Phương Hạo Vân hét lớn một tiếng, cả người như tên bắn, lao vọt về hướng Nam Cung Kiếm.
Nam Cung Kiếm cũng không hề tránh né, cười lạnh giơ đao lên đón.
Kéo dài đến lúc này, Sí Thiên Sứ trong cơ thể của Nam Cung Kiếm cũng đã đạt đến giới hạn lớn nhất rồi, hắn bây giờ hầu như đã trở thành quỷ hút máu rồi, trên người không còn một chút hơi thở của con người cả.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm."Ầm ầm!"
Đao mang của Thiên Phạt đã chém chính xác lên người của Nam Cung Kiếm, ngọn lửa màu tím chạy dọc theo đao thể ra, đốt cháy cánh tay phải của Nam Cung Kiếm.
Một tiếng hét thảm phát ra từ miệng của Nam Cung Kiếm, hắn liền giơ đao lên tự chặt đứt cánh tay của mình.
Nam Cung Kiếm vội lui về sau mấy bước, trên mặt lộ vẻ đau đớn, phẫn nộ nhìn Phương Hạo Vân, quát : "Tao muốn giết mày ..." Nói xong, phần tay bị chặt đứt của hắn đột nhiên mọc lông xanh ra, và kết thành lại một cánh tay mới.
Đây chính là năng lực tái sinh của quỷ hút máu.
Phương Hạo Vân biến ắc, trong mắt lóe sáng, một luồng đao mang màu tím bắn ra như điện xẹt, mang theo Tịnh Thế Tử Viêm bên trong, chém về hướng Nam Cung Kiếm.
Nam Cung Kiếm đã có một bài học rồi, cho nên lần này không dám chậm trễ, vội vàng triển khai thân pháp, đôi cánh sau lưng mở ra, đập mạnh một cái, cả người nhanh chóng tránh né một kích kia.
Hành động trước đó của Nam Cung Kiếm thật ra cũng giống như Phương Hạo Vân vậy, hắn muốn thử xem uy lực của cái gọi là Tịnh Thế Tử Viêm ghê gớm đến mức nào, và sự thật đã chứng minh, Tịnh Thế Tử Viêm quả thật không bình thường.
Có điều, hắn đã trở thành quỷ hút máu, và có được năng lực tái sinh của quỷ, cho nên chỉ cần không bị nát xác, thì sinh mạng có thể kéo dài mãi.
Sau khi nghĩ đến những điều này, khóe miệng của Nam Cung Kiếm lộ ra một nụ cười tự tin.
Khóe miệng của Phương Hạo Vân cũng hiện ra một nụ cười lạnh, thúc dục Tịnh Thế Tử Viêm. Đối phó với quỷ hút máu, hiệu quả của Tịnh Thế Tử Viêm hiển nhiên là không cần phải bàn cãi rồi.
Cùng lúc đó, Nam Cung Kiếm cũng đã giơ Lục Huyết ma đao lên, ánh sáng màu máu lao ra không ngừng, trông khủng khiếp vô cùng.
"Ầm!" Một tiếng, đòn tấn công của hai người chạm vào nhau, và xung quanh lại phát ra những luồng sóng xung kích mạnh, thổi bay tất cả những gì cản đường nó, và hai người lập tức rời khỏi vòng chiến.
Nam Cung Kiếm cảm thấy rằng có một luồng lực lượng kì quái đang tấn công vào thân thể của mình, trên ngực lập tức đau nhói, kêu đau một tiếng thật lớn, rồi lui về mấy bước.
Trong lòng hắn hoảng sợ không ngừng, kinh dị nhìn Lục Huyết ma đao, thân đao cũng đang run rẩy không thôi, và màu máu của nó đang từ từ trở nên ảm đạm thấy rõ. Hiển nhiên là Lục Huyết ma đao đã bị Tịnh Thế Tử Viêm xâm nhập rồi.
Trong lòng của Nam Cung Kiếm cũng đủ loại cảm giác, hắn vạn lần không ngờ Tịnh Thế Tử Viêm của Phương Hạo Vân lại có uy lực lớn như vậy, ngay cả kinh mạch bên trong người cũng bị nó làm cho tổn thương.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi nảy sinh ý định rút lui.
Phương Hạo Vân thấy Nam Cung Kiếm sinh tâm lý sợ hãi, liền tận dụng thời cơ, phi thân lao đến, Thiên Phạt trong tay rực ánh lửa màu tím, lao đến chém giết.
Nam Cung Kiếm đã có sợ hãi với Tịnh Thế Tử Viêm, cho nên không dám đón đỡ, thân thể của hắn xoay nhanh trên không trung, tránh khỏi đòn tấn công của Phương Hạo Vân, sau đó cả người như hóa thành một tia máu, bay qua bay lại để tránh né liên tục, tốc độ nhanh như tia chớp. Hai người đã đấu thêm được mấy hiệp, tuy rằng Phương Hạo Vân rất cường thế, nhưng mà tốc độ của Nam Cung Kiếm cũng không chậm, luôn có thể tránh né linh hoạt.
Đột nhiên, Nam Cung Kiếm cười lạnh một tiếng, hai tay nắm chặt Lục Huyết ma đao, rồi tự phun ra một ngụm máu lên thân đao, và ngay lập tức, ánh sáng màu máu trở nên rực rỡ, còn hơn cả lúc đầu.
Phương Hạo Vân không lấy cứng chọi cứng nữa, thân hình xoay tròn, lấy việc tránh né làm chính, đồng thời tìm cơ hội tấn công không ngừng.
Cứ như vậy, hai bên đã đấu thêm với nhau mười hiệp, hai người không ai làm bị thương được ai cả. Nam Cung Kiếm cắn môi, nắm chặt Lục Huyết ma đao trong tay, oán hận nhìn Phương Hạo Vân, suy nghĩ về việc nên rút lui thế nào.
" Phương Hạo Vân, xem chiêu!" Nam Cung Kiếm khẽ quát một tiếng, chuẩn bị thi triển ra một kích toàn lực, sau đó nhân cơ hội bị lực phản chấn đẩy lùi mà chạy trốn. Chỉ thấy đao mang của hắn lóe lên không ngừng, những tia sáng màu máu mạnh mẽ lao đến.
Sắc mặt của Phương Hạo Vân hơi đổi, hét lớn một tiếng, Thiên Phạt trong tay không ngừng vung lên, Tịnh Thế Tử Vie6mma2u tím đã hóa thành một con rồng lửa lao đến hướng Nam Cung Kiếm.
Mặt của Nam Cung Kiếm liền phát lạnh, Lục Huyết ma đao không ngừng múa lượn trong tay.
Công kích của hai người lại va vào nhau, vài tiếng nổ lớn vang lên, bốn phía liền ngập khí kình, huyết khí và ánh lửa tím bay ra không dứt.
Nam Cung Kiếm thật không ngờ, Phương Hạo Vân lại cuốn theo hắn nhanh như vậy, làm cho hắn căn bản là không có cơ hội rời đi, trong nháy mắt, hai người đã đấu thêm với nhau mười hiệp.
Sắc mặt của Nam Cung Kiếm càng ngày càng trở nên khó coi, xanh mét cả khuôn mặt.
Ánh mắt của Phương Hạo Vân chớp động, ngọn lửa màu tím trên thân đao của Thiên Phạt càng lúc càng rực rỡ.
Nam Cung Kiếm đánh lâu mà không thắng, lại chẳng có cơ hội chạy trốn, chỉ có thể cố gắng làm cho tâm tình của mình bình tĩnh lại, chuyên tâm đối địch. Lục Huyết ma đao trong tay hắn phát ra ánh sáng màu máu kinh dị, làm chấn động lòng người, uy lực không hề bình thường.
"Tiểu Phượng, nếu thật sự không được, chúng ta qua giúp cho Hạo Vân nhé..." Thù hận về Nam Cung Kiếm trong lòng Mộc Nguyệt Dung đã lên đến cực điểm rồi, bà hận không thể tự tay chặt bỏ cái đầu của Nam Cung Kiếm.