Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 50

【Người chơi Tề Nhạc Nhân, bắt đầu nhiệm vụ: Lâu đài khủng b0. 】

【Nhiệm vụ bối cảnh: Ba cặp người yêu đêm khuya đi ngoại thành ngắm sao vì sắp có trận mưa sao băng trăm năm một lần, trên núi có một lâu đài cổ thời dân quốc được tu sửa theo phong cách Châu Âu. Truyền thuyết có một cặp vợ chồng thương nhân người Đức đã tu sửa lại, sau đó vì hỏa hoạn mà bị bỏ đi; địa phương ZF đã cố gắng sửa chữa lâu đài cổ nhiều lần, nhưng đều xảy ra điều ngoài ý muốn. Nửa đêm hôm đó, bầu trời đêm trong xanh đột nhiên mây đen bao phủ rồi mưa to trút xuống, sáu người bị nhốt trên đỉnh núi; vì mưa quá lớn có một người đề nghị xuống dưới mái hiên lâu đài trú mưa...】

【Yêu cầu nhiệm vụ: Trước khi bình minh rời lâu đài cổ, hoàn thành hơn 30% nhiệm vụ, khen thưởng số ngày sinh tồn 20 ngày, vượt qua một bộ phận sẽ thêm khen thưởng số ngày sinh tồn; mức độ hoàn thành 90% trở lên có một lần cơ hội rút thăm trúng thưởng. 】

【Đồng bộ số liệu đếm ngược, mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một, đồng bộ hoàn toàn. 】

Tề Nhạc Nhân bị mưa xối nên giật mình tỉnh lại, bốn phía mưa rơi, hai đôi tình nhân ở dưới tàng cây, trong đó một nữ sinh tóc dài nũng nịu oán giận: “Đột nhiên trời đổ mưa? Dự báo thời tiết rõ ràng nói ngày nắng.”

Bạn trai cô ôm vai an ủi một hồi, cô vẫn không kìm được tức giận và lầm bầm oán trách: “Ôi, trăm năm mới có một lần mưa sao băng, sớm biết tôi sẽ không đến! Quần áo đều ướt rồi, bị cảm lạnh thì làm sao đây? Thể chất của người ta vốn đã không tốt, không thể gặp mưa.”

“La Tuyết Di, vốn dĩ là cậu nói muốn tới, bây giờ trời mưa cũng không còn cách nào; đi thôi, xuống núi rồi về nhà.” Một nữ sinh tóc ngắn khác không kiên nhẫn nói, kéo cánh tay phải của bạn trai đi về phía chân núi.

Cô gái tóc dài tên La Tuyết Di bất mãn nói: “Không thể trách được tôi, tôi nào biết trời sẽ mưa; lại nói cô và Tiếu Hồng cũng đồng ý đến mà, xem mưa sao băng rất lãng mạn, ai biết được trời sẽ mưa chứ…..”

“Mưa càng ngày càng lớn, đường núi lại ẩm ướt, không an toàn, chúng ta tránh ở gần đó chờ mưa nhỏ xuống rồi nói sau.” Bạn trai của nữ sinh tóc ngắn Tiếu Hồng ôm chặt lấy cô không cho cô đi.

“Mưa càng ngày càng lớn làm sao đây? Hơn nữa ở đây không có chỗ trú mưa, cây cối không thể ngăn được mưa này trong chốc lát!” Nữ sinh tóc ngắn bực bội nói.

“Ai nha, Nam Lộ nóng vội quá rồi, tôi thấy mưa một lát là ngừng thôi. Chỗ tránh mưa thì…, hê, tòa lâu đài cổ kia có mái hiên có thể tránh mưa được đó.” La Tuyết Di chỉ lâu đài cổ cách đó không xa được bao phủ bởi cây cối.

Không còn nghi ngờ gì nữa, trước mắt mấy NPC này đang tìm đường chết, Tề Nhạc Nhân với ý tưởng cứu một mạng người nên định khuyên một chút, dĩ nhiên cậu và bác sĩ Lã phải vào lâu đài cổ, nhưng những NPC này không cần đi tìm chết: “Nơi này đã lâu không tu sửa không biết có an toàn không, tôi cùng Lã Thương Thự đi vào xem trước.”

Bác sĩ Lã ở bên khẽ thở dài, nói chỉ đủ hai người nghe thấy: “Theo như phim kinh dị, cậu không thể ngăn cản từng người họ đi tìm đường chết.”

Quả nhiên, La Tuyết Di nhẹ giọng nói: “Làm sao có thể không an toàn, đừng nói với tôi là anh tin những lời đồn đại này nhé; không phải là lâu đài cổ sao, chẳng lẽ có ma đột nhiên chui ra.” Khi nói lời này cô cũng cười khanh khách, như thể đang cười chính mình.

“Rõ ràng nhân vật La Tuyết Di là nhân vật chính một bộ phim kinh dị kinh điển: ngực bự, ngốc nghếch, yêu tìm đường chết cuồng nhiệt; loại nhân vật này sinh động cực kì.” Bác sĩ Lã phun tào nói.

Không ngờ cô ấy vẫn còn một tuyệt chiêu độc nhất vô nhị, nói thêm: “Tôi biết anh và Lã học đệ gắn bó keo sơn, nhưng hôm nay chúng ta coi như đã định làm bóng đèn, haha.”

Lúc này, tâm trạng của Tề Nhạc Nhân và Tiến sĩ Lã là: WTF?!

“Bây giờ tôi đã biết bối cảnh của nhiệm vụ tại sao lại gọi là chuyến đi tình yêu của ba cặp đôi.” Bác sĩ Lã toát mồ hôi lạnh nói: “Hóa ra phó bản này vẫn đúng về mặt chính trị, BG cũng muốn có một đôi gay; nhưng tôi kiên quyết cự tuyệt loại tình đồng chí này.”

Tề Nhạc Nhân ánh mắt hung ác nhìn hắn: “Anh là cái loại thẳng nam Schrödinger không có gì tốt cự tuyệt, loại thẳng tắp giống như tôi mới nhất định muốn kháng nghị.”

“Không, tôi có thể chấp nhận sắm vai đồng tính luyến ái, nhưng tôi không muốn cùng cậu trải qua điều đó.” Bác sĩ Lã nghiêm túc nói.

“Vì cái gì?” Tề Nhạc Nhân cảm thấy chính mình bị người khác ghét bỏ.

“Bởi vì cậu cao hơn tôi, cùng với cậu ở một chỗ giống như cái kia...” Bác sĩ Lã vẻ mặt ngưng trọng.

“Cái nào?” Tề Nhạc Nhân hỏi.

“Yêu cầu thông thường là kiểm tra xem tình trạng nơi nào đó khỏe mạnh.”

“… Anh biết rất nhiều.” Tề Nhạc Nhân vẻ mặt xấu hổ.

“Đừng nhỏ giọng, theo kịp.” Lúc hai người đang thấp giọng thảo luận, La Tuyết Di chào hỏi rồi chạy về phía trước; hai người đành đuổi kịp, đón mưa to tiến vào mái hiên của lâu đài cổ cách đó không xa.

Lâu đài quả thực rất cổ, thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt to lớn, trong bóng đêm toát ra hơi thở lịch sử cổ xưa.

Hai đôi tình lữ vẫn đang xì xào bàn tán, Tề Nhạc Nhân yên lặng đánh giá bốn NPC này.

Nhiệm vụ Lâu đài khủng b0 này là một nhiệm vụ phó bản, cậu và bác sĩ Lã sẽ bắt đầu nhiệm vụ đi vào thế giới phó bản; mỗi thế giới phó bản gần như là một thế giới song song, diện tích cũng có lớn nhỏ. Tề Nhạc Nhân nghi ngờ khu vực của phó bản lớn như đỉnh núi này, nếu bây giờ cậu không quan tâm mà đi xuống núi, có thể sẽ bị hệ thống cưỡng chế ở lại.

Nhóm NPC là phó bản tự tạo ra, các người chơi có ý kiến khác nhau về NPC nhiệm vụ: một số người coi họ như người thật, trong khi những người khác hoàn toàn phớt lờ điều này, thậm chí có ác ý tàn sát những người chơi NPC. Tóm lại, NPC không ảnh hưởng đến kết thúc cơ bản nhất của người chơi, không sợ cậu hiện tại gi3t ch3t cả bốn NPC này, tạo thành kết thúc đơn giản nhất cũng được. Nhưng cũng có một số nhiệm vụ, nếu muốn khám phá cái gọi là kết thúc thực sự, cũng có thể nhờ NPC giúp đỡ.

Tề Nhạc Nhân đương nhiên không thích kiểu giết NPC bi3n thái này, cậu chỉ quan sát bốn NPC này.

La Tuyết Di và Mầm Bác là tình nhân, Mầm Bác gì cũng nghe lời La Tuyết Di, hoàn toàn là bạn trai trung khuyển kinh điển; nữ sinh tóc ngắn Nam Lộ dường như đối với La Tuyết Di có cảm xúc khác, bạn trai Tiếu Hồng của cô dường như hoàn toàn không biết không khí vi diệu của hai nữ sinh.

Họ đều là những nhân vật không quan trọng đi, Tề Nhạc Nhân nghĩ thầm. Cậu liếc nhìn thời gian, rạng sáng 0h55 phút, hơn một chút. Thời gian nhiệm vụ của bọn họ không còn nhiều lắm, nếu như đủ 6 giờ mà nói, bọn họ chỉ có năm giờ.

“Cánh cửa này hình như không khóa, nó bị khóa từ bên trong sao?” Ngay khi La Tuyết Di đang nói, đã đẩy cánh cửa thoạt nhìn rất chắc chắn sang một bên.

Có tiếng cọt kẹt, cánh cửa gỗ bị đẩy ra, lộ ra một khoảng không gian tối đen.

Tiếng hét chói tai của La Tuyết Di suýt chút nữa làm vỡ màng nhĩ của mấy người, Nam Lộ bịt tai lại, tức giận nói: “Hét lên cái gì, làm tôi sợ chết khiếp!”

La Tuyết Di rúc vào ngực Mầm Bác âm thanh khóc nức nở: “Cửa mở, cửa mở!”

“Mở thì mở, chúng ta không vào là được.” Mầm Bác vỗ về an ủi cô.

Tiếu Hồng trộm ngắm hai mắt La Tuyết Di phụ họa nói: “Đúng vậy, chúng ta sẽ không vào, chờ khi mưa hết liền đi.”

Bác sĩ Lã bĩu môi nói nhỏ với Tề Nhạc Nhân: “Tin hay không, lâp tức có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.”

“…… Tin.”

Quả nhiên, tiếng hú kinh hoàng xuyên qua đêm mưa, xuyên thẳng đến phòng tuyến tâm lý của một vài người, La Tuyết Di lại hét lên chói tai: “Aaaaa có sói!”

“Đừng kêu, đưa sói tới thì sao?!” Nam Lộ cũng hoảng sợ, ôm chặt lấy cánh tay Tiếu Hồng run rẩy, Tiếu Hồng bị cô làm cho hoảng sợ cố gắng rút cánh tay ra, nhưng không thành công.

“Làm sao có sói ở chỗ này? Không có khả năng.” Mầm Bác bị La Tuyết Di ôm tay, vừa sợ hãi vừa nghi ngờ.

Nơi này cách thành phố không quá xa, chưa từng nghe nói có người nhìn thấy sói hoang, nhưng tiếng sói tru càng ngày càng gần, vẫn khiến không ít người trẻ tuổi hoảng loạn; so với nghe được tin đồn thất thiệt có quỷ, sói hoang gần trong gang tấc vẫn nguy hiểm hơn

—— Tề Nhạc Nhân giữ lại ý kiến giết sói.

——một vài người không giãy giũa bao lâu đã chọn cách tránh vào lâu đài cổ.

Tất nhiên là vẫn phải vào đây. Tề Nhạc Nhân trong lòng thở dài, túm lấy bác sĩ Lã vẻ mặt không tình nguyện, bước vào lâu đài thời trung cổ.

Hơi thở ẩm mốc ập đến trước mặt, cửa gỗ bị đóng lại, Mầm Bác đề nghị tìm đồ vật giữ cửa như cái bàn để không cho sói vào, những người khác cũng không phản đối. Phạm vi mà đèn pin có thể chiếu sáng rất hạn chế, xung quanh vẫn tối đen như mực, trên tường còn có dấu vết của khói lửa, thoạt nhìn có bộ dáng phát sinh hỏa hoạn.

“Tòa lâu đài cổ này bị phá hủy như thế nào?” Tề Nhạc Nhân dành thời gian hỏi thăm trong khi nhiệm vụ chưa bước vào giai đoạn nguy hiểm.

Nam Lộ kéo cánh tay của Tiếu Hồng và nói với vẻ mặt ủ rũ: “Tôi nghe nói quý phu nhân trong lâu đài này phát hiện chồng mình không chung thủy; dưới sự giận dữ đã giết sạch người trong lâu đài, rồi đốt quách lâu đài này luôn. Anh xem, có những vết cháy khắp mọi nơi.”

Sau khi bình tĩnh lại, La Tuyết Di cười nói: “Đây chỉ là truyền thuyết mà thôi, tôi nghĩ đây chỉ là một tòa lâu đài cổ bị cháy vào ban đêm, niên đại đã lâu nên thành ra nghe nhầm đồn bậy.”

“Đúng vậy đó Tiểu Lộ, em không cần nghe những tin đồn như vậy.” Bạn trai Tiếu Hồng của Nam Lộ cũng nói.

Nam Lộ cười chế nhạo không nói gì nữa.

Đèn pin của đám người Tề Nhạc Nhân gần đó sáng lên, khi bước vào đại sảnh khoảng 100 mét vuông này, độ cao hơn hẳn những kiến trúc tòa nhà bình thường, bên trên trần nhà không sợ trải qua mấy thập niên vẫn hoa mỹ như cũ, thật tiếc là không thể chiếu sáng. Đi xa hơn về phía trước là hai cầu thang hình vòm ở bên trái và bên phải, đi thông qua tầng hai. Có thể mơ hồ nhìn thấy khung ảnh lồng kính treo trên tường cầu thang, nhưng không may phần trên của bức tranh đã bị cháy rụi.

“Tề Nhạc Nhân, anh đi đâu thế? Cầu thang và sàn nhà có thể đã bị cháy hỏng, anh không nên đi loạn.” Nam Lộ nhìn thấy Tề Nhạc Nhân bước đến bên kia cầu thang nên gọi cậu lại.

Kết quả, Tề Nhạc Nhân lui trở về, đi theo bọn họ đi đến một bên hành lang, chuẩn bị tìm đồ đạc bàn ghế và những thứ khác lấp kín cửa.

Trước mặt chợt lóe lên một tia sáng, Tề Nhạc Nhân ở cuối cùng trong đám người đột nhiên nhìn thấy một ngọn lửa lớn bốc cháy ở sâu trong hành lang, lao về phía bọn họ như sóng biển!

Tại sao lại như thế? Tại sao đột nhiên có lửa?!

Mấy người phía trước vừa la hét vừa điên cuồng chạy về hướng cửa chính, Tề Nhạc Nhân chậm một nhịp mới quay đầu chạy, may mà ngọn lửa kia không nhanh lắm, chỉ là quá chói mắt, cơ hồ không thể mở mắt được.

“Không thấy cửa!” Tiếng la hét đầy hoảng sợ của La Tuyết Di, khiến mấy người lo lắng đến mức muốn đấm chỗ nguyên bản là cánh cửa. Nỗi sợ hãi về những sự vật phi tự nhiên làm mọi người rơi vào cảm giác mất lý trí; còn có ngọn lửa càng ngày càng đến gần, bức mấy người trẻ tuổi điên mất.

“Đinh đương ——”

Vào lúc 1 giờ sáng, một tiếng chuông cổ xa xưa truyền đến từ phương hướng cầu thang hình cung.

Ánh lửa ở chính giữa quả chuông biến mất, ngọn lửa chiếu sáng trở về trong bóng tối, chỉ còn lại có mấy người cầm đèn pin chiếu sáng một mảnh bóng tối nhỏ.

Nhưng dù vậy, một vài người đã nhanh chóng phát hiện ra sự bất thường.

Nam Lộ giọng run run, cô lẩm bẩm như đang mơ: “Các dấu vết thiêu cháy, không thấy……”

Toàn bộ lâu đài cổ phảng phất trở về quá khứ qua tiếng chuông vang vọng.

***

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment