Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 23

Được người thương ôm siết, Tề Nhạc Nhân hưng phấn tới độ không nói nên lời, run run hồi lâu mới dám dồn hết can đảm để vỗ vỗ lưng nữ thần.

Nữ thần nới lỏng vòng tay, nhìn sắc mặt cậu đầy lo lắng.

Tề Nhạc Nhân bị đôi mắt xanh mỹ lệ kia mê hoặc hoàn toàn, cậu ngây ngốc nhìn vào khung cửa sổ trong trẻo như lưu ly ấy, tự thấy bóng hình mình phản chiếu qua nó: mặt mũi trắng bệch, người ướt đẫm, run lẩy bẩy như con chim ngơ ngác sẩy chân xuống nước.

Có lẽ bởi nom cậu thê thảm quá, nữ thần cẩn thận khoác áo cho cậu, ôm lấy cậu, đi sâu vào trong hang.

Tề Nhạc Nhân – bị ngự tỷ ôm công chúa: “…”

Mất mặt quá, tốt nhất là cứ che mặt đi.

Khi bị bộ Xương Rồng đuổi giết, cậu từng thấy đoạn đường này như vô cùng vô tận, thế nhưng giờ lại tiếc sao nó ngắn quá, chẳng mấy chốc mà nữ thần đã dừng bước. Ngượng ngùng nên Tề Nhạc Nhân phải che mặt giả bộ ngủ, cậu lén nhìn qua kẽ tay thì đụng trúng ánh mắt của nữ thần, khựng lại một chút, cậu vội vàng khép tay lại.

Mất mặt quá, mất mặt quá. Lúc biến về làm con trai rồi, sao có thể đối mặt với cái “kỉ niệm” này đây?!

Hai người đi vào khu vực sâu phía trong. Tề Nhạc Nhân được thả xuống đất. Cậu quấn áo khoác dày, chân run lẩy bẩy, cóng tới độ không đứng nổi. Nữ thần rút củi từ trong balo ra để nhóm lửa, chung quanh rốt cuộc cũng ấm dần lên. Tề Nhạc Nhân thở phào, dịch tới gần nguồn ấm, đưa tay hơ trên lửa để xua đi cái giá.

Nữ thần ngồi xuống bên cạnh, kéo tay cậu qua để bôi thuốc.

Vụ giãy giụa bò lên bờ khi nãy khiến bàn tay trầy trụa của cậu vẫn lạnh băng, tay của cô ấy lại thực ấm. Cô chau mày, dùng cồn rửa sạch vết thương một cách tỉ mỉ. Cơn xót của cồn khiến Tề Nhạc Nhân gào lên thảm thiết, định rụt tay lại nhưng nữ thần đã túm chặt lấy nó. Cô lạnh lùng nhổ hết đám đá mạt khỏi phần thịt, đau đến độ nước mắt cậu chỉ muốn trào ra, cố hãm lại cũng chỉ vì không muốn bẽ mặt trước người ấy.

Có vẻ như cái vẻ mặt táo bón này của cậu khiến nữ thần rủ lòng thương, cô chần chờ một chút, rồi gượng gạo vươn tay ra xoa đầu cậu cổ vũ. Bị Tề Nhạc Nhân quăng cho ánh nhìn ngạc nhiên thì vội vàng rụt lại, tiếp tục lau vết thương cho cậu.

Xây xát ở hai tay đã được rửa sạch sẽ, bôi thuốc, quấn băng. Ngay cả vết thương trên trán lúc ngã vật ra để tránh cú đánh lén của Anna cũng được chăm sóc cẩn thận. Tề Nhạc Nhân sờ sờ lớp băng trên đầu, khen nức nở: “Nữ thần băng bó tốt quá!”

Gương mặt nữ thần ửng lên dưới ảnh lửa bập bùng, cô không nói gì.

Tề Nhạc Nhân lại bắt đầu nghĩ miên man. Nữ thần xử lý thoăn thoắt thế này, hẳn trước đây từng trải qua không biết bao khó khăn đau khổ, từng bị thương không biết bao nhiêu lần. Càng nghĩ càng thấy đau lòng, ánh mắt cậu nhìn nữ thần cũng càng trìu mến.

Con chim đen đã bay trở lại. Nó như có khả năng tự lần theo dấu chủ nhân, đường xá vòng vèo thế mà cũng về bên cô ấy được. Thấy Tề Nhạc Nhân thê thảm thế kia, nó tốt lòng không trào phúng câu nào, chỉ nghiêng đầu nhìn cậu, đậu bên cọ cọ mặt cậu.

Bỗng nhiên được nó ưu ái thế, Tề Nhạc Nhân có chút hốt hoảng. Vụ này còn sững sờ hơn cả chuyện nữ thần ôm mình ấy chứ!

May mà nó không tỏ ra đáng yêu lâu lắm, chẳng mấy chốc đã bay lại bên nữ thần. Tề Nhạc Nhân thở phào nhẹ nhõm, được con chim này tỏ vẻ thân thiết còn sượng sùng hơn cả việc bị nó tỏ vẻ trào phúng. Cậu đúng là quen làm M rồi mà….

Lửa trại bập bùng, Tề Nhạc Nhân cảm thấy ấm hơn nhiều. Cậu đón lấy nước từ tay nữ thần, uống một ngụm. Dòng nước ấm áp xua đi cái lạnh giá trong dạ dày, cậu thở ra một tiếng đầy thỏa mãn. Nữ thần ngồi sau lưng Tề Nhạc Nhân, cầm khăn lau tóc cho cậu. Tề Nhạc Nhân bưng nước, ngoan ngoãn ngồi yên, lòng cảm khái: nữ thần nom thì lạnh lùng, cơ mà thực chất lại dịu dàng quá.

Giữa lúc được lau tóc, cái đầu của Tề Nhạc Nhân miên man đủ thứ thắc mắc: nào là không biết năm nay nữ thần bao tuổi, rồi chẳng hiểu tại sao mà nãy giờ nữ thần không nói câu nào….Đúng rồi, mình còn chưa biết tên nữ thần mà.

“Nãy cô hứa sẽ cho tôi biết tên!” Tề Nhạc Nhân đột nhiên mở miệng.

Người ngồi sau dừng hành động của mình lại, im lặng, rồi tiếp tục dịu dàng lau khô mái tóc ẩm ướt.

Tề Nhạc Nhân không khỏi thấp thỏm, bồn chồn. Cậu không biết làm sao để vờ như mình chưa từng thốt ra câu đó.

Tóc được lau khô cẩn thận, được chuốt lại từ đầu tới đuôi, những lọn còn ẩm được xếp ngay ngắn, xõa xuống vai. Nữ thần cất khăn và lược đi, ngồi cạnh cậu, cầm lấy đôi bàn tay còn quấn băng của cậu, nhẹ nhàng viết tên mình vào lòng bàn tay – Ninh Chu.

Nữ thần, người đã đẹp, tên cũng đẹp! Tề Nhạc Nhân thành fan cuồng của nữ thần luôn rồi, giờ trong óc chỉ ngập tràn “nữ thần của mình cái gì cũng tốt”. Khéo giờ cô ấy tên Lư Đản, cậu cũng sẽ cảm thấy đáng yêu cực.

“Ninh Chu…” Tề Nhạc Nhân thì thào, rồi nở một nụ cười rạng rỡ, “Tôi là Tề Nhạc Nhân, hình như tôi từng nói rồi nhỉ.”

Ninh Chu gật đầu, gương mặt tuyệt mỹ, lạnh lùng chợt lóe lên ý cười nhàn nhạt.

Nữ thần, nữ thần cười với mình kìa! Đời này sống không uổng! Tề Nhạc Nhân hưng phấn tới độ không kìm lại được cảm xúc nữa, chớp chớp mắt điên cuồng với nữ thần để bày tỏ tình yêu. Dường như đã thu được “tín hiệu yêu thương” của cậu, nữ thần thẹn thùng, lỗ tai đỏ ửng, mắt liếc đi không dám nhìn vào cậu.

Đáng yêu quá! Chân dài, xinh đẹp, mạnh mẽ, cao lãnh, ngự tỉ, thế nhưng thực chất lại dễ thẹn thùng! Thiết lập dễ cưng này sao cậu hold nổi!

Lửa nhiệt tình cháy hừng hực, Tề hạc Nhân cảm thấy sức mạnh cuồn cuộn chảy trong cơ thể, giờ có phải đối đầu với bộ xương rồng kia một lần nữa cũng không sợ!

Thấy tóc nữ thần còn ướt sũng, Tề Nhạc Nhân ngượng ngùng hỏi: “Tôi giúp cô lau tóc nhé?”

Ninh Chu lắc đầu, kéo tay cậu qua, viết: [Ngủ chút đi.]

Tề Nhạc Nhân khoác tấm áo dày, gật đầu. Mấy lần load liên tục khiến tinh thần cậu khô kiệt, chống được đến giờ đã là cố gắng lắm rồi. Vừa nằm xuống đất, cơn mệt mỏi đã ập tới khiến cậu chẳng thể nâng mí mắt lên nổi. Cậu quyết định lấy thảm ra, quấn quanh mình.

Giữa lúc nguy hiểm rình rập mà cậu lại có thể ngủ ngon lành. Giấc ngủ này an lành, không có những mộng mị hỗn loạn quấy phá. Cậu trầm mình vào thế giới tĩnh lặng.

Giữa lúc chập chờn nửa tỉnh nửa mơ, cậu cuộn mình lại do cơn lạnh. Có ai đó dịch thảm cho cậu, phủ thêm tấm áo cho cậu.

Sau khi tỉnh giấc, Tề Nhạc Nhân bò dậy, mờ mịt nhìn ngó chung quanh.

Thảm và áo khoác trượt xuống, cậu gãi gãi đầu, cuối cùng cũng nhớ ra mình đang ở đâu.

Con chim của Ninh Chu bay tới, đôi mắt đen lũng liếng nhìn cậu chằm chằm.

“Nữ thần đâu?” Ngó trái ngó phải cũng chẳng thấy bóng dáng cô, cậu bắt đầu thấy căng thẳng. Nhưng con chim vẫn ở đây, hẳn cô sẽ không bỏ cậu đi, nhỉ?

“Dọn, xác.” Con chim hiểu được cậu nói gì, nó đáp lại bằng một thứ giọng quái dị.

“Mày nghe hiểu tiếng người à?!” Tề Nhạc Nhân sửng sốt, cứ tưởng nó chỉ biết học vẹt thôi chứ.

Nó giận dữ mổ chân cậu, tỏ ý không vừa lòng. Xem chừng là hiểu tiếng thật.

Quả nhiên là chim của nữ thần! Hiểu được tiếng người cơ đấy!

Trong lúc một người một chim bốn mắt nhìn nhau, Ninh Chu trở lại, còn vác theo thi thể Anna. Tinh thần nghiên cứu vô bờ bến thôi thúc Tề Nhạc Nhân nhìn xuống phần eo của cô ả. Thắt lưng quả nhiên đã biến mất. Khi còn ở vùng đất Hoàng Hôn, Tô Hòa từng nói với cậu rằng: nếu người chơi chết, mọi vật phẩm thuộc sự quản lý của hệ thống trên người kẻ đó sẽ biến mất, ngay cả thắt lưng. Vậy nên, việc giết người khác để cướp thẻ kỹ năng là điều gần như bất khả thi – trừ phi kẻ thủ ác có thể ép nạn nhân giao ra thẻ của mình trước khi chết. Thế nhưng, thứ cướp được sẽ biến thành vật phẩm phi pháp, rất khó giao dịch, hơn nữa còn dễ bị Sở Thẩm phán điều tra ra.

Thấy Tề Nhạc Nhân đã tỉnh, cô chỉ gật đầu một cái, rồi ra dấu cho cậu theo mình, mặt vẫn lạnh băng.

Tề Nhạc Nhân trả lại áo khoác cho nữ thần, mau chóng theo chân.

Hang này sâu hơn cậu nghĩ rất nhiều. Hai người đi một hồi lâu mới tới được ngọn tháp bị phong ấn.

Nó đứng sừng sững giữa vòm hang, nom giống hệt Tháp Đầm Lầy, chung quanh chất chồng xương trắng – giống bãi mồ xương ngoài cửa động. Tề Nhạc Nhân đứng dưới chân tháp, dòng nhắc nhở hiện lên.

Ninh Chu nhìn cậu một cái, quăng xác Anna xuống đất, ra hiệu cho Tề Nhạc Nhân gỡ phong ấn.

“Tôi? Không không không, cô làm đi.” Tề Nhạc Nhân sao dám trơ trẽn giật công sức của nữ thần. Cậu lắc đầu nguầy nguậy. Ninh Chu không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cậu, thật lâu, thật lâu.

Bị ánh mắt của cô ghim chặt, Tề Nhạc Nhân cúi gằm xuống, nhìn vào mũi chân mình, giải thích: “Cô đã cứu tôi nhiều lần thế cơ mà, cô cứ làm đi thì hơn.”

Ninh Chu cầm tay cậu, viết: [Nghe lời.]

Nữ thần muốn cậu nghe lời! Tề Nhạc Nhân ngẫm lại mình đã “không nghe lời” như thế nào, đồng ý chẳng phải là nhún nhường sao?! Cậu hé hé miệng….

Được rồi, nghe lời……

Thực ra Tề Nhạc Nhân cũng muốn được cởi phong ấn lắm, giờ có lý do chính đáng rồi, cậu vui vẻ kéo cái xác lại chân tháp. Nào ngờ lại suýt nữa ngã dập mặt…Anna…nặng thật đấy….

Cái thân xác con gái này khiến cậu bực bội không biết bao lần rồi. Bực nhiều quá rồi cũng quen. Tề Nhạc Nhân chà chà tay, chuẩn bị dồn sức. Nữ thấy thấy cậu loay hoay, chẳng đủ kiên nhẫn chờ đợi nữa, bước đến đưa cái xác lại gần tháp rồi dùng ánh mắt giục giã cậu.

Tề Nhạc Nhân không dám chần chờ, cậu đặt bàn tay quấn chằng chịt băng gạc của mình lên thân tháp. Hoa văn dưới lớp thảm lóe lên thứ ánh sáng nhàn nhạt, những hạt sáng lốm đốm vờn ra, bay về phía ngọn tháp. Ngọn tháp được một quầng sáng bọc quanh, một lúc sau, từ đỉnh tháp phosng ra một luồng sáng lam sẫm, xuyên qua vách đá, hướng thẳng lên trời.

Giải quyết xong phong ấn là đến lúc mở rương. Tề Nhạc Nhân đặt tay lên ổ khóa để mở:

[Thuật giáp lá cà – Sơ cấp][thẻ kỹ năng không cố định]: Như tên gọi, trang bị xong sẽ đạt được thuật đánh giáp lá cà sơ cấp.

Tề Nhạc Nhân nhìn tấm thẻ trên tay, chẳng biết nói sao, cái dòng giới thiệu sơ sài thế không biết! Hơn nữa, khe thẻ của cậu không đủ, cậu đang đau đầu không biết nên thay tấm nào đây.

Tiếp tục mò rương, quả nhiên là còn một tấm bản đồ khác, giống tấm ở Tháp Đầm Lầy, đều là mảnh ghép lẻ. Tề Nhạc Nhân thậm chí còn quên mất sự hiện diện của nữ thần, mải mê nhìn chăm chú vào nó rồi lấy giấy bút ra, vẽ lại cả tấm mình đang có và tấm của Lục Hữu Hân mình từng thấy.

“Nữ thần xem này! Trước tôi từng được nhìn một tấm bản đồ khác ở Tháp Đầm Lầy, ghép chúng với nhau, hẳn sẽ được nơi chúng ta sắp tới.” Tề Nhạc Nhân nói, rồi đưa mảnh giấy cho Ninh Chu coi.

Ninh Chu nhìn thoáng qua, gật đầu với cậu.

Nữ thần nhìn mình bằng ánh mắt khen ngợi, nhất định là do thấy mình giỏi! Như được cổ vũ, cậu vỗ ngực cam đoan: “Tôi kiếm đường giỏi lắm, nữ thần đừng lo, lúc nào vào tới địa cung, xin cứ để tôi dẫn đường cho, đảm bảo chuẩn luôn!”

Con chim của nữ thần bỗng nhiên phun ra một lời thoại nịnh nọt: “Thái quân, xin cứ để tiểu nhân dẫn đường cho ngài, đảm bảo chuẩn luôn!”

Ninh Chu nhìn nó, lại nhìn Tề Nhạc Nhân đang sượng chín mặt, cảm thấy khó hiểu.

Tề Nhạc Nhân gào rú trong lòng: trời lạnh, quẳng cái con này vào nồi hầm đi!

***

Cả hai rời khỏi hang khi trời tờ mờ sáng. Nhạc Nhân thầm tính xem mình đã ngủ bao lâu, rồi lại đưa mắt nhìn nữ thần. Thấy sắc mặt cô không tệ, bèn đoán chắc hẳn cô cũng nghỉ ngơi rồi.

Dưới ánh bình minh, ba cột sáng chiếu thẳng lên nền trời. Tề Nhạc Nhân ngoảnh lại nhìn, cột sáng gần họ nhất nằm ở tháp Hang Động, chẳng biết sức mạnh nào đã khiến nó có thể xuyên qua vòm đá.

“Xem ra đã có ba tòa tháp được cởi bỏ phong ấn rồi, giờ chỉ còn ngọn ở phía Đông. Chúng ta qua bên đó xem sao, không chừng lại cởi được ấy chứ.” Tề Nhạc Nhân nói với Ninh Chu.

Vừa dứt lời, chùm sáng thứ tư ở phía Đông xa xa cũng vọt lên.

Con chim đen: “Ha ha ha.”

Tề Nhạc Nhân: “……”

Mặt đau quá.

Thôi, dù sao thì giờ cũng được cùng team với nữ thần rồi, thế là có tiến triển lớn rồi.

Dòng nhắc nhở của hệ thống hiện lên: [Bước một của nhiệm vụ Hiến tế nữ phù thủy: Cởi phong ấn cho bốn tòa tháp. Số tháp đã được cởi phong ấn: 4/4. Mở ra bước thứ hai: Địa cung hiến tế]

[Bối cảnh nhiệm vụ: Địa cung Ác Ma có những linh hồn lang thang không rõ danh tính. Bảy trong số đó từng là ứng viên để trở thành nữ phù thủy. Nhờ vào sức mạnh Ác Ma, chúng sắp tỉnh dậy từ vực thẳm chết chóc…Sau khi hiến tế chấm dứt, những người còn sống đều được coi là hoàn thành nhiệm vụ.]

[Bắt đầu đếm ngược thời gian truyền tống: Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một. Truyền tống xong.]

Một luồng sáng dâng lên từ dưới chân Tề Nhạc Nhân. Cậu kinh ngạc nhìn về phía Ninh Chu thì thấy cô cũng bị bọc lấy bởi một luồng sáng khác. Khung cảnh trước mắt không ngừng biến đổi khiến người ta choáng váng. Đến khi mọi thứ trở về bình thường, Tề Nhạc Nhân nhận ra mình đang đứng ở một căn phòng u ám, giá nến trên tường phả ra luồng sáng mỏng manh.

Tại căn phòng này, chỉ có mình cậu.

Bốn bề tĩnh mịch. Tề Nhạc Nhân không vội đi tìm người khác, mà đổi thẻ kỹ năng trước.

Kỹ năng Trời mưa rồi đang CD. Cậu quyết định cất vào balo. Tuy nó từng cứu cậu vài lần, nhưng giờ Tề Nhạc Nhân không có thời gian để đợi nó CD xong, trước tiên cứ ưu tiên cho Giáp lá cà và SL đã. Sau khi lắp kỹ năng xong, Tề Nhạc Nhân bắt đầu phân tích tình hình.

Hệ thống đưa cho cậu chút gợi ý, nhưng quá mập mờ. Dựa trên những gì cậu đã biết, nhiệm vụ này cần phải hoàn thành bước hiến tế cuối cùng, nhưng hệ thống không nói rõ về bước này, mà chỉ nhấn mạnh vào bảy ứng viên đã chết của danh hiệu nữ phù thủy. Nghĩa là, họ sẽ phải giải quyết bảy ứng viên kia trước, sau đó là tìm ra lời giải bằng trí tuệ hay bạo lực thì tính sau.

Hiện cả bốn ngọn tháp bị phong ấn đã được cởi, những người còn sống được chuyển tới địa cung, hơn nữa còn bị tách ra. Hệ thống có nhắc đến “ linh hồn lang thang”, và bảy ứng viên “sắp” thức tỉnh, tức là mấy vị sắm vai boss nhỏ đó chưa dậy.

Muốn hoàn thành bước hiến tế cuối cùng, hẳn là phải đánh thức, rồi mới giải quyết mấy ứng viên kia. Chẳng nhẽ lại giống như cởi phong ấn của tòa tháp, cần xác người? Không, không thể, không đủ số người. Cởi phong ấn đã tốn bốn, thêm cả lượng bị gã khổng lồ giết chết, ít nhất cũng có năm người chắc chắn đã chết. Số còn lại nhiều nhất là tám, rất có thể là ít hơn, thậm chí còn chưa đến bảy. Vậy nên, chắc chắn không phải dùng cách đó. Nếu không thì tất cả sẽ chết sạch.. Thế thì hệ thống cần gì phải nói: “Những người sống sót đều được coi là đã hoàn thành nhiệm vụ”.

Dẫu vậy, vẫn cần có một phương thức nào đó để gọi về boss nhỏ? Nhưng cách đó là gì…

Càng nghĩ càng loạn, Tề Nhạc Nhân quyết định tạm gác vấn đề này lại, thăm dò xung quanh một lượt rồi rời phòng để kiếm người khác.

May mà dòng nhắc nhở của hệ thống chưa xuất hiện yêu cầu gì khiến họ phải cạnh tranh gay gắt. Ít nhất là trước khi giải quyết những ứng viên kia, họ vẫn có thể hợp tác. Chứ nếu không, cậu sẽ vừa phải cảnh giác đám linh hồn lang thang, vừa phải dè chừng những người chơi và NPC khác.

Căn phòng của Tề Nhạc Nhân nhìn giống một tẩm cung, giường đóng một tầng bụi dày, mạng nhện cũng đầy bụi. Xem chừng đã lâu không có hơi người. Cậu kiểm tra những nơi như là tủ áo, ngăn tủ, nhưng không có gì. Nơi này cứ như tẩm điện bỏ hoang, không có người đặt chân tới.

Có vẻ như mình chỉ là tình cờ được đưa đến đây, chứ chẳng phải do nguyên nhân gì đặc biệt.

Ngẫm nghĩ xong, Tề Nhạc Nhân bình tĩnh hơn. Một tay cậu cầm con dao găm, tay kia mở cửa.

Phía ngoài là một hành lang, cứ cách vài mét lại có một giá nến. Không biết đám nến kia làm bằng gì mà có thể cháy mãi đến giờ. Nền nhà bằng đá cẩm thạch, phản chiếu ánh nến phía trên, từ xa nhìn lại cứ như một con đường nước.

Chung quanh im ắng, lạnh lẽo. Tề Nhạc Nhân quấn kín áo khoác, lôi một nửa tấm bản đồ của địa cung ra để nghiên cứu, thì nhận ra nơi mình đứng không thuộc phạm vi của nó. Cậu đành bước nhẹ về trước.

Một mình giữa khoảng không trống trải, tĩnh lặng, Tề Nhạc Nhân đột nhiên cảm nhận được điều gì, thứ cảm giác đó rất kỳ lạ, khó mà hình dung được, thế nhưng, cậu mường tượng thấy có ai bước lại gần. Tới góc rẽ tiếp theo, Tề Nhạc Nhân dừng chân, nép vào vách tường bám bụi, nín thở, tay siết chặt con dao.

Hai bên hành lang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, cậu lẳng lặng nghe tiếng tim đập của mình, chờ đợi một dự cảm nào đó.

Đến.

Tiếng bước chân khẽ khàng từ góc rẽ vang đến, một bóng người lóe ra, Tề Nhạc Nhân vụt tới đè cứng lấy người kia, ép lên tường. Lưỡi dao kề sát cổ kẻ nọ. Kẻ ấy hét lên rồi cầu xin tha thứ: “Đừng, đừng giết tôi….”

Tề Nhạc Nhân hơi nheo mắt. Người bị cậu ép lên tường có mái tóc ánh rêu, ngũ quan sâu, hẳn là NPC. Thế nhưng, từng gặp chuyện với Anna nên cậu vẫn sờ xuống eo người nọ, thấy không có thắt lưng của người chơi mới hỏi: “Cô là ai?”

“Tôi….tôi là Aisha.” Thiếu nữ run rẩy đáp lại.

“Aisha? Cô có một người em gái đúng không?” Tề Nhạc Nhân nhớ tới nhiệm vụ mình nhận từ Ellie khi ở trên xe ngựa.

“Đúng rồi, là Ellie, cô từng gặp em ấy sao?” Aisha vừa mừng vừa sợ, quá hưng phấn khiến cô bắt đầu ho sặc sụa, mặt tái nhợt.

Tề Nhạc Nhân nhớ rằng Ellie từng nói sức khỏe của chị mình không tốt. Cậu cảm thấy Aisha không có ác ý, bèn buông lỏng cô ra: “Tôi mang cô đi tìm cô ấy, cô ấy từng nhờ tôi.”

“Cám ơn!” Aisha mừng rỡ.

Có thêm đồng bạn, sự căng thẳng của Tề Nhạc Nhân bớt đi. Hai người vừa đi vừa nhỏ giọng trò chuyện: “Tức là, trước đây cô cũng không rõ vụ hiến tế này lắm?”

Aisha gật đầu: “Cha mẹ không nói gì cho tôi cả, dân làng cũng vậy. Thế nhưng, cứ cách ba năm lại có vài cô gái biến mất….Isabel – người cùng tới đợt này, chắc biết chút ít về chuyện đó. Ba năm trước, chị của cô ấy từng bị đưa đi hiến tế, sau rồi….không về nữa.”

Chuyện này đối với Aisha quá đỗi nặng nề. Cô rơm rớm, lẩm bẩm: “Không biết Ellie thế nào, tôi lo quá…”

“Yên tâm, bé đó xinh vậy, chắc chắn sẽ bình an vô sự.” Một giọng nói vang lên từ phía sau. Tề Nhạc Nhân giật mình, cậu hoảng hốt nhìn về kẻ không biết đã đứng sau họ từ bao giờ – Lục Hữu Hân.

Lục Hữu Hân nở một nụ cười với cậu: “Úi chà, cú có gai, lại gặp nhau rồi.”

“….” Cậu chẳng muốn gặp cô ả chút nào hết.

“Cô từng gặp Ellie rồi sao?”Aisha vội vã hỏi.

“Ờ, có gặp lúc ở ngoài kia. Em gái cô cũng không tệ đâu nha.” Lục Hữu Hân chậc lưỡi, khen.

Tề Nhạc Nhân cảm thấy, cái “không tệ” này ẩn ý quá. Thôi thì cứ thắp nến cho bé loli vừa bị nàng biến thái này cho vào tầm ngắm đi.

“Cô theo đuôi chúng tôi bao lâu rồi?” Tề Nhạc Nhân hỏi

“Không lâu lắm. Đại khái là từ lúc ai đó bước khỏi phòng, nhỉ? Trùng hợp thế nào mà tôi lại ở ngay cạnh đó.” Lục Hữu Hân thản thiên nói, chẳng có chút áy náy nào khi theo dõi người khác.

“Cô có đuổi kịp Diệp Hiệp không?” Tề Nhạc Nhân lại hỏi, cậu thực sự rất tò mò chuyện này.

Lục Hữu Hân bĩu môi: “Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn phải cố gắng.”

Xem chừng Diệp Hiệp tạm thoát được ca này. Tề Nhạc Nhân vui mừng nghĩ.

“A, có thứ gì đang đến.” Lục Hữu Hân đột nhiên ngẩng đầu, nhìn ra sau Tề Nhạc Nhân.

Tề Nhạc Nhân giật mình. Ở phía hành lang u ám xa xa, nơi ánh nến leo lét chiếu rọi, một bóng trắng không rõ mặt đứng lặng ở đó, im lìm nhìn họ. Rồi đột nhiên, nó vụt qua khoảng cách mấy chục mét, thình lình tới bên Tề Nhạc Nhân. Cậu nhanh chóng ngả về sau, cánh tay che trước người xuyên qua cơ thể bóng ma đó, lạnh tới tận xương tủy.

Thẻ Giáp lá cà sơ cấp giúp phản ứng của cậu nhạy bén hơn. Con dao găm vung ra, rạch vào bóng ma, nhưng vô ích. Tề Nhạc Nhân quyết định cứa một đường lên tay mình, lưỡi dao nhuốm máu đâm được vào bóng ma. Nó rít lên the thé, rồi lao về phía Tề Nhạc Nhân!

Một tiếng động rất khẽ vang lên, ngọn lửa trắng xanh bùng dưới chân Tề Nhạc Nhân, cuốn lấy bóng ma. Ngọn lửa ấy như chứa đựng thứ sức mạnh thánh khiết, khiến bóng ma tru lên thảm thiết, rồi hóa thành tro tàn.

Lục Hữu Hân đứng che cho Aisha, lắc đầu, nhìn Tề Nhạc Nhân như nhìn đứa ngốc: “Đánh quái dạng bóng ma mà tại tấn công vật lý, liều thật đấy.”

Tề Nhạc Nhân che cánh tay chảy máu ròng ròng của mình, trợn mắt khinh bỉ, nếu có cách khác thì tội gì cậu phải hại mình thế này? Chả hiểu khó khăn của người ta gì cả!

Tề Nhạc Nhân lủi thủi tự băng bó cho mình, nhìn Aisha được Lục Hữu Hân che chở chăm sóc liền ai oán: “Giờ tôi có thể hoàn toàn khẳng định, trong mắt cô chỉ có gái.”

“Chính xác.” Lục Hữu Hân đắc ý nói, “Trong mắt tôi, các nàng được chia làm ba loại: ngự tỷ dự bị, ngự tỷ đương nhiệm, ngự tỷ xuất ngũ. Loại nào cũng cần được bảo vệ cẩn thận.”

Tề Nhạc Nhân bật: “Thế lỡ cô đó xấu thì sao, ngực không to thì sao?”

Lục Hữu Hân sầm mặt lại, nhìn ngực Tề Nhạc Nhân, lạnh lùng nói: “Thứ đó không phải gái, mà là một con linh trưởng cái. À, ở đây có một người đến linh trưởng cái cũng không bằng, chỉ là loại ở tận đáy xã hội.”

“……” Tề Nhạc Nhân: Khốn nạn, muốn đánh cô ả chết mất!
Bình Luận (0)
Comment