Trên con đường tối tăm, con bướm ma nữ dẫn đường cho họ, mà ác ma ở hai bên đường dường như không nhìn thấy họ, đối với bọn họ quay lại như có mắt không tròng.
Phía trước là địa chỉ cũ của Giáo đình, con bướm ma nữ xoay quanh bọn họ: “Liền đến đây thôi.”
Ninh Chu thả Tề Nhạc Nhân xuống, để cậu dựa vào người mình rồi lấy nước thánh ra uy cho cậu, mặc dù sức mạnh nước thánh không thể loại bỏ chất độc của ma nữ nhưng nó có thể giảm bớt cơn đau. Tề Nhạc Nhân nuốt vài ngụm, nước thánh lạnh băng làm dạ dày bỏng cháy tốt hơn một chút nhưng cảm giác lửa thiêu rất đau.
Ninh Chu lau khóe miệng cho cậu, khoảng cách rất gần, kỳ thật trong bóng đêm hắc ám Tề Nhạc Nhân không nhìn rõ bộ dáng Ninh Chu, chỉ là trong mắt cậu tựa hồ phản chiếu bầu trời đầy sao, tựa như trong trí nhớ lần đầu tiên nhìn lên không trung, dừng lại ngay ánh mắt đầu tiên.
“Tôi không sao.” Trong cổ họng Tề Nhạc Nhân phát ra ba chữ.
Nhưng ba chữ này lại nghẹn ngào, không hề có sức thuyết phục lại mang vẻ kiên định dị thường vì kế hoạch sắp thực hiện được.
Trước đây khi thăm dò địa chỉ cũ của Giáo đình bọn họ đã phát hiện kết giới ác ma vẫn ở đó, vây quanh địa chỉ cũ của Giáo đình, không thể tiến vào.
Lúc này bọn họ đứng ở bên ngoài kết giới, con bướm ma nữ nhẹ nhàng nhảy múa, vỗ cánh bay vào trong kết giới.
Sau khi ẩn sâu trong kết giới, thế giới phảng phất nổi lên từng vòng gợn sóng, nơi sâu thẳm tối tăm như thể có ai đó đang tiến về phía họ...
Gần hơn, trong bóng đêm nàng hơi phiếm ánh sáng kim sắc.
Theo nàng càng đến gần bộ dáng cũng dần dần hiện rõ. Đó là là một cô bé khoảng bảy tám tuổi với mái tóc xoăn xinh đẹp, trang điểm tông hồng trắng, nàng mặc một bộ lễ phục thướt tha uyển chuyển nhẹ nhàng đi xuống bậc thang về hướng bọn họ. Cách một tầng kết giới ác ma Tề Nhạc Nhân vẫn có thể nhìn rõ mặt nàng.
Quá giống... không, kia căn bản chính là Maria khi còn nhỏ.
Chỉ là đôi mắt xanh thẳm kia không có sự dịu dàng của Maria, mà là ngâm trong lạnh nhạt hài hước tối tăm giống như ác mộng.
“Chính là khuôn mặt này… ừm, rất thú vị, hơn nữa không thể tưởng tượng nổi.” Mộng Yểm Ma Nữ đứng sau kết giới ác ma nghiêng đầu, thiên chân mà hung ác nhìn chằm chằm Ninh Chu: “Con của người phụ nữ kia thế mà lại đến nơi này, đưa đồ vật ta muốn tới đây, quá thú vị.”
Ninh Chu đặt tay lên chuôi đao, lạnh lùng nhìn thẳng Mộng Yểm Ma Nữ.
“Ai nha nha, không cần tức giận nha, người bạn nhỏ này vẫn cần thuốc giải độc của ta đó. Tới, dưới sự chỉ dẫn của khế ước tới trao đổi đi.” Giọng nói Mộng Yểm Ma Nữ tràn đầy tham lam, kích động không chờ nổi.
Tề Nhạc Nhân lấy ra tín vật lĩnh vực, cây trâm của Maria hơi hơi nóng lên, giờ khắc này trong lòng cậu đang rất thấp thỏm, mặc dù Tô Hòa đã nhiều lần bảo đảm... Nhưng đã quen thời khắc mấu chốt sẽ xuất hiện sự tình ngoài ý muốn, cho nên Tề Nhạc Nhân có chút không yên lòng.
Tờ khế ước lơ lửng giữa hai người, cây trâm lơ lửng phập phồng phần giải dược trong tay ma nữ cũng phập phồng theo; dưới sức mạnh của khế ước thổi bay về hướng đối phương, bình an không có việc gì xuyên qua tầng kết giới ác ma, dừng trong tay đối phương.
Mộng Yểm Ma Nữ phát ra tiếng cười sung sướng: “Chính là cái này, chính là nó! Ha ha ha ha, ta có được nó, bệ hạ, ta có được nó!”
Nàng giống như bị điên chạy về phía sâu trong Giáo đình, điều ước tâm tâm niệm niệm nhiều năm cuối cùng cũng trở thành hiện thực. Nàng phủng tín vật lĩnh vực, giống như khách hành hương tới trước kết giới mà thánh nữ tu sĩ bảo hộ Thánh Điện.
Mộng Yểm Ma Nữ xúc động nhìn lên tòa Thánh Điện đổ nát đằng xa, đây là địa phương mà hơn 20 năm nay nàng không thể đặt chân đến. Dưới sức mạnh bảo hộ thánh khiết của thánh nữ tu sĩ, chẳng sợ đã chết tám năm Maria vẫn như cũ ngoan cường ngăn cản bước chân của ác ma.
Nhưng chỉ cần có tín vật lĩnh vực của cô ta...
“Cái thứ đáng giận kia, Maria chết tiệt, cô ta lừa dối ngài, không thể nào tha thứ cho cô ta!” Mộng Yểm Ma Nữ đặt tín vật lĩnh vực của Maria lên trước kết giới thánh khiết, nàng khát khao thổ lộ với hư vô: “Bệ hạ, hiện tại ta có giống nàng không? Chỉ có ta...”
Ngay sau khi tín vật lĩnh vực chạm vào kết giới, bí thuật bám vào trên tín vật được kích hoạt, một ngọn lửa màu đen đáng sợ đột nhiên bùng cháy trên tay Mộng Yểm Ma Nữ. Nàng ngạc nhiên buông lỏng tay ra nhưng đã quá muộn, ngọn lửa màu đen đã cắn nuốt hết thảy; ngọn lửa nhanh chóng lan ra toàn bộ cơ th3 nàng, nghiệp hỏa đến từ địa ngục hoàn toàn đem nàng nuốt chửng.
Còn chưa kịp hét lên một tiếng, nàng đã bị lực lượng tuyệt đối thiêu thành tro tàn, sức mạnh ác ma cuồng loạn ngấm vào lòng đất, gây ra từng đợt chấn động kinh thiên động địa.
Trò chơi của Mộng Yểm Ma Nữ ác độc đột ngột kết thúc, đám ác ma đang du đãng ban đêm bị lực lượng ma nữ điều khiển giống như trời sắp sáng chậm rãi đi về nhà. Mà lúc này, nỗi kinh hoàng khủng b0 luân hồi này đã đến hồi chấm dứt.
Tại địa điểm cũ của Giáo đình, mặt đất vẫn không ngừng chấn động, Tề Nhạc Nhân đã uống một phần giải dược, đau đớn cả người biến mất chỉ còn lại một thân dính nhớp mồ hôi lạnh. Sau khi thống khổ kết thúc, vì để bảo vệ bản thân, ký ức một người sẽ nhanh chóng quên đi sự tra tấn về thể xác, thời điểm hồi tưởng đến nỗi đau đớn này chỉ cảm thấy một loại cảm giác không chân thật.
“Tôi không có việc gì.” Tề Nhạc Nhân đứng thẳng người, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Nên chạy nhanh đưa thuốc giải cho bác sĩ Lã.”
Ninh Chu nhẹ giọng lên tiếng, nhìn kết giới ác ma biến mất cùng phía sau là một mảnh hắc ám tựa như vực sâu, nơi đó có thứ gì đang triệu hoán hắn.
“Nếu kế hoạch của Tô Hòa không có vấn đề, hẳn là Mộng Yểm Ma Nữ đã chết, kết giới đã biến mất.” Tề Nhạc Nhân cảm thấy sự chấn động điên cuồng của lực lượng ác ma ở sâu trong Giáo đình không đến vài giây, tự nhiên không biết tình huống của Mộng Yểm Ma Nữ, còn thoáng có chút lo lắng. Mà lúc này toàn bộ đồi núi ở Giáo đình rung chuyển rất nhỏ, tựa hồ có một sức mạnh kinh khủng nào đó tàn sát bừa bãi bên trong, làm người cảm giác có điềm xấu.
“Đã chết.”
“Về sau sẽ không có tai ách trăng non nữa.”
“Ân.”
“Nhưng nhắc nhở nhiệm vụ vẫn không xuất hiện, xem ra dựa theo mục tiêu nhiệm vụ đã nói, cần kết thúc cảnh trong mơ của thánh nữ tu sĩ mới được... Cái kia tượng trưng cho việc tín vật hủy diệt ở bên trong đúng không?” Tề Nhạc Nhân lại hỏi.
Ninh Chu gật gật đầu.
Tề Nhạc Nhân theo bản năng cảm thấy Ninh Chu tâm tình không tốt lắm, cậu lại có chút lo sợ, rất nhiều lời muốn nói đều nghẹn ở bên miệng, làm sao cũng không mở miệng được. Cậu muốn an ủi Ninh Chu nhưng không biết bắt đầu từ đâu, cậu muốn cổ vũ Ninh Chu nhưng lại cảm thấy ngôn ngữ yếu ớt.
Nhưng ít nhất giờ phút này, cậu thực sự chắc chắn Ninh Chu khác biệt, đối với cậu mà nói hắn đã vượt qua giới hạn bằng hữu, nhưng cậu lại không có cách nào định vị cảm tính và lý tính cho hắn phù hợp.
Cậu không thể nói, cái gì cũng không thể nói, chẳng sợ để lộ ra một chút tâm tư đều là khinh nhờn tín ngưỡng của Ninh Chu.
“Tôi… tôi đi đưa thuốc giải cho bác sĩ Lã.” Tề Nhạc Nhân khiếp đảm lùi lại một bước, cậu lùi lại phía sau một bước chuẩn bị rời đi, nhưng mới đi hai bước cậu đã hối hận mà quay đầu lại: “Anh cứ đi từ từ, chờ tôi quay trở lại rồi chúng ta cùng vào trong Giáo đình.”
Không, không phải, cậu không phải muốn nói cái này.
“Hoặc là… Anh có muốn đi cùng tôi không?” Tề Nhạc Nhân mong đợi nhìn Ninh Chu, lấy hết can đảm hỏi.
Ninh Chu đứng trong bóng tối được chiếu sáng bởi những vì sao mỏng manh trên bầu trời, thân ảnh cô đơn phảng phất như hòa tan vào đêm đen.
Cậu đợi rất lâu cũng không đợi được câu trả lời, mũi Tề Nhạc Nhân vô cớ đau xót. Cậu không muốn xoay người cũng không muốn rời đi, chẳng sợ biết rõ lần này chỉ là một hồi tách ra ngắn ngủi, bọn họ sẽ thật nhanh gặp lại nhau, chỉ là một lát, một lát thì tốt rồi.
Tề Nhạc Nhân dùng sức lộ ra một nụ cười tươi, lớn tiếng nói: “Vậy anh ở chỗ này, tôi lập tức trở về ngay, anh phải chờ tôi! Nhất định phải chờ tôi!”
Nói xong cậu chạy về phía con đường từng đi qua.
Đại địa còn chấn động than khóc, gió đêm lạnh lẽo thổi qua mặt hong khô mồ hôi, tim cậu đập càng ngày càng nhanh theo từng nhịp bước chân, trên đường phố trống trải không có một bóng người, cũng không có ác ma, chỉ có tiếng bước chân của cậu cùng hồi ức hiện lên trong đêm tối tĩnh lặng.
Cậu vừa chạy vừa nhớ lại, nhớ đến những cái ôm của hắn, nụ hôn của hắn, độ ấm nóng rực trên làn da của hắn.
Cậu dựa vào cái gì cho rằng chính mình đã từng là người thờ ơ?
Đích đến ngày càng gần, đoạn đường đi rất dài lúc trở về lại ngắn ngủi, những người gác đêm đã rời đi. Tề Nhạc Nhân thở hồng hộc ngừng lại, đưa thuốc giải cho Tô Hòa đứng ở giữa đường: “Mộng Yểm Ma Nữ đã chết, đây là thuốc giải, mau cho bác sĩ Lã dùng.”
Tô Hòa không vội tiếp nhận, hắn có chút kinh ngạc, dịu dàng hỏi: “Tại sao lại khóc?”
Tề Nhạc Nhân mờ mịt xoa xoa mặt chính mình, vệt nước phản chiếu trên những ngón tay mỏng manh lại lộng lẫy trong suốt như pha lê.
****
- -----oOo------