Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 827


Sắc mặt của Eris vẫn không thay đổi, mà lúc này, Bức Hậu Sophie đã khẽ biến sắc : "Phương Hạo Vân, tuy rằng ta hợp tác với ngươi, nhưng không có nghĩ là ta có hảo cảm với ngươi .."

Phương Hạo Vân nhẹ giọng thở dài một tiếng : "Xem ra cô cũng chỉ là một tiện nhân thôi, không có mắt nhìn, sớm biết như vậy thì tôi đã loại cô ra ngoài rồi ..."

Mặt của Eris trở nên ngưng trọng hơn, liếc nhìn Bức Hậu Sophie một cái, nói : "Hối hận sao? Ta có thể tha thứ cho ngươi một lần"

Ánh mắt sắc như dao của Phương Hạo Vân cũng nhìn về hướng của Bức Hậu Sophie, và thần sắc của Sophie lúc này cũng đã hiện lên một tia bối rối : "Ta đã ký khế ước ..."

Mặt của Eris liền trầm xuống, nói : "Ta có thể hủy diệt giúp ngươi ..."

Đại Nữ Vu Tome nói : "Không có khả năng ... Sophie, nếu ngươi muốn chết như vậy, thì ta không có ý kiến ... "

"Ha ha ..." Phương Hạo Vân bật cười, nói : "Sophie, thật ra có cô hay không có cô, đối với tôi mà nói cũng không có quan trọng ..."

Bức Hậu Sophie lạnh lùng nói : "Ngươi đang khích ta?"

"Không phải!" Phương Hạo Vân mỉm cười nói : "Tôi chỉ không thích những người có ý chí không kiên định thôi ..."

Ánh mắt của Eris cũng chớp động, nhìn liếc qua Bức Hậu Sophie, nhíu mày nói : "Ngươi quyết định đi ..."

"Ta lựa chọn phản bội ..." Sophie nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Ta có niềm tin, Phương Hạo Vân tuyệt đối có thể giết chết ông ..."

"Vậy ngươi chờ chết đi ..." Mặt của Eris cũng trở nên xanh mét.

"Chết chưa chắc đã là chúng tôi ..." Đại Nữ Vu Tome cười lạnh nói : "Tiên Tổ, ông đã thông minh bị thông minh hại rồi. Ông thật sự cho rằng khống chế được vợ chồng Phương Kiến Hoa là có thể khống chế được tôn giả sao. Ông đúng là ngây thơ quá rồi. Ông căn bản là không biết gì về tôn giả .."

Phương Hạo Vân cười nói : "Dường như cô rất hiểu tôi thì phải ..."

"Cũng không phải!"

Tome cười nói : "Em chỉ biết là, anh luôn luôn là người lấy đại cục làm trọng, hơn nữa phía sau anh còn có Bạch Tố Tố nữa, sao anh có thể đi lạc đường được ..."

Phương Hạo Vân nhìn khuôn mặt xanh mét của Tiên Tổ, mỉm cười nói : "Kêu vợ chồng Phương Kiến Hoa xuất hiện đi ..."

"Hắc Bạch song nô, xuất hiện đi!" Tiên Tổ quát lạnh một tiếng, hai bóng người lập tức vọt đến như tia chớp, đợi khi thân hình đứng vững lại, Phương Hạo Vân mới thấy rõ được khuôn mặt của hai người đó.

Rất rõ ràng, đây chính là hai người Phương Kiến Hoa, Lam Thải Nhi trong bức ảnh mà hắn đã xem, nhưng ánh mắt của hai người trở nên trống rỗng, mặt không chút thay đổi, quanh thân còn có khí đen bay lòng vòng nữa.

Phương Hạo Vân thậm chí là còn có thể cảm ứng rõ ràng sát khí trên người của họ.

"Ha ha ..."

Tiên Tổ cười đắc ý, nói : "Tôn giả ... nhìn xem hai người này là ai? Bọn họ chính là cha mẹ ruột của ngươi ... nhưng mà bây giờ, bọn họ là nô lệ của ta ... Ta kêu bọn họ đi hướng đông, bọn họ tuyệt đối không dám đi hướng tây. Bọn họ sẽ là kẻ địch của ngươi ... ta nhìn xem ngươi sẽ ứng phó thế nào ..."

"Đê tiện!"

Phương Hạo Vân quát lạnh một tiếng, nói : "Lão tặc, nếu tôi không giết chết ông, thề không làm người ..."

"Ngươi có năng lực đó sao?" Tiên Tổ cười lạnh một tiếng, nói : "Tôn giả, Darkness bọn ta khác với gia tộc thủ hộ các ngươi, lần này, ta đã thề là sẽ tiêu diệt toàn bộ các ngươi ... Tiểu Kim từng nói là bắt giặc thì phải bắt vua trước, ta cảm thấy kế này rất là tốt .... hôm nay ta sẽ bắt hết tất cả các ngươi lại ... diệt trừ hậu hoạn ..."

"Lão tặc, để ta đến thử xem bổn sự của ngươi thế nào!" Dì Bạch sợ Tiên Tổ Eris chọc giận Phương Hạo Vân, lập tức hiện thân ra, trong tay là Thiên Phạt Âm tính.

Thiên Phạt Âm tính trong tay của dì Bạch phát ra những ánh sáng làm cho người ta mê mang.

"Lão tặc, chết đi!"

Khẽ quát một tiếng, dì Bạch nhanh chóng lao đến gần Tiên Tổ, cầm Thiên Phạt chém ra một đường, một luồng đao quang mạnh mẽ không ngừng lao đến hướng của Tiên Tổ.

Tiên Tổ chỉ cười lạnh một tiếng, trên mặt hiện ra một nụ cười rất tự tin, trong tay cũng xuất hiện một thanh kiếm màu đen, dùng tư thế nhẹ nhàng thoải mái để đón đỡ Thiên Phạt Âm tính.

Cho dù Eris có dốc hết sức ra, cũng chưa nhất định có thể thắng được dì Bạch, mà bây giờ ông ta lại còn đang đùa, dùng kiếm thế giống như đang giỡn để đón một đao thế như muốn bổ trời, cái này càng khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc hơn nữa.

Sắc mặt của Sophie và Tome thay đổi mấy lần, lạnh lùng nhìn chằm chằm tình huống ở đây.

Kiếm thế màu đen ấy, dưới đòn tấn công mãnh liệt của dì Bạch, giống như là một con thuyền nhỏ đang lênh đênh giữa biển lớn, và có thể bị lật úp bất kỳ lúc nào vậy.

Nhưng trên thực tế lại không phải như vậy.

Một kiếm nhẹ nhàng đó của Tiên Tổ, đã phá vỡ được đao thế mãnh liệt của dì Bạch, kiếm quang lóe lên đánh tan đao thế của Thiên Phạt Âm Tính, và vòn hung mãnh xông về hướng dì Bạch.

Cái cảnh tượng này đúng là làm cho người ta không thể nào đoán ra được.

Dì Bạch thân là nữ, nhưng lại sử dụng đao thế vô cùng cương, lực như ngàn quân. Ngược lại, Tiên Tổ thân là một gã đàn ông, lại sử dụng kiếm pháp nhẹ nhàng thoải mái, đúng là quỷ dị khó hiểu.

Bây giờ dì Bạch cũng không dám chậm rãi trễ.

Cô biết đối phương có thể dùng một kiếm nhẹ nhàng đánh tan đao thế hung mãnh của cô, như vậy thì đủ thấy lực lượng của đối phương không hề kém cô bao nhiêu cả.

Thậm chí là còn cao hơn cả cô.

Có thể đánh tan được đao khí của dì Bạch mà không bị gì cả, chỉ dựa vào điểm này thôi, cũng đủ làm cho dì Bạch không thể khinh thường Tiên Tổ.

Đao và kiếm hoàn toàn đụng nhau.

Một tiếng nổ lớn vang lên, và bốn phía lập tức toát ra khí kình cường đại.

Phương Hạo Vân âm thầm gật đầu, một đao này của dì Bạch, ngay cả hắn cũng chưa chắc đã thi triển ra được. Xem ra luyện công phu chỉ có kỳ ngộ là vẫn không đủ. Hỏa hầu và kinh nghiệm cũng vô cùng quan trọng.

Nhẹ nhàng rung lên, Thiên Phạt Âm tính lại phát ra một đao khí cực mạnh, và chỉ trong phút chốc, Thiên Phạt Âm tính đã hoàn toàn ẩn mình vào bên trong hào quang lóe sáng, dì Bạch nhân cơ hội này quát nhẹ : "Tiếp của ta một đao nữa ..."

Khi đang nói chuyện, Thiên Phạt trong tay của dì Bạch đã lao về hướng của Tiên Tổ.

"Cũng không hơn gì!"

Tiên Tổ khinh thường cười lạnh một tiếng, một luồng kiếm khí hắc ám từ trong cơ thể mà ra, nhân tùy kiếm đi, kiếm tùy tâm đi, người và kiếm dường như đã đạt đến một cảnh giới kếp hợp hoàn mỹ.

Rất nhanh, luồng kiếm khí ấy đã tạo thành một cơn lốc cuồng liệt, như một con rồng hung mãnh lao đến, quét thẳng đến chổ của dì Bạch. Kiếm thế uyển chuyển lúc đầu không dần tăng lên một áp lực kinh người, quả thật không thể tưởng tượng nổi đây là một kiếm mà ban đầu trông nó rất nhẹ nhàng.

Kiếm khí cường đại chưa từng có chẳng những bao phủ lấy dì Bạch, mà còn lan qua những người khác, khiến cho mọi người cảm thấy như đi vào trong hầm băng vậy, nhiệt độ xung quanh lập tức hạ thấp xuống, thậm chí ngay cả hít thở cũng khó khăn.

Dì Bạch cảm thấy rằng sát khí toát ra từ Thiên Phạt Âm tính đang dần dần bị kiếm khí cực mạnh ấy nuốt chửng.

Kiếm thế của Tiên Tổ Eris quả thật là vô cùng hiếm thấy.

"Lão tặc, ngươi cũng không hơn gì!" Quát giận một tiếng, thân hình của dì Bạch liền xoay tròn, Thiên Phạt Âm tính trong tay múa ra một đường, ngăn chặn kiếm thế mãnh liệt của Tiên Tổ.

"Ầm!"

Một tiếng, khi đao và kiếm chạm vào nhau, một tiếng nổ như sấm rền vang lên, ngay lập tức, những cây cột xung quanh liền bị khí kình ăn mòn.

Sau tiếng nổ mạnh, hai người đồng thời lao ra ngoài vòng chiến.

"Bạch Tố Tố, quả nhiên cũng có chút năng lực ..." Tiên Tổ cười cười đầy thâm ý : "Ngươi là người đàn bà mạnh nhất của Bạch gia mà ta từng gặp ... Có điều ngươi chưa chắc đã là đối thủ của ta ..."

"Cũng thế, ngươi cũng chưa chắc đã là đối thủ của ta .." Dì Bạch nhướng mày nói : "Giữa ta và ngươi, trong vòng ngàn chiêu, căn bản là không phân thắng bại ..."

"Thật sao?"

Tiên Tổ cười khinh thường, đáp : "Trong vòng năm mươi chiêu, ta sẽ lấy mạng của ngươi ..."

Vừa dứt lời, ông ta liền giơ thanh kiếm đen lên, vẻ mặt rất nghiêm túc, dường như muốn làm thật vậy.

"Ta muốn ngươi chết!" Trong đôi mắt của Eris hiện lên một luồng khí đen, kiếm trong tay lập tức chém ra một luồng kiếm quang màu đen, khí thế hung mãnh vô cùng.

Căn bản là không chừa đường sống, khiến cho dì Bạch không khôi vận dụng Thiên Phạt Âm tính để phòng ngự.

Khí thế của đối phương rất mạnh, sát khí tuyệt phách của Tiên Tổ đã tạo thành một áp lực lớn đánh sâu vào trong người của dì Bạch, khiến cho trong lòng dì Bạch hơi hoảng hốt.

"Đến đây đi, đàn bà Bạch gia, ta muốn cho ngươi biết, cái gì mới là hắc ám nguyên lực chân chính!" Quát lạnh một tiếng, thân hình của Tiên Tổ cũng đã xuất hiện trước mặt của dì Bạch.

Dì Bạch vội vàng giơ Thiên Phạt lên đỡ.

"Ầm!"

Một tiếng nữa, dì Bạch liền cảm thấy cánh tay phải tê rần, thân hình không khỏi lui về sau một bước, ngay lập tức dì Bạch vung đao lên chém ra một luồng sáng màu tím, đao ra như điện.

Chiêu thức vô cùng đơn giản.

Nhưng lực lượng không thể khinh thường.

Tiên Tổ vội vàng chống đỡ, hai người lao vào cuốn lấy nhau, lại một tiếng nổ lớn vang ra, kèm theo tiếng kêu đau đớn, cả hai người đồng thời lui về hai hướng khác nhau.

Dì Bạch chỉ cảm thấy cổ họng ngọt ngọt, vất vả lắm mới nuốt ngụm máu bị kích động ấy xuống.

Mà khí huyết của Tiên Tổ cũng cuồn cuộn lên, có điều tình huống của ông ta dường như tốt hơn, cơ hội ngay trước mắt, Tiên Tổ quát lớn một tiếng, rồi lập tức phi thân lao đến.

Nhìn thấy dì Bạch gặp nguy, Phương Hạo Vân lập tức tung người lao đến cản.

"Ầm!"

Ngay khi kiếm của Tiên Tổ sắp đâm vào người của dì Bạch, thì Thiên Phạt Dương tính của Phương Hạo Vân đã ngăn đỡ lấy.

"Tố Tố, chúng ta kề vai chiến đấu!" Phương Hạo Vân đến, đứng cùng với dì Bạch.

"Ừ!" Dì Bạch gật đầu, đưa tay cầm lấy tay của Phương Hạo Vân.

Tiên Tổ Eris âm trầm nhìn hai người, ánh mắt đảo qua đảo lại mấy vòng, nói với Phương Hạo Vân : "Tôn giả, nếu bây giờ ngươi cầu xin tha thứ thì vẫn còn kịp ..."

Hai tiếng hừ lạnh khinh thường vang lên, Phương Hạo Vân nói : "Mạnh miệng sớm quá đấy, ông mạnh là chuyện của ông, nhưng muốn giết chúng tôi lại là một chuyện khác ..."

"Thật vậy sao .... vậy ngươi cứ thử đi ..." Vừa dứt lời, ánh mắt của Tiên Tổ liền rực sáng như điện, phát ra một luồng sát khí đáng sợ lao đến hướng của Phương Hạo Vân, lực chấn mạnh đến nổi khiến cho thân thể của Phương Hạo Vân run mạnh lên, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt. Cố gắng thoát khỏi ánh mắt của Tiên Tổ, Phương Hạo Vân phát hiện ra tu vi của Tiên Tổ rất đáng sợ, chỉ cần một ánh mắt thôi cũng đủ để giết người trong vô hình rồi, vung tay phải lên, Thiên Phạt lập tức ngăn chặn ánh mắt của Tiên Tổ.

Dì Bạch thấy thế, trên khuôn mặt liền hiện lên sự lo lắng, vừa lui đến bên cạnh Phương Hạo Vân, vừa cảnh giác nhìn Tiên Tổ, trầm giọng nói : "Tịch Diệt Chi Nhãn .... Lão tặc, xem ra hôm nay đối phó ngươi, quả thật cần phải tốn công phu rất nhiều..."

Tiên Tổ Eris cười lạnh một tiếng, nói : "Đàn bà Bạch gia, quả nhiên cũng có chút kiến thức ..."

Dì Bạch cười ngạo nghễ nói : "Gia tộc thủ hộ tranh đấu với Darkness của ngươi lâu như vậy, ta có thể không biết sao?"

Tiên Tổ hừ nói :"Ngươi biết thì đã sao, các ngươi đều phải chết ..."

Dì Bạch hơi chần chờ một chút, rồi lập tức nói : "Eris Feyde, bây giờ ngươi đã bị mọi người xa lánh, nếu ta là ngươi, đã sớm không còn mặt mũi diễu võ dương oai ở đây ..."

Hừ nhẹ một tiếng, Tiên Tổ nói : "Được rồi, bớt nói nhảm đi, các người liên thủ đánh một trận, xem thử có thể tiếp được mấy chiêu của ta ..."

Thực khí bị dao động khi nãy trong cơ thể của Phương Hạo Vân cũng đã khôi phục lại bình thường, lúc này nghe Tiên Tổ nói vậy, không khỏi giận dữ quát : "Tốt, hôm nay để tôi xem thử, ông rốt cục là có bao nhiêu lợi hại" Lời còn chưa dứt, sát khí quanh thân hắn đã được thôi thúc ra một cách mãnh liệt đến tột đỉnh.

Dưới sự khống chế của Phương Hạo Vân, khí tức của Tiên Tổ lập tức bị tập trung lại.

Hai bên tuy rằng chưa khai chiến, nhưng cũng đã bắt đầu giao chiến trên tinh thần, đối mặt với sự công kích tinh thần của Phương Hạo Vân, Tiên Tổ chỉ im lặng bất động, khí hắc ám quanh thân cũng bắt đầu tăng tốc xoay tròn, ánh mắt lạnh lùng nhìn bốn phía, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.

Dì Bạch tập trung chú ý vào cuộc chiến âm thầm này, và cũng thấy giật mình vì tu vi của Tiên Tổ, tu vi như vậy, quả thật là hiếm thấy trên thế gian.

Đột nhiên, quanh thân của Tiên Tổ lập tức toát ra luồng khí tức hắc ám cực mạnh, trong khoảng khắc đã bao phủ lấy toàn bộ sảnh.

Phương Hạo Vân hơi kinh hãi, Tiên Tổ quả thật cũng có chút thủ đoạn.

"Lão tặc, ông cho rằng chỉ với chút năng lực ấy mà có thể khống chế tôi sao?" Phương Hạo Vân cười nhạt nói.

Tiên Tổ nói : "Phương Hạo Vân, bản tôn cho ngươi cơ hội cuối cùng, nếu ngươi chịu đầu hàng, ta sẽ tha thứ cho ngươi ... Ta và ngươi liên thủ lại, cả thế giới này sẽ là của chúng ta ..."

" Sorry old man .... Tôi với ông không cùng chí hướng rồi, căn bản là không có gì để thương lượng ..." Phương Hạo Vân khinh miệt nói : "Lão tặc, hôm nay ông phải chết ..."

"Hừ, không biết thức thời ..." Tiên Tổ oán hận nói : "Ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết, ta muốn hút khô tinh khí trong người con đàn bà của ngươi ngay trước mặt của ngươi ..."

Lời này vừa nói ra, Nguyệt Nha Nhi ẩn trong đám người lập tức phi thân ra quát lớn : " Lão tặc vô sỉ ..."

Tiên Tổ nhìn thoáng qua Nguyệt Nha Nhi, nói : "Ha ha, lại là một con đàn bà của Bạch gia ... Đàn bà Bạch gia đối với ta mà nói, chính là loại thuốc bổ tốt nhất thiên hạ ...."

Nguyệt Nha Nhi cười lạnh một tiếng, nói : "Lão tặc tử, ngươi cho rằng ngươi là cái thá gì chứ, bổn cô nương muốn giết ngươi, căn bản là không tốn một hột bụi ..."

"Sophie, Tome, bây giờ ta hỏi các ngươi một lần cuối. Các ngươi rốt cục là giúp ta hay giúp Phương Hạo Vân?" Tiên Tổ quát lớn một tiếng.

Tome ngẩng đầu lên nhìn Tiên Tổ một cách khinh thường, nói : "Tiên Tổ, mặc dù đến nông nỗi bây giờ rồi, nhưng ta vẫn xem trọng tôn giả như trước ... Ta không cho rằng ông có thể đánh thắng được tôn giả ..."

"Đồ khốn nạn, các ngươi sẽ hối hận!" Tiên Tổ nghe thấy thế, quát giận lớn một tiếng, trong lòng tràn ngập sự phẫn nộ vô cùng.

"Sophie, bắt đầu đi, không cần do dự nữa ..." Tome nói.

"Ừ!"

Sophie nghiêm túc gật đầu.

Tiên Tổ cười lạnh một tiếng, nói : "Hắc Bạch song nô, mang thuộc hạ của các ngươi, bắt hết những kẻ không biết trời cao đất rộng kia ..." Theo một tiếng gầm của Tiên Tổ, những tên trong đội quân bí mật được mai phục trước đó cũng nhanh chóng xuất hiện, bao vây Phương Hạo Vân, dì Bạch, Nguyệt Như, Sophie và Tome lại.

"Tome, Sophie, bản tôn đã cho các ngươi cơ hội, nhưng các người lại muốn chết ..." Tiên Tổ hừng lạnh một tiếng, nói : "Giết!'

Chữ giết vừa nói ra, đám cao thủ hắc ám lập tức khởi xướng công kích.

Vì để bảo đảm rằng không có tình huống bất ngờ xảy ra, Tiên Tổ tự mình ra tay dánh với Phương Hạo Vân và dì Bạch.

Nguyệt Nha Nhi tự mình chỉ huy những cao thủ của gia tộc thủ hộ chống lại đội quân bí mật được chế tạo từ nguyên lực hắc ám này.

Tome và Sophie thì chia ra đối phó với vợ chồng Phương Kiến Hoa.

Dì Bạch và Phương Hạo Vân liên thủ, bốn phía lập tức bắn ra khí kình diệt bạo, uy lực không tầm thường chút nào. Nhìn thế công uy mãnh trước mắt, sắc mặt của Tiên Tổ liền trở nên âm trầm, kiếm đen trong tay chuyển động, khiếm quan sắc bén bá đạo tung hoàng bay vụt ra, tạo thành một lớp kiếm phòng ngự quanh thân, kiếm khí trùng điệp nhiều không đếm xuể, kiếm quang lượn lờ quanh thân không ngừng, hình thành một tầng phòng ngự cường đại.

Cùng lúc đó, Phương Hạo Vân và dì Bạch cũng đã tiến hành một thế tấn công cực mạnh, đao thế hai người kết hợp lẫn nhau, phối hợp lao đến.

"Ầm ầm!"

Hai tiếng, đao khí cường đạo cùng với kiếm khí dầy đặc chạm vào nhau, tạo thành những tiếng sấm nổ liên tục, khiến cho xung quanh biến thành một cơn lốc khí kình, trong lúc nhất thời, khí kình phản chấn của hai bên cuộn lên như sóng, thổi bay nền gạch dưới dất, cuối cùng bùng nổ mãnh liệt, có vài võ sĩ hắc ám xung quanh không kịp tránh né, bị đánh trúng và chết ngay tại chổ do không chịu nổi áp lực quá mạnh này.

Tiên Tổ cùng Phương Hạo Vân và dì Bạch giao chiến mấy hiệp, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm trọng, Thiên Phạt Âm Dương kết hợp, uy lực quả thật rất kinh người.

Eris Feyde đã tung hoành cả đời rồi, chinh chiến vô số, đến nay vẫn chưa có ai làm cho ông ta cảm thấy bất an. Nhưng mà Phương Hạo Vân và dì Bạch liên thủ đã tạo cho ông ta cái cảm giác này.

"Ầm ầm ầm!" Theo những tiếng nổ lớn, Phương Hạo Vân, dì Bạch đã tách ra khỏi Tiên Tổ, lui về phía sau một bước, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đối phương.

"Hạo Vân, lại đây đi ..." Dì Bạch nhìn thấy tình hình không được tốt, trong lòng lập tức đưa ra quyết định, nói : "Hạo Vân, Bạch gia của em còn có một bí pháp, Tâm Ấn Truyền Công ....'

"Có ý gì?" Đầu tiên là Phương Hạo Vân hơi sửng sốt, nhưng lập tức hiểu ra và nói ngay : "Không được ... Tố Tố, nếu em đem hết công lực của em truyền cho anh, tuy rằng công lực của anh có thể gia tăng lên mấy lần, nhưng mà nếu như vậy thì sẽ không còn được sự chấp nhận của Tịnh Thế Tử Viêm, và như vậy em rất có thể bị Tịnh Thế Tử Viêm nuốt chửng ..."

"Không đâu!"

Dì Bạch vội vàng giải thích : "Em có Băng Linh châu, có thể ngăn cản được Tịnh Thế Tử Viêm trong một khoảng thời gian, để bảo đảm em không xảy ra chuyện gì. Chờ sau khi anh giết chết Tiên Tổ, thì anh khống chế Tịnh Thế Tử Viêm trong cơ thể của em là được rồi ..."

"Thật sự có thể chứ?" Phương Hạo Vân dường như vẫn không tin tưởng cho lắm.

"Ừ!"

Dì Bạch nghiêm túc gật đầu : "Tin tưởng em, những gì em nói đều là sự thật .... Hạo Vân, đừng do dự nữa, lại đây, nắm lấy tay em đi ..."

"ừ!"

Phương Hạo Vân nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của dì Bạch, cũng không còn hoài nghi nữa, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Ngay lập tức, một cổ lực lượng cực mạnh từ trong cổ tay của dì Bạch, nhanh chóng truyền vào trong cơ thể của hắn.

Trong giây phút đó, tâm linh của hai người đã kết nối lại với nhau.

"Các ngươi đang tập trung lực lượng!" Tiên Tổ dường như cảm nhận được cái gì đó, chỉ là ông ta phát hiện ra quá muộn rồi, Tâm Ấn Truyền Công này chỉ cần chớp mắt là đã hoàn thành.

"Hừ!"

Tiên Tổ khinh thường cười lạnh một tiếng, nói : "Phương Hạo Vân, Bạch Tố Tố, các ngươi nghĩ rằng với lực lượng của các ngươi có thể giết được ta, vậy thì các ngươi đã sai rồi. Đến đây nào, ta sẽ cho các người nhìn thấy lực lượng chân chính của ta ..."

Khi nói chuyện, Tiên Tổ cũng đã bắt đầu lăng không bay lên. Phương Hạo Vân cũng dùng chân khí đạp đất nhảy lên, và thân hình cũng bắt đầu trôi lơ lửng giữa không trung, hai người lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đối phương.

Quanh thân của Tiên Tổ đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng đỏ kinh động lòng người, khiếp cho người ta khiếp sợ đến cực điểm, miệng của ông ta xuất hiện một nụ cười âm trầm, nói với Phương Hạo Vân : "Phương Hạo Vân, ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là hắc ám nguyên lực ..."

Phương Hạo Vân khẽ cười một tiếng, trên mặt hiện ra sự khinh thường, trầm giọng nói : "Lão tặc, lực lượng của tôi đã mạnh hơn lúc trước mấy lần rồi, ông căn bản không còn là đối thủ của tôi"

Tiên Tổ lạnh lùng nói : "Đừng đắc ý quá sớm, các ngươi chỉ là truyền công cho nhau, giống như nước đến chân mới nhảy, các ngươi căn bản là không phát huy được uy lực của nó đến cực điểm ..."

Phương Hạo Vân nghiêm nghị nói : "Thủ rồi sẽ biết ..."

Tiên Tổ cười cuồng một tiếng, nói : "Phương Hạo Vân, hôm nay ta sẽ cho ngươi nhìn thấy thực lực chân chính của ta ...."

Vẻ mặt của Phương Hạo Vân cũng trở nên kiêu ngạo, khóe miệng hơi nhếch lên, đối mặt với Tiên Tổ, hắn khinh thường như vậy, vì hắn có bản lĩnh để cao ngạo.

Khuôn mặt lạnh lùng hiện lên một nụ cười trêu tức, trong con mắt thâm thúy đột nhiên bắt ra luồng sát khí rất thật, Phương Hạo Vân nói : "Eris Feyde, đến đây đi, tôi hy vọng ông đừng để tôi phải thất vọng ..."

Tiên Tổ cười lạnh một tiếng, cổ tay run lên, một luồng kiếm khí màu đen bắn ra như tia cướp, hướng đến phía của Phương Hạo Vân, uy thế rất kinh người.

Phương Hạo Vân biến sắc, giơ Thiên Phạt lên trước mặt, triển khai lớp phòng ngự cường đại. Khi đòn tấn công của Tiên Tổ chạm vào trong lớp phòng ngự ấy, kiếm quang lập tức trở nên ảm đạm, và chậm rãi biến mất.

"Eris, hy vọng ông có thể xuất ra toàn bộ lực lượng, nếu không ông sẽ hối hận cả đời ..." Phương Hạo Vân khẽ cười một tiếng, âm thanh cũng mang theo lực lượng hùng hậu.

Tiên Tổ không ngờ rằng sau khi Phương Hạo Vân tiếp nhận lực lượng của dì Bạch, sức chiến đấu đã tăng lên rất nhiều lần, trong lòng ông ta không khỏi lo lắng một chút.

" Eris, lại đây ... xuất ra lực lượng cực mạnh của ngươi đi ..." Phương Hạo Vân không ngừng thôi thúc lực lượng trong cơ thể, dâng chiến ý lên đến đỉnh điểm.

Nghe thấy vậy, sắc mặt của Tiên Tổ hơi biến, trong lòng không khỏi xuất hiện một nổi sợ hãi khó hiểu.

"Eris, ông sợ?" Phương Hạo Vân ngạo nghễ nói.

Tiên Tổ lạnh lùng nhìn Phương Hạo Vân trước mắt, trong lòng bắt đầu suy nghĩ về đối sách, đột nhiên, ông ta nhìn thấy một tia khác thường trong ánh mắt của Phương Hạo Vân, tuy rằng nó chỉ hiện lên như một tia chớp, nhưng mà đối với Tiên Tổ mà nói, thì chính là một chuyện tốt vô cùng, ông ta cảm thấy rằng Phương Hạo Vân chỉ đang phô trương thanh thế thôi.

Nghĩ đến đây, niềm tin của Tiên Tổ lập tức khôi phục lại bình thường.

Ông ta nhìn Phương Hạo Vân, nở một nụ cười âm hiểm, nói : "Phương Hạo Vân, thiếu chút nữa đã bị ngươi hù, cho dù ngươi có Thiên Phạt, cho dù ngươi thừa kế lực lượng của Bạch Tố Tố thì sao nào ... Thủ đoạn chân chính của ta vẫn còn chưa thi triển ..."

"Giết!"

Tiên Tổ quát lớn một tiếng, khí hắc ám vờn quanh thân, khuôn mặt vốn bình thường liền trở nên khủng bố đáng sợ, con ngươi trở nên đỏ sậm, phát ra những tia sát khí rợn lòng người.

Phương Hạo Vân không dám chậm trễ, lẳng lặng nhìn sự thay đổi của Tiên Tổ, Thiên Phạt trong tay phát ra đao quang màu tím, rực rỡ không chừng, khi thì phát ra những tiếng kêu to, khí thế kinh người.

"Chịu chết đi!" Tiên Tổ quát lạnh một tiếng, vô số quang mang hắc ám bắn ra bốn phía, lấy khí thế như sấm chớp, phá không mà lao đến hướng của Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân nhíu mày, hơi buồn bực nói : "Ông xong đời rồi ..." Lời còn chưa dứt, Tịnh Thế Tử Viêm đã rực lên, vô số ánh lửa cũng bắn ra, như là mưa lửa đầy trời vậy, chỉ sợ rằng nếu Phương Hạo Vân hơi sơ sảy một chút cũng sẽ bị mưa lửa màu tím này đánh trúng.

Trên mặt của Phương Hạo Vân không hề có chút khiếp sợ nào cả, ngược lại còn trông rất trấn định bình tĩnh. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Nhìn thấy đòn tấn công đã đến, mà Phương Hạo Vân lại không có chút phản ứng nào cả, trong lòng Tiên Tổ mừng rỡ, thầm nghĩ Phương Hạo Vân chết chắc rồi. Dưới làn mưa lửa màu tím ấy, một tia sáng màu đen lao vụt đến, và Phương Hạo Vân đã động, chỉ nghe hắn gào lên một tiếng thật lớn, âm thanh giống như vang lên tận trời không dứt, giống như rồng ngâm cọp rống vậy, uy thế không thua gì đòn tấn công điên cuồng của Tiên Tổ.

"Eris Feyde, cho ông nhìn xem uy lực chân chính của Thiên Phạt ..." Một tiếng gào lớn vang lên, Thiên Phạt trong tay của Phương Hạo Vân cũng đã hóa thành ngàn vạn hào quang màu tím, điên cuồng lao đến, khí thế vô cùng lớn, khiến cho trời đất biến đổi. Tia sáng màu đen cũng rít gào, mang theo sự phẫn nộ của trời biển, gào thét mà đến. Lúc này, đòn tấn công cường đại của hai người đã chạm vào nhau, hai lực lượng cực mạnh cuốn lấy nhau, và phát ra một tiếng nổ lớn thổi bay cả mái nhà.

Khóe miệng của Phương Hạo Vân hiện lên một nụ cười mỉm, thân hình sừng sững bất động, chiến ý quanh thân vẫn mang theo vẻ cường đại vô cùng.

" Phương Hạo Vân, ngươi đừng đắc ý quá sớm!" Tiên Tổ cũng cười lạnh một tiếng, hai tay mạnh mẽ đẩy ra, Tịch Mịch Chi Hỏa âm lạnh như đến từ địa ngục mãnh liệt tàn phá mà đến.

"Cũng nên kết thúc rồi ..." Phương Hạo Vân cười lạnh một tiếng, Tịnh Thế Tử Viêm lập tức bao phủ lấy toàn thân của hắn.

Một lát sau, quanh thân của Phương Hạo Vân liền phát ra vô số ánh sáng tím, và ở nháy mắt đó, trong tim của Tiên Tổ đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ sợ hãi.

"Ông sợ, tôi có thể cảm ứng rõ ràng nổi sợ trong lòng ông ..." Khóe miệng của Phương Hạo Vân cũng hiện lên một nụ cười âm hiểm.

Tiên Tổ cả giận nói : "Không có khả năng ... Vì sao ca không cảm ứng được khí tức của ngươi ..."

"Rất đơn giản ..."

Phương Hạo Vân nói : "Ánh mắt của ông ..."

"Mắt?" Thân mình của Eris rung lên mạnh mẽ, dường như đã hiểu ra được cái gì đó vậy.

Đúng lúc này, thân mình của Phương Hạo Vân cũng trở nên mơ hồ trước ngàn vạn tia sáng màu tím, thân thể của hắn giống như đã bị ngọn lửa màu tím đốt thành tro tàn vậy.

Đây là tình cảnh mà bên ngoài nhìn thấy.

Nhưng trên thực tế thì không phải vậy.

Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, Phương Hạo Vân bây giờ đã đã hoàn toàn hợp nhất với Tịnh Thế Tử Viêm, lấy khí thế như lôi đình thổi quét đến hướng của Tiên Tổ.

Đối mặt với uy lực kinh thiên của Tịnh Thế Tử Viêm, Tiên Tổ chỉ cố gắng tập trung toàn bộ Tịch Mịch Chi Hỏa. Trong trời đất này, thứ có thể chống đỡ lại Tịnh Thế Tử Viêm, chỉ có Tịch Mịch Chi Hỏa.

Chỉ là Phương Hạo Vân không có cách nào cảm ứng được sự tồn tại của Phương Hạo Vân.

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Nhưng mà bây giờ, ngay cả bóng dáng của Phương Hạo Vân mà Tiên Tổ cũng không thấy, thì ông ta thua là khẳng định rồi.

"Không ... đừng ..."

Vừa dứt lời, ngàn vạn tia lửa màu tím đã thổi quét đến hướng của Tiên Tổ, mấy tiếng kêu thảm vang lên, và thân thể của Tiên Tổ đã bị Tịnh Thế Tử Viêm bao phủ, Tịch Mịch Chi Hỏa quanh thân ông ta d94 không còn tác dụng phản kháng nữa rồi.

"A ...."

Đột nhiên, xung quanh cũng truyền đến vô số những tiếng kêu thảm, Phương Hạo Vân qauy đầu nhìn lại, thì ra những võ sĩ hắc ám được chế tạo từ nguyên lực hắc ám của Tiên Tổ cũng đã chết ngay tức khắc, hóa thành tro bụi.

Đám võ sĩ này hoạt động nhờ nguyên lực hắc ám của Eris, bây giờ Eris đã bị thương, hắc ám nguyên lực bị hao tổn, thì bọn họ đương nhiên là sẽ không còn được cung cấp nguồn sống nữa.

Dưới tình huống như vậy, bọn họ dĩ nhiên sẽ phải trở về trạng thái ban đầu rồi.

"Không xong!"

Phương Hạo Vân dường như nghĩ đến cái gì đó, vội vàng bỏ Tiên Tổ lại, lao đến hướng của Phương Kiến Hoa, Lam Thải Nhi. Hắn lo rằng vận mệnh của bọn họ sẽ giống như những người đó.
Bình Luận (0)
Comment