Hoàn Lương

Chương 5

41.

Lập thu ngày ấy, H thị đột nhiên rơi vào tình trạng báo động.

Từ khi phụ huynh B đại có con mất tích làm ầm ĩ tới nay, cảnh sát rốt cuộc không đè nén được nữa, truyền thông thi nhau đưa tin.

Từ năm trước tới nay, trong thành phố có 11 người bị mất tích, hơn nữa không có một ai được tìm thấy.

Cuối cùng một bình luận của cư dân mạng bị chia sẻ nhiều vô kể, nội dung cực kì ngắn gọn, nhưng đủ khiến dư luận hoang mang.

– có lẽ đều bị giết cả rồi.

42.

Du Tá rời đi căn hộ chung cư không lớn không nhỏ, dọn vào tòa biệt thự có ba tầng lầu.

Phòng ở rất lớn, không có người giúp việc, rất nhiều nơi đều phủ bụi, không hề có chút nhân khí nào.

Nhìn Hám tiên sinh đang loay hay dọn dẹp phòng ngủ, cậu sợ hãi hỏi: “Đồ đạc bên chung cư… không cần mang qua đây sao?”

Hám tiên sinh nói, không cần, ở đây đồ đạc đều mới.

Hám tiên sinh từ trong ngăn tủ lôi ra đồ dùng hằng ngày mới tinh, kể cả quần áo trang phục, cũng đều giống y như bên chung cư.

Tựa như vô cùng tỉ mỉ săn sóc, lại như là ủ mưu đã lâu.

43.

Liên tiếp mấy ngày Hám tiên sinh đều không về lại nội thành.

Hai người tiêu tốn không ít thời gian, quét dọn cả tòa nhà sạch sẽ tinh tươm.

Nửa tháng tiếp theo, ban ngày Du Tá đọc sách chăm hoa, buổi tối sẽ rúc trong lòng y ngủ, một bộ dưỡng béo tư thái.

Sau khi ăn xong, Du Tá có chút buồn rầu sờ sờ cái bụng, lòng thầm nghĩ nếu như dáng người không còn đẹp nữa, Hám tiên sinh không vui thì sao?

Vì thế rửa bát đũa xong, cậu cởi tạp dề ra, gõ cửa thư phòng trên lầu hai.

“Hám tiên sinh? Em… em có thể đi vào sao?”

Nhắc mới nhớ, cậu chưa từng đặt chân vào gian thư phòng này đâu.

Thư phòng trong biệt thự có hai gian, cậu ở trên lầu ba, căn phòng bên cạnh trước để chút đồ đạc, bị Hám tiên sinh thu xếp thành một căn thư phòng, dành riêng cho cậu sử dụng.

Kỳ thật cậu không thích gian thư phòng kia một chút nào.

Tuy rằng gian đó do Hám tiên sinh làm cho cậu, nhưng mà bên trong không có hương vị của Hám tiên sinh.

Chỉ có lẻ tẻ vài cuốn sách, cùng không khí sạch sẽ.

44.

Cửa mở ra một khe nhỏ, khói thuốc bị áp chế lâu trong không gian kín đột ngột tìm được lối ra, hun đến cậu ho khù khụ.

Hám tiên sinh nặng nề hít thở, ngày thường khóe miệng khẽ nhếch lên, nay lại mím thành một đường thẳng tắp, ánh mắt sâu thẳm.

“Vào đi.”

Du Tá kìm nén tâm tư đang nhộn nhạo, bước vào địa phương cậu hằng mơ ước.

Cả người cậu đều đang phát run, tựa hồ bởi vì kìm nén quá mức vất vả, khiến cho khuôn mặt cũng đỏ bừng theo.

45.

Trên bàn bày khá nhiều tài liệu, một notebook đang mở ra, màn hình chính không có một chút icon nào.

Trong gạt tàn chứa đầy đầu mẩu thuốc lá, hai vỏ hộp ném vào thùng rác bên chân, cùng với mấy tờ giấy nhàu nhĩ bị vo viên lại.

Du Tá không biết nên nhìn đi đâu mới phải, mà cậu cũng không có gan đi nhìn thẳng vào Hám tiên sinh, tay nắm chặt vịn lên giá sách bên cạnh, cúi đầu ậm ừ: “Em… chỉ muốn, muốn buổi sáng dậy sớm đi chạy bộ….”

Hám tiên sinh ngước mắt lên, bàn tay xoa xoa cần cổ tuyết trắng, có chút nặng tay, khiến cho phía trên lưu lại từng vệt đỏ ửng.

Du Tá để mặc y hành động, thậm chí còn hơi ngửa cổ lên, phô bày bộ phận yếu ớt nhất của mình ra cho đối phương.

Hám tiên sinh xoa nắn một chốc lát, tâm tình vui vẻ không ít: “Được thôi, chỉ cần em dậy nổi, đương nhiên có thể đi rèn luyện.”

Du Tá kinh hỉ mà ngẩng đầu, lại bị xoay người đè lên mặt bàn, một trận hoa mắt, dư quang đảo qua một loạt gáy sách trên giá.

——《 tâm lý học mật mã 》.

——《giải phẫu cơ thể người 》.

——《Phương pháp đông lạnh thi thể》.

46.

“Hám tiên sinh… Hám tiên sinh……”

Du Tá ôm thật chặt cổ nam nhân, cẳng chân thẳng tắp uốn cong lên, câu lên eo đối phương.

Dưới thân là mặt bàn cứng đờ, cảm giác lạnh lẽo khiến cậu theo bản năng né tránh, liều mạng mà dán sát lấy thân thể Hám tiên sinh.

Hám tiên sinh thong thả gỡ từng nút áo, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cậu: “Sợ hãi?”

Du Tá lắc đầu, thân thể tựa hồ bởi vì nụ hôn này mà thả lỏng: “Không, em không sợ.”

Hám tiên sinh thở dài một tiếng, tùy tiện ném quần ngủ của cả hai lên lưng ghế: “Bé yêu.”

47.

Du Tá khóc.

Cậu đau vô cùng, đáng thương vô cùng mà rớt nước mắt, chảy ra bao nhiêu, liền bị Hám tiên sinh dùng đầu lưỡi liếm đi bấy nhiêu.

Cậu rùng mình lưu lại từng vết từng vết cào trên lưng nam nhân, vừa khóc thút thít vừa không ngừng hô lên Hám tiên sinh mình yêu nhất.

Trong cơn mơ màng, cậu nhìn thấy người kia ôn nhu mỉm cười nhìn mình, theo sau đó là hung ác xâm nhập.

Bên tai truyền tới giọng nói trầm ấm của nam nhân: “Ta là ai?”

Du Tá kêu: “Hám tiên sinh! Hám tiên sinh…..”

Hám tiên sinh hôn lên khóe môi cậu, tựa như khen thưởng: “Ta là gì của em?”

Du Tá cơ hồ không chút do dự liền báo ra đáp án –

“Ngài, ngài là chủ nhân của ta… ngài là …. người ta yêu…. ngài là … thần linh trong lòng ta-”

48.

Như là ứng với lời Hám tiên sinh đã nói, ngày hôm sau Du Tá không thể dậy sớm nổi.

Cậu rúc trong ổ chăn, cả người đau nhức, tay chân rã rời.

Nhớ lại đêm qua, mặt thoáng cái đỏ bừng lên, giơ cánh tay tràn ngập dấu hôn, túm lấy gối đầu che mặt.

Ngoài cửa sổ, nắng vàng rực rỡ, khẳng định đã qua giữa trưa.

Du Tá xỏ dép lê, mang theo khóe mắt hàm xuân đi tìm Hám tiên sinh của mình.

Cậu muốn đi xin lỗi y, bởi vì nếu cậu nhớ không nhầm, tối qua cậu cào bị thương Hám tiên sinh.

Nhưng cậu gọi vài lần, trên lầu dưới lầu đều không có ai đáp lại.

Chậm rì rì đi xuống cầu thang, trên bàn cơm đặt sẵn một nồi giữ nhiệt, cháo bên trong vẫn còn bốc hơi nóng.

Một tấm giấy nhớ dán lên đôi đũa: ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi, tối tôi về.

49.

Cất tấm giấy nhớ kia vào trong ngăn kéo đầu giường xong xuôi, Du Tá ăn liền hai chén lớn cháo, đến khi bụng trướng đến có chút khó chịu mới dừng lại.

Cậu không có hứng thú đọc sách, liền ngồi trước tivi, lựa kênh địa phương.

Vụ án mất tích đã lan truyền hai mươi ngày nay, nhưng nhiệt độ vẫn như cũ chỉ cao không giảm, bên trên tạo không ít áp lực lên công an thành phố, muốn trong thời gian ngắn nhất bắt được kẻ tình nghi.

Lực lượng cảnh sát thông báo đã có manh mối, mong quần chúng nhân dân bình tĩnh, cảnh sát sẽ toàn lực đảm bảo an toàn cho nhân dân.

Bên dưới là một mảnh trào phúng.

——hai năm mất tích mười một người, đây chính là sự đảm bảo an toàn của nhân dân sao?

——đứng nói chuyện không đau eo có khác, trong nhà không có con trẻ, làm sao mà biết đau lòng chứ!

——có manh mối, manh mối là gì? Nếu đã biết ai là hung thủ, vậy bắt luôn đi!

——thật vô dụng! Dựa vào các người còn không bằng dựa vào chính mình!

50.

Du Tá cầm điện thoại lên, tò mò tìm kiếm những bài viết có liên quan đến sự kiện này.

Tuy rằng bị hạn chế khá nhiều, nhưng điều đó không hề gây trở ngại cộng đồng mạng thảo luận đến khí thế ngút trời, hot thread đã được ghim lên trang đầu.

Trong thời gian chờ load trang, cậu thầm nghĩ, cần phải mua cho Hám tiên sinh một kiện áo bông mặc ở nhà.

Tuy rằng trong biệt thự có hệ thống sưởi, nhưng vẫn cần lưu ý giữ ấm, dầu sao thì dự báo thời tiết cũng đã nói, năm nay sẽ trải qua một mùa đông lạnh nhất trong lịch sử.

Cậu mở trang mua sắm, gõ từ khóa cần tìm kiếm, lập tức hiện ra hàng ngàn hàng vạn sản phẩm đủ mọi màu sắc.

Muốn mua trang phục phù hợp với Hám tiên sinh chẳng hề dễ chút nào, tuy rằng dáng người nam nhân kia mặc gì cũng đẹp hết, nhưng Du Tá không muốn mua về thương phẩm có bất kì tì vết nào.

Biệt thự cách quá xa không tiện ra cửa, cậu cũng chỉ còn cách mua hàng online.

Mùa đông lạnh nhất a…

Du Tá còn chưa từng trải qua cái gì gọi là ‘nhất’ kia.

Cụ thể sẽ lạnh chừng nào nhỉ? Chờ mùa đông đến rồi sẽ được lĩnh hội.

Du Tá cụp mặt, cẳng chân thoải mái cọ lên tấm thảm trơn bóng, không nhìn ra trong lòng cậu có đang chờ mong hay không.

Cậu bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, không giống như nụ hoa yêu kiều đang khoe sắc, mà tựa như sương sớm ban mai, mang theo hơi lạnh.

Trong một thoáng chớp mắt liền biến mất.

Cũng không biết món quà mà cậu mua ấy, đến lúc đó Hám tiên sinh còn nguyện ý nhận hay không.
Bình Luận (0)
Comment