Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 15

Bữa tối chấm dứt vào 19 giờ. Ở nơi này khó mà đoán được thời gian nếu chỉ dựa vào ánh sáng mặt trời, chỉ có tiếng chuông vang đến từ xa xa và chiếc đồng hồ quả quýt của Tô Hòa mới có thể giúp họ biết chính xác hiện là lúc nào.

“Tôi dẫn mọi người tới nơi Giao dịch. Tuy tạm thời chưa đủ tiền để đổi thẻ kỹ năng và các vật phẩm ở đó, nhưng có thể xin cấp phòng. Tiếp đến, chúng ta sẽ đi Trung tâm Nhiệm vụ để tôi giới thiệu cách nhận nhiệm vụ. Xong rồi, nhưng chuyện về sau, mọi người phải tự lo thôi.” Tô Hòa đứng dậy thanh toán tiền, rồi nói với ba người còn lại như vậy.

“Anh phải đi sao?” Tiết Doanh Doanh nghe hiểu ý ngầm trong lời nói của hắn, lòng không khỏi bất an.

Tề Nhạc Nhân cũng có chút lo sợ, thấp thỏm nhìn về phía Tô Hòa.

“Mấy ngày nữa tôi phải về vùng đất Bình Minh. Tạm thời mọi người vẫn chưa tới đó được. Nếu muốn định cư tại đấy, buộc phải vượt qua chuỗi nhiệm vụ khiêu chiến, vậy nên ở đó đa phần là NPC.” Tô Hòa đưa họ ra khỏi nhà hoàng. Đắm mình trong ánh chiều tà, đảo Mặt Trời Lặn được phủ thêm một vẻ đẹp huyền ảo, mọi chuyện hoang đường vượt ngoài sức tưởng tượng đều có thể xảy ra tại đây.

“Tôi sẽ nghỉ lại nơi này hai ngày, sau đó thì lên đường. Mong rằng sẽ có ngày được gặp lại mọi người ở vùng đất Bình Minh. Tôi tin là ngày đó sẽ tới.” Dưới ráng chiều, bóng dáng cao ngất của Tô Hòa bị kéo dài đến chừng như vô hạn, lằn sâu vào tâm trí mỗi người.

Dưới sự giúp đỡ của Tô Hòa, ba người đã ổn định được nơi ở, tuy không ở gần nhau nhưng hòn đảo này vốn đã nhỏ, nên việc qua thăm hỏi cũng không khó.

Nhà của Tề Nhạc Nhân tại bờ tây, gần chỗ ở tạm của Tô Hòa nhất, vậy nên, cậu được hắn dắt đi nhận đường. Lúc tạm biệt, hắn chúc cậu ngủ ngon rồi quay đi, để lại Tề Nhạc Nhân trước căn nhà hao hao như nhà của ngời Hobbit.

Tề Nhạc Nhân lặng mình trầm tư một lát, rồi dùng chìa mở cửa.

Có thể thấy rõ cái tính cách lười nhác của chủ cũ căn nhà qua cái khung cảnh nát bét trước mặt. Rủa xả người đã khuất là điều không tốt, nên Tề Nhạc Nhân đành nén cơn giận, ráng nhấc cái thân thể và tinh thần kiệt quệ đi dọn nhà.

Hoa ở phòng ngủ chết héo từ bao giờ, giường bám đầy bụi, Tề Nhạc Nhân quẳng bụp tấm đệm xuống khiến chúng tung mù lên làm cậu ho sù sụ.

Cậu kiếm được một cái đệm khá sạch sẽ ở trong tủ để thay. Mắt díp lại, đã thức gần hai mươi bốn tiếng liên tục, cậu chẳng nề hà gì nữa, tắm ùa một cái rồi nằm bẹp xuống giường, ngủ khì khì.

Tề Nhạc Nhân đánh một giấc ngon lành không mộng mị, đến lúc tỉnh lại, ngoài cửa sổ vẫn là ánh nắng chiều đỏ rực. Cậu có chút ngơ ngẩn, không biết đang ở nơi nào, nằm đần trên giường hồi lâu mới nhớ ra đây không phải căn nhà quen thuộc của mình.

Cậu đang ở một thế giới ngập tràn nguy hiểm, mỗi phút trôi qua đồng nghĩa với việc mạng sống đang dần vuột mất.

Cậu kiểm tra lượng thời gian của mình theo bản năng: 9 ngày, 7 giờ, 28 phút.

Cảm giác khoan khoái khi được ngủ đủ giấc vụt tan biến. Tề Nhạc Nhân gãi đầu, ngồi dậy, bắt đầu sắp xếp lại mọi chuyện.

Nhân viên ở điểm Giao dịch vô cùng chuyên nghiệp. Dù biết họ không đủ tiền mua bất cứ một tấm thẻ nào thì vẫn phục vụ nhiệt tình. Anh chàng cho biết: nhà ở đây đều được phân theo nhu cầu, bất cứ người mới nào đều có thể được miễn phí phân cho một căn bất kỳ, mãi cho đến khi người này chết thì mới bị thu hồi để chuyển cho người khác. Nếu có yêu cầu gì đặc biệt thì giao dịch thêm.

Không chỉ là nhà mà đồ ăn, vũ khí, thẻ kỹ năng, thẻ vật phẩm đều có thể được giao dịch. Vậy nên, việc này có nhiều quy định nghiêm khắc. Nếu lấy “giao dịch” làm danh nghĩa để cướp của người khác, nhất định sẽ bị xử phạt. Hợp đồng giao dịch đó cũng không được phép lập.

Tựa như việc tối qua Tô Hòa mời cơm họ, thứ hắn trả không phải tiền, mà là thời gian. Tề Nhạc Nhân nhớ rõ bữa cơm ấy tốn 6 giờ 17 phút. Sau khi ký tên, hóa đơn được thanh toán. Nhà hàng này kinh doanh hợp pháp nên giao dịch được lập. Còn hai tên cướp trên tàu bay, dùng “khế ước” để giao dịch số ngày sống của người khác, đương nhiên là thuộc là loại giao dịch bất hợp pháp. Nhưng chúng đã dựa vào khế ước Ác Ma đã có thể trắng trợn đoạt lấy thời gian của người khác. Đương nhiên, việc này là vô cùng nguy hiểm.

Tề Nhạc Nhân giở một cuốn sổ của chủ cũ ngôi nhà, ngồi trên giường, ghi chép lại kịch tình của game “Trò chơi ác mộng”.

Bối cảnh chính giống hệt như lời Tô Hòa kể. Trong lúc chơi, cậu đã tìm được một nhiệm vụ chính khá mơ hồ, để rồi lên đường tới tòa thành Thánh của giáo hội từng bị công hãm hai mươi hai năm trước, sau đó ở đấy kiếm được cái kết BE đầu tiên và cũng là cuối cùng. Thế nhưng trước đấy, cậu đã hoàn thành không ít nhiệm vụ chi nhánh.

Nếu thế giới này giống hết trò chơi nọ, nói không chừng mấy nhiệm vụ đó có thể được kích hoạt. Hôm qua, Tô Hòa giới thiệu rằng thế giới này có hai loại nhiệm vụ chính: một ở thế giới Ác Mộng, một ở phụ bản khác. Nhiệm vụ ở thế giới Ác Mộng có thể trực tiếp tác động, làm thay đổi tiến trình lịch sử của thế giới này – nghe đồn, việc ba năm trước, ba vị Ma Vương một lần nữa mở ra cánh cửa tới nhân gian, có sự can thiệp của người chơi.

Hiện Tề Nhạc Nhân chưa dám nghĩ xa như thế, việc cấp thiết hiện tại là mau chóng nhận mấy nhiệm vụ đơn giản để kiếm thêm thời gian sống. Trước hết phải tồn tại được ở thế giới này, rồi mới từ từ tính đến chuyện rời đi.

Chép lại sơ lược những kịch tình mà mình từng chơi, Tề Nhạc Nhân cất giấy bút, nằm trên giường ngẫm nghĩ.

Tối qua họ hỏi Tô Hòa, vì sao họ lại được trò chơi này lựa chọn, tiêu chuẩn là gì.

Lúc hỏi câu ấy, Tề Nhạc Nhân vô cùng thấp thỏm, cậu lo là do mình chơi cái game đó nên mới bị kéo vào đây, làm liên lụy bác sĩ Lã, Tiết Doanh Doanh, thậm chí là những người đã mất ở bệnh viện. Vậy nên, từ đó đến giờ, cậu vẫn luôn thấy áy náy.

“Lại là một câu hỏi khó.” Tô Hòa cười lắc đầu, “Thực ra bọn tôi cũng không rõ vì sao mình lại được chọn, nhưng những người đã vào trò chơi này đa phần đều là có tiềm lực, có khả năng thích ứng tốt, hơn nữa, họ đều đi theo đợt. Nói cách khác, vào một khoảng thời gian đặc biệt, một địa điểm nào đó sẽ trở thành tân thủ thôn – ví dụ như khu bệnh viện kia chẳng hạn, khi ấy, đa số người tại đó sẽ được lựa chọn để đi vào tân thủ thôn – bệnh viện, từ đó trở thành người chơi của thế giới Ác Mộng. Theo nghiên cứu thì những nơi tập trung đông người như trường học, bệnh viện, nhà ga, trung tâm thương mại là dễ trở thành tân thủ thôn nhất.”

“Vậy cơ thể của bọn tôi thì sao? Cũng đi vào trò chơi này hay bị giữ lại ở thế giới bên ngoài? Còn thứ vào đây chỉ là một chuỗi dữ liệu?” Vì đặc tính nghề nghiệp nên bác sĩ Lã khá chú ý đến chuyện này.

Tô Hòa lại lắc đầu lần nữa: “Xin lỗi, chuyện này tôi cũng không rõ. Về sau, mọi người sẽ được chứng kiến đủ loại kỹ năng kỳ dị, thậm chí còn khiến trời nghiêng đất lở, khởi tử hồi sinh. Đợi đến lúc được chứng kiến những kỳ tích đó, mọi người tự có phán đoán của mình, còn cái đó đúng hay sai, đối với những người đang phải giành giật sự sống, có ý nghĩa sao?”

Cuộc nói chuyện ấy khiến ba người mới hiểu thêm nhiều điều về tình cảnh của mình, cái cảm giác áp lực đè nén cứ lượn lờ vẩn vơ trong mỗi người.

Tề Nhạc Nhân vẫn chưa biết rõ liệu mình có phải người duy nhất từng chơi cái game ấy không, cậu không dám khẳng định, cũng không dám tùy tiện đi kiểm chứng. Đến người đáng tin như Tô Hòa cậu cũng không dám lộ ra bất cứ điều gì, hơn nữa, Tô Hòa sắp rời đi…

Tuy mới gặp nhau một thời gian ngắn, nhưng Tô Hòa đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cậu. Anh ta thần bí, thong dong, thông thái, và có sức mạnh to lớn. Một người như vậy đồng ý ở lại dẫn đường cho họ chỉ vì một lần cứu giúp của cậu (mà thực chất là anh ta chẳng cần cái sự cứu ấy). Điều ấy khiến cậu vô cùng cảm kích, và không dám đòi hỏi gì nhiều.

Giống như Tô Hòa đã từng nói, họ nhất định sẽ gặp lại.

Mong rằng ngày đó, cậu đã trở thành một người có sức mạnh lớn như hắn.

Thời gian để cậu cảm khái không có nhiều, Tề Nhạc Nhân tỉnh táo lại rất nhanh. Cậu quét nhà lại một lần, tuy không rõ việc lắm, nhưng nhiều năm sống một mình khiến cậu cũng biết sơ sơ.

Vất vả lắm mới dọn xong căn nhà, bụng cậu đã kêu lên òng ọc. Trong bếp có vài thứ đồ ăn mà chủ cũ lưu lại – nhưng là mốc đến độ nhìn thôi cũng thấy trúng độc rồi.

Tề Nhạc Nhân đành phải ra ngoài kiếm ăn, tiện tới trung tâm Nhiệm vụ để xem có cái nào hợp với người mới như cậu không, nếu phần thưởng nhiều chút thì càng tốt.

Ra khỏi cửa, hòn đảo Mặt Trời Lặn vẫn đẹp tựa một bức trah dưới ánh nắng chiều, Tề Nhạc Nhân hít thở bầu không khí đượm mùi gió biển và thoang thoảng hương dầu máy của nơi này. Tiếng máy ầm ầm tượng trưng cho nền văn minh nhân loại, cũng là sức mạnh thôi thúc khiến loài người sống tiếp.

Mà cậu, cũng sẽ sống sót ở nơi này!

“Ọc ọc ọc…” Tiếng dạ dày réo giáng một gáo nước lạnh vào cậu Tề Nhạc Nhân đang ngùn ngụt chí khí. Cậu sờ cái bụng dẹp lép của mình: đói quá, tìm cái gì ăn đã.

***

Hoàng hôn tà tà, Tề Nhạc Nhân đi qua từng con phố của đảo Mặt Trời Lặn. Nghe nói nơi này ngoài NPC ra thì đa phần đều là người chơi, hoàn toàn trái ngược với những địa điểm khác của vùng đất Hoàng Hôn. Mùi đồ ăn sực lên thơm nức, cậu thậm chí còn nghe được vị thịt kho tàu, nước miếng chảy ra ào ào.

Cuối cùng, dựa trên tiêu chí tiết kiệm, cậu cố kiềm lòng lại để mua độc một bát cơm chiên, và một bát canh rẻ tiền ở ven đường hòng lấp đầy cái bụng đói meo. Lúc tính tiền, cậu ký tên mình vào hóa đơn rồi nhận được thông báo của hệ thống: [Ngài đã tiêu 20 phút, thời gian còn lại: 9 ngày 4 giờ 07 phút, nếu có vấn đề gì với cuộc giao dịch này, mời tới nơi Giao dịch để khiếu nại.]

Tề Nhạc Nhân lại hoảng hốt. Cái vấn đề cấp bách này đúng là khiến người ta không tài nào yên tâm nổi.

Sau khi rời khỏi đường lớn, Tề Nhạc Nhân chậm rãi đi về phía nhà của bác sĩ Lã, cậu định hỏi anh ta có dự định gì chưa, nếu có thể, cậu mong được cùng đi phụ bản với cái người vừa có thể làm buff vừa có chỉ số may mắn cao ngất này (cảm thấy như nhiều hơn một mạng sống vậy).

Rời khỏi đường chính sẽ gặp phải những con hẻm lắt léo, Tề Nhạc Nhân không dám đi lối lạ, bèn lần theo tuyến mà Tô Hòa dẫn họ đi hôm qua. May mà cậu không phải kẻ mù đường, mà ngược lại, khả năng ghi nhớ ở phương diện này không tồi, vậy nên chỉ cần đi qua một lần là sẽ không quên.

Tháp chuông ở chính giữa đảo lại vang lên, thứ âm vang mạnh mẽ ấy lan ra giữa trời chiều, nhuộm thêm vẻ âu sầu cho vùng đất chẳng có ngày đêm này. Mỗi phút mỗi giây trôi qua, mọi người lại tiến gần về phía tử vong.

Tề Nhạc Nhân thở dài, dừng bước nhìn về phía tháp đồng hồ. Giờ, những người canh cánh về sự sống của bản thân như cậu hẳn là nhiều. Tại cái thế giới ngập tràn bao nguy cơ rình rập, ăn bữa nay lo bữa mai này, họ không biết làm thế nào để rời đi, cũng không dám chết để thử xem liệu mình có thể quay về thế giới thực không, chỉ biết vật lộn để giành giật sự sống.

Trong ráng chiều, Tề Nhạc Nhân thấy một con chim lớn màu đen từ xa bay tới, đứng bên cạnh mình.

Dựa vào thứ ánh sáng mờ mờ, Tề Nhạc Nhân nhận thấy, nó có vẻ không phải hải âu, mà giống ưng hơn.

Ở đây có ưng sao? Tề Nhạc Nhân vừa thắc mắc vừa nhìn chăm chú vào nó.

Con chim ấy đứng vững trên đầu tường, đột nhiên ngẩng cổ, nói bằng cái điệu sặc mùi nguy hiểm: “Con người, ký khế ước với ta để trở thành kẻ – được – chọn đi!”

“……!!!”

Tề Nhạc Nhân sửng sốt, nhìn về phía con chim với vẻ vừa ngạc nhiên lại xen chút nghi ngờ. Biết nói này! Có thật là chim không thế?! Hay là cậu gặp phải cái nhiệm vụ ẩn nào?

“Khế ước gì cơ?” Tề Nhạc Nhân ráng tỏ ra bình tĩnh nhất có thể, chí ít thì cũng có vẻ như là nhóm có tinh thần thép không dễ bị lừa ngay tắp lự.

Ánh mắt sắc lẻm của nó nhìn chăm chăm vào cậu, một người một chim đắm đuối nhìn nhau. Ngay lúc Tề Nhạc Nhân tưởng rằng con chim này sẽ nhìn mình đến vĩnh vằng thì nó đột nhiên cười khằng khặc: “Ha ha, lừa đấy.”

Ngay giờ phút này, trong lòng Tề Nhạc Nhân chỉ có một ý nghĩ – vặt lông, nướng nó!

Tề Nhạc Nhân lấy túi [Đồ ăn được ưa thích] ra, quẳng một phần xuống đất. Miếng đồ ăn nhìn có vẻ tầm thương tỏa ra hương thơm mời gọi, dù Tề Nhạc Nhân đã ăn no nhưng vẫn có cái khao khát là quỳ xuống liếm một hớp.

Con chim kia bay phành phạch xuống, tợp vài ngụm là hết sạch, nó kêu quang quác về phía Tề Nhạc Nhân để đòi thêm.

Con chim này là sao? Có phải NPC của nhiệm vụ không? Tề Nhạc Nhân phân vân không biết có nên cho thêm không, chỉ có tổng cộng ba mươi phần, nãy đã hết một.

Đúng lúc này, từ phía xa xa vang lên tiếng huýt sáo, con chim chần chừ một chút rồi vỗ cánh bay lên, vừa bay về phía tiếng huýt vừa ngoái lại nhìn cậu.

Chẳng nhẽ chủ của nó mới là NPC mấu chốt ấy? Tề Nhạc Nhân nhét túi đồ ăn vào ba lô rồi bước nhanh đuổi theo. Con đường mòn quanh co khiến cậu không thể theo sát được, chẳng mấy chốc mà đã bị mất dấu.

Lúc vòng qua một cửa hẻm, Tề Nhạc Nhân chợt khựng lại: cách đó không xa, những xác người la liệt nằm dưới ánh nắng chiều. Mùi máu tươi ập đến, khiến cậu choáng váng, phải rụt lại vài bước. Đây chắc chắn là hiện trường án mạng, có chừng bảy, tám thi thể nằm ngang dọc, không một ai còn sống.

Tâm trí cậu bắt đầu giằng xé. Cậu ngờ rằng hung thủ sẽ quay lại, tốt nhất là nên vờ như không biết chuyện này rồi bỏ đi. Nhưng trốn tránh mà được sao? Một giọng nói khác trào phúng: mày tưởng đây vẫn là cái thế giới hòa bình đó à? Nếu chỉ cần trốn tránh là có thể bình an mà sống thì làm gì còn người liều mình đi cướp máy bay?

Cứ coi như là nhiều ăn nhiều đi! Tề Nhạc Nhân hạ quyết tâm, đứng đợi ngoài cửa hẻm một chốc, chắc rằng không có ai đến mới cắt tay áo làm giẻ che mặt để khỏi bị nhìn thấy, rồi len lén lại gần kiểm tra.

Bảy thi thể chia làm hai nhóm rõ rệt. Một nhóm có năm người, đều là nam giới, mặc quần áo bình thường không có gì đáng chú ý nhưng đều cầm vũ khí. Vết thương trí mệnh rất gọn, có vẻ người ra tay là cao thủ. Nhóm kia là hai cô gái trẻ, nhìn rất giống nhau, có vẻ như là chị em, tuổi chừng mười sáu, mười bảy. Hai người này không có vũ khí, vết thương thì lộn xộn, giống như là sau khi vật lộn tránh né thì bị sát hại tàn nhẫn.

Cậu đoán, sau khi năm gã đàn ông này giết thành công cặp chị em, thì bị một kẻ khác xử lý – trên mặt đất còn vài dấu chân mơ hồ đi sâu vào trong hẻm rồi dần nhạt đi và mất hút.

Trên người mấy gã này ngoài vũ khí và đồ ăn thì không còn gì nữa. Gương mặt của người châu Âu, thoạt trông thì hẳn là NPC. Tề Nhạc Nhân đấm đấm đôi chân đã tê rần vì ngồi xổm, rồi chuyển qua kiểm tra cặp chị em chết thảm.

Trên mu bàn tay của một người có thứ gì đó trông giống hình vẽ henna. Ngón tay Tề Nhạc Nhân vừa tình cờ sượt qua thì bỗng nhiên một chuyện bất ngờ xảy đến – hình vẽ đó xuất hiện trên tay cậu! Hệ thống ngay lập tức thông báo:

[Người chơi Tề Nhạc Nhân kích hoạt nhiệm vụ đặc biệt: Hiến tế nữ phù thủy. Nhiệm vụ sẽ bắt đầu vào 7 ngày tới, tại thôn Maca. Xin hãy đến thôn Maca trước khi nhiệm vụ bắt đầu. Sau khi đến địa điểm làm nhiệm vụ, thời gian sống sẽ tạm dừng lại cho đến khi nhiệm vụ kết thúc. Vượt quá thời gian quy định ngầm hiểu là nhiệm vụ thất bại, trừ 100 ngày sống.]

Có nhiệm vụ thật sao? Tay phải của Tề Nhạc Nhân vội che khuất hình vẽ ở tay trái. Vẻ mặt cậu sầm lại. Giờ không có thời gian thừa để lãng phí, còn không biết cái thôn Maca đó là chỗ quỷ nào kìa!

Tề Nhạc Nhân vội vàng tranh thủ tìm kiếm di vật trên người hai thiếu nữ, nhưng tiếc rằng không hề có chút manh mối nào từ họ cả! Chuyện này không bình thường chút nào! Đến đồ ăn và nước mà họ cũng không mang, chắc chắn là…từng bị ai đó rà soát một lần rồi!

Tề Nhạc Nhân cau mày, nhìn qua bàn tay không có hình vẽ của một người khác, bỗng nhiên nghĩ tới: nếu hung thủ giết mấy gã đàn ông kia cũng nhận đến nhiệm vụ này như cậu thì sao? Vậy nên kẻ đó đã cuỗm hết những thứ hữu ích từ hai cô gái này, bao gồm cả manh mối.

Lời giải thích này có vẻ hợp lý. Nhưng nếu thế, tình huống của cậu càng nguy cấp. Nhiệm vụ này chắc chắn không phải nhiệm vụ đơn lẻ, cũng không phải nhiệm vụ nhóm, bởi cậu không nhận được bất cứ thông báo nào về vệc được phép lập đội. Rất có thể là còn có những người chơi khác cùng tham dự, cậu không nghĩ rằng họ sẽ trở thành đồng đội, đây có vẻ như là một nhiệm vụ có tính chất đối đầu.

Tề Nhạc Nhân càng nghĩ càng thấy đau đầu, bèn đứng lên, quờ quờ để làm lệch dấu chân của mình trên mặt đất rồi rời khỏi con hẻm.

Đi hỏi ý kiến Tô Hòa đi, chí ít cũng phải biết làm cách nào để tới nơi diễn ra nhiệm vụ.

Cậu vừa rời đi không lâu thì hiện trường vụ án được một người chơi khác phát hiện. Người nọ mau chóng báo cáo với Sở Thẩm phán. Nếu Tề Nhạc Nhân còn ở đây, hẳn cậu sẽ nhận ra người dẫn đội tới chính là người mình từng gặp qua một lần trên chuyến tàu bay – Al.

“Bảy nạn nhân đều là NPC, nhưng các vết thương có sự khác biệt rõ rệt. Của nam giới là đao, ra tay vô cùng dứt khoát, hung thủ rất có thể đã dùng song đao, ở hiện trường không có hung khí. Của nữ giới thì rất lộn xộn, có thể đoán được thứ gây ra những vết thương này và vũ khí của nhóm nam giới. Nơi này từng có hai người đến, một người rời đi từ cuối hẻm, dấu chân hoàn chỉnh. Người khác rời đi từ cửa hẻm, dấu chân đã bị xóa.” Người thi hành đi cùng với Al báo cáo.

Al dừng lại trước dấu chân của Tề Nhạc Nhân, nó đã bị cậu phá rối trước khi rời đi nên không thể dựa vào đó để đoán được chiều cao, cân nặng, thói quen đi đứng. Vậy nên hắn chỉ lướt qua một chốc.

“Cần điều tra không?” Người thi hành kia hỏi.

“Thôi, chuyện của NPC, quan tâm làm gì, bên Sở Thẩm phán lắm việc quá rồi.” Al giở điệu lười nhác, làm ra vẻ chây ì, nhưng lời tiếp theo lại khiến người bạn đi cùng sửng sốt, “Hỏi thẳng ‘hung thủ’ là được.”

“Cậu biết hung thủ là ai sao? Còn chưa so sánh dấu chân và vết thương mà!” Người kia giật mình.

Al cười lạnh, chỉ vào sợi lông vũ lẫn vào vũng máu trong góc khuất: “Nuôi chim, dùng song đao, lại là cao thủ. Tôi không tin ở đảo Mặt Trời Lặn này còn có kẻ thứ hai như thế.”
Bình Luận (0)
Comment