"Bức Hậu, ngươi nghe rõ cho ta, ngươi phải tha cho Hương Hương, ta đồng ý rút cô ta trở về, cam đoan cho an toàn của cô ta ...." Trong giọng nói của Phương Hạo Vân mang theo sự phẫn nộ vô cùng : "Có bản lĩnh thì nhắm về ta ..."
"Rất khó tưởng tượng, một người như ngươi lại quan tâm đến một nữ nô tầm thường như thế ... Cũng được, nể mặt của ngươi, ta sẽ cho cô ta một cái chết nhanh chóng ..." Nói xong, ánh mắt của Sophie chuyển về hướng của Hương Hương, và chỉ trong nháy mắt, máu trong cơ thể của Hương Hương lập tức chảy ra khỏi tất cả các lổ trên người của cô, và một thân thể vốn đầy đặn bây giờ chỉ còn lại một đống da người và xương. Đáng thương cho Hương Hương, thậm chí ngay cả hét to lên cũng không kịp.
"Cô ta được giải thoát rồi" Sophie thản nhiên nói.
Phương Hạo Vân bên kia điện thoại thở dài yếu ớt một tiếng, nói : "Các người chờ đi, món nợ máu này sớm muộn gì ta cũng sẽ tìm các người tính sổ ... Sophie, Tome, các người nghe rõ đây. Phương Hạo Vân ta chính thức tuyên chiến với các ngươi"
"Như ngươi mong muốn" Sophie cười khinh thường một tiếng, và cái điện thoại liền hóa thành bột vụng trong tay của cô ta.
Nghe thấy tiếng tít tít trong điện thoại truyền ra, hắn thở dài yếu ớt : "Xem ra lần này gia tộc Morgan cũng đã đưa ra quyết định rồi, muốn đối kháng ngay mặt với chúng ta .... Hương Hương, xin lỗi ..."
Dì Bạch ở bên cạnh khẽ nhíu mày, nói : "Hạo Vân, chúng ta cần phải ngăn chặn xung đột quy mô lớn ... Cho đến giờ, xung đột của hai bên luôn tiến hành bí mật, nhất là là không làm cho bên ngoài biết. Hơn nữa đại nữ vu cùng Bức Hậu, và Lang Vương từ trước đến giờ chưa từng lộ mặt ra. Lần này ..."
Dì Bạch suy nghĩ một chút rồi nói : "Chúng ta phải nghĩ biện pháp tránh xung đột quy mô lớn ... Nếu không, cả thế giới sẽ rung chuyển, cái này khác với quan điểm của gia tộc thủ hộ..."
"Tố Tố, em có kế hoạch gì không?" Phương Hạo Vân đi qua ôm lấy dì Bạch, hai tay nhẹ nhàng xoa lên ngực của cô, bóp nhẹ vài cái, nói : "Ý của em anh hiểu rồi, không thể khiến cho dân chúng khủng hoảng được ..."
"Đúng vậy!"
Dì Bạch gật đầu nói : "Mặc kệ là Darkness phương tây hay là gia tộc thủ hộ phương đông, đều nắm giữ lực lượng mà người thường không thể nào nào có được. Lực lượng như vậy không thể xuất hiện trước tầm mắt của công chúng. Nếu không sẽ khiến cho thế giới đại loạn.... Em có một ý tưởng ..."
"Nói đi ..." Phương Hạo Vân bóp nhẹ vài cái xong, một tay bắt đầu hướng xuống dưới bụng của dì Bạch.
"Không được hư ... Chúng ta nói về chuyện chính trước đi ..." Dì Bạch rên nhỏ một tiếng, đẩy tay của Phương Hạo Vân ra, khẽ cáu nói : "Em có một tư tưởng thế này, chúng ta mang theo một trăm thành viên tinh nhuệ, đến thẳng tổng bộ của Darkenss, chúng ta giết chết thành viên quan trọng của bọn họ. Chỉ cần Bức Hậu, Đại Nữ Vu và Lang Vương cùng mười hai nhân vật trung tâm của mười gia tộc chết, thì Darkness sẽ tự sụp đổ..."
"Một trăm người?"
Phương Hạo Vân nhíu mày hỏi : "Chúng ta có thể thành công không?"
"Ít nhất là có một nửa cơ hội" Dì Bạch tự tin nói : "Tịnh Thế Tử Viêm là khắc tinh của Darkness. Bây giờ anh và em đều có đủ Tịnh Thế Tử Viêm rồi, chúng ta phối hợp ngăn địch, phần thắng sẽ lớn hơn"
"Tố Tố, như vậy đi, chúng ta đem tình huống nói cho Nguyệt Nha Nhi biết, để cho cô ta cùng tham dự ... Chúng ta cùng nhau thảo luận kế hoạch đầy đủ" Phương Hạo Vân nói.
"Được rồi, vậy bây giờ em liên hệ với Nguyệt Nha Nhi ... Anh và Bạch Nguyệt Thiên, Hắc Lịch Thiên thương lượng đi lát nữa chúng ta sẽ mở cuộc họp, thảo luận về kế hoạch"
Trong hai ngày kế tiếp, dì Bạch và Phương Hạo Vân phân công liên lạc, đem tình huống trước mắt nói cho thành viên của gia tộc thủ hộ biết, để trưng cầu ý kiến của bọn họ.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLSau khi tập hợp tất cả các ý kiến lại, Phương Hạo Vân và dì Bạch lại cẩn thận thương nghị với nhau.
Cuối cùng, bọn họ quyết định dùng kế hoạch "xuất kỳ binh chế".
Sau đó, dưới sự liên lạc vệ tinh riêng của gia tộc thủ hộ, các thế lực trung tâm của gia tộc thủ hộ phân bố trên thế giới tiến hành thảo luận với nhau, tiến thêm một bước về luận chứng sách lược của xuất kỳ binh chế, thương lượng về các bước tiến hành cụ thể.
Trải qua một ngày một đêm thảo luận và luận chứng kịch liệt, Phương Hạo Vân đã chính thức xác định, hắn và dì Bạch sẽ lãnh đạo hai trăm tinh anh đến Luân Đôn, lẻn vào trung tâm của Darkness để đánh lén.
Cùng lúc đó, võ sĩ của gia tộc thủ hộ khắp nơi trên thế giới sẽ tiến hành phối hợp tương ứng, kiềm chế thế lực của gia tộc Morgan lại, tạo cơ hội cho bọn họ.
Dựa theo kế hoạch, hai trăm tinh anh sẽ được điều động về đây trong vòng một tuần.
Cho nên, Phương Hạo Vân chỉ còn một tuần rãnh rỗi.
Một tuần sau, hắn sẽ bước đi vào hành trình quan trọng nhất đời người của hắn.
Người thắng làm vua, kẻ bại làm giặc.
Sau khi rời khỏi tập đoàn Đằng Phi, dì Bạch cười nói : "Hạo Vân, trong khoảng thời gian này, em cảm thấy anh nên đi thăm các mỹ nhân của anh đi ... Về nhà của anh nhìn xem đi ... Còn công tác chuẩn bị, em sẽ xử lý ..."
"Ừ!"
Phương Hạo Vân gật đầu nói : "Tố Tố, vất vả cho em ..."
Trạm dừng chân đầu tiên của Phương Hạo Vân chính là Hàn Tuyết Nhi.
Đối với Hàn Tuyết Nhi, trong lòng Phương Hạo Vân ít nhiều gì cũng có áy náy. Lúc trước nếu hắn cẩn thận một chút, bảo vệ cả ba người nhà họ Hàn, thì Hàn Sơn sẽ không chết trong tay của tên khốn Tần Tử Hoa rồi.
Trong khoảng thời gian này, hắn vốn nên quan tâm nhiều đến Hàn Tuyết Nhi, nhưng bởi vì công việc quá nhiều, không rãnh để phân thân ra, cho nên cũng không có thân thiết lắm.
Trên đường đi đến tập đoàn Hàn thị, Phương Hạo Vân gọi điện cho Hàn Tuyết Nhi, trong điện thoại truyền ra giọng nói vui vẻ của Hàn Tuyết Nhi : "Anh Hạo Vân, anh có thể đến thăm em, thật là quá tốt mà ... Bây giờ em đang ở trong văn phòng, anh trực tiếp đến đây đi .... Anh không biết đâu, người ta nhớ anh muốn chết luôn ..."
Nghe thấy giọng nói vui mừng như muốn bay lên của cô, trong lòng của Phương Hạo Vân lại tràn ngập áy náy, không khỏi nhấn ga chạy nhanh hơn, chiếc Lamborghini của hắn liền phóng như bay trên đường, vượt qua ba bốn cái đèn đỏ. Nói thật, đây là lần đầu tiên Phương Hạo Vân vượt đèn đỏ vì chuyện riêng đấy.
Con đường vốn cần phải đi đến bốn mươi phút, nhưng Phương Hạo Vân chỉ dùng mười lăm phút là chạy đến. Dừng xe tại bãi đậu xe xong, hắn liền đi lên thang máy, và lập tức bước vào văn phòng của Hàn Tuyết Nhi.
Cô thư ký dường như đã sớm nhận được chỉ thị, cho nên thấy Phương Hạo Vân đến đây, vội vàng đi ra mở cửa văn phòng, sau khi Phương Hạo Vân bước vào thì nhanh tay đóng cửa phòng lại và rời đi.
"Anh Hạo Vân ... em nhớ anh muốn chết ..." Khi Phương Hạo Vân vừa bước vào trong phòng, Hàn Tuyết Nhi lập tức lao đến như một con sóc, chui đầu vào trong lòng ngực của hắn.
Phương Hạo Vân ôm lấy Hàn Tuyết Nhi vào lòng ngực, chậm rãi cúi người xuống, đưa miệng mút lấy vị ngọt ngào trên đôi môi non nớt của cô, hai tay ôm chặt lấy thân thể mềm mại của cô, chậm rãi hướng về cái mông nhỏ, nhẹ nhàng xoa nắn.
Chổ mẫn cảm toàn thân của Hàn Tuyết Nhi chính là nằm ở mông, bị Phương Hạo Vân sờ một hồi, lập tức cảm thấy ngứa. Nhân cơ hội này, cái lưỡi của Phương Hạo Vân tham lam tiến vào trong miệng của Hàn Tuyết Nhi, chậm rãi cuốn lấy cái lưỡi nhỏ của cô, dùng sức mà mút mấy những chất ngọt ngào trong miệng, không lâu sau đã làm cho Hàn Tuyết Nhi thở phì phò, vô lực nhắm đôi mắt đẹp lại, hai hàng nước mắt trong suốt chậm rãi chảy ra từ đôi lông mi dài.
Thấy cô khóc, trong lòng Phương Hạo Vân liền thấy thương tiếc, nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt trong suốt của cô, liếm vành tai của cô, mỉm cười nói : "Tuyết Nhi, xin lỗi em, là anh không tốt ... Anh không nên để lâu như vậy rồi mới đến gặp em ..."
Hàn Tuyết Nhi nhắm mắt lại, run giọng nói : "Anh Hạo Vân, anh không cần phải nói vậy, em không có trách anh đâu ... Em rất vui vẻ ..."
"Tuyết Nhi ..." Phương Hạo Vân hơi động tâm, cúi đầu xuống hôn lên môi của cô một lần nữa.
Trên cái bàn trong văn phòng, đôi nam nữ trần như nhộng đang ôm chặt lấy nhau, đóng bộ phim "chuyện tình văn phòng" tập một...
Sau khi hưng phấn đi qua, chỉ còn lại sự thở dốc kịch liệt mà thôi.
Tiếng thở dốc hơi ổn định lại, Hàn Tuyết Nhi ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo tâm tình phức tạp nhìn khuôn mặt anh tuấn kia, tay nhỏ không ngừng vuốt ve bộ ngực của hắn.
Mà bàn tay của Phương Hạo Vân cũng đặt lên mông của cô, nhẹ nhàng xoa nắn.
Cảm giác được sự hưng phấn và khoái cảm trong lòng, đôi môi đỏ mọng của Hàn Tuyết Nhi lập tức hôn lên miệng của hắn một cái.
"Em muốn sinh con ..." Hàn Tuyết Nhi đột nhiên nói : "Hạo Vân, cho em sinh một đứa nhỏ đi, lúc không có anh, em có thể tâm sự với đứa nhỏ ..."
Lời này vừa nói ra, Phương Hạo Vân lập tức nở nụ cười, nói : "Tuyết Nhi ... em mới có nhiêu đó tuổi thôi ... bản thân còn là đứa nhỏ, mà lại muốn sinh đứa nhỏ ..."
Hai ngọn núi cao ngất của Hàn Tuyết Nhi, bởi vì sự thở dốc kịch liệt làm cho phập phồng không ngừng, trông rất mê người.
Phương Hạo Vân nhìn thấy hai ngọn núi đôi cứ đảo lên đảo xuống trước mặt làm cho hoa cả mắt, cười hắc hắc, vùi đầu vào nó, ngậm lấy nụ hoa đỏ hồng ấy vào miệng, dùng sức mà mút.
Hàn Tuyết Nhi chỉ cảm thấy thân thể đang run lên, lập tức ra sức ôm chặt lấy đầu của Phương Hạo Vân, ưỡn ngực ra, trong miệng phát ra những tiếng rên rỉ động lòng người.
"Hạo Vân, em còn muốn nữa ... em muốn sinh con ... sinh một đống con khỏe mạnh cho anh ..." Tay nhỏ của Hàn Tuyết Nhi chụp lấy cây gậy của Phương Hạo Vân, cho vào ở dưới của mình ...
Chuyện tình văn phòng tập hai, ba, bốn ... đang diễn ra bên trong văn phòng của Hàn Tuyết Nhi.
Không biết qua bao lâu sau thì bên trong mới yên tĩnh lại.
Trên mặt của Hàn Tuyết Nhi lộ ra vẻ thỏa mãn, mang theo một sự thẹn thùng thật lớn, nhỏ giọng nói : "Anh Hạo Vân, anh thật lợi hại .... em hận không thể mỗi ngày ở bên cạnh anh ..."
Phương Hạo Vân đưa tay cầm lấy một bên ngực sung mãn của cô, nhẹ nhàng thưởng thức, ôn nhu nói : "Tuyết Nhi ... không bao lâu sau, mỗi ngày chúng ta có thể ở cùng một chổ ..."
Hàn Tuyết Nhi ngẩng mặt lên, ánh mắt đáng yêu vô cùng, hỏi : "Anh Hạo Vân, có đúng thật vậy không?"
"Ừ, là thật ''
Phương Hạo Vân cười hắc hắc, ngón tay lại đi xuống dưới khu vườn bí ẩn mà nghịch phá, nghiêm túc nói : "Tuyết Nhi, vài ngày nữa anh sẽ rời khỏi Hoa Hải ... Có điều đây là lần cuối cùng, chờ sau khi anh xử lý xong chuyện lần này, về sau anh sẽ không còn đi đâu nữa ... Đến lúc đó, mỗi ngày chúng ta đều có thể ở cùng một chổ rồi ..."
"Ừ ...''
Hàn Tuyết Nhi nghiêm túc gật đầu, nói : '' Anh Hạo Vân, anh không cần lo lắng cho em, em có thể tự mình chăm sóc bản thân mà, anh cứ yên tâm đi làm đại sự của anh đi ....''