Nói đến đây, trong đôi mắt của Long Hi Phượng hiện lên vài tia sát khí rất lạnh.
Phương Hạo Vân rùng mình vì sự độc ác của Nam Cung Kiếm, vì có được chị dâu, mà ngay cả anh trai cũng mưu hại được, đúng là cầm thú cũng không bằng.
Hắm trầm ngâm suy nghĩ, người như Nam Cung Kiếm tuyệt đối không thể để lại trên đời. Loại người độc ác tàn nhẫn như Nam Cung Kiếm để lại trên đời chỉ gây thêm họa, không có chổ tốt nào cả.
Hắn lập tức chậm rãi nói : "Chị Phượng yên tâm đi, chuyện này em sẽ giúp chị xử lý... Nếu như quả thật Nam Cung Kiếm giết chết Nam Cung Hoành, thì em nhất định sẽ bắt Mộc Nguyệt Dung tự tay xử lý con trai của mình ..."
Đôi mắt đẹp của Long Hi Phượng không ngừng nhìn chằm chằm Phương Hạo Vân, gật đầu nói : "Hạo Vân, em nói như vậy, chị rất an tâm... chúng ta rời giường thôi, đi xem Nam Cung Kiếm và Mộc Nguyệt Dung ..."
Phương Hạo Vân cười ha hả, xoay người ngồi dậy, hai tay nâng mông của Long Hi Phượng lên, và bắt đầu đại chiến tập hai trong cơ thể của Long Hi Phượng.
Trong phòng, lại vang lên ca khúc nguyên thủy.
.................................................. ......
Ngay trong lúc Long Hi Phượng và Phương Hạo Vân đang ** đỡn với nhau trong phòng, thì bên ngoài phòng khách, Mộc Nguyệt Dung và Nam Cung Kiếm đang khắc khẩu với nhau rất kịch liệt. Đề tài cãi nhau của bọn họ đương nhiên xoay quanh về Phương Hạo Vân và Long Hi Phượng. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn
"Mẹ... vì sao... vì sao lại như vậy... vì sao mẹ lại dẫn Phương Hạo Vân đến đây..." Nam Cung Kiếm giơ tay chỉ vào mặt của Mộc Nguyệt Dung, chỉ trích : "Mẹ có biết bọn chúng đang làm cái gì không? Bọn chúng đang làm cái việc chó má kia ... Long Hi Phượng là con dâu của mẹ, là thiếu phu nhân của Nam Cung thế gia chúng ta, mà bây giờ chị ta đang hầu hạ dưới háng của người ta, vì sao mẹ lại mặc kệ, vì sao mẹ lại dễ dàng tha thứ cho chuyện này chứ?'
Nam Cung Kiếm càng nói càng kích động, ngón tay của hắn chỉ thẳng mặt Mộc Nguyệt Dung, tức giận nói : " Mặt mũi của Nam Cung thế gia đều bị mẹ làm mất hết, mẹ căn bản là không xứng chấp chưởng Nam Cung thế gia nữa ... Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ là gia chủ của Nam Cung thế gia, tôi muốn dẫn đệ tử của Nam Cung thế gia phản kháng lại tên khốn nạn đó, tôi muốn Nam Cung thế gia đứng vững lên..."
"Câm mồm!"
Mộc Nguyệt Dung tức giận nói :"Mày điên rồi... mày có biết mày đang nói cái gì không... Thằng con ngỗ nghịch, ai cho mày đến Hoa Hải hả, bây giờ mày lập tức cút về cho tao ... Không có lệnh của tao, từ nay về sau, mày không được rời khỏi Nam Cung thế gia nửa bước ..."
"Hừ!"
Nam Cung Kiếm cười lạnh một tiếng, nói : "Mẹ, bà mẹ yêu dấu của tôi, mẹ tưởng rằng tôi là đứa nhỏ tùy tiện để mẹ đánh mắng như hồi nhỏ sao? Tôi trưởng thành rồi, tôi có nguyên tắc làm việc của mình, Nam Cung thế gia dưới sự lãnh đạo của mẹ càng lúc càng đi xuống dốc, làm người đàn ông duy nhất của Nam Cung thế gia, tôi phải cứu vớt cái gia tộc sắp bị tan biến mày ..."
"Bây giờ tôi sẽ đem chuyện Long Hi Phượng thông dâm công bố ra ngoài, tôi muốn dẫn cao thủ nhất phẩm đường giết chết con tiện nhân và thằng nhóc vô liêm sỉ kia ..." Nam Cung Kiếm phẫn nộ nói.
"Bốp!"
Một tiếng, Mộc Nguyệt Dung đột nhiên tát một cái lên mặt của con trai, phẫn nộ nói :" Mày có biết mày đang nói cái gì không? Mày đang tự diệt vong, mày tự tìm đường chết ... Mày căn bản là không biết Phương Hạo Vân có bao nhiêu năng lực... Đừng nói là mày, cho dù là chú Nhạc của mày cũng bại trong tay hắn. Bây giờ biện pháp để bảo vệ cho Nam Cung thế gia chỉ có cúi đầu ..."
"Cúi đầu?'
Nam Cung Kiếm che miệng, tức giận nói : "Mẹ không nhắc đến lão già khốn nạn Nhạc Hằng đó thì thôi, nhắc đến là thấy tức giận. Năm đó khi ba vừa chết, cả đám người bọn họ giống như trâu đực ăn phải thuốc kích dục, xum xoe lại với mẹ, tìm mọi cách để lấy lòng ... Nhưng bây giờ, Nam Cung thế gia đang gặp nguy nan, thì bọn họ liền tỏ vẻ không hề quen biết... Mẹ, lúc trước mẹ nói tôi không biết tạo quan hệ, không biết lôi kéo làm quen. Vậy mẹ nói cho con biết, đám người đó, ngoại trừ việc muốn lên giường với mẹ, thì còn có thể làm gì khác ..."
"Làm càn!"
Mộc Nguyệt Dung cực kỳ phẫn nộ, đưa tay tát cho con trai thêm một cái : "Cút, bây giờ mày cút ngay cho tao, đừng để tao nhìn thấy cái mặt của mày nữa"
"tôi sẽ đi, nhưng trước kia tôi đi, tôi sẽ đem sự thật nói cho trưởng lão nhất phẩm đường... Tương lai của Nam Cung thế gia không thể giao cho một người đàn bà như mẹ quyết định được..." Nam Cung Kiếm gào lee6n, theo phản ứng của hắn, dường như hắn đã hết hy vọng với Mộc Nguyệt Dung, hoàn toàn thất vọng rồi.
"Đồ khốn, mày dám!" Thân hình của Mộc Nguyệt Dung hơi nhoáng lên, nháy mắt liền ngăn lại trước mặt con trai, nổi giận quát : "Không được đụng vào ..."
"Mẹ, mẹ không ngăn được tôi đâu ..."
Khóe miệng của Nam Cung Kiếm hiện lên một nụ cười lạnh : "Mẹ nghĩ công phu của tôi thật sự vẫn không tiến sao... Nói thật cho mẹ biết, mấy năm nay tôi vẫn âm thầm luyện công, đã vượt qua cả ba rồi... Về phần mẹ, trong vòng mười chiêu, phải thua thôi. Mặc kệ là nói thế nào, mẹ cũng là mẹ của tôi, tôi không muốn ra tay với mẹ, tránh ra đi ..."
Lời này vừa nói ra, Mộc Nguyệt Dung liền giật mình : "Vì sao mày lại muốn giấu thực lực, chẳng lẽ ngay cả mẹ của mình mà mày cũng không tin?"
"Hừ!'
Nam Cung Kiếm khinh thường nói : "Trong mắt của mẹ, chỉ có Nam Cung Hoành thôi, từ nhỏ đến lớn, mẹ đều đối xử với hắn tốt hơn tôi ... Nếu không phải do tôi giấu thực lực, có lẽ hai mươi năm trước tôi đã chết dưới tay của mẹ rồi ..."
"Mày nói bậy cái gì đó?" Mộc Nguyệt Dung cả giận nói : "Hổ dữ không ăn thịt con, chẳng lẽ Mộc Nguyệt Dung tao còn không bằng con hổ dữ sao.... Nam Cung Kiếm, hay là mày thật sự điên rồi ..."
"Mẹ à, có một số việc vốn tôi không muốn nói, nhưng nếu mẹ đã hỏi, vậy tôi đây cũng không khách khí ..." Nói đến đây, trong con mắt của Nam Cung Kiếm hiện lên một tia giận dữ : "Tôi không phải là con ruột của bà, đúng không?"
"Nói bậy!" Mộc Nguyệt Dung quát lạnh một tiếng, nói : "Mày thật sự điên rồi, tao muốn giam mày vào địa lao của Nam Cung thế gia, trừ phi mày biết hối cải, nếu không tao sẽ không thả mày ra"
"Hừ... bà là mẹ kế của tôi... bà giết chết mẹ ruột của tôi, bởi vì bà ghen tị, ba yêu mẹ của tôi hơn..." Vẻ mặt của Nam Cung Kiếm trở nên kích động : "Việc này tôi đã sớm biết rồi... Mấy năm nay tôi luôn làm bộ như không biết gì, coi bà như mẹ ruột của tôi. Tôi hy vọng thù hận giữa chúng ta có thể dùng tình thân để hóa giải, nhưng mấy năm nay, bà đối xử với tôi thế nào ... Cái khác không nói, chỉ riêng việc chị dâu thôi, bà đã mấy lần nhúng tay quấy nhiễu .. Kết quả thì sao, lại tiện nghi cho người ngoài ..."
"Thằng khốn nạn!"
Mộc Nguyệt Dung quát lạnh một tiếng, lại giơ tay lên tát, chỉ là lần này không đánh trúng, Nam Cung Kiếm đã biến mất, không thấy người đâu.
Lúc này Mộc Nguyệt Dung mới tin tưởng lời nói của con trai, công phu của nó đã vượt hơn bà rồi.
"Mẹ à, từ bỏ đi ..." Khóe miệng của Nam Cung Kiếm hiện lên một nụ cười lạnh : "Vôn tôi không tính dùng phương pháp này để tiếp quản Nam Cung thế gia, nhưng mà bà ép tôi đi đến bước này, tôi cũng đã không thể nhịn được nữa ..."
"Không đúng!"
Mộc Nguyệt Dung dường như hiểu được cái gì đó, nói : "Kiếm nhi, mày nói bậy, mày không hề giấu diếm công phu gì cả, có phải mày đã dùng Sí Thiên Sứ trong từ đường không?"
"Thì sao nào?" Nam Cung Kiếm cười lạnh nói : "Xem ra bà vẫn chưa hồ đồ, đúng vậy, trước đó tôi gạ bà, công lực của tôi đến từ Sí Thiên Sứ. Lịch đại thủ hộ của Nam Cung thế gia gì đó, bây giờ nó là của tôi... Các người thần phục đi... Nếu không, các người sẽ chết hết ..."
"Đồ điên!" Đúng lúc này, Long Hi Phượng và Phương Hạo Vân đã xuất hiện tại phòng khách.