Hoàn Mỹ Bạch Nguyệt Quang Chuẩn Bị Tu Dưỡng

Chương 102

E ngại thân phận Thái tử, cho dù bây giờ đã thành tù nhân, đám người Giản thừa tướng cũng không dám bạc đãi Nam Cung Huyền, vẫn hầu hắn ăn uống đầy đủ, chỉ phái người trông giữ nghiêm ngặt, coi như giam lỏng.

Lang bạt giang hồ mấy ngày cuối cùng có thể tiếp tục ăn ngon mặc đẹp nhưng trong lòng Nam Cung Huyền lại ngày càng trầm xuống.

Lúc trước sau khi bị bắt, Nam Cung Huyền tức giận vì Giản thừa tướng làm ra hành vi dĩ hạ phạm thượng này, nhưng không hề cho rằng Giản thừa tướng có thể chạy thoát. Dù sao thì sau có truy binh trước có kẻ chặn đường, từ từ thu hẹp phạm vi bao vây, những loạn thần phản nghịch này nhất định sẽ bị đưa ra công lý. Thế nên thời gian này điều duy nhất hắn phải lo lắng chỉ có tính mạng mình.

Trước nay hắn chưa từng nghĩ, quận thủ Thường Châu chỉ cách Kim Lăng vài trăm dặm không ngờ cũng là người của Giang Hạ Vương, vậy Tô Châu phía Nam thì sao?

Nam Cung Huyền không khỏi nghĩ tới hậu quả nghiêm trọng tồi tệ nhất, mâu thuẫn giữa triều đình và Giang Hạ Vương trở nên hoàn toàn rõ ràng. Bao nhiêu năm qua tất cả mọi người đều cho rằng tứ hải thái bình chung quy hóa thành bọt nước, chiến tranh đã là điều không thể tránh khỏi.

Mà triều đình vì xem nhẹ Giang Hạ Vương cũng nhất định sẽ phải trả một cái giá đắt.

Chỉ là hắn không hiểu, rốt cuộc Giản thừa tướng vì cái gì, rõ ràng đã là nhân thần cao nhất, sao lại cùng một giuộc với Giang Hạ Vương?

Mấy ngày nay hắn nghĩ tới rất nhiều người, có điều người hắn thường nghĩ tới nhất là Giản Ngọc Diễn. Nam Cung Huyền nhìn bằng hữu trưởng thành từ nhỏ với mình, nhất thời không biết là thương tâm hay là thất vọng.

Mà Nhan Nhất Minh, vị Lâm An quận chúa này, hôm nay là ngày đầu tiên nhìn thấy sau khi tới Thường Châu.

Vừa gặp đã khiến Nam Cung Huyền kinh hồn động phách không ngờ tới.

Trước đây Nam Cung Huyền đã từng gặp qua rất nhiều nữ nhân gϊếŧ người không chớp mắt, Nam Cung Huyền thật sự rất khó đặt Lâm An quận chúa khi đó chủ động nói muốn gả cho hắn với nữ la sát một đao gϊếŧ người ngày đó lại với nhau để so sánh.

Nhan Nhất Minh mặc y phục đỏ thẫm vô cùng lỗi lạc, tóc dài vấn lên lộ ra ngũ quan xinh đẹp, giờ phút này lẳng lặng không chút tiếng động lẻn vào trong rồi thô bạo chặn miệng của Nam Cung Huyền, thoáng dừng lại một lúc rồi kéo tay hắn rời khỏi nơi này.

Nam Cung Huyền thấy đám thị vệ ngã ngổn ngang trước cửa, ánh mắt nhìn Nhan Nhất Minh lập tức thay đổi.

Nàng muốn cứu hắn.

Nhưng mà, vì sao chứ?

Nam Cung Huyền không hiểu, tình cảnh lúc này cũng không kịp để hắn nghĩ thông, không giằng co nữa mà nhanh chóng đi theo sau Nhan Nhất Minh.

Nhan Nhất Minh quen cửa quen nẻo nhanh chóng vòng ra sau vườn, nhanh nhẹn xoay người nhảy lên tường, ngồi trên tường tỏ ý bảo Nam Cung Huyền nhanh lên chút. Nam Cung Huyền trợn mắt há mồm nhìn nàng ở phía trên, ánh mắt lại dừng lên bức tường cao hơn hắn một khúc, lộ ra vẻ mặt không biết làm sao, cuối cùng vô cùng mất mặt rầu rĩ mở miệng: “Không… trèo lên được.”

“Ha ha ha.” Nhan Nhất Minh không chút lưu tình bật cười thành tiếng, thấy Thái tử điện hạ trước nay không để ai vào mắt lúc này vì một bức tường mà mất mặt như vậy quả thật vui sướng không thôi. Thấy sắc mặt Nam Cung Huyền càng ngày càng tệ, Nhan Nhất Minh cuối cùng cũng thu lại nụ cười duỗi tay ra: “Ta kéo ngươi, mau lên chút đừng…”

Vừa dứt lời, tiếng người ồn ào cách đó không xa càng ngày càng rõ, ánh lửa chói mắt như thể đã ở ngay trước mắt, Nhan Nhất Minh và Nam Cung Huyền lập tức thay đổi sắc mặt. Nam Cung Huyền cũng không rảnh lo mất mặt hay không, bắt lấy tay Nhan Nhất Minh nhanh chóng nhảy lên tường.

Khoảnh khắc nhảy xuống, hắn nghe thấy phía sau truyền tới tiếng hét lớn của không biết bao nhiêu người: “Bọn họ ở đó.”

Lúc này Nam Cung Huyền mới phát hiện Nhan Nhất Minh đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ, phía sau tường có hai con tuấn mã đang khó chịu vẫy đuôi, Nhan Nhất Minh không nhiều lời nhắc nhở hắn lên ngựa, sau đó quất roi ngựa trong nháy mắt phi ra ngoài.

Sao lại có thể có người cứu người mà không chịu trách nhiệm như vậy chứ?

Nam Cung Huyền thật sự không hiểu nổi mạch não của Nhan Nhất Minh, nhưng tình hình khẩn cấp chỉ có thể nhanh chóng lên ngựa, đuổi theo hướng Nhan Nhất Minh. Khi đám thị vệ đuổi tới từ cửa sau thì hai người đã biến mất không còn chút bóng dáng.

Ngụy Hùng Kiệt nghe tin vội tới, xác nhận với ba tên thị vệ canh giữ Nam Cung Huyền: “Ngươi chắc chắn người đó là Quận chúa không nhầm chứ?”

“Tiểu nhân không dám lừa gạt đại nhân.”

Tiểu binh đi thăm dò lúc trước cũng đuổi tới: “Khởi bẩm địa nhân, đúng là Quận chúa không có ở trong phòng.”

Ngụy Hùng Kiệt im lặng đứng tại chỗ, nhìn bóng đêm mờ mịt tăm tối, khuôn mặt cũng xem như có chút tuấn tú trở nên tàn nhẫn mà kiên quyết.

“Đuổi theo, sống phải thấy người chết phải thấy xác, hai người họ có thể chạy bao xa.”

Vì sao lại cứu Thái tử, vì sao lại phản bội vương gia, Ngụy Hùng Kiệt không hiểu.

Hắn ta không hiểu nổi lý do Quận chúa phản bội rồi chạy trốn.

Hơn nữa nếu đã như vậy, chuyện bại lộ lúc trước phải chăng cũng liên quan tới Quận chúa, nàng mới là sơ suất lớn nhất trong kế hoạch này.

Ngụy Hùng Kiệt căng thẳng nghiến chặt răng, Giản thừa tướng và Giản Ngọc Diễn nghe tin tới vội vàng hỏi hắn ta, nghe nói Quận chúa cứu Thái tử là thật, nhận được đáp án sắc mặt hai người trở nên khác hẳn.

Giản thừa tướng lập tức suy nghĩ cẩn thận vì sao Hoàng đế lại phát hiện ra âm mưu của họ, hóa ra tất cả là công lao của Lâm An quận chúa. Nghĩ tới đây, kế hoạch bao năm qua của mình vì Quận chúa mà bị hủy hoại toàn bộ, sắc mặt Giản thừa tướng xanh mét, chỉ hận không thể băm vằm Nhan Nhất Minh thành trăm mảnh.

Mà sắc mặt Giản Ngọc Diễn lại rất kỳ lạ.

Vốn dĩ hắn chuẩn bị mấy ngày tới sẽ thả Nam Cung Huyền đi, chỉ là lo lắng sau khi Nam Cung Huyền đi sẽ không có năng lực tự bảo vệ bản thân, thế nên vẫn còn do dự, không ngờ Lâm An quận chúa lại cứu Điện hạ.

Nàng không phải nữ nhi của Giang Hạ Vương sao, vì sao lại không tiếc mạng cứu Thái tử, sau này sẽ ra sao lẽ nào nàng không biết?

Giản Ngọc Diễn đột nhiên cảm thấy, hắn căn bản chưa từng hiểu nổi vị Lâm An quận chúa này. Có điều bây giờ chuyện có lợi với hắn là Lâm An quận chúa đã thu hút nghi ngờ của tất cả mọi người, thế nên hắn có thể không chút kiêng dè mà hành động tiếp.

Có điều trước đó, sắc mặt Giản Ngọc Diễn hòa hoãn hơn mấy phần, hắn cẩn thận viết thư gói lại, gọi ẩn vệ như thường ngày, bảo họ gửi thư tới A Minh ở Tây Bắc xa xôi.

Ẩn vệ nhận được thư, lập tức có chút mơ màng.

Quận chúa trước đây từng lệnh cho họ lén ở bên cạnh công tử, nhân cơ hội trở thành ẩn vệ của công tử, lấy thân phận ẩn vệ truyền đạt tin tức cho Quận chúa, thư gửi đến tay công tử đều là do Quận chúa gửi, mà thư công tử gửi cũng tới tay Quận chúa hết.

Tây Bắc căn bản không có ai gọi là A Minh cô nương, tất cả đều do Quận chúa sắp xếp.

Thế nhưng bây giờ, Quận chúa trốn rồi, dẫn theo vị Thái tử điện hạ kia đi trốn, ngay cả đám ẩn vệ cũng bắt đầu hoang mang, không rõ Quận chúa rốt cuộc muốn làm gì, thậm chí còn có chút không chắc chắn, rốt cuộc Quận chúa có phải chủ tử của họ hay không.

Giản Ngọc Diễn thấy được sự chần chờ của đám ẩn vệ, đột nhiên nhận ra vài điều không đúng, đôi lông mày tinh xảo nhíu chặt lại: “Sao thế?”

Ẩn vệ do dự một lát rồi ngập ngừng nói: “Công tử… thật ra ở Tây Bắc… hoàn toàn không có A Minh cô nương nào cả…”

“Cái gì!”

Giản Ngọc Diễn lạnh giọng quát: “Sao lại không có?”

Hắn không tin: “Nếu như không có thì sao lại biết được tướng mạo của nàng, sao lại nhận được thư của nàng, thư của ta ngươi gửi tới đâu?”

Một tiếng quỳ sụp xuống đất: “Bức họa và thư đều là Quận chúa phân phó gửi tới công tử, thư của công tử… cũng gửi tới tay Quận chúa.”

Một mực yên tĩnh.

Thật lâu sau đó, giọng nói u ám của Giản Ngọc Diễn mới truyền tới từ trên đỉnh đầu ẩn vệ: “Thế nên ngay từ đầu, các ngươi chính là người của nàng ấy.”

“Thuộc hạ có tội.” Ẩn vệ cúi đầu không hề giải thích.

Giản Ngọc Diễn im lặng thật lâu, sau đấy mất hết sức lực ngồi phịch xuống ghế.

Sao có thể như vậy? A Minh căn bản không ở Tây Bắc, vậy rốt cuộc nàng ở đâu, hắn nhận được thư của nàng, thế nên nàng nhất định còn sống.

“Bức họa và thư Quận chúa bảo các ngươi gửi tới cho ta từ đâu mà tới?”

“Cái này…” Ẩn vệ suy tư một lát: “Tất cả thư đều là do Quận chúa bảo thuộc hạ gửi tới tay công tử, còn về lai lịch của thư, thuộc hạ thật sự không biết.”

Trông thấy sắc mặt Giản Ngọc Diễn ngày càng khó coi, ẩn vệ cũng đoán được, bao nhiêu ngày qua đều bị Quận chúa đùa bỡn, công tử đương nhiên sẽ tức giận. Bây giờ Quận chúa đã rời đi, hắn ta khó mà tránh khỏi sẽ cố gắng nhớ lại một vài chi tiết, nhưng thật ra, hắn ta lại thật sự nhớ ra được vài điều.

“Đúng rồi.” Ánh mắt ẩn vệ sáng lên: “Lai lịch của bức thư thuộc hạ không rõ, nhưng bức họa đó thuộc hạ biết.”

“Nói.” Giản Ngọc Diễn tức giận nói.

“Bức họa đó là do Quận chúa tự mình vẽ, nhưng Quận chúa lại bảo thuộc hạ mang tới tay họa sư, bảo họa sư vẽ lại bức họa khác, còn đặc biệt dặn dò họa sư vẽ đơn giản thô sơ hơn một chút.”

Hô hấp của Giản Ngọc Diễn như ngưng lại: “Bức họa gốc ở đâu?”

“Bức họa gốc đã bị Quận chúa thiêu hủy rồi.”

Bức họa là do Quận chúa vẽ, nàng biết vẽ tranh, còn biết tướng mạo của A Minh, nhưng lúc đó nàng lại oán trách hắn không nói cho nàng, A Minh và Giản Ngọc Nhi trông giống nhau.

Nếu như đã vẽ ra, tại sao phải để họa sư khác mô phỏng lại, vì sợ người khác nhận ra bút tích. Bức tranh được vẽ cho hắn, nên đương nhiên Lâm An quận chúa sẽ lo lắng bị hắn nhận ra bút tích.

Nhưng giữa họ trước đây chưa từng gặp qua, cũng chưa từng quen biết, sao hắn có thể nhận ra bút tích của nàng?

“... Ngươi chắc chắn bức họa đó là do Quận chúa tự mình vẽ?” Giản Ngọc Diễn có chút khó khăn mở miệng.

“Thuộc hạ chắc chắn, lúc Quận chúa vẽ còn bảo thuộc hạ đứng bên cạnh chờ.”

Giản Ngọc Diễn ngồi ngây ra trên ghế, sự tức giận trên mặt hoàn toàn biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại sự mờ mịt và khó hiểu vô cùng.

Rốt cuộc nàng đang che giấu cái gì, vì sao lại hiểu A Minh như vậy.

Tất cả mọi chuyện, rốt cuộc là sao?
Bình Luận (0)
Comment