"Em không sao, chắc có lẽ tại phòng của chị nóng quá đó thôi."
Hàn Tuyết Nhi cố gắng chế ngự cảm xúc, gượng cười lấp liếm, lắc đầu nguầy nguậy trả lời chị họ. Chốc chốc lại đưa mắt nhìn trộm Phương Hạo Vân, thấy ánh mắt thèm thuồng của hắn đã thu về, cô cắn chặt môi suy ngẫm: Tên háo sắc chết tiệt, bây giờ mình nhận hắn làm anh trai rồi, coi sau này hắn còn dám chiếm đoạt trinh tiết của mình không đây?
Trần Thanh Thanh đưa tay lên sờ trán Hàn Tuyết Nhi, thấy trán em họ nóng rang, nói: "Bên ngoài lạnh, trong phòng nóng, nhiệt độ thay đổi đột ngột là thế đấy, em đợi một lát, chị đi pha một tách trà nóng cho em…"
"Anh Hạo Vân, từ nay em đã là em gái của anh rồi đó, nhờ anh giúp đỡ em nhiều."
Thừa lúc Trần Thanh Thanh vào bếp pha trà, Hàn Tuyết Nhi nghiêm túc nói với Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân hình như nhìn thấu suy nghĩ của Hàn Tuyết Nhi, hắn bước lại gần nói nhỏ: "Đừng tưởng làm thế là tôi sẽ bỏ cuộc, không được đâu. Khi ấy nhận nhiệm vụ cứu ba cô, tôi đã phải phá lệ giữ suốt 3 năm trời, cô nhất định phải trả giá cho việc ấy. Nhớ kĩ câu này, ai cũng phải trả giá cho hành vi của mình, biết chưa hả?"
Nghe Phương Hạo Vân nói thế, trái tim bé nhỏ của Hàn Tuyết Nhi trong tích tắc như đông cứng, lúc này đây cô lại cảm thấy Phương Hạo Vân như tên ác ma đáng sợ.
"Tôi hận anh…"
Hàn Tuyết Nhi tức giận gào to lên, đang định quay lưng bỏ ra về, vừa đúng lúc Trần Thanh Thanh bưng khay đựng 3 tách trà bước ra, hỏi: "Tuyết Nhi, em bị sao vậy? Sao sắc mặt em lại trắng bệch ra rồi, không phải bị bệnh gì chứ?"
Cứ việc hận đi! Phương Hạo Vân mỉm cười khoái chí, trong lòng nghĩ thầm: Nếu bắt cô yêu tôi, chẳng thà cho cô tiếp tục hận tôi, hận thấu xương càng tốt.
Trong khoảng thời gian gần đây, Phương Hạo Vân nhận ra thái độ của Hàn Tuyết Nhi đối với mình từ từ thay đổi, hắn lo lắng con bé này nhỡ nảy sinh tình cảm với hắn thì nguy to. Tuy đã không còn làm sát thủ, nhưng hắn vẫn rất ghét bị phụ nữ đeo bám, nếu như vậy rắc rối sẽ xảy đến liên tục. Giờ đây hắn đã có Bạch Lăng Kỳ, ngoài ra còn giữ quan hệ thân thiết với Trương Mỹ Kỳ, hắn không muốn dây dưa thêm với cô gái nào nữa. Hắn nói sẽ tước đoạt trinh tiết của Hàn Tuyết Nhi, chẳng qua là nói chơi hù dọa cô bé cho vui, chí ít khi rời bỏ tổ chức sát thủ hắn đã bỏ luôn ý định làm vậy, nhất là hiện nay hắn đang dần dần hòa nhập vào cuộc sống của một người bình thường, những chuyện vô đạo đức kia tốt nhất là không làm thì tốt hơn.
Cho dù là không làm cũng phải tỏ ra cương quyết, chọc cho Hàn Tuyết Nhi nổi giận lên rồi mới bỏ cuộc. Hắn nghĩ mình đâu phải là Đoàn Chính Thuần trong tiểu thuyết Thiên Long Bát Bộ, bên ngoài có bao nhiêu bà vợ, tận hưởng khoái lạc nhân gian, ít ra cho đến giờ hắn không có khả năng làm được.
"Chị ơi, em muốn về trường trung học trước, hai người nói chuyện tiếp đi."
Hàn Tuyết Nhi gượng cười nói: "Buổi chiều em có tiết học, lớp thể dục buổi sáng có thể trốn, còn lớp văn hóa buổi chiều không thể trốn tiếp đâu."
"Em không phải có chuyện muốn nói với Hạo Vân à?"
Trần Thanh Thanh cảm thấy kì lạ, khi nãy em họ đến tìm cô rõ ràng đã nói với cô xin nghỉ phép cả ngày rồi mà, sao bỗng nhiên lại thay đổi vậy? Chẳng lẽ Phương Hạo Vân ức hiếp em ấy rồi? Không thể nào, mình mới quay vào bếp có 2 phút.
Đang lúc Trần Thanh Thanh suy nghĩ lung tung, Hàn Tuyết Nhi đã mặc lại áo len, nói: "Chào chị, hẹn gặp lại."
Lần này, cô không hề nhìn vào Phương Hạo Vân, coi như hắn không hề tồn tại trong phòng.
"Tuyết Nhi, em đi cẩn thận đó."
Trần Thanh Thanh khẽ gật đầu, đưa mắt dõi theo em họ ra khỏi phòng. Hồi lâu sau mới quay đầu lại nhìn Phương Hạo Vân vẻ oán trách: "Hạo Vân, có phải em mới ức hiếp em họ của chị không hả? Vừa rồi nó còn vui vẻ lắm, sao bây giờ đột nhiên nói đi là đi?"
Phương Hạo Vân gãi đầu gãi tai, đưa ra bộ mặt ngây thơ vô số tội: "Em có làm gì đâu nào, chị đừng quên tâm tư của con gái sáng nắng chiều mưa, ai mà nắm bắt được chứ?"
"Thôi, lát nữa tôi sẽ hỏi lại Tuyết Nhi, bây giờ chúng ta nói vào việc chính đi."
Trần Thanh Thanh nghiêm túc nói: "Hạo Vân, lần này em phải ra tay cứu giúp hội võ thuật mới được."
"Tần Tử Hoa về rồi mà, hắn đủ sức đối phó với các cao thủ khác trong trường. Em đã quan sát kĩ Tần Tử Hoa rồi, đôi chân của hắn rất khỏe, võ công cũng rất khá, cho dù là gã Kameda cũng không phải đối thủ của hắn đâu." Phương Hạo Vân từ tốn phân tích.
"Vấn đề ở đây chính là tên Tần Tử Hoa đó…"
Trần Thanh Thanh nói tiếp: "Tần Tử Hoa sau khi về trường tiếp quản mọi việc lớn nhỏ trong hội võ thuật, bây giờ hắn lộng quyền quyết định hết tất cả, còn nhớ bạn học cũ Lã Vĩ của em không? Hắn cấu kết với Tần Tử Hoa loại hết các phó hội trưởng sang một bên, hội võ thuật đã dần lệch hướng khỏi tôn chỉ hoạt động trước đây rồi, thậm chí một số lưu manh thích bạo lực bên ngoài cũng vào gia nhập hội. Mới hôm qua còn xảy ra vụ quấy rối hội viên nữ nè, nếu chị không kịp thời can thiệp, hậu quả chắc vô cùng nghiêm trọng. Giờ đây một số hội viên chính trực đã bắt đầu nộp đơn xin rời khỏi hội võ thuật rồi, nếu cứ tiếp tục như thế, hội võ thuật sớm muộn gì cũng bị Tần Tử Hoa phá hỏng."
Nói đến đây, Trần Thanh Thanh lên tiếng cầu xin: "Hạo Vân, em hãy giúp chị, xem như giúp cho hội võ thuật, chị không muốn tâm huyết của mình bị người khác hủy hoại, chị càng không muốn võ thuật chân chính bị bọn xấu chà đạp."
"Mấy chuyện này có liên quan tới hoạt động mừng lễ Noel hả?" Phương Hạo Vân đột nhiên hỏi.
"Có chứ, hơn nữa còn liên quan rất lớn nữa kìa."
Trần Thanh Thanh bắt đầu giải thích: "Vốn dĩ chị định liên kết với một số hội viên, hy vọng hợp sức với nhau bãi miễn chức hội trưởng của Tần Tử Hoa, nhưng hắn lại rất có danh tiếng trong giới võ thuật ở trường đại học Hoa Hải, mấy người bọn chị đã thất bại, nên bây giờ chị muốn em ra tay đánh bại hắn trong dịp lễ Noel, thay thế chức hội trưởng của hắn, để hội võ thuật có thể tiếp tục hoạt động lành mạnh như trước."
"Chị nói đến hoạt động biểu diễn trong đêm Noel, chính là kêu em giao đấu với hắn đó hả?"
Phương Hạo Vân nhíu mày hỏi: "Tần Tử Hoa có đồng ý không?"
"Đương nhiên hắn đồng ý."
Trần Thanh Thanh háo hức nói: "Hạo Vân, Tần Tử Hoa đã loan báo với mọi người rồi, hắn muốn đánh bại em trước mặt sinh viên toàn trường trong dịp lễ Noel, chứng minh cho tất cả mọi người thấy hắn mới là người mạnh nhất."
"Có việc này à?"
Phương Hạo Vân ung dung mỉm cười: "Hắn tự tin quá nhỉ?"
"Nghe nói lúc hắn đi Mỹ du học, luôn không ngừng học hỏi các trường phái võ thuật khác nhau trên thế giới, so với trước đây võ công của hắn đã tiến bộ hơn rất nhiều."
Trần Thanh Thanh muốn dùng chiêu khích tướng, cô giả đò hỏi: "Không biết em có bản lĩnh đánh bại hắn không nữa?"
Phương Hạo Vân nhìn thấu suy nghĩ cua người đẹp, mỉm cười nói: "Học tỷ, chị dùng cách khích tướng với em không có tác dụng đâu, nhưng yêu cầu của chị em nhận lời giúp, Tần Tử Hoa là kẻ địch của em, đối chọi với hắn em sẽ không từ chối, hơn nữa em cũng không muốn hội võ thuật tiêu tùng trong tay hắn, vì nó là kết tinh tâm huyết của chị…"
Trần Thanh Thanh nghe xong tươi cười hớn hở, lao tới ôm chặt Phương Hạo Vân, hôn cái chốc vào trán hắn, tỏ lòng biết ơn nói: "Em tốt quá!"
Phương Hạo Vân toát mồ hôi lạnh, nụ hôn này e là xuất phát từ tình yêu võ thuật của cô gái đây.
"Học tỷ, chị đừng vui mừng quá sớm, em nhận lời chị cứu giúp hội võ thuật, nhưng chuyện so tài với Tần Tử Hoa em sẽ không đích thân tham dự đâu."
Phương Hạo Vân đưa tay lên xoa xoa trán vào chỗ bị hôn, nghiêm túc nói.
"Cái gì?"
Trần Thanh Thanh tức tối gào lên, nhận nụ hôn rồi mà dám nuốt lời hả?
"Phương Hạo Vân, em đang đùa với chị đó hả? Mau trả nụ hôn đây."
Trần Thanh Thanh ấm ức kêu gào: "Để cám ơn em, chị cho em cả nụ hôn đầu đời rồi đó, bây giờ em nói không tham gia, bộ muốn trêu chọc chị hả?"
"Cùng lắm em trả lại cho chị một nụ hôn nè…"
Vừa nói, Phương Hạo Vân vừa chu mỏ sáp lại gần. Trần Thanh Thanh vội vàng lùi lại ra sau, thét lên: "Đồ háo sắc, mau tránh xa ra…"
"Hô hô!"
Phương Hạo Vân cười to một tiếng, dừng bước quay lại ngồi phịch xuống ghế sofa, khoái chí nói: "Em đùa với chị đấy. Học tỷ, chị đừng quá kích động, nghe em nói hết câu đã. Giao đấu với Tần Tử Hoa trước mặt sinh viên toàn trường hình như hơi quá, em không muốn tham dự vào, nhưng em có cách đuổi Tần Tử Hoa khỏi chiếc ghế hội trưởng hội võ thuật."
"Em có cách gì vậy?"
Vừa nãy do quá phấn khích chưa kịp suy nghĩ đã hôn Phương Hạo Vân, bây giờ bình tĩnh lại, Trần Thanh Thanh mới biết xấu hổ, cô đỏ mặt nhìn lên trán Phương Hạo Vân, một cảm giác bối rối lâng lâng trong lòng.
"Chị đi giao đấu với Tần Tử Hoa."
Phương Hạo Vân giải thích: "Nếu chị ra tay đánh thắng Tần Tử Hoa, tin chắc hiệu quả còn cao hơn việc em chiến thắng hắn, đến lúc đó chị nổi tiếng hơn hắn, cộng thêm các mối quan hệ tốt của chị với mọi người ở hội võ thuật, đưa chị lên làm chức hội trưởng thay thế hắn chẳng phải dễ dàng hơn sao?"
"Chị có thể đánh thắng hắn được không?"
Cách của Phương Hạo Vân tốt thì tốt thật, nhưng Trần Thanh Thanh không mấy tin tưởng vào khả năng của mình. Tuy sau khi được Phương Hạo Vân chỉ bảo, thời gian gần đây võ nghệ của cô tiến bộ rõ rệt, nhưng đối đầu với cao thủ như Tần Tử Hoa, trong lòng cô khó tránh nỗi sợ theo bản năng.
"Không thành vấn đề." Phương Hạo Vân vỗ ngực tự tin: "Tuy em chưa từng giao đấu với Tần Tử Hoa, nhưng về võ nghệ của hắn em đã nắm rõ được tám chín phần. Chị cứ hẹn với hắn thi đấu vào dịp tết Nguyên Đán đi, trong khoảng thời gian này em sẽ huấn luyện đặc biệt cho chị, em có niềm tin sẽ đào tạo chị đủ sức đánh thắng Tần Tử Hoa."
"Thời gian còn chưa tới nửa tháng, có kịp không đó?"
Trần Thanh Thanh vẫn còn chưa xua tan nghi ngờ, nhưng trong lòng bắt đầu háo hức mong chờ. Nếu quả thật cô đánh thắng được Tần Tử Hoa, thay thế chức vụ của hắn trong giới võ thuật tại trường đại học Hoa Hải thì tốt quá. Trần Thanh Thanh từ nhỏ say mê võ thuật, vinh dự này đối với cô có sức hút quá lớn, có nằm mơ cũng không dám tưởng tượng.
"Em nói được là được, chị phải tin vào bản thân, cũng là tin vào năng lực của em…"
Phương Hạo Vân nghiêm túc nói: "Không bỏ phí thời gian nữa, bây giờ em sẽ tiến hành luôn ngày thứ nhất của lớp huấn luyện đặc biệt. À, em có thể vào nhà vệ sinh của chị một lát được không?" Phương Hạo Vân đột nhiên cảm thấy mắc tè.
"Ờ, đi đi…"
Trần Thanh Thanh nghe Phương Hạo Vân càng nói càng phấn khích, cô thậm chí quên mất phòng vệ sinh của mình xưa nay không cho phép con trai bước vào.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLBước vào phòng vệ sinh của học tỷ, Phương Hạo Vân trố mắt ngạc nhiên. Trời ạ! Mấy bộ nội y màu sắc rực rỡ treo ngổn ngang khắp nơi, quá đáng hơn nữa là trên máy giặt còn vương vãi hai chiếc quần lót mỏng tang chưa giặt, liếc mắt nhìn sơ, hình như trên chiếc quần màu đen đó còn lưu lại dấu vết ươn ướt, không biết là dung dịch tình yêu của đàn ông hay phụ nữ đây…
"Hừ, thật không hổ thẹn là người luyện võ, quả nhiên không câu nệ tiểu tiết."
Phương Hạo Vân mỉm cười khen ngợi, sau đó hắn kéo khóa quần ra, bắt đầu trút bỏ nỗi buồn.
"Mau ra đây, ra ngoài trước đã…"
Lúc này Trần Thanh Thanh đã tỉnh ngộ, trong phòng vệ sinh có mấy bộ đồ lót mới thay ra chưa giặt, hơn nữa còn dính vết tích của lần tự an ủi đêm qua, nếu để Phương Hạo Vân nhìn thấy thì xấu hổ chết mất, sau này còn mặt mũi nào gặp hắn nữa đây? Nghĩ đến đây, cô liền xông vào muốn ngăn cản Phương Hạo Vân, đuổi hắn ra ngoài.
Nhưng khi cô xông bừa vào phòng vệ sinh đã trễ, Phương Hạo Vân đã nhìn thấy hết rồi, hơn nữa hắn đang sảng khoái giải tỏa nỗi buồn, Trần Thanh Thanh không kịp quay mặt đi, chú em hùng dũng của Phương Hạo Vân đã đập vào mắt cô.
"Đồ đáng ghét!" Trần Thanh Thanh hét toáng lên, quay đầu bỏ chạy ra ngoài.
Phương Hạo Vân cũng ngớ mặt ra, sớm biết như vậy hắn đã khóa cửa lại rồi, sơ ý quá, bị học tỷ nhìn thấy hết rồi…
Quay lại phòng khách, Phương Hạo Vân thấy Trần Thanh Thanh đang đỏ mặt tía tai ngồi trên ghế sofa, tỏ ra bối rối không được tự nhiên như hồi nãy. Vì muốn xua tan bầu không khí căng thẳng, Phương Hạo Vân chủ động lên tiếng: "Bây giờ bắt đầu buổi huấn luyện đặc biệt, người luyện võ quan trọng nhất là giữ ổn định trạng thái tinh thần, phải đạt tới cảnh giới bỏ mặc vinh nhục cá nhân, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng không được để trái tim lung lay."
Trần Thanh Thanh nghe xong ấm ức lắm, nhìn thấy thứ đó ai mà giữ bình tĩnh cho nổi hả? Ngươi nói thì hay lắm, lỡ như ngươi nhìn thấy ta lộ hàng coi thử ngươi có giữ bình tĩnh được không?
Ý nghĩ lóe qua, Trần Thanh Thanh tự trách mình không biết xấu hổ, sao lại nảy sinh suy nghĩ bậy bạ như thế chứ?
"Hay là đổi lại buổi chiều em mới tới vậy?"
Phương Hạo Vân cũng nhận ra bất thường, vội tìm cớ rút lui: "Lúc 10h sáng em có tiết học môn Triết, dù gì bây giờ cũng sắp đến giờ vào lớp rồi."
"Thôi được, chúng ta buổi chiều gặp lại."
Trần Thanh Thanh lần đầu tiên nhìn thấy thứ đó của con trai, nhất thời khó giữ tâm trạng bình tĩnh được, cô cần thời gian để xua tan ý nghĩ bậy bạ đang lởn vởn trong đầu.
Những môn học chung như môn Triết, bình thường đều tổ chức tại phòng học bậc thang lớn, mấy trăm sinh viên cùng học chung với nhau, tất nhiên bao gồm cả lớp của Bạch Lăng Kỳ.
Trên đường đi tới phòng học bậc thang, Phương Hạo Vân nhận được cuộc gọi của Bạch Lăng Kỳ, nói cô đã giữ giúp hắn chỗ ngồi tốt, đang đợi hắn qua đó ngồi chung.
Phương Hạo Vân tăng tốc bước nhanh, hắn biết với vẻ đẹp của Bạch Lăng Kỳ, xung quanh chắc bu đầy lũ ruồi muỗi đáng ghét rồi, hắn phải nhanh chóng có mặt để bảo vệ bạn gái mới được.
Theo thông lệ, mấy chỗ ngồi xung quanh người đẹp trong phòng học bậc thang đều là nơi tranh giành của lũ ruồi muỗi háo sắc, họ nghĩ đủ mọi cách ngồi gần tán tỉnh người đẹp, Phương Hạo Vân không muốn bạn gái mình bị đám háo sắc kia quấy rầy.
Sau khi bước vào phòng học, Phương Hạo Vân nhanh chóng tìm ra Bạch Lăng Kỳ, hắn vội đi qua đó, ngồi vào chiếc ghế trống bên cạnh cô.