*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Ruby ------------ Diệp Hoài đại khái là lần đầu tiên hối hận quần áo mà mình mặc, hắn tuy rằng mặc quần áo tương đối chính thức, mà phối hợp rất tùy ý.
Lúc này, khi hắn dọc theo đèn tín hiệu đi về phía đài quan cảnh, nhìn thấy trên đài các to lớn, thời điểm Viên Tinh Châu một thân âu phục vàng nhạt, ý cười nhàn nhạt mà nhìn mình, Diệp Hoài liền hối hận rồi, thậm chí có chút tự ti mặc cảm.
Nhưng mà Viên Tinh Châu một tay cầm micro, chính mình thâm tình mà hát lên câu lần đầu, trong đầu của hắn liền chỉ còn lại có một câu đó
—— Viên Tinh Châu quá tuấn tú
Những ngôi sao tỏa sáng trên bầu trời đêm ngoảnh về hướng nam, trên đài quan cảnh đen kịt một màu, chỉ có mấy cốc đèn đất mỏng manh dưới chân Viên Tinh Châu. Vì vậy trong trời đất phảng phất chỉ còn lại một mình Viên Tinh Châu, mặt mày được phác hoạ, đạp lên một mảnh ánh sáng, sinh động mà nhìn sang Diệp Hoài.
"Say mê thành phố của anh, muốn đi một chút lại sợ lạc đường..." Sau một câu hát ôn nhu vang lên, tiếng đàn dương cầm cách đó không xa lập tức hoàn mỹ cắt nhập, một đoạn làn điệu mềm nhẹ ung dung lập tức chảy ra.
Viên Tinh Châu có chút sốt sắng, bài hát này là cậu viết khi trên đường tham gia đêm hội cuối năm, làn điệu đơn giản, mà rất phù hợp với tâm cảnh của cậu lúc này. Chỉ là ca từ viết có chút vội vàng, Viên Tinh Châu đổi một bản lại một bản, khi thì cảm thấy quá mức thẳng thắn, khi thì lại sợ tối nghĩa không thuận miệng.
Diệp Hoài từ khi sau khi đi vào, liền kinh ngạc mà dừng ở nơi lối vào của đài quan cảnh, không nói một lời vừa nhìn hướng này.
Làn điệu vừa chuyển, tiến vào điệp khúc.
" Góc đường năm ấy, rót rượu một phần, tâm tròn mười phần, anh là làn điệu xa lạ..." "Ngày ấy lại sẽ, muốn nói một phần, lại dấu mười phần, em cũng đã rực cháy trong lòng..." ...
Bản thảo cuối cùng vẫn chưa hoàn thành, Diệp Hoài liền vội vã chạy về. Viên Tinh Châu đến phi trường đón hắn, khoảnh khắc nhìn thấy hắn xuất hiện ở cuối tầm mắt, lòng tràn đầy chỉ còn lại có vui mừng.
Quá trễ để sáng tác, nói chuyện yêu đương không chỉ có khiến người ta không biết tiến thủ, còn làm cho người ta vô tâm viết nhạc!
Viên Tinh Châu liền mượn cớ đóng phim, ngồi xổm ở trong góc trường quay phim, cầm giấy bút viết viết sửa sửa, hồi ức năm xưa.
"Từng nhìn anh như giấc mộng ban ngày, anh đứng dưới ánh mặt trời, em lại cũng không nhìn thấy bầu trời..." "Như vậy viết có thể sao?" Trên đường về ký túc xá, Viên Tinh Châu buồn ngủ mà ngáp liên tục, nhắm hai mắt ngâm nga ra câu cuối cùng, "Có thể tỏ ra quái đản hay không?"
"Sẽ không." Lục Khương hút ba ly Mỹ Thức (*) lớn, tinh thần phấn khởi mà trả lời, "Quá lãng mạn nha! Viên ca, em đều muốn yêu anh!"
(*) một hiệu coffee bán trong 7-eleven bên Trung Viên Tinh Châu bị dọa đến giật mình, nhưng bây giờ không mở mắt nổi, ngáp ngáp ngửa đầu liền muốn ngủ thiếp đi.
"Chăm chỉ luyện, " Cậu mơ mơ màng màng nói "Liền coi cậu... không thể, không được, tôi quá thích... anh ấy vui vẻ..."
Lục Khương đáp một tiếng, quay đầu nhìn lại, Viên Tinh Châu đã ngủ mất.
Lục Khương lại liền xoay đầu lại, ngây ngốc cảm động đến lệ rơi đầy mặt.
Phím đàn cuối cùng gõ xuống, Lục Khương viền mắt ẩm ướt, yên tĩnh nhìn hai người nơi xa.
Diệp Hoài vẫn ở phía xa kinh ngạc nhìn, dùng sức cắn môi dưới.
"Thích không?" Viên Tinh Châu cười đi tới, hỏi, "Tặng cho anh, viết có chút vội vàng..."
Diệp Hoài dùng sức chớp mắt, sau đó nở nụ cười.
"Yêu thích!" Hắn hơi chút xúc động, dùng sức gật đầu, nói "Đặc biệt yêu thích, cực kỳ dễ nghe!"
Viên Tinh Châu thở dài một hơi, bắt đầu cười hắc hắc: "Kỳ thực còn có thể càng tốt hơn một chút, thời gian thực sự không còn kịp rồi. Em muốn tự mình đánh đàn cũng không được, luyện còn chưa đủ, may mắn có..."
Diệp Hoài quay lưng, nhấc xuống cánh tay, sau đó liền như không có chuyện gì xảy ra mà quay lại, một tay ôm cậu, một tay khác đè lại sau gáy của cậu, đột nhiên hôn xuống.
Vài giây sau, Viên Tinh Châu mặt đỏ tới mang tai mà nhảy ra, đầu lưỡi có đôi chút đau.
" May mắn có cái gì?" Diệp Hoài giống như là mới sống lại, khôi phục bình thường, cười hỏi cậu.
Viên Tinh Châu lúc này mới nhớ tới bên cạnh còn có người đây.
Cậu ảo não mà liếc mắt trừng Diệp Hoài, ho nhẹ một tiếng, sau đó mặt dày gọi: "Lục Khương!"
Lục Khương đáp một tiếng, vội từ phía sau dương cầm ló đầu ra, sau đó chạy tới.
Viên Tinh Châu đi đến bên cạnh, cầm lấy tiền lì xì đã sớm chuẩn bị xong đưa cho Lục Khương, cười nói: "Cảm tạ! Cực khổ rồi! Năm mới vui vẻ!"
Lục Khương sững sờ, chối từ không chịu nhận. Diệp Hoài nhưng cũng từ trong túi lấy ra một cái.
" Lì xì ăn tết, không được không nhận." Diệp Hoài nói "Cho cậu thì cầm lấy, năm sau làm tốt, báo đáp Viên ca cậu."
Lục Khương đẩy đẩy gọng kính, kinh sợ mà nhận lấy, liền nghe Diệp Hoài lại nói, "Vậy thì năm sau gặp lại ha!"
Lục Khương: "..."
"Vậy Viên ca, Hoài ca, năm mới vui vẻ!" Lục Khương thức thời khom người chào hai người, nhanh chóng chạy.
Trên bình đài ngắm cảnh chỉ còn lại có hai người, Diệp Hoài cầm tay Viên Tinh Châu, kéo người vào bên trong, lại để cho bồi bàn đóng cửa lại.
"Lạnh chết luôn!" Diệp Hoài lãng mạn đi qua, liền oán giận lên, "Yên ổn ở trong phòng không được sao? Vạn nhất lạnh bị cảm làm sao!"
Bên ngoài nhiệt độ âm mười độ, Viên Tinh Châu mặc một chiếc áo mỏng, không biết đứng bao lâu, lúc này hai tay lạnh ngắt.
Viên Tinh Châu khà khà cười khúc khích: "Không có rất lâu a, tổng cộng cũng là năm phút đồng hồ. Trên người em dán Noãn bảo bảo đây!"
(*) Noãn bảo bảo: miếng dán giữ nhiệt "Em chính là một bảo bảo." Diệp Hoài nói xong, vừa cười cười, thấp giọng nói, " Cám ơn, an bài đêm nay anh rất yêu thích..."
"Anh yêu thích là tốt rồi, vậy thì đáng giá." Viên Tinh Châu vỗ trán nói "Sau này em không bao giờ viết lời nữa, thật sự là không được."
Diệp Hoài cười cười: "Anh nghe rất hay."
Viên Tinh Châu lắc lắc đầu.
Viết chừng ấy đã đủ cho cậu trọc đầu, bài hát này vẫn là viết cho Diệp Hoài, người nọ vừa nghe liền hiểu. Nếu như là phát album, ca từ ngoại trừ phải chú trọng ý cảnh cùng cảm giác tiến dần ra, vần chân bằng trắc cùng với dấu chấm cũng là chỗ phải chú ý, đặc biệt là lúc cảm giác tiết tấu của giai điệu không mạnh, cần nhờ chênh lệch bằng trắc của ca từ tăng cường cảm giác rung động.
Bài hát Viên Tinh Châu chính mình viết lời gốc đều chưa kết câu, dấu chấm cũng không chỗ mới mẻ, bất quá cậu cũng không muốn để cho người khác biết bài này, tại không dưới tình huống truy cầu độ lưu hành, như vậy ngược lại cũng không đáng kể.
Đĩa nhạc Bối Tư có từ tác hợp tác trường kỳ, chuyện như vậy giao cho công ty tới làm là được. Sang năm bắt đầu, lại là bận rộn một năm.
Viên Tinh Châu cùng Diệp Hoài liếc mắt nhìn nhau, bất giác liền nở nụ cười.
"Ăn cơm ăn cơm!" Viên Tinh Châu hô, "Nhanh lên ăn xong! Em phải trở về xem Xuân Vãn!"
Hai người ăn cơm tây, liền tranh thủ trước tám giờ trở lại. Rượu vang chưa mở cũng cùng nhau mang về, dự định về nhà uống.
Viên Tinh Châu trực tiếp lái xe vào nhà mới, sau đó một đường kéo Diệp Hoài lên lầu.
Diệp Hoài tùy ý cậu an bài, lúc nhìn thấy Viên Tinh Châu dĩ nhiên còn thay cửa mới, còn không nhịn cười được.
"Em thực sự là phái hành động, cửa lớn làm sao cũng thay đổi?"
Viên Tinh Châu cúi đầu ấn mật mã, nghe vậy cười nói: "Dùng cái ban đầu luôn cảm thấy không vững vàng, nhà mới bầu không khí mới mà! Nào —— teng teng teng tèng —— "
Phòng khách đã được người thu thập đổi mới hoàn toàn. Giấy dán tường đổi thành màu nhạt, ở giữa gia cụ mua thêm không nhiều, ngoại trừ ghế sô pha ra lại là một tấm thảm bện trải nền, nhưng mà phía trên dĩ nhiên đặt một cái Kotatsu!
(*) Kotatsu: Kiểu bàn kèm chăn ủ ấm Diệp Hoài: "!!"
Diệp Hoài đổi sang dép lê, không chút nghĩ ngợi mà liền chạy hướng kia, lại bị Viên Tinh Châu kéo lại.
"Thay quần áo!" Viên Tinh Châu đẩy hắn tiến vào phòng ngủ, "Nhanh, mua cho anh quần áo ở nhà mới, chúng ta lát nữa lại ăn một bữa."
Hai người lại liền thay quần áo ở nhà giống nhau đi ra, ngồi ở trong Kotatsu ấm áp bắt nồi lẩu. Nồi lẩu uyên ương sùng sục sùng sục bốc hơi nóng, trong ti vi thì lại thẳng mở quảng cáo, Viên Tinh Châu liền kéo qua một tủ đa tầng gắn bánh xe (*), trong mấy món đồ ăn, cùng với một bình rượu mơ.
(*) tủ đa tầng gắn bánh xe Diệp Hoài nhìn cậu bận rộn, liền đánh giá bố trí trong phòng, cuối cùng đã rõ ràng rồi Viên Tinh Châu tại sao muốn chính mình đi chọn gia cụ.
Chỉ có loại một phương một tấc này, phòng ở tự mình dụng tâm bố trí ra, mới có thể nào chỗ nào cũng làm cho người ta thư thích.
"Những thứ gia cụ khác còn chưa mua, sợ anh không thích. Kotatsu này là lớp trưởng tài trợ, bạn hắn muốn mở nhà hàng Kotatsu, hắn liền tiện đường làm hai bộ." Viên Tinh Châu tại đối diện ngồi xuống, cười hỏi: "Anh thích không?"
"Hắn làm sao nhiều bằng hữu như vậy." Diệp Hoài vừa nghe Chu Nguyệt Minh tên liền không cao hứng, méo miệng hỏi, "Anh lại không có nhiều bằng hữu như vậy, em có sau này không thích anh hay không?"
"Làm sao có khả năng!" Viên Tinh Châu cười nói.
Chân hai người ở dưới bàn đụng tới, liền tự nhiên mà dựa vào nhau, làm ấm chân cho đối phương.
Diệp Hoài lại nghĩ tới tâm sự buổi chiều, nửa thật nửa giả tiếp tục hỏi: "Vậy nếu như anh sau này không có tiền bằng hắn sao?"
"Đừng nghịch." Viên Tinh Châu cười nói, "Em lại không từng thích lớp trưởng, hai người có cái gì mà so sánh?"
Diệp Hoài: "Liền nói vạn nhất, anh nếu không có tiền sao?"
Viên Tinh Châu: "Em thích cũng không phải là tiền của anh!"
"Nhưng em cũng không thể tìm người nghèo rớt mồng tơi a." Diệp Hoài nhíu mày nói "Thời điểm đó kiếm được ít, tiêu thì nhiều, vậy phải làm sao bây giờ..."
"Vậy còn có em đây!" Viên Tinh Châu lấy ra thịt dê nhúng xong, gắp ra bát cho Diệp Hoài, một cách tự nhiên nói "Trong nhà hai người kiếm tiền càng tốt hơn, một người kiếm tiền cũng không sợ. Nhiều lắm sinh hoạt gian khổ một chút, này có gì."
Diệp Hoài sửng sốt một chút, không nghĩ tới chính mình cho là vấn đề khó khăn không nhỏ, tại chỗ Viên Tinh Châu dĩ nhiên là việc nhỏ không đáng nhắc tới.
Nhưng mà Viên Tinh Châu quả thật là từ nhỏ đã ăn qua khổ, nghe cậu nói như vậy, Diệp Hoài bỗng nhiên lại có một loại không có gì ghê gớm, cảm giác trời cũng đúng là cũng sẽ không sụp xuống.
"Ngày đó em cùng Lý ca Lý tỷ tính qua." Viên Tinh Châu lại nói, "Sang năm phần công việc an bài đã đến sáu tháng, em cũng lấy được đại ngôn, tính toán các hạng thu nhập, hơn nửa năm lẽ ra có thể hơn ngàn vạn."
Thu nhập năm trên võng hồng lợi hại đều mấy chục triệu, Viên Tinh Châu thù lao đóng phim lúc trước nhưng thủy chung ở chừng loanh quanh trong vòng trăm vạn.
Cậu biết mình phần diễn ít, hoạt động thương nghiệp liền cơ hồ không có, cho nên thu nhập vẫn luôn không ổn. May là hiện tại rốt cục làm được nam chủ, bây giờ thù lao đóng phim nước lên thì thuyền lên, thương vụ hỏi ý cũng bắt đầu tăng lên, đơn phí đại ngôn cùng hoạt động thương nghiệp thu nhập liền còn nhiều so với tổng thu nhập một năm trước.
Diệp Hoài bất kể là thuận miệng vừa hỏi, hay là tương lai có dự định khác, Viên Tinh Châu đều cảm thấy không có vấn đề gì.
Diệp Hoài lại không nghĩ rằng cậu dĩ nhiên thật sự làm qua tính toán.
Dự báo thời tiết nói đêm nay lên có không khí lạnh, ngày mai sẽ phải hạ nhiệt, nơi nào còn có bão tuyết... vân vân.
Hai người vùi ở trong chăn ấm áp dễ chịu, đồ ăn phía trên cũng nóng hầm hập, đều không nỡ lòng bỏ rời đi.
Vì vậy sau khi ăn xong, hai người dọn xong bộ đồ ăn, liền song song trốn trở về trong kotatsu, xem tivi ngồi hồi, ngáp một cái, lại câu được câu không mà nói vài câu.
Viên Tinh Châu đối với an bài đêm nay hài lòng vô cùng, các loại tình huống ngoài ý muốn mà theo cậu dự đoán đều không có phát sinh, mà Diệp Hoài đêm nay cũng đặc biệt ôn nhu, thậm chí không có nói ra chuyện lái xe.
Mà nghĩ lại vừa nghĩ, trong ba điều của cậu, cuối cùng một điều nhưng là tiểu "Tình thú", nếu như Diệp Hoài lửa cháy hừng hực, hiệu quả kia hẳn sẽ gấp bội. Nhưng Diệp Hoài nếu là phật hệ...
Vạn nhất hắn ngày hôm nay không cảm giác, đợi chút nữa đi vào phòng ngủ chẳng phải là phải lúng túng?
Viên Tinh Châu mắt thấy thời gian từng chút từng chút đi qua, mới chân thật là nửa đêm, liền không nhịn được sốt ruột lên. Suy nghĩ làm sao tìm cớ về phòng ngủ trước, xem có thể trở lại bình thường một chút hay không.
Nhưng mà Diệp Hoài nhưng dù sao không cho cậu đi, vẫn luôn kéo tay cậu đến sờ soạng chơi. Mắt thấy sắp 12 giờ, Diệp Hoài hiển nhiên cũng có chút mất tập trung lên, liên tiếp nhìn về phía điện thoại.
"Sắp đến 12 giờ." Diệp Hoài đột nhiên buông cậu ra, hỏi, "Em có nguyện vọng tân niên gì không?"
Viên Tinh Châu suy nghĩ một chút, không hề ý mới mà đáp: "Có a, hai chúng ta đều có thể thân thể khỏe mạnh."
"Vậy lễ vật tân niên sao? Có muốn hay không?" Diệp Hoài lại hỏi.
Viên Tinh Châu sửng sốt một chút, lúc này mới nhận ra được cái gì.
Cậu quay mặt sang nhìn về phía Diệp Hoài, người sau trên mặt quả thực có chút sốt sắng.
"Anh chuẩn bị lễ vật cho em?" Viên Tinh Châu hỏi.
Diệp Hoài hơi trầm mặc, gật gật đầu: "Đúng thế."
Viên Tinh Châu: "?!" Ngày đó Lục Khương nói với cậu Diệp Hoài muốn chuẩn bị kinh hỉ, Viên Tinh Châu lúc này liền bị sợ hết hồn, chỉ lo dự định của hai người trùng nhau. Hai ngày nay cậu vẫn đi theo Diệp Hoài cường điệu chuyện buổi tối liên hoan, chính là lại cho Diệp Hoài phòng hờ.
Không nghĩ tới Diệp Hoài đang chuẩn bị lễ vật.
Trên ti vi người chủ trì bắt đầu đọc lời chúc mừng. Diệp Hoài đứng lên, liền kéo Viên Tinh Châu dậy, sau đó thật sâu liếc mắt nhìn cậu.
Viên Tinh Châu chân trần dừng ở trên thảm trải sàn, chẳng biết vì sao có chút sốt sắng.
Trên ti vi, nam chủ trì xúc động thông báo: "Các khán giả bằng hữu thân mến, tiếng chuông 0 giờ, lập tức liền sắp vang lên..."
"Anh..." Diệp Hoài cổ họng lạnh lẽo, dùng sức ho khan một tiếng, mới nói ra đến, "Anh đặt trước con đường lễ cưới chín trăm đóa hoa, không biết bên kia bố trí xong không... Nhưng bây giờ không cần dùng."
Viên Tinh Châu bỗng nhiên mà choáng váng, khó có thể tin nhìn về phía Diệp Hoài.
Con đường lễ cưới... Là lúc cậu bị phóng viên truy hỏi về cảnh tượng cầu hôn mà bịa đặt ra, Diệp Hoài làm sao mà biết được??
Trong ti vi trong người chủ trì cùng kêu lên đếm ngược, Diệp Hoài hiển nhiên cũng có chút sốt sắng, liếm miệng, sau đó từ đâu đó lấy ra một hộp trang sức nho nhỏ.
Viên Tinh Châu: "!!!"
Diệp Hoài đã quỳ xuống một chân.
Hắn quay hộp trang sức tới, lộ ra nhẫn nạm kim cương bên trong.
Viên Tinh Châu viền mắt nóng lên, đưa tay che miệng lại.
"Anh đã tới muộn." Diệp Hoài lời nói hơi ngừng lại, hắn chưa từng có khẩn trương như vậy, dù cho biết rõ đáp án, tay cũng không ngừng được mà phát run, thậm chí mí mắt nhảy lên, lỗ tai cũng vang lên ông ông.
Viên Tinh Châu mở to mắt, giọt nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, không ngừng mà rơi xuống.
Viền mắt Diệp Hoài cũng đỏ lên, hắn hít sâu một hơi, thấp giọng hỏi, "Hiện tại cầu hôn cùng em, vẫn còn kịp không?"