【 Chúng ta có một người đã quay trở lại. 】
Câu nói cuối cùng đẫm máu hiện ra trên vách đá, khiến Tề Nhạc Nhân nghẹn họng nhìn trân trối.
Cái gì xảy ra, nó trở lại một lần nữa là sao? Ý cô ấy là cô ấy đã chết và sống lại? Không đúng, tất cả các nàng, chết mà trở về... Là chỉ trở lại nơi này? Chẳng lẽ nói ba năm trước có một người được chọn trong nhiệm vụ Hiến Tế Phù Thủy may mắn còn sống; ba năm sau, lại đến nơi này và trà trộn vào trong bọn họ.
Cô ấy là người chơi hay NPC? Tại sao cô ấy lại làm điều này?
Cảm giác sởn tóc gáy chầm chậm từ mọi hướng trong bóng tối từ từ bò về phía lòng bàn chân Tề Nhạc Nhân, sau đó dọc theo dây thần kinh leo lên thân thể cậu; trêu chọc trí tưởng tượng của cậu, khiến cho tình hình thật kỳ lạ ngày càng trở nên không thể phân biệt được.
Nếu có một người may mắn còn sống, và sau đó lại đến giữa tòa địa cung này, thì đó sẽ là ai? Hiện tại, chỉ còn lại cậu, Ninh Chu, Lục Hữu Hân và Isabelle, còn lại là chị em Elle Elsa sống chết vẫn chưa rõ.
Không, vậy thì không thể suy luận hiệu quả, thay đổi góc độ khác nếu người kia nhận nhiệm vụ một lần nữa, cô ấy chắc chắn đối với lưu trình các nhiệm vụ và địa hình rất quen thuộc. Những người thông thạo địa hình mà nói....
Đột nhiên, Tề Nhạc Nhân bỗng nhớ lại tình cảnh ở tháp đầm lầy, khi đó Lục Hữu Hân hỏi Diệp Hiệp có cần khắc một phần bản đồ cho cô không, Diệp Hiệp đã nói lời thật—— cô ấy từ chối.
Lúc đó cả cậu và Lục Hữu Hân đều nghĩ là do Diệp Hiệp không tin tưởng bọn họ, nhưng bây giờ nghĩ đến, có lẽ là do cô rất thông thuộc địa hình nên không cần đến 1/4 bản đồ hay không?
Nhưng Diệp Hiệp đã chết, cậu đã tận mắt nhìn thấy chạm vào cơ thể cô, Tạ Uyển Uyển giết cô cũng đã chết...
Loading...
Chẳng lẽ có thể là giả? Ý tưởng này vụt qua, bản thân Tề Nhạc Nhân cũng thấy rất buồn cười, đây không phải là một cuốn tiểu thuyết trinh thám, thậm chí thi thể còn có thể treo đầu dê bán thịt chó chết giả, cậu chính mắt thấy thi thể hai người.
Isabelle nhẹ nhàng r3n rỉ, tựa hồ giãy giụa bộ dáng rất là đau đớn, Tề Nhạc Nhân kiểm tra tình huống của nàng, đột nhiên một tia linh quang lóe lên, cái người quay lại này, chẳng lẽ là Isabelle? Cô cũng cho biết mình bị mất một phần trí nhớ, có thể phần kí ức đã bị mất này là cô theo chị gái xuống địa cung, không hiểu sao lại tránh được một kiếp lại mất đi phần kí ức này. Ba năm sau, cô lại đến nơi này.
Cậu nghĩ vậy có đúng không?
Đúng rồi, còn có tế đàn.
“Vì tất cả bảy phù thủy đều đã chết, theo manh mối trên vách đá, có nên xuất hiện tế đàn không?” Tề Nhạc Nhân nói với Ninh Chu: “Xem ra, tế đàn không xuất hiện ở chỗ này, có thể phải đạt được điều kiện nào đó?”
Ninh Chu yên lặng lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không biết.
“Cô ấy dường như muốn tỉnh lại.” Tề Nhạc Nhân thoáng nhìn mi mắt Isabelle khẽ rung động, lập tức ngồi xổm bên cạnh cô.
Isabelle lẩm bẩm nói mớ, như gọi tỷ tỷ, cuối cùng cũng tỉnh dậy sau cơn hôn mê. Khi tỉnh lại cô ngơ ngác nằm trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào đỉnh tối, như người mất hồn.
“Isabelle?” Tề Nhạc Nhân kêu nàng một tiếng.
Isabelle đột nhiên từ trên mặt đất đứng dậy, ôm chặt lấy cánh tay của Tề Nhạc Nhân hét lớn: “Là cô ấy! Cô ấy đã trở lại! Đúng rồi, nhất định là cô ấy không sai!”
“Bình tĩnh, sau đó chậm rãi nói, là ai?” Tề Nhạc Nhân đè lại vai cô, trịnh trọng hỏi.
Từ hưng phấn chuyển sang ổn định, Isabelle ngây người nhìn cậu, ánh mắt không tập trung, đôi môi khẽ nhúc nhích, cô thì thầm: “... Người phụ nữ dùng đao đó.”
“Diệp Hiệp? Ngươi đã gặp nàng?” Tề Nhạc Nhân lại hỏi.
Thân thể Isabelle run lên, giọng nói cũng run rẩy: “Đúng vậy, ba năm trước, cô ấy và tỷ tỷ tôi cùng ngồi chung một xe ngựa...”
Trong sự hỗn loạn, Isabelle đem ký ức ngắt quãng của mình tường thuật mọi chuyện. Ba năm trước, đoạn ký ức bị mất từ từ xuất hiện trước mặt những người ở đây.
Cô chị gái được chọn làm phù thủy được đề cử sau đó đã bị bắt đi, Isabelle nghe tin chị gái bị nhốt ở đó, đợi ngày hiến tế đến; cô lặng lẽ đi theo xe ngựa vào khu rừng rậm gần đó và thấy nhóm người được đề cử phù thủy xuống xe ngựa. Cùng một cỗ xe với chị cô là Diệp Hiệp.
Các nàng bị một con chó nhà đuổi vào rừng, Isabelle lo lắng cho chị gái, sau khi mọi người rời đi, họ mới có can đảm tiến vào khu rừng cấm. Lúc đó trời rất tối, vào một buổi chiều mưa to, cô hoảng hốt đi tìm chị mình, cố gắng đưa ra khỏi rừng rậm nhưng nhanh chóng bị lạc đường.
Sau đó, nàng gặp một người phụ nữ.
Đó là một người phụ nữ, cô vẫn không biết phải dùng từ ngữ nào để miêu tả vẻ đẹp của cô ấy. Dưới hoàng hôn, cô ấy lặng lẽ đứng trên một gốc cây khô héo, dưới cây được che phủ bởi một khối thi thể. Cô ấy nhìn cô, ánh mắt đó của cô ấy không nói nên lời là lạnh lùng hay dịu dàng, nhưng chỉ cần cô ấy nhìn cô như thế này, cô đã quên bên chân nàng là một khối thi thể.
“Ngươi không được chọn, sao lại tới đây?” Người phụ nữ hỏi cô như vậy, giọng nói thanh thoát như đang đắm chìm trong tiếng chim sơn ca hót trong nắng mai.
“Tôi tới tìm tỷ tỷ của tôi.” Isabelle trả lời.
Người phụ nữ nghe thấy câu trả lời của cô, mỉm cười khóe miệng khẽ nhếch lên, từ một người hoàn mỹ như tạc trở thành một người hoạt bát. Nàng nhẹ nhàng nói: “Bây giờ không phải thời điểm ngươi đến, ba năm nữa lại đến đi.”
Khi Isabelle nghe thấy cô ấy nói, dường như choáng váng và không thể phản kháng mà lập tức đáp ứng. Khi ý thức của cô bắt đầu mờ dần, cô giãy dụa hỏi câu cuối cùng: “Cô là ai?”
Người phụ nữ vẫn điềm nhiên mỉm cười với cô, nhưng lại nói ra câu trả lời khủng khiếp: “Tôi là người sẽ chăm sóc cho cô.”
Nói xong, nàng dùng ngón tay nhẹ nhàng vu0t ve bờ môi, mỉm cười thần bí khó hiểu: “Cô gái nhỏ dũng cảm, ngươi phải giữ bí mật này cho ta.”
Kí ức đến đó đột nhiên dừng lại, một lúc sau Isabelle tỉnh dậy từ trên giường, mất trí nhớ cho đến khi vào địa cung, nhìn thấy thi thể đẫm máu của Tạ Uyển Uyển mới nhớ tới một màn trong rừng cây ba năm trước.
Tề Nhạc Nhân bị sốc đến mức không trả lời được, tự lẩm bẩm một mình: “Có phải người cậu nhìn thấy là Ma Vương Lừa gạt không?”
Isabelle che mặt run rẩy nói: “Tôi không biết... tôi không biết cô ta là ai”.
Tề Nhạc Nhân liếc nhìn Ninh Chu, lông mày cô hơi nhăn lại như có điều suy nghĩ.
“Nếu như ba năm trước, Ma Vương Lừa gạt thật sự hiến tế, thì điều này có thể giải thích tại sao phù thủy một lần nữa chết thảm thiết như vậy.” Tề Nhạc Nhân suy nghĩ một chút từng câu nhắc nhở đẫm máu trên vách đá, nhắc nhở cậu đã từng gặp mấy phù thủy kia, trong đầu mơ hồ sắp xếp lại mọi thứ.
Vì một mục đích nào đó, ba năm trước Ma Vương Lừa gạt giả làm người thường để tham gia nhiệm vụ, hắn rất vui mừng khi chứng kiến sự xung đột, lừa dối và tuyệt vọng của nhân loại, làm tổn thương các phù thủy đáng thương, xúi giục họ giết nhau. Cậu vẫn còn nhớ rõ tỷ tỷ Isabelle bị nhốt trong quan tài sắt bị thép nóng chảy gi3t ch3t, nàng nói: “Ta không hại nàng.... Nàng lừa gạt các ngươi”; cái “nàng” này chỉ sợ là Ma Vương Lừa gạt. Ngoài ra còn có nữ vu chế tạo ảo cảnh, tình yêu của nàng vặn vẹo cầu mà không được, không ngừng làm tổn thương những phù thủy khác, e rằng đây chỉ là một trò chơi của Ma Vương Lừa gạt.
Nhưng Diệp Hiệp là chuyện gì xảy ra? Cô ấy đã tham gia hiến tế ba năm trước, vậy cô ấy còn sống sao? Một khả năng là cô ấy là người chiến thắng trong lần hiến tế cuối cùng; khả năng thứ hai là người hoàn thành hiến tế sẽ có một cơ thể khác, cô ấy chỉ may mắn sống sót. Dù thế nào đi nữa thì cô ấy vẫn còn sống, 3 năm sau cô ấy lại quay trở lại nơi này và chết trong tay Tạ Uyển Uyển.
Điều này quá kỳ lạ và không phù hợp với lẽ thường một chút nào, một người còn sống làm nhiệm vụ dưới sự thao tác của Ma Vương Lừa gạt, thật là vô lý khi chết trong lần nhiệm vụ này!
Tề Nhạc Nhân càng nghĩ căng nhiều, ánh mắt bay về phía trước, Ninh Chu đứng ở nơi đó, yên lặng nhìn dòng chữ trên vách đá, nó chỉ là một cái bóng dáng dễ dàng như trở bàn tay hấp dẫn tầm mắt cậu.
Tề Nhạc Nhân đột nhiên nhớ tới tình huống mình nói chuyện với “Diệp Hiệp” trong ảo cảnh, lúc đó “Diệp Hiệp” đã nói với cậu....
——Không cần biết tình yêu của bạn là thật hay là giả, chỉ cần được yêu thì bạn sẽ hạnh phúc. Đôi khi tình yêu chỉ là cầm lòng không được ích kỷ, chẳng sợ khi biết mình không có khả năng, cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Rốt cuộc đó có phải là “Diệp Hiệp” hay không? Theo lời nàng không thể có tình yêu, vậy nàng đã yêu ai?
Trong im lặng, một giọng nói quen thuộc truyền đến.
“Ai dô, cuối cùng cũng tìm được các ngươi.”
Tề Nhạc Nhân gần như nhảy dựng khỏi mặt đất, giọng nói của hắn truyền đến cửa trước điện phủ, một hư ảnh mờ ảo đứng đó, giống như linh hồn du đãng ở nơi địa cung này.
Lục Hữu Hân ảo ảnh ôm hai tay đứng ở nơi đó, bình tĩnh nhìn bọn họ, thanh âm máy móc nói: “Chúc mừng bạn đã trúng thưởng may mắn, tôi chính là người tốt hành thiện lần cuối cùng ngày hôm nay. Nói cho bạn biết ba chuyện quan trọng nhất, bạn có thể sống rời đi nơi này hay không phải xem thời điểm này”.
“Lục Hữu Hân?” Giọng nói của Tề Nhạc Nhân đều lạc đi, nhìn trước mặt thế nào cũng không thấy giống người sống, mà là một loại linh hồn.
Lục Hữu Hân dường như chưa từng nghe thấy cậu nói chuyện, sắc mặt tái nhợt, giọng nói khô khốc sau đó nói tiếp: “Thứ nhất, tôi đã chết. Thứ hai, thoạt nhìn người giết tôi chính là Tạ Uyển Uyển. Thứ ba cô ấy chuyển linh hồn lấy đi cơ thể của tôi. Tổng lại mà nói, hung thủ chính là Diệp Hiệp”.
****
Bất ngờ chưa?