Có câu nói này rất chính xác, càng không đạt được càng buộc người ta cố gắng giành lấy.
Thái độ của Hàn Tuyết Nhi đối với Tần Tử Hoa vô cùng lạnh nhạt, ngược lại khiến hứng thú chinh phục của hắn càng thêm mãnh liệt. Tần Tử Hoa vẫn giữ nụ cười nho nhã lịch thiệp vốn có trên khóe môi, tiếp tục thuyết phục:
"Tuyết Nhi, em đừng e ngại nữa, anh thấy em cũng đang tìm chị họ mà, chúng ta có chung mục đích, thế tại sao không thể cùng nhau chờ đợi chứ?"
Hàn Tuyết Nhi thấy Tần Tử Hoa huyên thuyên mãi không thôi,sắc mặt bắt đầu không vui, nghĩ thầm hắn rốt cuộc muốn gì ở mình đây. Mình đã ba lần bốn lượt từ chối, muốn yên tĩnh một chút cũng không được, hắn cứ bám riết lấy mình, Hàn Tuyết Nhi bắt đầu cảm thấy bực bội.
Có một điều Tần Tử Hoa không biết, từ khi Phương Hạo Vân xuất hiện, Hàn Tuyết Nhi có ác cảm với tất cả đàn ông lạ mặt, nhất là số đàn ông trẻ tuổi tuấn tú, thế nên Tần Tử Hoa càng tỏ ra ân cần săn đón, Hàn Tuyết Nhi càng phản cảm với hành động của hắn, thủ đoạn cưa cẩm cao siêu của Tần Tử Hoa không hề có tác dụng với cô bé xinh đẹp này.
Nếu Tần Tử Hoa không phải là bạn của Trần Thanh Thanh, chắc Hàn Tuyết Nhi đã nổi giận mắng cho hắn một trận rồi.
"Tuyết Nhi… em…"
Tần Tử Hoa cũng bị thái độ của Hàn Tuyết Nhi chọc cho tức điên, hắn mấp máy môi không biết nên nói tiếp câu gì.
Hàn Tuyết Nhi thấy hắn còn không chịu bỏ cuộc, dù ngày thường cô rất lịch sự, nhưng lần này cũng khó chế ngự được cảm xúc, buông ngay một câu phủ phàng:
"Xin lỗi, em không rảnh tiếp chuyện với anh nữa."
Tần Tử Hoa xấu hổ khi bị người đẹp từ chối, sát thủ tình trường như hắn thế mà hôm nay bị một con bé mới lớn chơi quê, tức chết đi thôi!
Nhưng tính cách Tần Tử Hoa kể cũng đê tiện, Hàn Tuyết Nhi càng lạnh lùng, hắn càng không cam tâm chấp nhận thất bại, hoa hồng có gai nên được nhiều người yêu quý. Chính vào lúc hắn đang định tiếp tục cù nhây, đột nhiên một giọng nói giận dữ quát lên ngay sau lưng:
"Ai dám trêu ghẹo em Tuyết Nhi của tôi hả?"
Tần Tử Hoa nghe giọng nói này rất quen, vội quay đầu lại, thấy người đứng trước mặt chính là Trần Thanh Thanh mà hắn tìm nãy giờ không gặp, lúc này cô gái đang hậm hực quát lớn.
Trần Thanh Thanh mặc bộ lễ phục dạ hội màu tím, vẻ cao quý còn thể hiện rõ hơn mấy phần so với Hàn Tuyết Nhi, nếu ví Hàn Tuyết Nhi như một nàng công chúa, thì Trần Thanh Thanh phải xưng tụng là nữ hoàng mới xứng đáng.
"Thanh Thanh, là em đó hả? Anh đang tìm em khắp nơi nè, à phải, đây là em họ của em đúng không, anh chỉ muốn mời cô ấy cùng nhau đợi em…"
Tần Tử Hoa vội vàng lên tiếng giải thích.
Trần Thanh Thanh mỉm cười lịch sự đáp lại một tiếng, bước lại gần nắm lấy tay Hàn Tuyết Nhi nói:
"Tuyết Nhi, mẹ của chị muốn gặp em một chút… Chúng ta qua đó nào."
"Xin lỗi, tôi và Tuyết Nhi có việc gấp, không thể tiếp chuyện với anh, anh cứ tự nhiên đi nhé."
Trần Thanh Thanh tỏ ra lịch sự, giải thích lí do với Tần Tử Hoa, nói xong liền kéo tay Hàn Tuyết Nhi quay lưng bỏ đi.
Tần Tử Hoa dõi theo bóng lưng của hai người đẹp, cười hi hí nham hiểm, nhỏ tiếng tự nhủ:
"Đều thuộc về mình cả thôi, một người cũng không để lọt khỏi tay…"
Cuộc chinh phục đêm nay thất bại, hắn quyết định tạm thời gác lại kế hoạch chiếm hữu trái tim người đẹp, giờ phải tìm ra tên Phương Hạo Vân đáng ghét kia đã, giải quyết thằng khốn đó xong mới tính tiếp. Dám làm kẻ thứ ba phá đám, tao sẽ cho mày chết rất khó coi.
……
"Có phải chị gặp phải chuyện rắc rối? Có cần em giúp chị không?"
Phương Hạo Vân dẫn Trương Mỹ Kỳ vào một căn phòng dành cho nhân viên nghỉ ngơi ngay góc khuất, đứng dựa lưng vào cửa sổ, ân cần hỏi thăm.
Trương Mỹ Kỳ cắn môi, ngập ngừng nói:
"Không có, chị đang sống rất tốt, không có gì xảy ra cả. Phương Hạo Vân, chồng của chị hôm nay cũng có mặt ở đây, chị nhắc nhở em không được làm bậy."
"Hô hô!"
Phương Hạo Vân cười to khả ố, chế giễu:
"Hôn nhân của chị hữu danh vô thực, chẳng lẽ chị muốn tiếp tục sống cảnh vợ chồng hờ như thế? Chị Mỹ Kỳ, nói thật là em cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, lấy chồng đã mười năm mà chị vẫn còn giữ được trinh tiết. Cuộc hôn nhân kiểu này chị có cảm thấy hạnh phúc không?"
"Đây là việc riêng của chị, không cần em quan tâm."
Trương Mỹ Kỳ trừng mắt nhìn Phương Hạo Vân, tức giận hỏi:
"Em kêu chị vào đây, rốt cuộc muốn làm gì? Nếu em muốn… hôm nay dù thế nào chị cũng không bao giờ đồng ý, trừ khi em giết chết chị đi."
"Không… Chị Mỹ Kỳ, em nghĩ chị đã hiểu lầm em rồi."
Phương Hạo Vân từ tốn giải thích:
"Em nghe nói gần đây chị gặp phải chuyện rắc rối nên chỉ muốn giúp chị thôi, dù sao giữa hai chúng ta cũng có thể coi như có chút quan hệ… Còn nữa, em muốn hỏi chị về chuyện lần trước em đề nghị với chị, chị suy nghĩ thế nào rồi?"
"Thôi, hôm nay em không ép chị trả lời, em chỉ muốn giúp chị giải quyết rắc rối thôi, nghe nói có người không ngừng tống tiền chị, nếu chị gật đầu đồng ý, em có thể giúp chị giải quyết tên xấu kia, bắt hắn biến mất vĩnh viễn trên thế gian này. Chị đừng nhìn em bằng ánh mắt nghi ngờ đó, em có đủ khả năng thực hiện…"
Phương Hạo Vân tuy nói giọng nhẹ nhàng nhưng toát ra vẻ uy nghi như thời còn phục vụ trong tổ chức sát thủ.
"Em… Sao em lại biết?"
Trương Mỹ Kỳ trố mắt kinh ngạc tỏ thái độ không dám tin vào những gì cô vừa nghe thấy.
"Em còn biết tên xấu kia rất nhiều khả năng là ba của chị. Tất nhiên không loại trừ trường hợp hắn chỉ là một tên lừa gạt đê tiện nào đó…"
Phương Hạo Vân hí hửng nói ra những gì hắn biết.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm."Em… em dám điều tra thân thế của chị hả?"
Nghe Phương Hạo Vân nói xong, Trương Mỹ Kỳ hình như hiểu ra chút chuyện, sợ hãi lùi lại hai bước, khuôn mặt vốn lạnh nhạt giờ xuất hiện thêm vài phần hoảng loạn, tức giận, pha chút tự ti.
"Chị muốn nghĩ vậy cũng được, nhưng em nhấn mạnh là em không có ác ý, em chỉ muốn có trách nhiệm với chị thôi, em muốn bảo vệ chị… Nói em biết đi, lão già kia có thật là ba ruột của chị không?"
Phương Hạo Vân tỏ ra vẻ quan tâm chân thành từ ánh mắt âu yếm.
Trương Mỹ Kỳ lắc đầu nguầy nguậy, cô thà không nhìn thấy vẻ quan tâm của gã đàn ông đáng ghét này khi đối mặt với cô, nhưng đúng là hắn đã nói thế, trong khoảnh khắc ấy trái tim cô co thắt mạnh một cái. Thật ra Trương Mỹ Kỳ hiểu rõ, tuy Phương Hạo Vân cưỡng bức cô nhưng hắn không phải là người xấu, chí ít cô không phát hiện hắn có tật xấu nào khác ngoài nhu cầu rất mạnh về khoản ấy.
Thân phận của người đàn ông này có hơi bí ẩn, cần phải tìm hiểu kĩ hơn, nhưng trực giác của phụ nữ nói với cô, hắn tuyệt đối không phải người xấu. Có thể hành vi của hắn có hơi bỉ ổi, nhưng dù sao đó chỉ là bản năng của đàn ông, so với số ngụy quân tử trên thế giới bao la này, hắn tốt hơn chúng gấp nhiều lần.
"Chị là đứa con rơi, chắc em cũng đã biết?"
Trương Mỹ Kỳ tự cười mỉa bản thân, uất ức nói:
"Đúng vậy, chị chính là đứa con bị bỏ rơi, mấy mươi năm rồi chị không biết cha ruột của mình là ai? Hỏi mẹ thì mẹ nói ông đã qua đời rồi, thế mà bây giờ ông bỗng nhiên xuất hiện… Ba chị là một kẻ ăn mày, một người ham mê cờ *tuy*tuy*tuy*tuy một con nghiện… nhưng dù sao ông ấy cũng là ba ruột của chị, em bảo chị phải làm thế nào đây? Nên làm gì cho đúng? Giết chết ông ấy hay là bỏ mặc ông… Nếu chị không lo cho ba, ba sẽ chết mất."
Trương Mỹ Kỳ càng nói càng xúc động, bắt đầu có thái độ không kiểm soát nổi cảm xúc của mình.
Phương Hạo Vân bình thản nói:
"Em sẽ giúp chị mà."
"Em giúp chị ư?"
Trương Mỹ Kỳ cười chua chát, nói giọng chế giễu:
"Chẳng lẽ em không cảm thấy chị rất thấp hèn sao? Một đứa con bị chối bỏ, còn có một người cha nghiện ngập đáng khinh… Em không xem thường chị sao? Chẳng lẽ hôm nay em kêu chị vào đây không phải để giễu cợt chị đó à?"
Phương Hạo Vân nghe xong trong lòng cảm thấy xót xa cho cuộc đời của hắn.
Trương Mỹ Kỳ tuy là đứa con bị bỏ rơi, nhưng chí ít cô biết được cha mẹ của mình là ai? Thậm chí cô còn có thể sống cạnh mẹ ruột mấy mươi năm. Còn hắn thì sao? Nếu không thay đổi khuôn mặt, hắn vẫn còn là một cô nhi, một cô nhi đáng thương không cha không mẹ. Một cô nhi không có tư cách đi chế giễu một đứa con bị bỏ rơi.
Trương Mỹ Kỳ ngây mặt ra, cô cũng cảm thấy ngạc nhiên khi nhận ra vẻ đau khổ từ ánh mắt của Phương Hạo Vân… Tuy không biết rõ nguyên nhân vì sao hắn đau khổ, nhưng cô dám khẳng định vẻ đau khổ của hắn không phải giả tạo, thậm chí cô còn cảm nhận được nỗi bi ai thê *tuy*tuy*tuy*tuy*tuy trong sâu thẳm trái tim hắn.
"Em không bị gì chứ?"
Thần sắc đau khổ của Phương Hạo Vân làm Trương Mỹ Kỳ nổi lòng thương hại, buột miệng quan tâm hỏi thăm.
"Chị Mỹ Kỳ, chị là con rơi, điều đó không sai, nhưng chị không đáng phải bị người khác kì thị và xem thường."
Phương Hạo Vân nheo mắt, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, lựa lời an ủi:
"Em rất cảm phục chị, chị sống rất kiên cường. Chị yên tâm đi, về phía ba của chị, em sẽ giúp chị thu xếp ổn thỏa, em nghĩ em phải đi ra ngoài đây."
Trương Mỹ Kỳ cảm động nhìn vào Phương Hạo Vân, mím môi thốt lên một tiếng:
"Cám ơn em!"
Phương Hạo Vân đang định bước đi, nghe vậy liền dừng bước, đột nhiên quay lại bước đến trước mặt Trương Mỹ Kỳ, nhìn không e ngại vào khuôn mặt thanh tú của cô, mỉm cười nói:
"Chị Mỹ Kỳ, chẳng lẽ chị không muốn chấm dứt cuộc hôn nhân không hạnh phúc hiện tại của chị sao?"
"Chấm dứt?"
Trương Mỹ Kỳ cười chua chát hỏi vặn lại:
"Chẳng lẽ em muốn nói với chị là em sẽ lấy chị về làm vợ?"
"Đừng ảo tưởng nữa…"
Trương Mỹ Kỳ dửng dưng nói:
"Chị cảm thấy cuộc sống hôn nhân hiện tại rất hạnh phúc, ngoại trừ khoản tình dục, Tưởng Đại Phát luôn chiều chuộng chị, chị muốn gì chồng chị cũng đáp ứng đầy đủ."
"Nhưng chị không có được hạnh phúc tối thiểu của người phụ nữ xứng đáng nhận, vì chị có nhu cầu tình dục rất mạnh, hôm đó ở phòng làm việc em đã nhìn thấy hết, chứng kiến toàn bộ…"
Vì suy nghĩ tới thân thế của mình, vô tình Phương Hạo vân đã gọi dậy tính khí tàn bạo đang ngủ say, thần trí hắn bắt đầu trở nên tà ác, hắn buông lời khiêu khích Trương Mỹ Kỳ. Hắn thậm chí quên mất lời hứa với dì Bạch là sẽ đối xử tốt với Trương Mỹ Kỳ, đồng thời hắn quên luôn thân thế đáng thương của cô, lúc này hắn chỉ muốn giải tỏa dục vọng, hắn biết rõ nếu không nhanh chóng thỏa mãn, một khi bị tính khí tàn bạo xâm chiếm linh hồn, hắn sẽ điên loạn mất hết nhân tính.
Sự thật thì Phương Hạo Vân có hơi sơ ý, thân thế của hắn là nỗi đau tận đáy lòng, hắn không nên nhớ lại quá khứ đau buồn ấy mới phải.
Trương Mỹ Kỳ lập tức xấu hổ thét lên:
"Bỉ ổi vô liêm sỉ, em cút ra ngoài đi."
Cô phát hiện ra Phương Hạo Vân dường như biến thành một người khác, vẻ ân cần âu yếm của hắn đã biến đâu mất, thay vào đó là một khuôn mặt tà ác rung rợn khiến người ta sởn tóc gáy.
Phương Hạo Vân mỉm cười khả ố, tiến từng bước áp sát Trương Mỹ Kỳ, kênh kiệu nói:
"Chị Mỹ Kỳ, trên thế gian này chỉ có em có thể đem lại hạnh phúc cho chị. Đừng quên là chị đã vui sướng biết dường nào khi nằm dưới thân thể của em, em không ép buộc chị từ bỏ cuộc hôn nhân hiện tại, nhưng chị nhất định phải làm tình nhân của em…"
"Vô liêm sỉ!"
Tinh thần Trương Mỹ Kỳ bỗng chốc trở nên kích động, cô hằn học nhìn vào Phương Hạo Vân, hậm hực nói:
"Chị là phụ nữ, chị có nhu cầu là chuyện bình thường, nhưng chị thà tự thỏa mãn chứ không bằng lòng làm chuyện đáng xấu hổ kia với em nữa."
Thái độ khinh bạc của Phương Hạo Vân làm Trương Mỹ Kỳ cảm thấy chán ghét hắn.
Trong lòng Phương Hạo Vân cũng tức tối không kém, hắn khinh khỉnh nói:
"Chị Mỹ Kỳ, chị đừng tự gạt bản thân mình nữa, em biết cơ thể của chị đã không thể tách rời em rồi, ánh mắt của chị đã nói lên tất cả, niềm vui sướng chị nhận được khi làm tình nhân của em, tuyệt đối không thể thay thế bằng ngón tay của chị đâu."
"Em là một gã đàn ông vô liêm sỉ, chị không muốn nhìn thấy mặt em nữa."
Dù cho lời nói của Phương Hạo Vân là sự thật, Trương Mỹ Kỳ không thể chấp nhận sự sỉ nhục và chế giễu như thế này. Trong lúc tức giận, cô lao tới vung tay tát cho Phương Hạo Vân một cái, cô cảm thấy ánh mắt của hắn rất giống lần đầu tiên khi làm nhục cô, cô hy vọng cái tát này làm hắn tỉnh ngộ.
Phương Hạo Vân ngây mặt ra giây lát, trong kí ức của hắn hình như chưa từng bị phụ nữ đánh bao giờ. Thật ra với võ công cao siêu của hắn, hắn dư sức né tránh cái tát của Trương Mỹ Kỳ, nhưng cái tát vung tới trước mặt, hắn lại trơ mặt ra đứng yên.
"Bốp!" một tiếng lanh lảnh vang lên, Trương Mỹ Kỳ cũng cảm thấy ngạc nhiên, cô không dám tin mình lại đánh trúng Phương Hạo Vân.
Trương Mỹ Kỳ cúi đầu trước Phương Hạo Vân, định nói câu xin lỗi về cái tát, nhưng nghĩ tới trinh tiết của mình bị hắn tước đoạt, hắn cũng đâu có nói lời xin lỗi với cô, liền im lặng đứng đó.
Điều khiến cô kinh ngạc là bên má sưng tấy của Phương Hạo Vân đột nhiên lành lặn nhanh chóng, tốc độ hồi phục vết thương có thể nhìn rõ bằng mắt thường.
Trương Mỹ Kỳ ngạc nhiên đến mức há hốc miệng, thậm chí cô còn tự nhéo mạnh vào đùi, cô tưởng mình đang nằm mơ, nếu không sao lại giải thích được cảnh quái dị đang diễn ra ngay trước mắt cô.
Phương Hạo Vân mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra, đưa tay xoa xoa bên má bị đánh, thản nhiên nói:
"Đánh hay lắm, làm như vậy cảm giác tội lỗi trong lòng em sẽ ít đi một chút."
Dứt lời, Phương Hạo Vân tiến từng bước ép Trương Mỹ Kỳ đang sợ hãi vào góc tường.
Trương Mỹ Kỳ không ngừng bước lùi, cô nhận ra ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống cô từ gã đàn ông này, cô sợ hãi thét lên:
"Em muốn làm gì vậy? Em mà bước tới nữa là chị kêu to lên đó."
Phương Hạo Vân lướt tới như tia chớp, trong tích tắc đã ôm chặt Trương Mỹ Kỳ vào lòng, đưa tay ấn mạnh vào ngực của cô, dùng sức xoa bóp mạnh liên tục, nói:
"Chị Mỹ Kỳ, chị cứ kêu to lên đi, em không quan tâm đâu…"
Trương Mỹ Kỳ ra sức chống cự, muốn thoát khỏi vòng tay của Phương Hạo Vân, nhưng hình như cố gắng của cô không có tác dụng, sức của một cô gái yếu đuối sao có thể chống lại Phương Hạo Vân. Hơn nữa, Phương Hạo Vân xoa bóp càng lúc càng mạnh, một cảm giác đê mê cũng theo đó dần dần lan tỏa toàn thân cô.