Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 4

Lại có thêm một nạn nhân.

Đợi đến khi tỉnh táo lại, Tề Nhạc Nhân đã đứng ở hành lang gần khoa sản, mồ hôi lạnh đầm đìa.

“Tề Nhạc Nhân?” Một bóng người rón rén thò đầu ra, thấy cậu thì có chút sửng sốt, “Cậu còn sống à?”

“Có ai lại đi rủa người khác như anh không?” Thấy bác sĩ Lã bình yên vô sự, Tề Nhạc Nhân mới cảm thấy kiên định hơn, giống như được quay về thực tại.

Bác sĩ Lã chạy ra khỏi phòng, quét cậu từ trên xuống dưới: “Cậu ổn không?”

“Không có việc gì…” Tề Nhạc Nhân cúi xuống nhìn mình, quần áo không còn vết máu, tay áo bên phải từng bị cắt đứt trước khi load cũng đã “dài ra”, không có chút dấu vết nào chứng minh rằng cậu vừa trải qua một cơn ác mộng kinh hoàng.

Vài phút trôi qua mà như cả đời người.

Bác sĩ Lã nhìn cậu đầy sửng sốt: “Tên sát nhân đâu? Cậu giết gã rồi à?”

“…Không, gặp may nên trốn được.” Tề Nhạc Nhân bóp trán, do dự một hồi rồi quyết định nói về thẻ kỹ năng, “Thực ra là tôi có một thẻ kỹ năng, lúc nguy cấp có thể sử dụng.”

“Đi vào rồi nói sau, ở hành lang không an toàn.” Bác sĩ Lã kéo Tề Nhạc Nhân vào phòng, Tiết Doanh Doanh tựa vào giường bệnh, sắc mặt tái nhợt nhưng lại khá tỉnh táo, thấy Tề Nhạc Nhân liền sáng mắt lên: “Anh Tề, anh không sao chứ? Bác sĩ Lã nói rằng anh gặp phải tên giết người, tôi lo quá.”

Tề Nhạc Nhân cười khổ một chút rồi kể lại những chuyện vừa xảy ra, bao gồm cả thẻ kỹ năng của mình. Sau bao hoang mang lo sợ mới tìm lại được sự sống, cậu đột nhiên nhận ra, tin người khác nhiều một chút không phải chuyện xấu. Giờ bọn họ chỉ có ba người, đều là người thường, muốn đương đầu với tên sát nhân chắc hẳn sẽ phải dùng những biện pháp đặc biệt.

Tiết Doanh Doanh nghe xong bèn trầm ngâm nói: “Thực ra, lúc nãy tôi cũng lấy được một tấm thẻ kỹ năng.”

Bác sĩ Lã liếc nhìn cô một cái, có chút chột dạ: “Tôi cũng…”

“….” Ra là ai cũng có sao?! Tề Nhạc Nhâm thầm rít gào.

Tiết Doanh Doanh thẳng thắn đưa tấm thẻ của mình cho hai người xem:

[Thanh xuân nhuốm máu][thẻ kỹ năng cố định]: Khi phải trải qua nỗi đau mất máu, người sở hữu tấm thẻ này sẽ bùng nổ một sức mạnh phi thường. Hãy chiến đấu như một vị chiến sĩ! Tuổi trẻ là phải ngông cuồng như thế!

“Sau khi sảy thai, tôi nhận được một thành tựu, đây là phần thưởng. May nhờ có nó mà tôi mới hồi sức lại được.” Tiết Doanh Doanh cắm nó vào khe thẻ.

Tề Nhạc Nhân cảm thấy, kỹ năng này như đang trào phúng mấy tác phẩm đầy “đau đớn” khi chỉ toàn viết về những tình tiết sảy thai, phá thai của các cô gái trẻ… Nhưng quả thực là nó rất thực dụng, chỉ cần cắt tí máu là sẽ bùng nổ, quả là “thần thánh”, thực dụng hơn cái đại pháp SL của cậu không biết bao nhiêu lần.

Nhưng để một cô nàng vừa sảy thai đi làm MT có ổn không … (Mid-Tank = làm bao cát, kháng quái ở cực ly trung bình)

“Kỹ năng của tôi bình thường lắm, giúp tăng vận may… Chắc vì từ nhỏ đến giờ hay gặp may nên mới nhận được phần thưởng này.” Bác sĩ Lã nói.

Giọng Tề Nhạc Nhân có chút ai oán: “Có phải anh thường trúng xổ số, chơi game thì được thẻ bài hiếm, cúi đầu đi đường còn nhặt được tiền?”

“…Cũng không hẳn, tôi ít khi mua xổ số.” Bác sĩ Lã nói, “Nhưng chơi game thẻ bài đúng là may, hay rút trúng trận doanh châu Âu.”

Tề Nhạc Nhân – cấp độ may mắn E, thường xuyên phải làm tù trưởng của bộ lạc châu Phi – trầm mặc.

Sau khi thương lượng một hồi, cả ba quyết định mạo hiểm rời khỏi phòng. Trời sắp tối, nếu không tìm được đồ ăn và cách để đối phó ma thì càng về sau, họ sẽ càng nguy hiểm.

“Dù sao thì tên sát nhân cũng chỉ có một, hai tòa nhà lớn như vậy, gặp được nhau đâu phải chuyện đơn giản, nhỉ?” Tiết Doanh Doanh đầy lạc quan. Xem chừng dây thần kinh của cô rất cứng, cũng can đảm nữa. Ấn tượng của Tề Nhạc Nhân về cô đã từ “nữ thanh niên thất tình, uy hiếp bạn trai cũ trên xe buýt” thành “nàng men lì dám ở lại căn phòng có ma sau khi gặp ma”.

Câu nói của cô chọc trúng chỗ đau của Tề Nhạc Nhân, vậy nên cậu chỉ thoáng giật giật môi mà không tiếp lời.

“Chắc không sao đâu… Sau khi Tề Nhạc Nhân gặp phải gã, tôi liền bật kỹ năng. Chúng ta được buff thêm may mắn, tỷ lệ gặp gã là rất thấp. Kỹ năng sẽ duy trì trong 75 phút nữa, thời gian CD là 3 giờ.” Bác sĩ Lã nói.

Nghe vậy, Tề Nhạc Nhân và Tiết Doanh Doanh cùng thở phào, ba người yên tâm rời khỏi phòng nạo phá thai.

Tiết Doanh Doanh vẫn mệt, nhưng có thể đi lại bình thường. Cô đề nghị đi tìm cái ăn trước đã. Tề Nhạc Nhân và bác sĩ Lã có chút ngại ngùng, vốn hai người định lấy vũ khí xong thì đi kiếm thức ăn, ai ngờ lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn, thành ra quên béng đi mất.

“Hai anh đoán xem, đám sương mù ngoài cửa sổ là gì?” Tiết Doanh Doanh thì thào hỏi.

“Thứ này hay xuất hiện trong phim kinh dị. Một là để tạo bầu không khí. Hai là… ừm, trong đó sẽ có quái vật, hoặc được dùng để ngăn cách thế giới thực và thế giới ảo. Nói chung là hay gặp lắm.” Bác sĩ Lã chậm rãi nói.

Ba người càn quét hết những văn phòng gần đó, quả nhiên là tìm được kha khá đồ ăn vặt. Tiết Doanh Doanh uống thêm nước đường, sắc mặt hồng hào hơn một chút. Tòa nhà này quá lớn, đâu đâu cũng trống trải, tĩnh mịch khiến cho bầu không khí thực quỷ dị, cứ như là chỉ cần không cẩn thận, sẽ nhìn thấy thứ – kỳ – quái nào đó.

“Đừng đi đường này, tôi có linh cảm chẳng lành, qua bên kia.” Lúc đi đến một ngã rẽ, bác sĩ Lã đột nhiên thấy sống lưng mình ớn lạnh, cảm giác sợ hãi ùa tới. Anh vội nói nhỏ với hai người bên cạnh rồi dẫn họ vòng sang chỗ khác. Gần như là ngay khi cả ba vừa khuất vào góc, ở lối rẽ đó vang lên tiếng bước chân nặng nề.

Tề Nhạc Nhân đã quá quen thuộc với tiếng bước chân này. Tên sát nhân!

Cả ba như ngừng thở, đợi đến khi gã đi xa mới bò khỏi chỗ trốn.

Trền sàn còn đọng lại những vệt máu, không biết của nạn nhân nào.

“Kinh chết được, y như là boss cuối, lại còn là loại xuất hiện bất ngờ.” Bác sĩ Lã lầu bầu.

Tề Nhạc Nhân đứng cạnh, gật đầu điên cuồng. Cậu nghĩ thầm: “Thêm nữa là boss này không phải NPC, mà là người chơi! Cái trò này quả nhiên không có nhân tính.”

“Đi thôi, gã qua rồi, chắc phía này an toàn.” Tiết Doanh Doanh chỉ vào con đường mà tên sát nhân vừa đi qua.

Ba người đi về hướng đó, được một đoạn thì thấy một thi thể vô cùng thê thảm, bên cạnh nó có một số 6 được viết bằng máu – nạn nhân thứ sáu.

Tiết Doanh Doanh quay mặt đi không dám xem. Bác sĩ Lã cố nhịn mùi máu tanh tưởi xộc vào cánh mũi, lại gần kiểm tra, anh cau mày nói: “Nữ, tuổi chừng ba mươi, chết vì mất máu quá nhiều do động mạch chủ ở cổ họng bị cắt. Tên này ra tay vô cùng tàn nhẫn. Thi thể còn ấm, thời gian tử vong chắc chỉ mới vài phút. Trên tường có con số do hung thủ viết, dấu hiệu điển hình của một gã giết người hàng loạt.”

“Anh là pháp y à?” Tiết Doanh Doanh dằn cảm giác ghê tởm xuống, hỏi.

“Tôi chỉ là một bác sĩ khoa nội có tình yêu cháy bỏng với phim kinh dị.” Bác sĩ Lã nghiêm túc nói.

Kiểm tra thi thể xong, không thu thập được nhiều tin tức lắm, ba người từ từ đi lên những tầng cao hơn của nhà B, cuối cùng, dọc theo vết máu, họ lần tới sân thượng.

Ban đầu Tề Nhạc Nhân lo rằng trên này cũng ngập sương mù, dù sao thì có thể tính nó là “bên ngoài”. Nhưng sau khi mở cửa, họ ngạc nhiên khi thấy lớp sương mù ở đây rất mỏng, cứ như có một tấm chắn vô hình đã lọc bớt nó đi.

Cách đó không xa, một thi thể nằm sõng soài trên đất, có bóng người ngồi xổm trước nó, quay lưng về phía họ. Nghe tiếng vang, người đó đứng vụt dậy, quay đầu lại đầy cảnh giác, để lộ gương mặt đẹp đến mức một người mang giới tính nam cũng phải sững sờ.

Tề Nhạc Nhân nghe thấy Tiết Doanh Doanh thốt lên một tiếng: “Oa!”, tiếp đến là tiếng cô nuốt nước miếng.

_____________________

Thẻ kỹ năng buộc định = chỉ có duy nhất 1 người được sử dụng thẻ này, không thể giao dịch cho người khác.

Thẻ kỹ năng không buộc định = bất cứ ai sở hữu thẻ này đều có thể sử dụng nó =>>> có thể trộm/ cướp được

***

Tề Nhạc Nhân vẫn biết thế giới này coi trọng ngoại hình, nhưng coi trọng đến mức này thì đúng là không biết.

Thái độ của Tiết Doanh Doanh xoay ngoắt một trăm tám mươi độ. Mới ít phút trước cô còn hồ hởi gọi Tề Nhạc Nhân là “soái ca”, nhưng giờ cô đã chuyển hết sự nồng nhiệt của mình cho một người khác, luôn miệng gọi anh chàng Tô Hòa kia bằng cái danh xưng mỹ miều đó.

Bác sĩ Lã hoàn toàn không có phản ứng “đồng dấu đẩy nhau”, anh và Tô Hòa trò chuyện vui vẻ về… cái xác trên sàn.

Đề tài đó khiến Tiết Doanh Doanh cảm thấy ghê tởm, nhưng vì giai đẹp nên cô vẫn cố mà nhịn xuống.

Tề Nhạc Nhân thì còn mải suy tư. Ở sân thượng này, Tô Hòa đã né gã giết người bằng cách nào? Dựa theo thời gian để tính thì, hoặc là anh ta đã ở sẵn trên sân thượng, nhưng núp được vào đâu đó; hoặc là cũng giống như họ, đợi đến khi tên sát nhân rời đi, anh ta mới đi lên.

“Tôi tới viện thăm người ốm, ai mà ngờ lại gặp phải chuyện này.” Tô Hòa nhíu mi nói.

“Tôi cũng thế! Đi làm ba năm rồi, tôi chưa gặp phải cái chuyện đáng sợ như thế này bao giờ!” Bác sĩ Lã vỗ ngực, dậm chân, “Biết vậy đã chẳng làm bác sĩ! Tôi chọc phải ai chứ lại!”

“…” Tiết Doanh Doanh – tới bệnh viện nạo thai nào ngờ xe buýt gặp tai nạn thành ra sảy luôn – không nói gì. Cô cũng thấy mình đúng là xui xẻo.

“…” Tề Nhạc Nhân – đi sửa máy tính nào ngờ xe buýt gặp tai nạn rồi bị đưa vào viện (lại còn mất máy) – cũng không nói gì. Cậu cảm thấy mình mới là người xui nhất, nhưng thôi, chẳng cần tham gia cái đại hội kể khổ này làm gì.

“Anh có thấy tên sát nhân không?” Tề Nhạc Nhân hỏi.

Tô Hòa lắc đầu: “Lúc tôi tới, trên sàn đã có cái xác này, bên cạnh có một số 5 bằng máu. Cậu nói rằng có kẻ giết người sao, vậy e rằng gã không chỉ giết một người? Ít nhất cũng phải có bốn nạn nhân khác.”

Tiết Doanh Doanh gật đầu: “Đúng đúng, soái ca không biết đó chứ, trong viện có một tên sát nhân có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Bác sĩ Lã nói rằng gã tự ngược đãi nên được đưa tới viện chạy chữa, trước đây bị bắt vì dám thực hiện vụ án giết người hàng loạt….”

“Thế thì gay thật….” Tô Hòa lẩm bẩm.

Có lẽ là do vẻ trầm tư của “soái ca” quá hấp dẫn, Tiết Doanh Doanh không dằn lòng được, cứ phải nhìn lén vài cái, rồi lại đường hoàng an ủi rằng đừng có lo, bọn họ đông hơn mà!

Tề Nhạc Nhân – từng bị đuổi trối chết hai lần, mém chút tiêu đời, lại còn có mối thù “đánh giập trứng” với tên sát nhân – không lên tiếng. Nếu lại gặp gã, cậu nhất định là …

Nghĩ thôi cũng thấy đau lòng.

Sương mù khiến ánh sáng cũng trở nên u ám, màn đêm buông xuống sớm hơn so với dự đoán, trời có vẻ sắp tối hẳn. Có lẽ do sương mù quá dày, bốn người đều cảm thấy bức bối. Tấm màn mịt mùng đó giăng kín xung quanh, càng xa càng dày đặc, đến nổi không thể nhìn rõ những kiến trúc gần đó.

Bác sĩ Lã đột nhiên run rẩy, lông tơ dựng ngược: “Mau đi thôi, tôi có dự cảm không lành…”

Ngoại trừ người chưa biết chuyện như Tô Hòa, Tề Nhạc Nhân và Tiết Doanh Doanh đều cảm thấy căng thẳng. Bọn họ biết cái linh cảm của bác sĩ Lã nhạy đến chừng nào khi anh sử dụng kỹ năng. Tiết Doanh Doanh bước vội về phía cầu thang, thấy Tô Hòa không theo kịp liền quay lại định gọi, nào ngờ lại thấy được một cảnh tượng đáng sợ: “Tay…ma…”

Tề Nhạc Nhân đứng ngay cạnh Tô Hòa. Nghe được giọng nói run rẩy của Tiết Doanh Doanh liền quay đầu lại theo bản năng – một cánh tay trắng bệch, khô gầy vươn lên khỏi lan can của sân thượng, nó túm lấy Tô Hòa, kéo hắn xuống!

Tề Nhạc Nhân ngay lập tức tóm lấy cánh tay còn lại của hắn, nhưng lực kéo của cánh tay ma kia lớn đến mức cậu cũng bị lôi tuột tới sát lan can, phải bấu chặt vào song sắt mới không bị ngã xuống. Nhưng Tô Hòa đã rớt ra phía ngoài một nửa, một tay bị Tề Nhạc Nhân kéo, tay kia bị bóng ma bám rịt lấy!

Hắn chới với giãy giụa giữa không trung, Tề Nhạc Nhân phải cố lắm mới không bị rơi. Bác sĩ Lã xông lên giúp Tề Nhạc Nhân kéo Tô Hòa, Tiết Doanh Doanh đứng cạnh kêu lên: “Tránh ra, để tôi!”

Anh bị Tiết Doanh Doanh đẩy sang một bên, ỷ vào việc mình được buff khi mất máu liên tục, cô túm lấy tay Tô Hòa, kéo hắn lên.

“Dùng máu! Dùng máu, Tô Hòa! Nó sợ cái đó!” Bác sĩ Lã hô lên.

Thấy Tô Hòa vẫn còn ngơ ra, Tề Nhạc Nhân cắn lưỡi, phun máu lên người hắn. Máu khiến sương mù tan đi, cánh tay ma cũng buông lỏng. Thấy vậy, Tiết Doanh Doanh kéo hắn lên, hai người ngã nhào xuống nền sàn. Tề Nhạc Nhân bám lấy lan can, nhin xuống phía dưới.

Bóng ma đã biến mất, chỉ còn lại sương mù.

Không, hình như có thứ gì đó.

Thứ – đó nhoáng lên trước mắt Tề Nhạc Nhân một cái, nó vụt lên như một mũi tên, vặn vẹo thành thứ hình dáng kỳ dị giống như loài nhện chứ không phải loài người. Tốc độ của nó rất nhanh, chỉ mất vài giây đã bò tới trước mặt Tề Nhạc Nhân!

Bác sĩ Lã thấy Tiết Doanh Doanh và Tô Hòa không sao, đang định quay lại để gọi Tề Nhạc Nhân thì bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ đến hồn vía lên mây!

Cậu ấy bị một bóng trắng ôm lấy, kéo vào màn sương, rơi khỏi sân thượng!

Thời gian CD của Đại pháp SL chấm dứt.

Lúc Tề Nhạc Nhân túm lấy Tô Hòa, trong đầu cậu hiện lên dòng chữ đó. Nhoáng một cái mà thời gian làm lạnh của kỹ năng SL đã trôi qua.

Ngay lúc Tô Hòa được cứu, Tề Nhạc Nhân đứng cạnh lan can nhìn xuống, thấy bóng đen đó vụt lên thì một thứ dự cảm đã ùa lên trong lòng, khiến cậu save thành công ngay vào cái thời khắc nguy cấp ấy. Chỉ một giây sau, hơi thở lạnh lẽo của bóng ma xộc vào cánh mũi, thứ dữ tợn đó nhào tới, kéo cậu khỏi tòa nhà.

Thế giới chợt trở nên yên tĩnh. Cơ thể cậu rơi qua màn sương mù, nhanh lắm, chắc chỉ mất chừng vài giây. Đáng lẽ cậu sẽ tan xương nát thịt khi chưa kịp chứng kiến thứ bên dưới, nhưng tiếc rằng, cậu đã thấy!

Qua cái thân hình bán trong suốt của bóng ma kia, sương mù không còn chắn tầm mắt. Cậu thấy đám người đông đúc như vô cùng vô tận đứng chen nhau dưới nền đất, có nam có nữ, có già có trẻ, chúng đồng loạt ngẩng đầu, ánh mắt vô hồn nhìn cậu đăm đăm, đôi môi rách toạc thành một nụ cười xiêu vẹo, như thể đang muốn nói…. Chào mừng đến với chúng tôi.

Chúng nó cứ ngẩng đầu nhìn cậu chăm chú như thế, nhìn cậu rơi từ mái nhà, rơi vào trong lòng chúng nó!

Đầu đập xuống đát, xương sọ nát tươm. Tề Nhạc Nhân thậm chí còn không kịp thấy sợ trước khung cảnh ấy.

Load thành công. Cậu chìm vào bóng tối.

Ngay giây tiếp theo, cậu quay trở về sân thượng, ngồi thụp xuống đất trước ánh nhìn khiếp sợ của ba người kia.

Run bần bật. Sởn gai ốc.
Bình Luận (0)
Comment