Sau khi cuộc chiến kết thúc, Phương Hạo Vân và dì Bạch kiểm kê nhân số lại, và bắt đầu dọn dẹp chiến trường. xác của võ sĩ gia tộc thủ hộ được chọn ra, kiếm một địa phương thích hợp để an táng. Còn người sói và huyết tộc thì bị Tome dùng thuốc để đốt cháy, hầu như không còn gì cả. Một cái tòa pháo đài to như vậy mà khắp nơi đều là máu và xác, âm trầm khủng bố vô cùng, ngay cả nhóm nữ vu còn sống cũng cảm thấy run sợ.
"Tố Tố, anh vừa nhận được tin báo của Thất Tinh Tài Phán sở, Tome đã âm thầm để lại một trăm người sói và huyết tộc ..." Phương Hạo Vân nói : "Tome vẫn còn có ý khác ..."
"Không sao!"
Dì Bạch cười nói : "Anh yên tâm đi .... Cái này không cần suy nghĩ. Những tên đó đều còn sống do em ngầm đồng ý cả. Darkness đầy đủ cần phải có ba chủng tộc cùng tồn tại ... Nếu không như vậy sẽ xảy ra vấn đề ... Hạo Vân, nhớ kỹ, mặc kệ là tổ chức gì, gia tộc nào, cũng cần phải cân đối thế lực ..."
"Anh hiểu rồi!" Phương Hạo Vân gật gật đầu.
"Điểm này trong lòng Tome cũng rõ ràng, em tin tưởng là sau này, Tome nhất định sẽ lợi dụng những kẻ đó để sáng tạo ra huyết tộc và người sói mới ... Mà lực lượng ấy muốn phát triển cũng cần phải mấy trăm năm .." Dì Bạch nói : "Hành động lần này, đổi lấy mấy trăm năm hòa bình cho thế giới và gia tộc thủ hộ, như vậy cũng đủ rồi ..."
"Hạo Vân, chúng ta đi tìm Nguyệt Nha Nhi đi ... em phỏng chừng là em gái bây giờ chắc đang sảng khoái lắm đấy ..." Dì Bạch mỉm cười, đưa tay cầm lấy tay của Phương Hạo Vân, hai người nắm tay nhau bước đi, không lâu sau, Phương Hạo Vân nhìn thấy được Nguyệt Nha Nhi trong đám người, cũng không biết là cô ta đã giết bao nhiêu người rồi, mà bộ đồ máu trắng trên người của cô đã đã hoàn toàn đổi thành màu đỏ, con mắt vốn hiền lành bây giờ cũng lóe lên sự hung hiểm, đúng là làm cho người ta sợ hãi ...
"Nguyệt Nha Nhi ... bọn chị ở đây ..." Hai người bay xuống từ nóc nhà, dì Bạch liền vẫy tay với Nguyệt Nha Nhi.
Nguyệt Nha Nhi nghe thấy thế, mày nhướng lên, phi thân đến, cười hì hì nói : "Chị, anh rể ... hai người đến rồi ... lần này đúng là chém giết sướng tay thật ..."
"Trời ạ ..." Phương Hạo Vân đi qua, đưa tay nhéo một phát lên trên mặt của Nguyệt Nha Nhi, cười nói : "Em xem em kìa, thành mặt mèo luôn rồi ..."
"Anh rể, nam nữ thụ thụ bất thân ... Anh không được sợ mặt của em ..." Nguyệt Nha Nhi quay đầu lại nhìn chị gái Bạch Tố Tố của mình, nói : "Chị, chị xem kìa ... không quản đàn ông của chị ... động tay động chân với em, còn ra thể thống gì ..."
Phương Hạo Vân và dì Bạch lập tức xấu hổ. Hai người chuyện gì cũng đã làm rồi, mà bây giờ còn bảo là cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, đúng là buồn cười ..."
"Ba vị ... đừng vội tán tỉnh nhau ... bây giờ mọi chuyện kết thúc rồi, chúng ta có nên nói về vấn đề phân phối lợi ích không ..." Trên mặt của Tome vẫn là nụ cười như trước.
Cô cười mờ ám, nhìn Nguyệt Nha Nhi, lại nhìn dì Bạch, nói : "Hai chị em cùng có một chồng, cảm giác không tồi chứ?"
"Không liên quan đến chuyện của cô ..." Nguyệt Nha Nhi dường như không có chút ấn tượng tốt về Tome, cô trừng mắt lạnh, nói : "Cô tránh xa ra một chút, đừng có dụ dỗ anh rể của tôi ..."
"Yên tâm đi, anh rể nhà cô, để dành cho cô dụ dỗ ..." Tome cười nói :"Tôn giả, Tố Tố tiểu thư ... cuộc chiến lần này các người là kẻ thắng, chuyện này hẳn là do các người nói. Quyền lực nằm trong tay các người, nói đi, lợi ích nên phân chia thế nào ..."
"Hừ!"
Dì Bạch hừ một tiếng, nói : "Điện hạ Tome, cô đúng là biết các ăn nói. Trên thực tế, cô còn rõ ràng hơn chúng tôi, trận chiến này ... cô cũng giống như chúng tôi, đều là kẻ thắng ... Cô muốn giành lấy chức tộc trưởng của gia tộc Morgan, nắm giữ toàn bộ Darkness ..."
"Đúng vậy!"
Tome cười nói : "Đáng tiếc là Darkness bây giờ đã không còn là Darkness lúc trước ... Các người lúc nào cũng có thể bóp chết tôi ... không phải sao?"
"Đương nhiên, tôi rất rõ ràng, các người sẽ không làm như vậy, bởi vì tôi hiểu rõ, nếu không có Darkness, thì gia tộc thủ hộ của các người cũng sẽ gặp phải khó khăn ... Thế lực tồn tại, khắc chế lẫn nhau, tạo thành sự cân đối ..." Tome cười nói : "Cho nên, Tố Tố tiểu thư đã để lại một ít mầm móng cho người sói và huyết tộc ..."
"Cô đã rõ ràng rồi, vậy cô cũng rõ chúng tôi cần lợi ích gì ..." Phương Hạo Vân nói tiếp.
"Nếu đã như vậy, tôi sẽ làm sứ giả đàm phán với các người. Yên tâm đi, tôi sẽ cho các người vừa lòng ..." Nói đến đây, Tome lắc mông chuẩn bị rời đi.
"Khoan đã!"
Phương Hạo Vân gọi Tome lại, nói : "Điện hạ Tome, hình như giữa tôi và cô còn có một số việc chưa giải quyết phải không?"
"Chuyện gì?" Tome quay đầu lại, dùng ánh mắt mê hoặc chết người nhìn thoáng qua Phương Hạo Vân, lập tức nói : "Có phải là cậu còn muốn lên giường với tôi không?"
Nói đến đây, cô ta nhìn thoáng qua Nguyệt Nha Nhi, Bạch Tố Tố, rồi nói : "Nếu hai chị em sau lưng cậu không phản đối, thì chúng ta thậm chí có thể giao hoan tại chổ này ..."
"Vô sỉ!"
Nguyệt Nha Nhi cười lạnh một tiếng, nói : "Đúng là dâm phụ, không biết xấu hổ đến cực điểm ..."
"Cô ghen à?" Tome dường như đang cười khiêu khích, lập tức bước đến chổ của Phương Hạo Vân, trong con mắt phát ra tình dục, mà Phương Hạo Vân thì chỉ kinh ngạc nhìn Tome, khóe miệng mỉm cười, giống như có chút si mê vậy.
"Đại sắc lang!" Nguyệt Nha Nhi tức giận mắng.
Vẻ mặt của dì Bạch thì lạnh nhạt, trong đôi mắt không có chút gì khác thường.
"A!!!"
Đột nhiên, trong miệng Tome phát ra một tiếng hét thảm, ngay lập tức, máu tươi phun ra từ cánh tay phải của cô, sau đó, cánh tay phải của cô nằm lăn ra dưới đất.
"Vì sao?" Vẻ mặt của Tome đầy hận ý : "Vì sao lại đối xử với tôi như vậy?"
Nguyệt Nha Nhi dường như hơi sửng sốt, nhưng trong lòng lập tức thấy vui vẻ.
"Cô quên rồi à ... Cô giỡn mặt với tôi ..." Phương Hạo Vân tức giận nói : "Cái chết của Victoria ..."
"Cô ta chỉ là nô lệ của cậu thôi mà?" Tome cắn răng nói : "Cậu quá độc ác ..."
"Hừ!"
Phương Hạo Vân khinh thường hừ lạnh, cười nói : "Cái này là kết quả của việc dám giỡn mặt với tôi. Điện hạ Tome, đừng có hận tôi, đây là do cô tự tìm lấy. Cô phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình ... Đương nhiên, để lại tính mạng cho cô đã là khoan dung lắm rồi. Loại người như cô, dám làm vậy với tôi, thì bây giờ đã không thể đứng được nữa ..."
"Tốt, tốt lắm ..." Dưới sự cường thế của Phương Hạo Vân, Tome cũng không thể phản kháng, cô ta cho một nữ vu cao cấp ở gần đến nhặt cánh tay cụt kia lên.
"Buông ra!"
Phương Hạo Vân thấy thế, quát một tiếng, vung tay lên, cầm Thiên Phạt chém một đao về hướng nữ vu cao cấp kia. Một ảnh lửa màu tím rực lên, nữ vu cao cấp kia ngay cả hét cũng không kịp, đã hóa thành tro tàn.
"Ngươi ... ngươi rất quá đáng ..." Tome quát giận một tiếng, thân mình lập tức run rẩy, cô ta vốn tính nối cánh tay của mình lại, nhưng không ngờ rằng, Phương Hạo Vân làm việc không chừa đường lui, ngay cả cơ hội nối tay hắn cũng đoạn tuyệt.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL"Chặt tay là nhắc nhở cảnh cáo cô ..." Phương Hạo Vân cười lạnh nói : "Cô vốn không nên có ý định nối lại cánh tay trong đầu ... Điện hạ Tome, thật ra tôi rất muốn giết chết cô ... chỉ là bây giờ cô vẫn còn giá trị để sống ..."
"Anh rể, anh thật mạnh mẽ ... em yêu anh quá ..." Nguyệt Nha Nhi âm thầm bật cười, cũng may anh rể của mình không phải là loại đàn ông t*ng trùng lên đến não, một đao ấy quả thật hả giận.
"Chúng ta đi!" Phương Hạo Vân đi qua nắm lấy tay của dì Bạch, cùng Nguyệt Nha Nhi thản nhiên rời đi. Còn Tome đứng nhìn cắn răng, đáng tiếc là không thể làm gì cả.
Một hồi sau, phía chân trời mới truyền đến giọng nói của Phương Hạo Vân : "Ngày mai chúng tôi sẽ cử sứ giả đàm phán đến triển khai kế hoạch đàm phán với cô, hy vọng cô có thể chuẩn bị sẵn sàng ..."
................................................
Trưa ngày hôm sau, Bạch Nguyệt Thiên tự mình dẫn đoàn người đại biểu cho việc đàm phán đi đến thảo luận. Sản nghiệp của gia tộc Morgan rất nhiều, cần phải có thời gian thảo luận thật tốt, không tốn vài ngày là không được.
Phương Hạo Vân được dì Bạch báo lại cho tình huống, còn chi tiết cụ thể thì đương nhiên đã có Bạch Nguyệt Thiên lo rồi, nói túm lại, trong tình huống giữ cân bằng, tốt nhất là lấy được nhiều lợi ích nhất.
Bạch Nguyệt Thiên có thể nói là chuyên gia trong phương diện này, loại chuyện này là công việc sống hằng ngày của hắn ta. Phương Hạo Vân và dì Bạch tương đối yên tâm hơn.
Lúc buổi tối, dì Bạch đi ra ngoài thu xếp cho quân đoàn Thiên Phạt trở về, còn Phương Hạo Vân không có việc gì làm, nên chạy đến phòng của Nguyệt Nha Nhi.
Mở cửa phòng ra, đi vào trong, một mùi thơm thản nhiên lập tức xộc vào mũi của Phương Hạo Vân, Nguyệt Nha Nhi mặc váy ngủ đang nằm nghiêng trên ghế sofa xem TV. Màn hình TV đang chiếu về một bộ phim Hàn Quốc thì phải.
Nguyệt Nha Nhi đại khái là không ngờ rằng có người xông vào phòng, bây giờ cô tùy tiện nằm trên ghế sofa, hai chân mở ra, có thể thấy rõ cái quần lót màu đen bên trong. Hai điểm đỏ sẫm trước ngực lúc ẩn lúc hei6n5, làm cho -người ta muốn phun máu mũi ra.
"Anh rể, là anh à ..." Nguyệt Nha Nhi nhìn thấy ánh mắt say đắm của Phương Hạo Vân đang nhìn chằm chằm dưới váy của mình, cười hắc hắc, lập tức đứng lên đi tới, hai tay ôm lấy cổ của Phương Hạo Vân, gắt giọng nói : "Anh rể, chị của em không có ở đây, nếu không anh làm gì còn thời gian đến thăm em nữa ..."
Phương Hạo Vân cười hắc hắc, thừa cơ ôm lấy cái eo của Nguyệt Nha Nhi, cười nói : "Về sau đừng gọi là anh rể nữa ... gọi là ông xã đi .. Mỗi lần nghe em kêu là anh rể, anh lại cảm thấy có tội ..."
"Chẳng lẽ anh không cảm thấy mặc cảm tội lỗi có thể gia tăng khoái cảm sao?" Nguyệt Nha Nhi nằm ngửa xuống ghế sofa lại, cười nói : "Mát xa cho em đi, từ hôm nay về sau em sẽ sửa cách gọi lại ..."
"Sợ là muốn âu yếm đây ..." Phương Hạo Vân cười mờ ám.
"Bắt đầu đi!" Nguyệt Nha Nhi cười hắc hắc nói : "Tùy xem anh làm thế nào ..."
Phương Hạo Vân đi qua bên trái của Nguyệt Nha Nhi, hai tay đặt lên cái mông rất tròn kia, tuy rằng vẫn còn cách một lớp vải, nhưng Phương Hạo Vân vẫn cảm nhận được sự mềm mại của cặp mông này.
Nguyệt Nha Nhi dường như rất thoải mái, trong miệng không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ. Thân thể nằm dài ra trên ghế, sau đó hoàn toàn thả lỏng cái mông ra, thậm chí còn chủ động vặn vẹo nữa.
"Anh ... anh yêu ... tay nghề của anh quả thật không tồi ..." Nguyệt Nha Nhi khen ngợi từ trong đáy lòng.
Cái này là đương nhiên rồi, tay nghề của anh không tồi thì còn ai hơn được, Phương Hạo Vân thầm nghĩ như thế. Ngón tay cố ý chạy đến chổ nhạy cảm giữa hai chân cô, dừng ở đó đùa nghịch, khiến cho cô thở gấp không thôi.
"Ông xã, anh thật tốt, bây giờ để em giúp anh ..." Nguyệt Nha Nhi dường như cố ý khiêu khích Phương Hạo Vân, ngồi dậy kéo quần Phương Hạo Vân xuống, sờ soạng vào bên trong quần một chút, nói : "To thật ..."
"Hạo Vân ... anh có ở đây không?" Đúng lúc này, giọng nói của dì Bạch vang lên ngoài cửa, sau đó, cô mở cửa đi vào.
"Các người tiếp tục đi ..." Khuôn mặt của dì Bạch đỏ lên, nói : "Hai người cứ tiếp tục đi, chị nói mấy câu rồi đi ..."