Đã an toàn.
Tề Nhạc Nhân thở phào nhẹ nhõm, dựa vào tường nghỉ ngơi một lúc, lần này không có dẫn động giết chóc chi chủng, coi như một tin tức tốt; hiện tại cậu rất sợ giết chóc chi chủng thường xuyên mất khống chế. Vì cậu không sợ nước thánh có thể áp chế lực lượng ác ma, thì cũng không kiên trì được bao lâu.
Không biết bác sĩ Lã đã chạy đi đâu. Sau khi nghỉ ngơi Tề Nhạc Nhân tìm xung quanh gần đó không thấy bác sĩ Lã, chỉ còn dư lại hành lang lầu 1 khi bọn họ vừa vào đột nhiên “cháy”. Tề Nhạc Nhân cảm thấy bác sĩ Lã thận trọng nên không đi đến nơi nguy hiểm đó; biết đâu anh ấy chạy lên tầng 2, vì thế cậu cũng đi tới.
Đi ngang qua bức tranh sơn dầu treo ở trên tường, cậu dừng lại nhìn một chút, trong tranh quý phụ đang nở nụ cười ngọt ngào; nhìn bộ dáng hồn nhiên không nhìn ra một tia điên cuồng kia, Tề Nhạc Nhân trong lòng thở dài, xoay người tiếp tục đi lên.
Trong nháy mắt khi xoay người, dư quang trong mắt cậu dường như thoáng nhìn thấy sơn đỏ tràn đầy trên bức họa, khuôn mặt đoan trang mỹ lệ kia tràn đầy ma mị che phủ một bóng ma, ngay cả khóe miệng tràn đầy hạnh phúc cũng đột nhiên vặn vẹo. Tề Nhạc Nhân đột ngột quay đầu lại, nhìn thẳng vào bức tranh, chiếc đèn chùm trong đại sảnh phản chiếu nguồn sáng trên bức tranh sơn dầu; bức tranh vẽ người phụ nữ trông vẫn hạnh phúc, như thể trong nháy mắt hình ảnh cậu nhìn thấy chỉ là ảo giác.
Nhưng Tề Nhạc Nhân sẽ không ngu ngốc đến mức nghĩ rằng đây thực sự chỉ là một ánh sáng mang đến ảo giác, ở đâu cũng có những nơi nguy hiểm; bất kỳ sự bất thường nhỏ nào cũng là một dấu hiệu, ám chỉ có khả năng nguy hiểm. Có vẻ như nữ chủ nhân của tòa lâu đài này không phải là một nhân vật đơn giản.
Trên tầng hai, hành lang hoàn toàn tối đen, Tề Nhạc Nhân bật đèn pin, tìm chốt mở, sau khi mở ra là một mảnh đèn đuốc sáng trưng.
Nơi cậu ở bây giờ hẳn gọi là “thế giới”, rất giống với thế giới thực, nhưng lại không phải thế giới thực. Nơi này càng giống như tòa lâu đài cổ trước khi phát sinh hỏa hoạn, tất cả vẫn là bộ dáng lúc chưa bị thiêu hủy; biểu tượng nhìn như bình thường này lại ẩn chứa một mối nguy hiểm chết người; chẳng hạn như bộ áo giáp cử động và càng nhiều điều bất thường khác.
Xung quanh yên tĩnh và yên tĩnh, Tề Nhạc Nhân cố gắng mở cửa trên tầng hai, nhưng cửa nào cũng bị khóa; cậu muốn thử thách trình độ vững chắc của cửa và khóa cửa, nhưng lại không dám phát ra tiếng vang quá lớn; cuối cùng đành bỏ cuộc. Loại chuyện chỉ dùng một sợi dây thép là mở được khóa cửa quả nhiên chỉ có thể xảy ra trong trò chơi, Tề Nhạc Nhân cảm khái nghĩ, điều duy nhất mà cậu làm khi vào phòng lúc này là đi đến chỗ cuối hành lang liên thông với căn phòng lớn; giữa phòng là cây dương cầm. Tề Nhạc Nhân nhìn xung quanh xác định chỗ này không thể giấu người.
Bác sĩ Lã tột cùng đã đi đâu? Không phải là tầng 2 chẳng lẽ hắn lên tầng 3 sao? Lúc này, bác sĩ Lã chạy ra khỏi phòng, không lâu sau cậu liền nhanh chóng đuổi theo, không đến mức cách quá xa vậy chứ?
Tề Nhạc Nhân cau mày suy nghĩ một lúc, sau đó quay trở lại tầng 1.
Có lẽ lúc đó bác sĩ Lã hoảng sợ quá nên không chọn đường, quên mất vụ cháy, chạy sang bên kia hành lang.
Khi xuống lầu, Tề Nhạc Nhân lại liếc nhìn bức tranh sơn dầu, bức tranh sơn dầu lần này không có gì dị thường; nó lẳng lặng bị treo ở đó, vui vẻ tiếp thu ánh mắt soi mói cẩn thận của cậu.
“Đương —— đương ——” Hai tiếng chuông vang lên, Tề Nhạc Nhân vừa vặn đang đứng trước sảnh, nhìn thấy thời gian đã trôi qua hai giờ sáng.
Ánh sáng ở trung tâm quả chuông bị bóng tối tiêu tán, ánh sáng ảm đạm, chờ tiếng chuông ngừng lại, Tề Nhạc Nhân đã trở lại trong bóng tối, xoang mũi đều là hơi thở cổ xưa. Cậu bật đèn pin, ánh sáng chiếu vào đại sảnh, vừa đúng hai giờ.
Xem ra cậu sẽ bị tách khỏi thế giới mỗi giờ một lần, và hiện tại là thế giới này.
Đèn pin chiếu vào điện thoại, bức tranh đã bị đốt cháy, chỉ còn thấy khung ảnh lồng kính treo trên tường như cũ.
Cho nên hiện tại là lầu hai hay lầu một? Tề Nhạc Nhân do dự một chút, liền trở lại lầu hai; cậu nghi ngờ sau khi trở lại thế giới này những cửa phòng không mở được kia, có lẽ bây giờ sẽ mở được.
Bước lên tấm ván gỗ kêu ken két, Tề Nhạc Nhân có chút lo lắng đề phòng, vì sợ tấm ván nếu không cẩn thận sẽ vỡ nát, nếu không có xi măng dưới sàn, cậu sẽ trực tiếp nhảy xuống tầng 1 luôn. Cũng may là sàn nhà nể tình, mặc dù âm thanh sởn tóc gáy, nhưng trình độ kiên cố vẫn tạm ổn. Đứng trước cánh cửa gỗ, Tề Nhạc Nhân dùng tay mở khóa cửa, cửa vẫn khóa, cậu không cam lòng đá chân một cái, cánh cửa gỗ ‘ầm’ một tiếng
—— không chút sứt mẻ.
Tề Nhạc Nhân không biết mình đang tuyệt vọng với sức mạnh của bản thân hay tuyệt vọng với giả thiết trò chơi này.
Tiếp tục đi về phía trước, trở lại căn phòng có đàn dương cầm mở một nửa, bất đồng với thế giới kia, mọi thứ đều phủ tro tàn, cũ kỹ và mục nát. Thế giới này bên ngoài cửa sổ không có ánh trăng sáng trong, chỉ có chút mưa rơi xuống tí tách, thường là một tia chớp lóe lên, tiếp theo là tiếng sấm sét từ xa tới gần, tràn ngập hơi thở hắc ám và khủng b0. Dù tố chất tâm lý cao độ nhưng Tề Nhạc Nhân cũng cảm thấy hoảng sợ.
Đèn pin chiếu vào cây đàn piano, nơi đó dường như có một thứ gì ở đó.
Tề Nhạc Nhân đi tới trước và nhìn kỹ hơn, đó là một chiếc vòng cổ bằng kim loại; trên tay cậu cầm chủy thủ nên đành buông tay trái cầm đèn pin, cầm vòng cổ lên xem. Mặt trên có phù điêu hoa lá và một chuỗi chữ viết, hệ thống đã tự động phiên dịch: Lôi Đức Mông yêu em nhất.
“Lôi Đức Mông?”
Tề Nhạc Nhân thấp giọng nói cái tên này, trong đầu hiện lên quý phụ ôm con chó lớn trong bức tranh sơn dầu, cậu đã quên trên cổ chú chó có đeo vòng cổ hay không, nhưng rất có thể là chú chó đó.
【 Trời Mưa Thu Quần Áo 】 trước mắt còn thừa số lần cảm ứng 1/3.
Tề Nhạc Nhân lập tức lùi lại một bước, quay người nhìn chằm chằm vào cánh cửa, chỉ có nguồn sáng từ đèn pin đặt lên trên cây đàn piano, cậu hoảng đến mức không nhìn thấy thứ gì bên ngoài cửa hành lang.
Trong bóng tối phía trước hành lang phảng phất có tiếng khóc thút thít, nhưng lại giống như âm thanh dã thú thở hổn hển, hết sức quỷ dị trong tòa lâu đài đáng sợ thời trung cổ này.
Là sói hoang chạy vào? Hay là……
Lông tơ sau lưng Tề Nhạc Nhân dựng thẳng lên, cậu nhận ra rằng nhất định có thứ gì đó ở đó...
Cậu lùi lại thật chậm về phía sau, thật chậm thật cẩn thận; bởi vì nguồn sáng đèn pin đang đối diện với mắt cậu, quá sáng ngược lại gây chói mắt. Cậu tựa như đang đứng dưới ánh đèn sân khấu, ẩn trong bóng tối, khán giả lấy ánh mắt bất đồng đánh giá cậu, nhưng đó không phải loại ánh mắt thiện ý.
“Kẽo kẹt ——” Tề Nhạc Nhân dẫm lên tấm ván gỗ bị thiêu cháy, nó phát ra một âm thanh chói tai kháng nghị.
【 Trời Mưa Thu Quần Áo 】 trước mắt còn thừa cảm ứng số lần 0/3, đếm ngược thời gian CD 23:59:59.
Đồng tử Tề Nhạc Nhân đột nhiên co rút lại, nguy hiểm, phía trước có nguy hiểm! Kỹ năng hai lần liên tiếp nhắc nhở Tề Nhạc Nhân không chút do dự lăn về phía trước; ngay sau đó, tiếng dã thú đi săn mồi vang lên từ phía sau, nơi cậu đứng vừa rồi có thứ gì đó đã rơi xuống đất!
Tề Nhạc Nhân ngồi xổm trên mặt đất, lần này tránh ánh sáng chói của đèn pin, cuối cùng cậu cũng có thể nhìn thấy khu vực được đèn pin chiếu sáng
—— một con chó săn như bò ra từ địa ngục dung nham, nó chậm rãi xoay người nhìn về phía cậu.
Toàn bộ da lông của nó đã bị cháy rụi, thân hình cháy đen ố vàng dưới ánh sáng yếu có vẻ hơi khủng b0; nó nhe răng trợn mắt rít gào, hàm răng trắng bạch chảy xuống chất dãi sền sệt phiếm hồng.
Vòng cổ của chó, Lôi Đức Mông?
Tề Nhạc Nhân ngay lập tức nhớ đến chiếc vòng cổ đặt trên cây đàn piano, nhớ tới con chó trong bức tranh, chẳng lẽ con chó này chính là...
Ngay cả nó cũng bị thiêu chết sao?
Trong cổ họng chó săn phát ra tiếng rít như tiếng xé gió, sau cổ Tề Nhạc Nhân lại ẩn ẩn đau nhức, cậu khẽ cắn môi cố gắng kiềm chế để bản thân không bị mất ý thức. Cậu thà rằng chạy đua một lần, mặc dù kỹ năng SL vẫn còn CD nhưng có bác sĩ Lã ở đây, chỉ cần không nghiêm trọng vẫn điều trị tốt được.
Nhưng phía trước mặt... Động tác Tề Nhạc Nhân tận lực lấy ra【đồ ăn làm cho người ta thích】rồi ném một ít qua đó.
Nó di chuyển! Chó săn hạ thấp người, mặc kệ đồ ăn đột nhiên lao tới, loại đồ ăn này không có lực hấp dẫn với sinh vật không còn sống!
Tề Nhạc Nhân nhanh chóng nhảy sang một bên, ngã xuống đất tránh đòn tấn công của con chó săn; tấm ván gỗ dưới chân cậu không chịu được sức nặng nên bị gãy, đem một chân của cậu ở tấm ván.
Tề Nhạc Nhân ngây người nhìn dưới mặt đất, phòng lộ ra dưới mặt đất thế nhưng không đúng: khe gỗ không được đổ xi măng cách tầng, lại có lửa lớn sau khi thiêu cháy nên càng yếu ớt. Cậu khó tin được di chuyển chân trái, nhưng chân trái lại bị tấm ván đè lên không chạm đất, phía dưới là lầu một!
Chó săn gầm nhẹ kích động vọt về phía cậu, chân trái bất động vẫn không nhúc nhích được, Tề Nhạc Nhân mắt thấy mình sắp chết không cam lòng gầm lên, cái khó ló cái khôn chân phải dùng sức một chút
—— Cả người hãm xuống dậm mạnh chân phải lên tấm ván gỗ; sàn nhà yếu ớt dưới chân tạo ra một vết nứt lớn, lấy cậu làm trung tâm sụp xuống giữa một mảnh đất nhỏ, cậu bị ném xuống dưới lầu.
****
- -----oOo------