Phương Tuyết Di lại cười buồn bả, nói ;" Chị biết em không có khả năng mà ... Hạo Vân, chị hận em đến chết, chị thà không không gặp em ... thà không biết em ..."
"Chị Tuyết Di, hãy nghe em nói!"
Phương Hạo Vân nắm lấy hai tay của cô, nói : "Chị Tuyết Di, em thừa nhận, em quả thật không thể cho chị một tình yêu chung thủy, nhưng em có thể cam đoan là sẽ cho chị một tình yêu chân thật. Tin tưởng em, em có thể làm cho chị trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này ..."
"Hừ!"
Phương Tuyết Di khinh miệt : "Rõ ràng là lời này em đã dùng với nhiều người đàn bà rồi ..."
Phương Hạo Vân cười khổ một tiếng, nói : "Chị Tuyết Di, em biết, trong lòng chị rất hận em, hận em che dấu sự thật, hận em đã làm cho chị phải sống trong đau khổ. Cho nên, bây giờ chị có đưa ra yêu cầu gì thì cũng không quá đáng, theo lý luận mà nói, yêu cầu đó của chị không tính là cái gì cả ... Nhưng sự thật vẫn là sự thật, em không thể từ bỏ những người phụ nữ bên cạnh em, cũng giống như em không thể từ bỏ chị vậy ..."
"Tuy rằng lời nói của em khá là vô sỉ, nhưng những lời em nói đều là sự thật ..." Phương Hạo Vân dùng hai tay nâng hai vai của Phương Tuyết Di lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào trong ánh mắt của cô, nghiêm túc nói : "Tuy rằng phụ nữ bên cạnh em rất nhiều,nhưng em đều nghiêm túc với từng người, đều thật tình với mỗi người ... Đương nhiên, chị Tuyết Di, tuy rằng câu nói của em rất vô sỉ, nhưng sự thật chính là vậy, em có bản lĩnh có được nhiều phụ nữ ..."
Lúc nói ra câu cuối cùng, Phương Hạo Vân có vẻ rất tự tin.
Phương Tuyết Di nghe thấy thế, trong lòng khẽ run lên.
Cẩn thận nhớ lại, lời nói của Phương Hạo Vân đúng như cách hắn nói, có vẻ khá là vô sỉ. Nhưng nó là sự thật. Theo tình huống mà cô hiểu biết thì, Phương Hạo Vân quả thật là chưa từng đối xử bất công với những người phụ nữ của hắn.
Vả lại, hắn cũng đã nói qua, hắn có trong tay lực lượng đủ để lật đổ cả một quốc gia, hắn quả thật có bản lĩnh để cuồng ngạo.
Lúc trước, Phương Tuyết Di cũng từng nghĩ rằng, một người đàn ông vĩ đại như Phương Hạo Vân, không một người phụ nữ nào có thể độc chiếm được.
Nếu hôm nay Phương Hạo Vân không có biểu lộ ra, thì có lẽ cô đã sớm cam chịu số phận rồi.
Đương nhiên, chuyện phát triển đến bước này, Phương Tuyết Di cũng không dám hy vọng xa vời gì cả. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Thoáng tạm dừng một chút, Phương Tuyết Di ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt của hắn, hỏi : "Hạo Vân, nói cho chị biết, em sẽ yêu chị chứ? Em thật sự sẽ làm cho chị trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian này chứ?"
"Đương nhiên!" Phương Hạo Vân trả lời rất nghiêm túc.
Phương Tuyết Di đỏ mặt nhìn Phương Hạo Vân, trên mặt bắt đầu xuất hiện sự ngượng ngùng, nhẹ nhàng nói : "Chị tin tưởng em ... Hạo Vân, em biết không? Từ nhỏ đến lớn, trong lòng của chị chưa từng có cảm giác như vậy. Mỗi lần không gặp em, chị đều muốn điên lên vì nhớ em... Muốn ở cùng em một chổ ... Chị chưa từng yêu ai cả, cả đời này, trong lòng chị không thể nào có được hình bóng của người khác..."
Phương Tuyết Di nhìn Phương Hạo Vân, vẻ mặt kiên định nói : " Hạo Vân, chị sẽ làm một người vợ tốt ..."
"Em cũng sẽ yêu thương chị thật nhiều!" Phương Hạo Vân ôm lấy Phương Tuyết Di vào lòng.
Hai má của Phương Tuyết Di ửng hồng lên, dũng cảm đón nhận ánh mắt của hắn, hôn lên trán của hắn một cái để biểu đạt tình yêu thật sâu trong lòng mình.
"Hạo Vân, nếu em không có cách nào cho chị danh phận, thì chị sẽ làm tình nhân của em ..." Phương Tuyết Di nói ra lời này xong, liền mạnh mẽ đứng lên. Miệng của cô lộ ra vẻ tươi cười, chậm rãi đưa đến bên tai của hắn, nói : "Hạo Vân, chị đã nghĩ thông suốt rồi, chị sẽ không tranh giành gì với người phụ nữ khác, chị chỉ cần trong lòng em có chị là được rồi..."
"Chị Tuyết Di, tin tưởng em, em có thể xử lý tốt chuyện này ..." Phương Hạo Vân nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô, nói : "Em thề, em sẽ không để cho chị bị tủi thân ..."
Trong lòng Phương Tuyết Di liền thấy cảm động, nước mắt rơi xuống lả chả, nghiêm túc gật đầu : "Chị biết, chị tin tưởng em, em sẽ xử lý thật tốt ..."
Cầm lấy khăn tay giúp Phương Tuyết Di lau nước mắt trên mặt, Phương Hạo Vân nhẹ nhàng nói : "Chị Tuyết Di ... tình h uống của em chị đã biết rồi ... em hy vọng chị có thể chọn thời điểm thích hợp để cho ba và mẹ nghe ...Vốn em không tính nói sớm như vậy... nhưng bây giờ cũng không sao cả, dù sao em cũng đã có năng lực bảo vệ mọi người ..."
Phương Tuyết Di nhìn hắn, buồn bả nói : "Chị sẽ ... Có thể ba đã biết được một chút gì đó, nếu không, ba cũng không có khả năng nói những lời này với chị ..."
"Có lẽ ..."
Phương Hạo Vân ôm lấy cô vào lòng, hai ngọn núi trước ngực của cô ép chặt vào ngực của hắn, khiến cho hắn cảm thấy thoải mái không nói nên lời.
Phương Tuyết Di nhìn hắn, run giọng nói : "Hạo Vân ... chị muốn làm người phụ nữ của em, hoàn toàn làm người phụ nữ của em ..."
Tình ý bên trong những lời này, không cần dùng chữ để miêu tả nữa.
Phương Hạo Vân nuốt nước miếng một cách vất vả, nói : "Chị Tuyết Di ... bây giờ chị đã là người của em ..."
Phương Tuyết Di nghe thấy thế, len lén ngẩng đầu nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Hạo Vân, hay là ... bây giờ chị cho ... cho thân thể của chị ..." Cô đỏ mặt nhìn hắn, không nói được nữa.