Dưới ánh trăng, hai mắt của Nguyệt Như giống như hai vì sao trên trời, đôi môi hơi mấp máy, khóe miệng hiện lên vẻ xuân tình nhộn nhạo. Phương Hạo Vân kéo cô vào trong lòng, để cho cô chậm rãi nằm xuống, tiến vào lòng ngực của hắn, bàn tay to đưa lên mặt cô mà vuốt ve, bây giờ, đôi mắt của Nguyệt Như đã trông giống như hai ngọn lửa vậy, nhìn chằm chằm Phương Hạo Vân như muốn rực cháy : "Hạo Vân ... Em muốn kề vai chiến đấu với anh ..."
Phương Hạo Vân cười hắc hắc, đưa tay lên xoa nắn bộ ngực của cô vài cái, cười mờ ám ; "Không phải là kề vai chiến đấu, mà là cùng một chổ tác chiến ... bây giờ bắt đầu ..." Nói xong, Phương Hạo Vân lột cái váy ngủ của cô ra, cúi đầu xuống hôn nhẹ nhàng, dùng đầu lưỡi đi dạo khắp toàn thân của cô, từ eo thon cho đến vành tai, bàn tay chậm rãi mò xuống giữa hai chân của Nguyệt Như, sờ sờ nơi đó, thấy chổ ấy đã ướt sũng rồi. Nguyệt Như kẹp chặt hai chân lại, không cho tay hắn nhúc nhích.
Nguyệt Như nhìn con mắt của Phương Hạo Vân, trong đôi mắt của cô tràn đầy hạnh phúc và sự vui mừng : "Hạo Vân ... anh biết không? Hôm nay không giống bình thường ... Trước kia là len lén vụng trộm, hôm nay anh đã hoàn toàn chiếm được sự tán thành của Thiên Đạo ... Trong lòng em rất thoải mái ..."
Hai chân của Nguyệt Như cũng không kẹp chặt lại nữa, mà túy ý để cho ngón tay của Phương Hạo Vân tiến vào, chậm rãi vuốt ve.
Nguyệt Như làm nũng nỉ non : "Mau lên một chút nữa đi ..."
Phương Hạo Vân cười hắc hắc, tốc độ ngón tay cũng không khỏi nhanh lên, Nguyệt Như lập tức bắt đầu run rẩy.
Một lát sau, cảm nhận được thân thể của Nguyệt Như không thể chịu đựng được nữa, Phương Hạo Vân liền tách hai chân của cô ra, chậm rãi đi vào. Thân thể của Nguyệt Như liền run lên kịch liệt, khẽ ngâm lên một tiếng, rồi cái mông của cô bắt đầu hoạt động, phối hợp với Phương Hạo Vân. Tay sờ loạn lung tay, lúc thì ôm lấy Phương Hạo Vân, lúc thì nắm chặt xuống giường, nhưng cái mông của cô vẫn không ngừng hoạt động.
Sau một hồi, cuộc chiến của hai người đã kết thúc bằng một tiếng kêu lớn của Nguyệt Như. Bây giờ cô nằm gọn vào trong lòng của Phương Hạo Vân giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn vậy, đưa tay vuốt ve bộ ngực cường tráng của hắn.
Bàn tay của Phương Hạo Vân nhẹ nhàng vuốt ve cái mông của cô, ngón tay thỉnh thoảng tiến vào khe rãnh ở giữa, kích thích thần kinh của cô, làm cho cô hờn dỗi kêu lên liên tục.
"Hạo Vân, mẹ em nói, muốn chúng ta phải cùng ngủ với nhau vào đêm trăng tròn, như vậy mới có thể sinh ra một đứa nhỏ thông minh được ..." Nguyệt Như đột nhiên nói.
Phương Hạo Vân ngạc nhiên nói : "Mẹ em còn nói cái gì nữa không?"
"Đề tài của phụ nữ, không giống như đàn ông các anh tưởng tượng đâu ..." Nguyệt Như đưa mắt nhìn hắn, có chút xấu hổ, nhưng lại dùng giọng nói gian xảo nói : "Ý của mẹ em là, muốn đứa nhỏ của chúng ta kế thừa Thiên Đạo ..."
Nói xong, Nguyệt Như bò dậy, ghé xuống phần dưới của Phương Hạo Vân, miệng hôn xuống nó. Chỉ sau một hồi, tiểu Hạo Vân đã trở lại.
"Hạo Vân, bây giờ em muốn đứa nhỏ ..." Nguyệt Như nhả vật cứng trong miệng ra, rồi bắt đầu bò lên người hắn, giống như đang cưỡi ngựa vậy, ngồi xuống phần dưới của Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân thoái mái kêu lên một tiếng.
Mái tóc của Nguyệt Như tung bay không ngừng, eo nhỏ vặn vẹo liên tục, làm cho Phương Hạo Vân thở dốc không thôi.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLMãi cho đến bốn giờ sáng, hai người mới dừng vật lộn, ôm nhau mà ngủ thiếp đi.
Buổi sáng hôm sau, khi ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ, Phương Hạo Vân và Nguyệt Như đồng thời tỉnh lại, nhưng hai người vẫn ôm chặt lấy nhau như cũ.
Phương Hạo Vân cười hắc hắc nói : "Đồ lười, dậy thôi nào ..."
Nguyệt Như ôm lấy cánh tay của hắn, vùi đầu vào vai của hắn, nói : "Hạo Vân, còn mệt không?"
Phương Hạo Vân cảm thấy ngọn núi trước ngực của cô vô cùng hấp dẫn, trong lòng hơi khó chịu, xoay người lại ôm chầm lấy thân thể mê người của Phương Hạo Vân, cười nói : "Còn muốn không?"
Nguyệt Như cười hì hì nói : "Em thật ra rất muốn, có điều em nghĩ mẹ sẽ nhanh chóng gõ cửa đấy ... Dựa theo quy dịnh, hôm nay chúng ta phải ra mắt Thất Tông Tội ...." Nói xong, Nguyệt Như ngồi dậy giúp Phương Hạo Vân mặc đồ vào, rồi thu dọn cái giường một chút, khi thấy tất cả ổn thỏa rồi mới xuống giường.
Khi mở cửa phòng ra, Nguyệt Như và Phương Hạo Vân liền nhìn thấy Thanh Âm đã đứng chờ ở cửa, vẻ mặt của bà đỏ ửng, xem ra hẳn là đến sớm rồi. Không chừng còn nghe thấy cái gì đó, chứ nếu không thì tuyệt đối không thể nào có vẻ mặt này được.
Phương Hạo Vân rất là buồn bực.
Hay là bà mẹ vợ cường hãn này lại có thói quen nghe lén nhĩ?
"Tối qua ngủ ngon chứ?" Thanh Âm hỏi con gái.
"Dạ ..." Nguyệt Như xấu hổ gật đầu, thầm nghĩ, sao mẹ lại hỏi câu này trong hoàn cảnh này, rõ ràng là muốn người ta xấu hổ mà.
"Tốt rồi, hai đứa đi làm lễ ra mắt trưởng lão Thất Tông Tội đi ..." Thanh Âm dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Hạo Vân, tuy rằng thân phận của con rất hiển hách, nhưng nếu đã làm con rể của Thiên Đạo, thì có một số việc con vẫn phải theo, mẹ hy vọng trong lòng con không oán hận..."
"Mẹ vợ đã lo lắng nhiều rồi, sao con lại không tình nguyện chứ ..." Hắn chủ động kéo tay của Nguyệt Như, cười nói : "Con làm việc luôn phân rõ công và tư..."
"Con có thể nghĩ như vậy mẹ cũng an tâm rồi, không còn sớm nữa, hai đứa đi đi ..." Thanh Âm nói xong cũng quay trở về phòng của mình. Trên thực tế, đây là lần thứ hai bà đến cửa phòng này rồi, lúc rạng sáng, bà có đến một lần, bà thật sự muốn biết con gái có được hạnh phúc thật sự hay không.
Kết quả cuối cùng là quần lót ướt nhẹp ...
Phương Hạo Vân mang theo hai trăm tinh anh của gia tộc thủ hộ rời khỏi Hoa Hải, tất cả mọi chuyện của công ty bảo an Đằng Phi đều giao cho Trần Thiên Huy và Hà Thanh, Vương Thế Phi, Kim Phi và Kim Gia xử lý.
Còn những việc kinh doanh của tập đoàn Đằng Phi có Bạch Lăng Kỳ, Phương Tuyết Di cùng với tâm phúc của gia tộc thủ hộ giải quyết, tất cả mọi chuyện được thu xếp rất gọn gàng.
Mấy ngày nay, tâm tình của Kim Gia rất là mâu thuẫn, Phương Hạo Vân đối với ông ta cũng không tệ. Mặc dù trước đó ông ta là người của Tần gia, nhưng bây giờ vẫn được trọng dụng.
Hơn nữa, cô em gái duy nhất lại bắt đầu yêu Phương Hạo Vân.
Theo lý thuyết, ông ta hẳn là phải cúc cung tận tụy mới đúng.
Nhưng vấn đề bây giờ là, ông phải đắc tội với Phương Hạo Vân, đây là sứ mạng của ông. Ông bị đưa đến Hoa Hải, cũng chính là vì giây phút này.
Tuy rằng ông đã sống yên tĩnh nhiều năm rồi, nhưng đến bây giờ, ông cũng không quên được sứ mạng của mình.
"Phi Phi, anh nên làm thế nào bây giờ?" Nuôi quân ngàn ngày, dùng quân một giờ. Tuy rằng nói là nói như vậy, nhưng Kim Gia quả thật đã được nuôi dưỡng quá lâu rồi, cho nên tư tưởng mới bị dao động, cảm xúc mới bị dao động.
Đương nhiên, ý định phản bội, Kim Gia không có rồi. Bởi vì ông không dám, ông hiểu rõ về kẻ đứng sau lưng mình hơn ai hết. Phản bội chính là sống không bằng chết.
Ngay trong khi ông ta thất thần, thì điện thoại chợt vang lên, vừa nhìn màn hình, ông ta liền sợ hãi, bởi vì trên màn hình không có hiện số.
Thoáng do dự một chút, cuối cùng Kim Gia vẫn bắt máy, trong điện thoại truyền ra một giọng nói khàn khàn như cũ : "A Kim, nhiệm vụ lần trước phân cho ngươi hủy bỏ ... thân phận của Phương Hạo Vân ta đã điều tra rõ ràng ... Hắn chính là Quỷ Thủ của Thiên Đạo, cũng là tôn giả của gia tộc thủ hộ ... Sau khi hắn đổi mặt đã lấy thân phận mới đến sống tại Hoa Hải ..."
Kim Gia nghe thấy thế, hơi kinh hãi, nói : "Vậy tôi nên làm gì ..."
"Bây giờ ta giao cho ngươi một nhiệm vụ mới ..." Giọng nói trong điện thoại được tăng cao lên "Ngươi hãy nhớ cho kỹ đây A Kim, nhiệm vụ bây giờ của ngươi là, bắt giữ người thân của Phương Hạo Vân và không để cho người khác phát hiện ... đàn bà của hắn cũng được. Chỉ cần là người hắn để ý, thì là ai cũng được. Nhưng phải làm gọn gàng không được để cho bất kỳ kẻ nào phát giác.... Ta sẽ phái người hỗ trợ cho ngươi ..."
Lời này vừa nói ra, thân mình của Kim Gia lập tức run lên : "Vì sao phải làm vậy?"
"Rất đơn giản ..."
Giọng nói trong điện thoại giải thích : "Phương Hạo Vân là một người trọng tình nghĩa ... nếu chúng ta bắt được người hắn để ý, thì sau này sẽ có thể làm con tin. Nhớ kỹ, mặc kệ là ai cũng được, chỉ cần là người hắn để ý ... Nhưng không thể để cho hắn phát hiện ra là ai đã làm ..."
"Tôi ... cái này không dễ làm đâu ... ngài cũng biết, người thân, đàn bà, thậm chí là bạn bè của Phương Hạo Vân đều có cao thủ bảo vệ ... Tôi rất khó có cơ hội ..." Chuyện này rất quan trọng, Kim Gia không dám đáp ứng dễ dàng, Kim Gia đi theo Phương Hạo Vân lâu như vậy, đương nhiên cũng hiểu được tính tình của hắn.
Cũng như câu, rồng có vảy ngược, chạm vào là chết.
Nói chính xác hơn, Phương Hạo Vân là người trong tình nghĩa. Người thân, bạn bè, đàn bà đều là vảy ngược của Phương Hạo Vân. Động vào những người đó, chính là muốn chết.
"Hừ!"
Trong điện thoại phát ra tiếng hừ lạnh : "A Kim, bây giờ ta ra lệnh, chứ không phải trưng cầu ý kiến của ngươi, ngươi phải hiểu điều đó ... Nhớ kỹ, chuyện này ngươi phải làm được. Nếu không hậu quả ngươi cũng rõ ràng. Nếu ngươi có thể làm được, ngươi và em gái của ngươi đều sẽ đạt đến vinh quang và quyền thế không thể tưởng ..."
"Được rồi, quyết định vậy đi, ta chờ tin tốt của ngươi ..." Nói xong, không đợi Kim Gia trả lời, đối phương đã cúp điện thoại.
Vẻ mặt của Kim Gia liền trở nên u sầu, việc này quả thật không dễ giải quyết.
Đương nhiên, làm một nhân viên quan trọng trong công ty bảo an Đằng Phi, chuyện này chưa chắc đã không có cơ hội.
Chỉ là bây giờ nên xem xét về cái lợi và cái hại.
Kim Gia quyết định suy nghĩ kỹ, trước khi rõ ràng được cái lợi và cái hại, thì ông sẽ không dễ dàng hành động.
........................................
Cái chiếc của William, đã khiến cho Darkness dậy sóng, nhất là người của lang tộc, đều kêu gào phải đi san bằng Thiên Đạo, trả thù cho William.
Nghe thấy tin này, Bức Hậu Sophie, đại nữ vu Tome vội vàng cản Lang Vương Kent lại.
"Kent không được lổ mãng ... năng lực của William ngươi rất rõ ràng ... Phương Hạo Vân có thể giết chết hắn trong vòng mấy chiêu, đã có thể thấy được năng lực của hắn rồi, ta hy vọng ngươi có thể bĩnh tĩnh một chút, chuyện này chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn ..." Tome trầm giọng quát ; "Cho dũng sĩ lang tộc của ngươi lui ra ..."
Nếu chỉ có một mình đại nữ vu Tome thì Lang Vương chưa chắc đã để ý, nhưng sau lưng Tome chính là Bức Hậu Sophie, cho dù Kent không cam lòng, thì cũng không thể làm được gì.
"Lui ra!"
Quát lớn một tiếng, Kent chuyển mắt về hướng Sophie : "Điện hạ, hoàng kim lang nhân William là cánh tay đắc lực của ta ... cái chết của hắn, ta không có khả năng mặc kệ, ta hy vọng điện hạ có thể hiểu được tâm tình của ta, để cho ta đi báo thù ... Ta muốn bóp chết thằng nhóc kia ... Ta muốn ăn thịt hắn, uống máu hắn ... nghiền hắn thành tro ..."
"Tâm tình của người ta có thể hiểu"
Sophie đi lên, ngồi xuống ngai vàng vốn thuộc về Lang Vương, thản nhiên nói : "Kent ... ngươi cho rằng với thực lực của ngươi thật sự có thể giết chết Phương Hạo Vân để báo thù cho William sao?"
"Điện hạ, người xem thường ta?" Lang Vương Kent là kẻ cực kỳ cao ngạo, cũng là người có lực lượng rất mạnh, nhưng giờ phút này hắn ta lại bị người khác xem thường, và đó lại là nữ vương điện hạ của mình.