chương 117: Nếu muốn hỏi tâm tình Tề Nhạc Nhân sau khi tiến vào Sở Thẩm Phán như thế nào, thì đúng là phải dùng từ thay đổi rất nhanh để hình dung.
Trước chưa nói đến việc suýt nữa bị Tư Lẫm boss Sở Thẩm Phán cản lại ở đó, sau khi vào thế giới ngầm này, tâm tình của cậu lên xuống đủ phập phồng.Trước khi vào đây, cậu cho rằng Tiên Tri hẳn là một cụ già lớn tuổi hiền lành, sau khi tiến vào thế giới ngầm được băng tuyết bao phủ, cậu lại cảm thấy hẳn là một vị trưởng giả nghiêm túc lạnh nhạt; chờ tới khi rớt vào băng trì, sau khi gặp Tiên Tri, cậu hoàn toàn bị mê hoặc bởi khí chất thần thánh trên người hắn, trông mặt mà bắt hình dong nhận định hắn tràn ngập lòng nhân ái và thần tính của thánh chức giả Giáo đình như Maria.—— cho đến khi hắn mở miệng nói chuyện.Chỉ trong ba câu nói, hắn hoàn toàn hủy diệt “vị thần” mà trước đó trải chăn đắp nặn ra, thay vào đó là một “con người” một lời khó nói hết.Tề Nhạc Nhân hoàn toàn lý giải tâm tình đám người Tư Lẫm, nếu cậu là người của Sở Thẩm Phán, cậu cũng không muốn người khác nhìn thấy vị Tiên Tri đại nhân này.Còn việc đến tột cùng là cậu đã gặp vị đại nhân này khi nào, Tề Nhạc Nhân cũng đã suy nghĩ cẩn thận —— chính là thời điểm cậu đi vào Sở Thẩm Phán loại bỏ giết chóc chi chủng, hoàn thành nhiệm vụ nằm vùng Sát Lục Mật Hội.Lúc ấy Sở Thẩm Phán nói với cậu, bởi vì liên quan đến tính cơ mật của Sở Thẩm Phán cho nên cậu sẽ mất ký ức trong bảy ngày này.
Hóa ra bảy ngày này cậu ở cùng vị Tiên Tri đại nhân này dưới mặt đất?Nhìn xem bọn họ làm cái gì...!Cùng nghiên cứu cách trang điểm...!Khó trách mấy ngày sau khi rời khỏi Sở Thẩm Phán, cậu đi trên đường liếc mắt một cái liền nhìn ra thiếu nữ đang đi tới kia kẻ mắt!Tề Nhạc Nhân tức khắc cảm thấy chính mình không nên nhớ lại đoạn ký ức tràn ngập mùi gay-gay này.“Nói chính sự.” Tư Lẫm lạnh lùng nói.Tề Nhạc Nhân gật gật đầu: “Trước đó tôi đi Thánh thành một chuyến..”Tề Nhạc Nhân nói sự tình một cách ngắn gọn, sau đó lấy đạo cụ Địa Ngục Quyền Trượng ra.Trong nháy mắt khi nó được lấy ra, băng liên nổi lơ lửng trong nước chợt biến thành màu đen, đồng thời rách nát, thanh âm pha lê vỡ vụn liên tiếp không ngừng quanh quẩn trong phiến thủy vực yên tĩnh.
Hoa sen bị ô nhiễm thành màu đen vỡ thành vô số mảnh hài cốt nhỏ, chậm rãi chìm xuống rồi chìm hẳn xuống đáy nước.Tề Nhạc Nhân cảm thấy chính mình chọc phải phiền phức, bất an nhìn Tiên Tri, Tiên Tri phức tạp nhìn cậu: “Maria thật sự làm khó ta.”“Này rốt cuộc…” Tề Nhạc Nhân theo bản năng muốn hỏi, nhưng lời vừa thốt ra liền hối hận —— cậu thật sự không nên biết quá nhiều, biết quá nhiều cũng không phải chuyện gì tốt.“Một kiện vật phẩm đáng để Ma Vương Quyền lực dùng hóa thân tới để chặn ngươi lại.” Tiên tri cầm quyền trượng trong tay, nháy mắt sương mù màu đen dọc theo cánh tay hắn lan ra toàn thân, quan tài băng đột nhiên mở ra, một đoàn ánh sáng trắng tỏa ra cuốn lấy quyền trượng trong tay Tiên Tri, sau đó băng quan lần nữa khép lại, phong tỏa chặt chẽ đạo cụ tội ác này ở bên trong.Ma Vương Quyền lực...!Người chặn cậu lại thế mà lại là Ma Vương Quyền lực?! Tề Nhạc Nhân tức khắc cảm thấy nghĩ lại mà sợ.“Cảm ơn ngươi mang nó tới đây, ta cũng nên cho ngươi một chút thù lao.”Tiên Tri nói về điều mà Tề Nhạc Nhân muốn nghe nhất: “Maria đã trả một phần rồi, nàng dùng tín ngưỡng lực còn sót lại giúp ngươi chữa trị thân thể, nếu không...!Tóm lại, ngươi kiên nhẫn hơn so với người bình thường, chịu được bị thương.
Vừa rồi ngươi hẳn là cũng cảm nhận được, khả năng chống lạnh của ngươi được tăng cường, đây cũng là một chỗ tốt, còn những chỗ tốt khác ngươi có thể từ từ cảm thụ.”“…..” Cảm giác giọng điệu Tiên Tri vui sướng trở lại, Tề Nhạc Nhân hiểu rằng hắn lại muốn thả bay bản thân.“Mặt khác, ta có thể cho ngươi một kiện vật phẩm cấp bán lĩnh vực của Giáo đình, có thể trong khoảng thời gian ngắn triệu hoán đại thiên sứ buông xuống, bám vào trên người ngươi, trợ giúp ngươi chiến đấu, còn có thể giúp ngươi sớm ngày ngưng kết lĩnh vực.
Ngươi thích kiểu dáng gì?”Tiên Tri vươn tay phải, một đoàn ánh sáng trắng nhảy nhót trên lòng bàn tay hắn không ngừng biến ảo hình dạng.Tư Lẫm dùng ánh mắt ý bảo hắn ta không tán đồng, bất kể thế nào một đạo cụ nửa lĩnh vực quá quý trọng.“Coi như báo đáp cho việc ngươi hoàn thành di nguyện của Maria đi.” Tiên Tri hào phóng nói.“Cảm ơn rất nhiều! Tôi không có yêu cầu gì về kiểu dáng.” Tề Nhạc Nhân mừng rỡ như điên, nơi nào còn dám nói yêu cầu!Tiên Tri lại cười, vẫn là nụ cười không có ý tốt: “Vậy nhũ hoàn nhé? Đeo vào sẽ rất đẹp.”Tề Nhạc Nhân: “…..”Tư Lẫm: “…..”“Tôi muốn bình thường một chút…” Tề Nhạc Nhân gian nan nói, cầu nguyện ngàn vạn lần Tiên Tri đừng động kinh vào thời khắc mấu chốt, chứ nếu không cầm một kiện đạo cụ Thần khí như vậy, cậu thật sự không biết có nên dùng không.“Thật đáng tiếc.” Tiên Tri nửa thật nửa giả thở dài, vầng sáng trong tay trong nháy mắt thu nhỏ lại, hóa thành một mặt trang sức hình cánh chim bằng kim loại, tràn ngập cảm giác Steampunk.[Tiên Tri Chi Tâm]: Tiên Tri đại nhân tôn quý vĩ đại dùng tay không tạo ra đạo cụ Thần cấp, từ hình người có thể biến thân thành người chim.
Người nắm giữ có thể triệu hoán đại thiên sứ buông xuống, bám vào trên người chính mình tiến hành chiến đấu, kéo dài trong 3 phút, thời gian CD 24 giờ.Nhìn giới thiệu đạo cụ, khóe miệng Tề Nhạc Nhân không khỏi có chút run rẩy.“Từ khâu giới thiệu đến phần thiết kế đạo cụ, đều do một mình ta làm hết, ta tự chấm cho mình 100 điểm.” Tiên Tri vui sướng thổi phồng bản thân một chút, bị Tư Lẫm liếc mắt một cái xem thường.“Ngài nên trở về nghỉ ngơi.” Tư Lẫm nói.“Được thôi, trước khi đi ngủ cho cậu bạn nhỏ Tề Nhạc Nhân một lời khuyên và kiến nghị hữu ích vậy.” Tiên Tri nói.Tề Nhạc Nhân nắm mặt trang sức: “Mời ngài nói.”“Thứ nhất, chờ khi rảnh rỗi ngươi có thể đi ra phía sau núi Vong Linh đảo tìm một lão mù, ông ta có không ít tuyệt kỹ có thể dạy cho ngươi; thứ hai, giảm bớt dùng kỹ năng sống lại kia của ngươi.”“Làm sao anh biết...” Bỗng nhiên bị vạch trần con át chủ bài, tim Tề Nhạc Nhân đập hẫng một nhịp, chợt nghĩ tới Tiên Tri thân là boss phía sau màn Sở Thẩm Phán, biết cũng không có gì kỳ quái, vì thế chỉ hỏi: “Cái kỹ năng kia...!có vấn đề gì sao?”Tiên Tri nhìn cậu một cái thật sâu: “Có lẽ ngươi đã cảm giác được, thời điểm ngươi dùng nó để thoát khỏi tử vong, tử vong cách ngươi ngày càng gần.
Ngươi cũng đừng kháng cự, thời điểm không có sự lựa chọn nào khác thì vẫn dùng nó.
Chỉ là ngươi phải nhớ kỹ, nó là lựa chọn cuối cùng của ngươi.”Thời điểm rời khỏi Sở Thẩm Phán, dọc đường đi Tề Nhạc Nhân đều cúi đầu không nói.Thật ra cậu đã cảm nhận được mặt trái của SL đại pháp rồi, cậu thường xuyên bị mất ngủ và nằm mơ thấy ác mộng, vô số lần mơ thấy cảnh tượng mình tử vong rồi bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Những cái chết trong quá khứ mà cậu luôn trốn tránh đó kỳ thực chưa bao giờ rời xa cậu, chúng nó lấy một hình thức khác chặt chẽ cắm rễ vào trí nhớ cậu, dần dần phá hủy tinh thần và ý chí cậu.Tề Nhạc Nhân hiểu bản thân mình có vấn đề, tuy rằng trên tâm lý vấn đề này không tính là nghiêm trọng, nhưng hoàn cảnh ở Thế Giới Ác Mộng liên tục chuyển biến xấu như thế này, cuối cùng sẽ khiến cậu hỏng mất.Đã đến lúc ngừng sử dụng SL đại pháp rồi, Tề Nhạc Nhân thầm nghĩ.Sau khi rời khỏi không gian dưới lòng đất, Tư Lẫm lễ phép chào tạm biệt Tề Nhạc Nhân, hắn còn có việc khác phải làm.
Vì vậy khi Diệu Lị - người đã từng đạo diễn trong mơ cho Tề Nhạc Nhân cách nằm vùng đi ngang qua, phụ trách đưa Tề Nhạc Nhân ra khỏi Sở Thẩm Phán.“Cô biết tình huống của Sở Thẩm Phán dưới lòng đất không?” Tề Nhạc Nhân hỏi.“Cậu đang nói Tiên Tri? Tôi có biết một chút.” Diệu Lị đánh giá cậu vài lần, đối với việc Tư Lẫm mang cậu vào khu vực ngầm tò mò không thôi.“Nhìn từ vẻ ngoài, Tiên Tri cũng là một người chơi đúng không, hắn tiến vào trò chơi bao nhiêu năm rồi?” Tề Nhạc Nhân hỏi.“Hắn tồn tại từ lúc Vùng đất Hoàng Hôn được thành lập, cũng hơn 20 năm rồi, bất quá lĩnh vực của hắn quả thật rất đặc biệt...!Có nhiều việc tôi không thể tiết lộ cho cậu.” Diệu Lị nói thẳng.Tề Nhạc Nhân hiểu, không hỏi thêm nữa.Chưa đi khỏi Sở Thẩm Phán bao xa, trong lòng Tề Nhạc Nhân chợt có linh cảm, ngẩng đầu nhìn về phía trước, Trần Bách Thất đứng ở trên tòa tháp xây dựng công trình kiến trúc kia, từ trên cao nhìn xuống cậu.
Thấy Tề Nhạc Nhân nhìn thấy mình, cô nàng nhảy từ tháp cao xuống, phảng phất kia không phải độ cao hơn mười mét mà là bức tường vây thấp bé trong trường học.
Chỉ là tư thế khi cô tiếp đất có chút kỳ quái, thế mà một chân chấm đất trước.Tề Nhạc Nhân không nhịn được nhìn xuống chân cô, Trần Bách Thất mặc quần dài, không nhìn ra điều gì khác thường.
Cậu lập tức suy đoán có lẽ là thẻ kỹ năng nào đó.“Ninh Chu đâu?” Tề Nhạc Nhân hỏi, có loại dự cảm xấu.“Vừa đi vừa nói.” Trần Bách Thất nói.Hai người dọc theo đường cái Vùng đất Hoàng Hôn đi về phía bờ biển, tuy ánh nắng chiều đầy trời nhưng kỳ thực lúc này thời gian đã về khuya.
Bởi vì ngày đêm lẫn lộn, bình thường người ở Vùng đất Hoàng Hôn có thời gian làm việc và nghỉ ngơi hỗn loạn, cho nên trên đường vẫn có không ít người đi đường.Tòa kiến trúc độc đáo ở hai bên đường thể hiện vẻ đẹp của Vùng đất Hoàng Hôn, nhìn từ xa đúng là phong tình, hành tẩu giữa những tòa kiến trúc cao thấp đan xen giống như những cỗ máy móc khổng lồ, khiến người ta cảm giác được sự âm u trầm trọng.Tề Nhạc Nhân vẫn luôn chờ Trần Bách Thất mở lời, thời điểm cậu nhìn thấy Trần Bách Thất một mình đợi ở bên ngoài Sở Thẩm Phán, cậu cũng đã có dự cảm.“Ninh Chu, hắn… đã rời khỏi Giáo đình.” Trần Bách Thất nói.“Hắn đi đâu mới được?” Tề Nhạc Nhân hỏi, cậu không ý thức được hàm nghĩa của hai chữ “rời đi”.Trần Bách Thất thở dài: “Cậu không hiểu ý của tôi, tôi nói là Ninh Chu đã rời khỏi Giáo đình.”Tề Nhạc Nhân ngây người, trong ánh hoàng hôn buông xuống, cậu dừng bước trên con đường tấp nập dòng người qua lại.Tất cả mọi người đến rồi đi, trên bầu trời phấp phới, ánh nắng chiều hòa cùng tiếng gió biển, mùi hương quẩn quanh ngõ hẻm hai bên nhà hàng quán ăn, trên tháp sắt vang lên tiếng chuông gió thanh thúy, chỉ còn một mình cậu đột nhiên quên cách bước đi.Những lời nghẹn ngào trong cổ họng ngăn cản cậu muốn nói, hoặc có lẽ chính tình yêu dịu dàng và đau đớn kia đã ngăn cậu lại.Trong thế giới xa lạ mà đáng sợ này, cậu may mắn cỡ nào mới gặp gỡ Ninh Chu, nhưng Ninh Chu lại xui xẻo khi gặp phải cậu.Là tín đồ sống trong tín ngưỡng, hắn vốn có một trái tim luôn kiên định.
Nhưng chính tình yêu ngắn ngủi mà mãnh liệt kia đã mê hoặc hắn, thời điểm bạn lữ hắn yêu là một linh hồn nữ tính, thần chúc phúc cho hắn; nhưng khi người bạn lữ hắn yêu mang linh hồn nam tính, thần lại nguyền rủa hắn.Linh hồn bạn lữ của hắn đã từng trằn trọc trong thể xác giới tính bất đồng, nhưng họ vẫn có cùng tính cách, cùng phẩm chất, cùng một vẻ đẹp —— đó là cùng một linh hồn, hắn sẽ yêu ‘nàng’ mà ‘nàng’ cũng chú định sẽ yêu hắn.Vì thế một thánh đồ bước xuống thần đàn, không màng bậc thang đầy gai nhọn và rắn độc, khiến máu chảy đầm đìa theo từng bước đi của hắn.
Hắn thành kính như thế, kiên định như thế, trung thành như thế, nhưng những phẩm chất tốt đẹp đó ở thời điểm hắn đưa ra sự lựa chọn lại chịu đựng nỗi đau và đấu tranh gấp bội.——Mọi người khuyên hắn: Lưu lại thần đàn đi, dù sao người yêu của ngươi cũng đã chết.“Trước khi hắn đi tôi đã khuyên nhủ hắn, tôi nói, nếu cậu đã chết thì hắn không cần tất yếu phải rời khỏi Giáo đình.
Nhưng Ninh Chu trả lời tôi rằng…”Trần Bách Thất vĩnh viễn nhớ mãi hình ảnh đó: Lúc hắn đến trời đổ mưa to tầm tã, lúc hắn đi mưa gió vẫn chưa ngừng.Ninh Chu đứng ở mép cửa, thậm chí hắn còn chưa thay quần áo, căn phòng ấm áp thoải mái không giữ nổi hắn, hắn nói xong câu chuyện liền rời đi.Quãng đời còn lại của hắn phiêu bạt trong mưa gió, không có mái hiên để hắn trú mưa, cũng không còn ai khiến bước chân hắn ngừng lại, bất chợt gặp được tình yêu nữa.Trần Bách Thất khuyên hắn, tuy giọng Ninh Chu khàn khàn mệt mỏi, nhưng vẫn kiên định trả lời cô: “Nhưng, phần tình yêu không được cho phép này, không vì cậu ấy tử vong mà kết thúc, cả đời này của tôi, vô luận cậu ấy sống hay chết, vô luận chúng tôi có được thần minh chúc phúc hay không, tôi vẫn sẽ luôn yêu cậu ấy trước sau như một.”—— Hắn nói: Tình yêu là vĩnh cửu, không bao giờ dừng lại.Người đến người đi trên đường cái, Tề Nhạc Nhân không ngăn được dòng nước mắt chảy xuống.Cậu nghe thấy tình yêu của một người dũng cảm, tràn đầy thành kính và kiên trinh.Đó là tình yêu mà hắn dành cho cậu.*****.