Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 102

Ngữ ưng của Ninh Chu lượn một vòng ở phía trước rồi bay trở về bên cạnh hắn.

“Phía trước có động tĩnh.” Ninh Chu được ngữ ưng nhắc nhở nói.

Trong một mảnh hắc ám chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy vài tòa nhà trước mặt, màu đen dày đặc che khuất tầm nhìn làm người không khỏi cảm thấy sợ hãi, bởi vì bóng tối, cũng bởi vì điều bản thân chưa biết.

Ninh Chu nhìn về phía trước, một đầu phố khác mấy bóng người lung lay đi đến, tuy năng lực nhìn đêm của hắn không tệ nhưng vẫn không thể thấy rõ. Ngữ ưng đậu trên bả vai lần nữa vỗ cánh bay về phía bóng đêm.

“Là ác ma.” Ninh Chu lạnh lùng nói.

Quả nhiên tương tự như Trò Chơi Ác Mộng, sau đêm trăng non ác ma bắt đầu xuất hiện trong Thánh thành. Lúc đó Tề Nhạc Nhân chính là bị đàn ác ma này công kích dẫn đến tử vong, nhưng lần này cậu sẽ không giẫm lên vết xe đổ nữa.

“Đừng lo, bọn chúng sẽ không phát hiện chúng ta.” Tô Hòa nói, tiếp tục đi về phía trước.

Đám ác ma đột biến này lang thang trên đường phố hắc ám, lung lay giống như không có tư duy cùng suy nghĩ. Tề Nhạc Nhân đến gần quan sát bọn họ, tuy bóng tối ngăn cản làm cậu không nhìn rõ bề ngoài bọn chúng nhưng có thể mơ hồ nhìn thấy thân thể bọn họ đã bị biến dị, bước đi chậm chạp như tang thi.

Theo chân nhóm người này vào khu vực phồn hoa của Thánh thành, số lượng ác ma cũng ngày càng nhiều, chúng không có tổ chức và kỷ luật nhưng lại tuân theo mệnh lệnh kỳ quái, du đãng ở chỗ này… chờ đợi...

“Nhóm cư dân Thánh thành không có việc gì chứ? Này đó ác ma có thể tấn công nhân loại không?” Bác sĩ Lã lo lắng đề phòng hỏi.

“Không có nhân loại.” Giọng nói của Tô Hòa vang lên trong bóng đêm: “Hiện tại tòa Thánh thành này chỉ còn lại ác ma.”

Một cỗ hàn ý từ lòng bàn chân bò lên sau gáy, Tề Nhạc Nhân không khỏi rùng mình, dù cậu biết sau 12 giờ đêm Thánh thành sẽ tràn ngập ác ma, nhưng lại không nghĩ tới, ác ma lại là những cư dân nơi này?

“Tại sao lại như vậy? Cư dân nơi này có biết mình sẽ biến thành ác ma không? Khoan đã, nếu như không ngủ thì...” Tề Nhạc Nhân nhớ tới một đám cư dân kiên trì không ngủ trong đêm trăng non, cuối cùng tất cả đều biến mất. Một loại phỏng đoán đáng sợ đột nhiên nảy lên trong đầu cậu.

“Một khi ngủ trong đêm trăng non, sau 12 giờ đêm sẽ hóa thành ác ma, nếu như thanh tỉnh, thì...” Tô Hòa khẽ dừng lại rồi chậm rãi nói tiếp: “... Thì sẽ biến thành con mồi của ác ma.”

Như để kiểm chứng phỏng đoán của Tô Hòa, đường phố trước đó đột nhiên vang lên âm thanh mở cửa, căn nhà bên đường mở cửa ra, một nam thanh niên trẻ tuổi xông ra: “Không, ác ma! Đừng tới đây!”

Phía sau hắn, hai ác ma thân hình quái dị lung lay đuổi theo hắn.

Theo hắn chạy ra khỏi căn nhà, đám ác ma đang du đãng trên đường bị đánh thức, những con quái vật không có lý trí này hưng phấn phát ra tiếng gầm rú, truy đuổi hắn chạy về phương hướng bốn người bọn họ. Người trẻ tuổi một bên gào khóc một bên chạy trốn; trong bóng đêm hắn té lộn nhào sau đó đứng dậy tiếp tục chạy, nhưng những tên săn thực tham lam phía sau ngày càng tới gần, mắt thấy giây tiếp theo sẽ bắt được anh ta...

Tề Nhạc Nhân cảm thấy cổ tay mình buông lỏng, Ninh Chu đã xông ra ngoài.

“Đừng giết họ! Bọn họ còn sống!” Tề Nhạc Nhân hét lên.

Ninh Chu quả nhiên không hạ tử thủ, hắn giữ chặt thiếu niên đang hốt hoảng chạy trốn và đá văng đám ác ma hướng hắn nhào tới, một tay xách theo nam thanh niên tay kia bám lấy lan can căn nhà gần đó đem người kéo lên. Ngày càng nhiều ác ma bị kinh động, điên cuồng vọt tới nơi này....

Trong đêm đen truyền đến tiếng sáo rất nhỏ, tiếng sáo không hay mà ngược lại làm người bất ổn, chính là trong tiếng sáo quỷ dị nguyên bản đám ác ma điên cuồng bỗng trở nên an tĩnh. Chúng nó mờ mịt đứng ở đó, ngốc ngốc một lúc sau đó tốp năm tốp ba tiếp tục du đãng, làm như không thấy hai người sống đứng ở đó.

Âm thanh tiếng sáo này quá quỷ dị, lẽ nào là thiếu nữ tóc vàng kia? Tề Nhạc Nhân nhìn chằm chằm hướng phát ra âm thanh, nơi đó hoàn toàn đen kịt, mơ hồ nhìn thấy vài bóng người đang đi về hướng này.

Ba bóng người mặc áo choàng đi tới trước mặt Ninh Chu, một người trong dó còn thổi sáo, người đằng trước người nọ ngẩng đầu nhìn hai người trên nóc nhà, dùng giọng nói nghẹn ngào mơ hồ nói: “Người xứ khác, mời đưa hắn giao cho chúng tôi.”

Người trẻ tuổi bị dọa run rẩy quỳ trên nóc nhà, dùng giọng phá âm kêu lên: “Không không không, không cần giao tôi ra... Tôi muốn về nhà, tôi muốn đi ngủ.”

“Chúng tôi sẽ đưa anh về nhà, anh sẽ bình an ngủ đến rạng sáng, sau đó liền quên đi chuyện này, đến đây đi, chúng tôi đưa anh về nhà.” Người mặc áo choàng nói.

“Các người là ai?” Ninh Chu hỏi, hắn tràn ngập cảnh giác với những người mặc áo choàng, bởi vì hắn cảm giác được trên người bọn họ nồng đậm lực lượng ác ma.

Tề Nhạc Nhân căng thẳng, tiến lên một bước bị Tô Hòa kéo lại: “Chờ một chút, trước tiên nhìn xem nhóm người này muốn làm cái gì.”

Người áo choàng khẽ trầm mặc, hai người trong đó thấp giọng nói với nhau vài câu, cuối cùng nói: “Anh có thể gọi chúng tôi là người gác đêm.”

“Ác ma?” Ninh Chu lạnh lùng hỏi lại.

Ác ma dưới áo choàng cười khổ một tiếng, cởi mũ trùm đầu lộ ra khuôn mặt biến dị dữ tợn: “Đúng vậy, chẳng qua, chúng tôi là ác ma thanh tỉnh.”

Người thanh niên được Ninh Chu cứu run càng lợi hại hơn, cắn khớp hàm đến khanh khách rung động như muốn ngất đi bất cứ lúc nào.

“Vào đêm trăng non, bất cứ ai đi ngủ đều sẽ biến thành ác ma, mà người thanh tỉnh.. tất sẽ trở thành đối tượng truy đuổi của ác ma. Mặc dù bây giờ chúng tôi đứng ở đây, có thể đi lại và nói chuyện, nhưng thực tế chúng tôi đang ngủ say, cái này được gọi là mộng du. Vào mỗi đêm trăng non, chúng tôi mộng du đi khắp nơi tìm kiếm những người còn sống chưa đi vào giấc ngủ, cứu sống họ trước khi họ bị ác ma ăn thịt, để bọn họ quên hết mọi chuyện sau đó chìm vào giấc ngủ. Người xứ khác, đáp ứng tôi, cùng chúng tôi giấu kín bí mật này.” Người mặc áo choàng khàn khàn nói.

“Tại sao không nói ra? Mà cứ để loại chuyện này tiếp tục?” Ninh Chu chất vấn.

Trong tiếng sáo sâu kín, trên khuôn mặt biến dị của người gác đêm lộ ra một nụ cười dữ tợn ẩn chứa sự bi thương.

“Người trên thế gian đều phạm tội trong mông muội, có thể được Thần tha thứ. Mỗi đêm trăng non, người chìm vào giấc ngủ trong mộng cởi bỏ quần áo của mình, hóa thân thành ác ma ăn thịt người, nơi nơi săn lùng ăn thịt đồng loại chính mình, sau đó trước khi hừng đông rửa sạch mọi dấu vết, lần nữa phủ lên lớp áo nhân loại, bình yên vô sự tỉnh dậy... Từng ngày bình yên như thế đã trôi qua tám năm. Nếu có một ngày, hòa bình dối trá này bị đánh vỡ, người vô tội biết mình ăn thịt người, thành phố này mới chân chính xong rồi, bọn họ… chúng ta, bất luận kẻ nào đều rơi vào địa ngục, không thể nhận được cứu rỗi.”

Ăn thịt người... Tề Nhạc Nhân một lần nữa nhớ tới người trẻ tuổi viết nhật ký, cuối cùng hắn bị ác ma ăn thịt sao? Lại liên tưởng đến hắn nghe thấy tiếng đập cửa.... Người xuất hiện trong nhà hắn đêm đó, chỉ sợ chỉ có người thân của hắn lúc đó đã đi ngủ sớm.

Tề Nhạc Nhân cảm thấy dạ dày trào lên, phảng phất như có lửa đốt, cậu ôm bụng cố gắng không hình dung ra hình ảnh tàn nhẫn đầy huyết tinh.

Thanh niên được Ninh Chu cứu sống phát ra tiếng r3n rỉ tuyệt vọng, ghé vào mái nhà nôn mửa, mỗi đêm trăng non trước đây hắn đều ngủ say, cũng giống như đám ác ma dính máu kia tham lam tấn công người sống. Hắn không khỏi nghĩ đến một ngày nhiều năm trước, sau khi bình an vượt qua đêm trăng non, tỉnh dậy còn cảm giác thể xác lẫn tinh thần sung sướng thỏa mãn, như thể vừa trải qua một giấc mộng đẹp. Chính là ngày đó, bà nội hàng xóm nhìn hắn từ nhỏ đến lớn, mất tích trong đêm trăng non...

Trên gương mặt người gác đêm lần nữa hiện lên nụ cười: “Nhìn đi, biết chính mình ăn thịt người còn kinh khủng hơn cả việc ăn thịt người.”

****
Bình Luận (0)
Comment