"Chị biết!" Mộc Nguyệt Dung nghiêm túc gật đầu.
Dừng lại một chút, Mộc Nguyệt Dung lại hỏi : "Lão Bát, vì sao cấp trên lại hạ quyết tâm này ... Chú nói cho chị biết d9i, cho dù chết, chị cũng muốn được chết rõ ràng ... "
"Là một bản danh sách!" Nhạc Hằng xoay người lại, nói : "Có người trình lên cấp trên một bản danh sách quan hệ của chị ... "
Lời này vừa nói ra, Mộc Nguyệt Dung lập tức hiểu được cái gì đó.
"Xin lỗi!" Mộc Nguyệt Dung nói với cái bóng của Nhạc Hằng.
Thiên Tử bang bị diệt, đối với Hoa Hải mà nói, chính là một chuyện tốt không gì sánh bằng, hầu như tất cả mọi người đều hoan hô reo hò cả.
Ai ai cũng cảm thấy rằng đây là một chuyện đáng để chúc mừng cả.
Nguyên nhân rất đơn giản, chủ yếu là do đám người đó rất hung hăng ngang ngược, cũng không biết là ba mẹ của bọn chúng nghĩ cái gì, mà dạy dỗ đám con cái trở thành như vậy.
Đương nhiên, bọn họ cũng phải gánh chịu hậu quả thật lớn.
Một số người thậm chí còn gặp phải họa diệt tộc.
Dùng câu nói của Phương Hạo Vân, bố mày trừ hại cho dân!
Lúc giữa trưa, Phương Hạo Vân nhận được điện thoại của Dương Vọng Giang, trong điện thoại, Dương Vọng Giang muốn cảm ơn vì hành động của Phương Hạo Vân, đồng thời tiến hành nhắc nhở hắn, muốn hắn chú ý đến chính sách của cấp trên.
Phương Hạo Vân cảm thấy rất vui mừng vì chuyện này.
Trong cái xã hội coi trọng vật chất như vậy mà vẫn có thể tìm thấy được một vị thanh thiên lão gia, đúng là hiếm thấy hiếm có.
Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ hạn, Phương Hạo Vân cúp điện thoại của Dương Vọng Giang xong, liền ngồi trong văn phòng chờ đợi điện thoại của Mộc Nguyệt Dung và Long Hi Phượng, Phương Hạo Vân tin rằng hai người đó không phải kẻ ngốc, thời gian ba ngày, đủ để bọn họ nhận thấy được thế cục thật sự. Tin rằng hai người sẽ đưa ra quyết định sáng suốt.
Theo Phương Hạo Vân thấy, Mộc Nguyệt Dung không phải là vấn đề.
Vấn đề nằm ở chổ Long Hi Phượng, ở chung lâu như vậy, Long Hi Phượng luôn tạo cho hắn một cảm giác mờ ảo. Đừng tưởng rằng người đàn bà này ngoài mặt tạo vẻ mê đắm hắn, nhưng trong lòng của bà ta lại chính là một người đàn bà cao ngạo mà quật cường cố chấp.
Phương Hạo Vân luôn có một cảm giá rằng, hắn luôn thấy được bóng dáng của Kim Phi trên người của Long Hi Phượng. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn
Nếu cảm giác của hắn đúng, thì có lẽ là trong lòng Long Hi Phượng tràn ngập oán hận với hắn. Tạm thời thần phục, là vì chờ đợi cơ hội trả thù sau này.
Đương nhiên, Phương Hạo Vân cũng không e ngại chuyện này.
Từ sau khi lĩnh ngộ được bí mật cuối cùng của Thiên Phạt, ánh mắt của hắn, đầu óc của hắn, lực lượng của hắn, thậm chí là cách nhìn con người và cách nhìn thế giới đều thay đổi rất lớn.
Long Hi Phượng bây giờ đối với hắn mà nói, cũng giống như Kim Phi trước kia đối với hắn mà thôi. Căn bản là không cần phải lo lắng, trước mặt lực lượng tuyệt đối, tất cả âm mưu quỷ kế đều không dùng được.
Ngay trong lúc hắn đang suy nghĩ lung tung, thì điện thoại đặt trên bàn vang lên, nhìn màn hình, là do Tạ Mai Nhi gọi điện cho hắn.
Phương Hạo Vân vội vàng cầm lên nghe. Trong điện thoại lập tức truyền ra giọng nói đầy u oán của Tạ Mai Nhi : "Hạo Vân, nghe nói em đã về rồi, sao em lại không gọi điện cho chị chứ? Làm hại người ta lo lắng cho chị ..."
"Chị Mai, thật sự xin lỗi chị ... Gần đây em thật sự quá bận, em vốn tính rằng chờ sau khi giải quyết xong công chuyện ở đây, sẽ trực tiếp đến thôn Lưu Thủy để gặp chị ..." Trong giọng nói của Phương Hạo Vân hiện rõ một sự áy náy, đối với Tạ Mai Nhi, hắn quan tâm quá ít.
"Hạo Vân, em có thể nghĩ như vậy, trong lòng chị cũng rất vui ..." Tạ Mai Nhi thật ra là một người phụ nữ rất dễ thỏa mãn, cô cười nói : "Hạo Vân, có thời gian, em nhất định phải đến đây nhé, công trình kỳ thứ nhất của làng du lịch đã hoàn thành rồi... Cảnh thật còn gây ấn tượng hơn cả trong sơ đồ nữa, có đôi khi chị còn cảm thấy rằng mình đang ở trong cảnh tiên của nhân gian đó ..."
"Ha ha ha... "
Phương Hạo Vân cười lớn một tiếng, nói : "Chị Mai, không phải chị đang tuyên truyền cho làng du lịch đấy chứ? Thật sự tốt như chị nói sao?"
"Sao lại không có?" Giọng nói của Tạ Mai Nhi lập tức tăng cao lên : "Hạo Vân, em đang nghi ngờ thành quả của chị à? Không phải là chị khoe khoang, nhưng ở khu vực chúng ta, thậm chí là trong nước, cũng rất khó tìm thấy một làng du lịch có đẳng cấp, loại hình tương tự như vậy ... Đúng rồi, chị đã xây dựng một một trụ sở du lịch, chị quyết định mình sẽ đi tìm kiếm khách hàng..."
"Là công ty du lịch Đằng Phi phải không ?" Phương Hạo Vân cười nói : "Mấy ngày trước chị Mỹ Kỳ có nhắc đến với em, nói là chị phát triển rất tốt... Chị Mai, cứ làm theo ý của chị đi ... Em tin tưởng chị sẽ làm được tốt nhất. Chờ em, sau khi em giải quyết xong mọi chuyện, em sẽ đến thôn Lưu Thủy gặp chị..."
"Ừ!"
Tạ Mai Nhi gật đầu trả lời, lập tức nói tiếp : "Hạo Vân, chị Mỹ Kỳ bây giờ là thai phụ rồi, em cần phải dành thời gian chăm sóc cho chị ấy, không được để cho chị ấy buồn nhe chưa?"
"Chị yên tâm, em tự biết thu xếp mà" Phương Hạo Vân cười nói.
"Hạo Vân, vậy được rồi, biết em bình an trở về chị cũng yên tâm. Lát nữa chị còn có cuộc họp quan trọng, không nói chuyện với em nữa, lần sau gặp mặt nói chuyện ..." Nói xong Tạ Mai Nhi liền cúp điện thoại.
Buông điện thoại ra, trong lòng của Phương Hạo Vân bỗng cảm thấy thổn thức không thôi.
Hắn cười khổ một tiếng, lẩm bẩm : "Mình thiếu mọi người quá nhiều ..."
Phương Hạo Vân cho những người hắn yêu tiền tài, quyền thế lớn đến nổi mà người thường không tưởng tượng được, nhưng hắn lại xem nhẹ cái cơ bản nhất của tình yêu, đó chính là "dành cho nhau". Đương nhiên, cái này không thể trách Phương Hạo Vân được, ai kêu hắn bận như vậy?