếng, lập tức đứng lên, kéo cái váy áo của Kim Phi xuống, chỉ còn lại cái áo lót và quần lót thôi.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.Phương Hạo Vân nhìn chằm chằm không kiêng nể vào thân thể hương diễm của Kim Phi, bộ ngực rất tròn, nó căng cứng như muốn thoát khỏi sự trói buộc của áo ngực vậy, hai bên lộ ra hơn phân nửa da thịt trắng tuyết, theo cách gọi hiện nay là "chấp nửa trái", da thịt bóng lưỡng, bụng phẳng lỳ, eo thon gọn... cái quần lót nhỏ hẹp không che đậy được phong cảnh bên trong, đùi ngọn thon dài cân xứng, toàn bộ thân thể tràn ngập sự hấp dẫn.
Kích thích từ con mắt đã làm cho đũng quần của Phương Hạo Vân nổi lên một cục, giơ một tay lên ôm lấy Kim Phi vào lòng, rồi bắt đầu vuốt ve trên người của cô.
Chỉ sau một hồi, cái cổ trắng noãn của Kim Phi đã đỏ ửng lên, trên người nóng rừng rực.
"Phương thiếu gia... tôi muốn..." Tình dục của Kim Phi bị sự vuốt ve của hắn làm cho nổi lên, cô dùng động tác gần như điên cuồng của mình, xé rách quần áo trên người của Phương Hạo Vân, tay nhỏ hướng xuống dưới quần của hắn.
Sự to gan và điên cuồng của cô càng kích thích lửa dục của Phương Hạo Vân, hắn cảm thấy máu nóng đang dâng lên, thằng em được Kim Phi vuốt ve, truyền đến những sự kích thích và tê dại.
Thân là đàn ông, Phương Hạo Vân đương nhiên sẽ không yếu thế, tay phải không chút do dự hướng về giữa hai đùi của Kim Phi, chổ này đã sớm thành một nơi lầy lội rồi.
"A..."
Một cảm giác tê tái mãnh liệt làm cho Kim Phi rên rỉ thành tiếng, cô cảm thấy sung sướng cuồn cuộn mà đến, sự tê dại dần dần chiếm lĩnh cơ thể của cô.
Thân thể của Kim Phi không ngừng vặn vẹo, phối hợp với sự vuốt ve của hắn, trên mặt đỏ ứng, cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên, hô hấp dần trở nên gấp gáp, tiếng rên rỉ trong miệng dần dần cũng biến thành tiếng kêu to..."
Trong phòng liền xuất hiện cảnh xuân mê người...
Sau khi tình cảm mãnh liệt kết thúc, lý trí của hai người khôi phục lại, liền bắt đầu trò chuyện về Thiên Tử bang.
Mãi cho đến gần mười một giờ trưa, Kim Phi mới không tình nguyện rời khỏi văn phòng của Phương Hạo Vân. Lúc đi, trên mặt của cô tràn ngập vẻ thỏa mãn.
Đợi sau khi Kim Phi rời đi, Phương Hạo Vân liền gọi cho Lã Thiên Hành, từ lần nói chuyện cuối cùng của hai người đến giờ cũng đã một thời gian rồi, mặc dù trước đó Hoàng Kỳ Anh bị giết, nhưng hai người vẫn chưa liên hệ với nhau.
Nhận được điện thoại của Phương Hạo Vân, Lã Thiên Hành dường như đã sớm đoán được, sau khi điện thoại vừa chuyển, thì trong cái điện thoại liền truyền ra giọng nói của Lã Thiên Hành : "Haha, Hạo Vân, ông biết con sẽ gọi điện đến mà... Đúng rồi, gần đây có liên hệ với Thanh Thanh không? Nó có khỏe không?"
"Chị Thanh Thanh vẫn khỏe!" Phương Hạo Vân đột nhiên cười nói : "Ông Lã, chuyện của Hoàng Kỳ Anh con phải cảm ơn ông..."
"Hạo Vân, chuyện Hoàng Kỳ Anh con không trách ông là được rồi, ông cũng không trông cậy con sẽ cảm ơn ông..." Lã Thiên Hành nói : "Hạo Vân, ở ví trí của ông, có rất nhiều chuyện ông phải lấy lợi ích của quốc gia lên đầu, cho nên ông không thể không là ra việc này, hy vọng con có thể hiểu cho... Bây giờ con cũng biết, Hoàng Kỳ Anh chính là SeeDs số hai ẩn giấu bên cạnh con, đáng tiếc là hắn quá kém cỏi... Chuyện đã xảy ra rồi, ông cũng không sợ thừa nhận, chỉ hy vọng con có thể hiểu cho ông..."
"Ha ha ..."
Phương Hạo Vân cười lớn một tiếng, nói : "Ông Lã, chuyện đã qua rồi, còn đề cập đến làm gì nữa... Hôm nay con gọi điện cho ông, cũng không phải là hỏi tội gì cả, con chỉ muốn nói chuyện với ông. Đương nhiên, có lẽ ông cũng đã biết... chính là chuyện của Mộc Nguyệt Dung...."
"Thủ đoạn của Mộc Nguyệt Dung rất cao... Năm đó khi còn trẻ, bà ta là gái hồng lâu nổi danh tại xã hội thượng lưu..." Lã Thiên Hành trầm giọng nói: "Khi đó, bà ta lợi dụng quyền thế của Mộ Dung thế gia, kết bạn với rất nhiều nhân sĩ có tiềm lực, bây giờ những người này đều đã trở thành kiểu nhân vật giàu nhất một phương, hoặc là quyền thế ngập trời rồi... Cho dù là ông, cũng có thiếu bả một nhân tình nữa... Hạo Vân, không nói gạt con, chuyện này không dễ làm đâu..."