Diệp Hiệp đã chết? Sao có thể!
“Lúc đó tôi ở giữa ảo cảnh gặp được Diệp Hiệp, nàng, Ninh Chu cùng tôi bị kéo vào trong ảo cảnh của nữ vu; tôi bám vào người nữ vu ba năm trước, sở hữu đạo cụ cũng không thể dùng”. Tề Nhạc Nhân nói, bị cắt ngang bởi Lục Hữu Hân.
“Bám vào người? Nói cách khác, những gì cậu nhìn thấy chỉ là một kẻ lạc loài tự xưng là Diệp Hiệp? Đến nỗi cô ấy có phải hay không, làm sao mà dám xác định được?” Lục Hữu Hân nghiêng đầu châm chọc nhìn cậu.
Tề Nhạc Nhân nuốt nước bọt, sau lưng không khỏi dâng lên lạnh lẽo.
Đúng vậy, làm sao cậu biết nhìn thấy con người thật của “Diệp Hiệp”? Cậu thấy là, từ đầu đến cuối nói chuyện với nhau đều là người tự xưng là Diệp Hiệp bám vào trên người NPC; nhưng hiểu biết nông cạn của cậu đối với Diệp Hiệp thì không thể phân biệt rõ ràng.
“… Sao cậu lại hỏi như vậy?” Tề Nhạc Nhân nghĩ không thích hợp, tại sao Lục Hữu Hân lại nghi ngờ mình gặp không phải là “Diệp Hiệp” thật.
“Đương nhiên là vì thi thể của Diệp Hiệp, xem ra mới chết không lâu.” Lục Hữu Hân nói xong, cau mày nhìn lên nhắc nhở mới trên vách đá.
Loading...
“Tôi đi xem một chút.” Tề Nhạc Nhân nói.
“Người đã chết có gì đẹp.” Lục Hữu Hân chuyên tâm nghiên cứu chữ viết trên vách đá, nhẹ giọng nói, nhìn không ra bộ dáng cô ta theo đuổi Diệp Hiệp cách đây không lâu.
“Ít nhất phải biết ai đã giết cô ấy!”
Lục Hữu Hân quay đầu lại nhìn cậu cười, như không cười: “Ồ, chẳng lẽ là tôi?”
Trái tim Tề Nhạc Nhân run lên: “Không, không phải cậu. Nếu là cậu, tại sao lại nói với tôi về cái chết của cô ấy?”
Lục Hữu Hân nói: “Vậy cậu đi xem sẽ hiểu. Tuy nhiên, tôi đề nghị cậu không nên tích cực. Nhiệm vụ của người chết thường là như thế này, không có nhiệm vụ vạn vô nhất thất, cũng không có người chơi nào chỉ có thắng mà không có thua. Có một ngày tôi chết, cậu sẽ chết, Ninh Chu sẽ chết; tất cả mọi người sẽ chết, đây là kết cục của nhóm chúng ta.”
Lục Hữu Hân tuy rằng thoải mái nói nhưng Tề Nhạc Nhân tâm tình rất nặng. Cậu tiến vào thế giới này không lâu lại mơ hồ cảm thấy được ngày mai hy vọng và sợ hãi: “Thực sự không có cách nào để rời khỏi trò chơi này?”
“Ai biết được, có thể sau khi cậu chết sẽ phát hiện mình mở to mắt nằm trên giường, mọi thứ ở đây chỉ là ác mộng.” Lục Hữu Hân nhún vai: “Có thể, khi cậu nhảy ra khỏi thân phận người chơi và đi vào một trình tự khác, cậu có thể trở thành một cái chơi cờ người, có nghĩa là rất mỹ diệu”.
“Thoát khỏi thân phận người chơi?” Tề Nhạc Nhân tò mò hỏi.
“Ừm, vậy sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, tôi có thể sẽ thử bắt đầu nhiệm vụ ở Vùng đất Bình Minh, hy vọng khi đến nơi đó mọi chuyện sẽ khác.” Sau khi Lục Hữu Hân nói xong, cuối cùng nhìn thoáng vách đá rồi rời khỏi điện phủ.
Tề Nhạc Nhân do dự một lúc, nhưng vẫn không yên tâm, quyết định đến đó trước, sau đó công đạo với chị em Elle, nếu thấy Isabelle và Ninh Chu trở lại, kêu họ ở lại đợi mình.
Hành lang bên ngoài điện phủ vẫn còn lạnh lẽo, Tề Nhạc Nhân hít sâu một hơi không khí mát lạnh, hướng tới bên phải hành lang đi đến.
Cậu hiện tại không thể phán đoán ảo cảnh gặp Diệp Hiệp là thật hay giả, nhưng cậu nhớ rõ Diệp Hiệp từng nói ban đầu thân thể nàng bị thương nhẹ, sau đó hỏi cô có phải xung đột đánh nhau với Tạ Uyển Uyển không, nàng gật đầu.
Nếu Diệp Hiệp là thật, như vậy sau khi rời ảo cảnh gặp Tạ Uyển Uyển sau đó bị hại mà chết; nếu Diệp Hiệp là giả, thì ai giả làm Diệp Hiệp và tại sao cô ta phải làm điều này? Có thể là Tạ Uyển Uyển không? Nhưng điều này không thể chứng minh...
Suy nghĩ càng lúc càng hỗn loạn, Tề Nhạc Nhân đành đặt vấn đề sang một bên trước, sau đó đi về phía bên phải hành lang.
Không khí tràn ngập mùi bùn và máu, Tề Nhạc Nhân sờ sờ mũi, nhẹ nhàng cầm dao găm, tay chân xoay người đi tới trước hành lang. Trên vách tường giống như mạng nhện xanh bao phủ bốn phía, ở giữa có một hồ nước, toàn thân Diệp Hiệp tràn đầy máu tươi, bị cành khô đâm thủng xuyên qua khoang bụng; vô số dây leo và các nhành chuyển động giữa không trung treo cô ấy lơ lửng trên không như cỗ thi thể treo cổ!
Tề Nhạc Nhân đầu óc quay cuồng, ngây người đứng ở chỗ cũ, cảm giác nhìn một người đã chết mình biết khác xa với cái chết của một người xa lạ. Trước đó bọn họ còn nói về đề tài tình cảm riêng tư, giờ phút này cô đã hoàn toàn thay đổi chết mà ở trước mắt, điều này khiến cậu vô cùng kinh ngạc, khiếp sợ. Hóa ra cô ấy đã chết thật rồi.
Khi Lục Hữu Hân nói lần nữa, cậu vẫn không đem sự thật này liên hệ cùng Diệp Hiệp cho đến khi thực sự nhìn thấy thi thể của Diệp Hiệp; cậu mới ý thức được Diệp Hiệp ngồi cùng chiếc xe ngựa với cậu, đã chết.
Bất giác tay chân đều trở nên lạnh băng, Tề Nhạc Nhân hít sâu vài lần, cảm xúc thoáng bình phục một chút; lúc này mới bám vào từ cái khe mọc ra nhánh cây, cắt cành dây leo, đem thi thể Diệp Hiệp có thể thả xuống bên dưới.
Thân thể cô đông cứng lại, nằm trên mặt đất vô hồn, mở to hai mắt hoảng sợ sững sờ nhìn về phía trước, vẻ mặt khó có thể tin được mình đã chết như dừng lại vào lúc này.
Tề Nhạc Nhân liếc nhìn bên eo cô, những vật phẩm đã biến mất khi cô chết; cô giống như một người bình thường, ở nơi địa cung nguy hiểm này từ biệt thế giới, ngay cả hung thủ là ai cũng không biết.
Không thể nói rằng không biết, mặc dù Lục Hữu Hân chưa bao giờ nói nguyên nhân cái chết của Diệp Hiệp do ai giết, nhưng chỉ nhìn tử trạng của Diệp Hiệp hai người họ đều biết nguyên nhân cái chết của Diệp Hiệp.
Đó là Tạ Uyển Uyển, một người chơi điều khiển sâu và thực vật.
Tề Nhạc Nhân ngồi bên cạnh Diệp Hiệp tự hỏi, thi thể của Diệp Hiệp có vẻ không giống vừa mới chết cách đây không lâu; máu của cô ấy ngưng trệ, cơ thể cũng cứng đờ, cậu thậm chí dốt nghiệm thi nhưng chắc chắn không phải là dáng vẻ của một người mới chết. Vừa rồi rời khỏi ảo cảnh hiện tại đến lúc phát hiện ra thi thể của Diệp Hiệp tối đa không quá nửa tiếng; nói cách khác, cậu gặp người kia ở phó bản chính là không phải bản thân Diệp Hiệp, vậy đó là ai?
Không phải Diệp Hiệp, lại không phải Lục Hữu Hân, thậm chí NPC lại càng không thể, lựa chọn duy nhất là Tả Uyển Uyển. Tuy nàng có thù cũ với Diệp Hiệp nhưng có hiểu biết đối với cô ấy; trong khoảng thời gian ngắn giả làm Diệp Hiệp sẽ không thành vấn đề.
Động cơ làm điều này là gì? Khi đó, cô ấy có thể một đao giết cậu mới đúng.
Không, không, lúc đó cô cũng bị mắc kẹt giữa thế giới ảo cảnh, muốn tìm cách rời đi, nhưng cậu nhanh chóng nói rằng mình đã biết manh mối của chuyện này. Biết đâu bởi thế cậu đã cứu mình một mạng, tuy rằng lúc sau cậu không có ích lợi gì, nhưng bọn họ nhanh gặp được Ninh Chu…..
Nghĩ đến cảm giác sợ hãi tràn ngập trong lòng Tề Nhạc Nhân, nếu như lúc đó Ninh Chu không xuất hiện, liệu cậu có chết không?
Nhớ lại lúc nữ vu đi bắt Ninh Chu, “Diệp Hiệp” nhẹ nhàng chà lau đao dài chậm rãi nói chuyện với cậu, Tề Nhạc Nhân không rét mà run. Khi đó “Diệp Hiệp” có phải muốn giết đối thủ tay không tấc sắt là cậu? Nếu không phải Ninh Chu vừa vặn dẫn phù thủy trở về kết thúc ảo cảnh, cậu có phải giống như Diệp Hiệp trở thành một cái xác chết lạnh băng không?
Khi cậu cẩn thận nhớ lại từng ký ức, lúc đó trong lòng tràn đầy là Ninh Chu; rốt cuộc cậu cũng nhận ra sợ hãi đến muộn: Cô ta nắm chặt tay lại mài đao, động tác mài đao rất kỳ quái, tươi cười quỷ dị; các vấn đề không thể hiểu; còn có sát ý của một dao trên đầu giường thiếu nữa xuyên qua hộp sọ cậu; không khí âm trầm khiến người ta run sợ.
****