Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 62

“Đương nhiên không thành vấn đề.” Tề Nhạc Nhân dẫn đầu đáp ứng yêu cầu của Tô Hòa, vẻ mặt thản nhiên, không có gì khác thường.

Giờ thì cậu đã hiểu, tại sao điều đầu tiên Sở thẩm phán đào tạo cậu, lại là dạy cậu nói dối như thế nào, bởi vì đây thực sự là một kỹ năng rất thực tế.

Ngược lại, bác sĩ Lã có chút khó hiểu, hắn nhìn Tô Hòa, khẩn trương hỏi: “Nói chuyện gì?”

Tô Hòa khẽ mỉm cười, như ở trong vũ hội mời đối phương cùng khiêu vũ, hơi cúi người, một tay đặt sau lưng, tay kia duỗi tới trước mặt bác sĩ Lã; bác sĩ Lã nghi ngờ nhìn hắn một cái, thuận theo để tay mình lên.

Hai người ở trước mặt Tề Nhạc Nhân im lặng hai hoặc ba giây, bác sĩ Lã thu tay lại, thốt lên ngạc nhiên cảm thán: “Wow, Vùng đất Bình Minh đẹp quá! Nó không cùng phong cách với Vùng đất Hoàng Hôn, tôi thích Vùng đất Bình Minh hơn!”

Tô Hòa gật đầu cười: “Phong cách hoàn toàn khác biệt, nhưng tôi thực sự thích Vùng đất Hoàng Hôn, nó náo nhiệt và chân thật hơn, Vùng đất Bình Minh thì hơi yên tĩnh một chút.”

Cuộc nói chuyện giữa hai người khiến đầu óc Tề Nhạc Nhân không load kịp: “Các anh đang nói gì vậy?”

“Cậu cũng thử xem đi, rất thú vị!” Bác sĩ Lã đẩy Tề Nhạc Nhân thúc giục cậu lên phía trước.

Tô Hòa cũng đưa tay về phía cậu, hắn đeo găng tay trắng, cánh tay có vẻ càng thêm thon dài; Tề Nhạc Nhân dường như không có việc gì nên nhìn vào mắt hắn, Tô Hòa cũng đang nhìn cậu, đó là ánh mắt không mang chút tìm tòi nghiên cứu và ác ý nào, bình tĩnh lại dịu dàng; khi hắn nhìn vào một người như vậy, khó ai có thể từ chối hắn.

Tề Nhạc Nhân vươn tay ra.

Trong nháy mắt đôi tay giao nhau, một tia sáng lóe lên trước mắt Tề Nhạc Nhân, đảo mắt cậu đã đứng trên một tòa tháp cao có vài đám mây trắng lơ lửng trên bầu trời xanh; phóng mắt nhìn lại, mặt đất dưới chân là vô số hòn đảo nhỏ lơ lửng trên không trung, giống như một đàn chim bồ câu trắng trên bầu trời xanh bao la. Ở phía đông xa xôi, một vòng ánh sáng mặt trời đang dâng lên từ sâu thẳm trong dãy núi, xua tan bóng tối và giá lạnh, sưởi ấm lòng người.

“Đó có phải là Vùng đất Bình Minh không?” Tề Nhạc Nhân đứng bên lan can màu trắng, kinh ngạc nhìn vùng đất xinh đẹp huyền ảo này.

“Đúng là Vùng đất Bình Minh, tất nhiên, hình dạng này chỉ là lĩnh vực mà tôi tạo ra trong trí nhớ thôi. Hy vọng một ngày nào đó tôi có thể dẫn cậu đi xem nơi đó.” Tô Hòa bước đến gần cậu, cùng cậu nhìn vẻ đẹp yên lặng nơi Vùng đất Bình Minh xa xăm kia.

“Hy vọng vậy...”

Vẫn sống dưới bóng ma của giết chóc chi chủng, Tề Nhạc Nhân ăn bữa nay lo bữa mai, không nghĩ tới những chuyện xa vời như vậy: “Bất quá, lĩnh vực là cái gì?”

“Ừm, nói một cách đơn giản, lĩnh vực là xây dựng một tiểu thế giới tự vận hành; nếu cậu đủ cường đại, thậm chí cậu có thể tạo ra một cái lĩnh vực cùng loại như phó bản, tốc độ thời gian bên trong thế giới lĩnh vực và thế giới bên ngoài khác nhau; vì vậy, ở trong lĩnh vực nghỉ ngơi và huấn luyện sẽ có kết quả rất tốt.” Tô Hòa nói.

Tề Nhạc Nhân chưa bao giờ biết loại đồ vật như vậy, lịch duyệt của cậu vẫn còn quá nông cạn: “Mọi người đều có lĩnh vực sao?”

“Đương nhiên không phải.” Tô Hòa cười nhẹ, kiên nhẫn nói: “Người có thể ở trong Thế Giới Ác Mộng đạt được lĩnh vực, hẳn không quá ba mươi người.”

Tề Nhạc Nhân nuốt nước bọt, đối mặt với Tô Hòa còn lớn hơn áp lực tâm lý.

Không khí ở Vùng đất Bình Minh trong lành tươi mát, không giống như Vùng đất Hoàng Hôn đầy mùi xăng dầu, bên tai luôn vang lên tiếng máy móc; nơi này hoàn toàn yên tĩnh bộ dáng như không có người sống ở đây. Lúc này Tề Nhạc Nhân căn bản không để ý đến phong cảnh trước mắt, trong lòng khẩn trương suy nghĩ nên làm thế nào che giấu hòng qua mặt Tô Hòa.

Chỉ cần cậu chết cũng không thừa nhận, Tô Hòa làm gì có bằng chứng chứng minh BUG của nhiệm vụ này có liên quan đến cậu? Ngay cả khi hắn là người chơi đến từ Vùng đất Bình Minh, thậm chí là nửa GM, hắn cũng không có khả năng biết những gì cậu đã trải qua khi bước vào Thế Giới Ác Mộng này.

“Tề Nhạc Nhân.” Giọng nói Tô Hòa vang lên bên tai.

Tề Nhạc Nhân chuẩn bị tâm lý tốt ngẩng đầu, tùy thời chuẩn bị tiếp thu Tô Hòa thẩm vấn.

Tô Hòa nhìn cậu, dần rút đi độ cong khóe môi, hắn thoạt nhìn nghiêm túc hơn: “Vừa rồi tôi đã chú ý tới....... cái đồ vật sau gáy cậu, đến cùng là chuyện gì xảy ra?”

“?!”

Tề Nhạc Nhân không thể che giấu một khắc khiếp sợ của mình, kinh ngạc nhìn Tô Hòa.

Làm thế nào mà hắn phát hiện ra? Hơn nữa chỉ liếc mắt một cái đã phát hiện ra giết chóc chi chủng?

“Tôi có nghiên cứu một chút về giết chóc chi chủng, loại hơi thở này không thể lừa được tôi.”

Tô Hòa khẽ thở dài, đi tới trung tâm sân phơi, kéo bàn ghế ra: “Ngồi đi, chúng ta nói chuyện.”

Tề Nhạc Nhân giống như một học sinh bị giáo viên bắt quả tang, lo lắng bước đến bàn, do dự một lúc rồi ngồi xuống.

Một bộ ấm trà tinh xảo ở trên chiếc bàn tròn nhỏ màu trắng, Tô Hòa cởi găng tay, không nói một lời rót hồng trà cho cậu, đem cái chén đặt trước mặt cậu.

Sự trầm mặc của Tô Hòa càng tạo thêm áp lực cho Tề Nhạc Nhân, thà Tô Hòa chất vấn cậu còn hơn hắn cứ im lặng không nói.

Vô số ý nghĩ xẹt qua trong đầu làm Tề Nhạc Nhân đứng ngồi không yên, liều chết không nhận? Không thể nào, Tô Hòa đã phát hiện, tuyệt đối không giấu được. Nói thật? Điều đó càng khó xảy ra, yêu cầu của Sở thẩm phán là cậu tuyệt không được tiết lộ thân phận nằm vùng của mình. Giả vờ bị cảm nhiễm ngoài ý muốn? Giống như... chỉ có thể nói thế.

Khi Tô Hòa pha hồng trà xong, Tề Nhạc Nhân đã suy nghĩ kỹ càng, liền bình tĩnh lại.

“Tuy rời đi không lâu, nhưng lần nữa gặp lại cậu, so với lúc đầu cậu đã trưởng thành hơn rất nhiều.” Tô Hòa không có mở miệng hỏi cậu chuyện giết chóc chi chủng, dường như cảm khái cùng cậu ôn chuyện.

Tề Nhạc Nhân có chút tìm không thấy tiết tấu của hắn, đành phải nói theo: “…..Bởi vì đã xảy ra rất nhiều chuyện, thời điểm sinh tử người ta sẽ trưởng thành nhanh hơn.”

Ly hồng trà tản ra sương mù lượn lờ, tràn đầy hương thơm. Bên trong Bạch Vân tháp cao chót vót trên đỉnh sân phơi, suy nghĩ của hai người dường như không liên quan gì đến sự việc trải qua mấy ngày nay.

“Hôm đó, sau khi tôi đưa cậu đến mở ra nhiệm vụ Hiến Tế Nữ Vu ở thôn Maca, tôi đã lo lắng rất lâu; nhiệm vụ đó đề cập đến ác ma, cậu là tân nhân rất dễ gặp bất trắc. Tôi bảo bằng hữu ở Vùng đất Hoàng Hôn giúp lưu ý tình huống của cậu, đến khi biết cậu vẫn còn sống... thật sự là quá tốt.” Tô Hòa nói với ngữ khí vui vẻ quan tâm cậu không chút che giấu.

Tề Nhạc Nhân càng thêm áy náy hơn, Tô Hòa đã chăm sóc cậu suốt thời gian qua, nhưng cậu lại muốn lừa gạt hắn …..

Trong nháy mắt cậu muốn đem tất cả mọi chuyện nói thẳng ra hết, đem những lo lắng, đau đớn, bối rối, áy náy đều nói ra, trong lòng cậu đã cất giấu quá nhiều bí mật, gánh nặng đè ép cậu từng ngày.

“Tôi... tôi không có việc gì, nhiệm vụ Hiến Tế Nữ Vu quả thực rất nguy hiểm, nhưng vận khí của tôi cũng không tệ lắm.” Tề Nhạc Nhân cười cười nói.

Tuy rằng vận khí chưa bao giờ đứng về phía cậu, nhưng cậu vẫn còn sống đến lúc cuối cùng; có lẽ vận may trên người cậu đều dùng cho việc gặp gỡ Ninh Chu, nếu không có Ninh Chu, cậu tuyệt đối không sống sót qua nhiệm vụ Hiến Tế Nữ Vu.

Tô Hòa lộ ra biểu tình hứng thú: “Ồ? Tôi đối với nhiệm vụ liên quan đến ác ma rất có hứng thú, có thể nói với tôi không?”

Tề Nhạc Nhân lập tức lâm vào tình thế khó xử, nếu phải nói, thì nhất định sẽ nhắc tới Ninh Chu, nhưng nếu từ chối... cậu không đành lòng làm Tô Hòa thất vọng nữa.

“Anh thề sẽ không cười tôi, thì tôi mới nói cho anh biết.” Tề Nhạc Nhân buồn bực nói.

Tô Hòa có chút kinh ngạc nhìn cậu: “Đương nhiên tôi sẽ không chê cười cậu, nếu yêu cầu của tôi làm cho cậu thấy khó xử, tôi thực xin lỗi... Kỳ thực tôi cũng không cần phải biết lắm.”

Cùng với đó, hắn gật gật đầu hướng Tề Nhạc Nhân xin lỗi, vì chính mình tùy tiện đưa ra yêu cầu làm cậu khó xử.

Tề Nhạc Nhân cuối cùng cũng tiêu tan khúc mắc khó xử: “Không, tôi không cảm thấy khó xử, nhiệm vụ này có chỗ tôi cũng thấy rất kỳ lạ; tôi cũng muốn nghe cái nhìn của anh.”

Tô Hòa chớp chớp mắt nói: “Tôi sẽ nghiêm túc nghe lời cậu.”

“Nhiệm vụ Hiến Tế Nữ Vu có một số địa phương đặc thù, tựa như cái tên, đối tượng tham dự là ‘Nữ Vu’. Cho nên ngay từ đầu nhiệm vụ, sau khi tôi tỉnh lại trên xe ngựa mới phát hiện, chính mình biến thành …..con gái."

Đang thêm hồng trà cho Tề Nhạc Nhân, tay Tô Hòa run lên, khăn trải bàn màu trắng dính hai vệt trà.

Ánh mắt Tề Nhạc Nhân đột nhiên tối sầm lại, hắn quả nhiên rất muốn cười nhỉ: “Anh đã hứa không cười nhạo tôi.”

Tô Hòa đưa tay che miệng, ho nhẹ hai tiếng: “Tôi không cười.”

Dù nói thế, ý cười trong ánh mắt hắn vẫn không giấu được: “Tôi chỉ đang suy nghĩ, cậu sẽ là bộ dáng gì khi biến thành một cô gái...”

“Chính là bộ dạng thực sự quá bình thường.” Tề Nhạc Nhân mặt vô biểu tình nói.

“Cảm giác nói cho tôi biết, hẳn là một cô gái rất đáng yêu.” Tô Hòa mỉm cười chỉ vào khóe mắt: “Đôi mắt của cậu rất đẹp, nếu là khóe mắt của con gái, thì lúc rũ mắt nhìn qua phi thường vô tội...”

“Sau đó là môi, hình dáng môi của cậu rất đẹp, châu môi giữa môi rất rõ ràng, khóe miệng có điểm dễ thương.” Tô Hề đưa ngón trỏ lên miệng mình, giống như thủ thế im lặng: “Cô gái có dáng hình môi này, nhất định rất đáng yêu.”

“Dừng dừng dừng, chúng ta hiện tại không thảo luận vấn đề này, tôi là nam nhân, nam nhân, OK?” Tề Nhạc Nhân mạc danh cảm thấy được một chút hoảng sợ, vội vàng kêu Tô Hòa ngừng suy đoán.

Cậu cảm thấy lấy diện mạo của Tô Hòa, một nửa em gái đã ngã xuống dưới quần hắn; càng đáng sợ hơn là hắn mà nói, chỉ sợ nửa một nửa nhóm em gái còn lại cũng không cầm lòng được.

Tuy có vẻ hơi tiếc nuối nhưng Tô Hòa vẫn gật đầu hợp tác, nghiêm túc nghe cậu nói tiếp.

Thời điểm nhắc đến Ninh Chu lần nữa, cảm xúc của Tề Nhạc Nhân đã bình tĩnh và khách quan miêu tả hắn, chứ không phải buồn bực và tức giận. Sự tình liên quan đến Ninh Chu Tề Nhạc Nhân không nói quá nhiều, chuyện cơ bản về phương diện kỹ năng đều cho qua, thậm chí không nói tên; cậu chỉ nói bọn họ đã đánh bại Diệp Hiệp, hoàn thành nhiệm vụ, sau khi trở về Vùng đất Hoàng Hôn thì không nói tiếp.

Tô Hòa an tĩnh nghe xong, hắn quả thực là một người biết lắng nghe, cũng không bày tỏ ý kiến lung tung, cũng không hỏi những gì cậu không muốn nói.

“Đại khái chính là như vậy, anh thấy như thế nào?” Tề Nhạc Nhân phiền muộn nói.

Ngón tay Tô Hòa đặt ở bên cạnh tách trà, ngón trỏ của hắn liên tục thay đổi vị trí, tựa hồ đang tự hỏi điều gì; trời xanh mây trắng dưới thế giới trống trải không tiếng động, hắn trầm mặc thật lâu nhẹ thở dài: “Cậu nói ‘người kia’ có phải là một nam nhân không?”

Tề Nhạc Nhân bưng chén trà uống một ngụm hồng trà nguyên chất, che giấu cảm xúc phức tạp của chính mình: “Làm sao anh biết?”

“Rất nhiều chi tiết. Ở nhiều chỗ, cậu cố ý tránh không nhắc tới hắn, trừ phi thời điểm không thể không nhắc tới. Cậu chỉ nói cậu làm: cậu vì hắn liều chết dẫn cốt long rời đi, lại replay ba lần cuối cùng vì hắn; nhưng lại im lặng không đề cập đến phản ứng của hắn. Mà cậu không nói tôi cũng có thể đoán được, trừ phi là người mang ý chí sắt đá, nếu không làm sao có thể lãnh đạm thờ ơ như vậy? Sau đó các cậu hẹn gặp mặt là điều tất nhiên, nhưng kết quả lại làm người tiếc hận."

"Quan trọng nhất là, trong suốt cuộc hành trình cậu chỉ miêu tả hắn bằng những từ ngữ vô dụng khác; cậu chỉ nói ‘người kia’, thậm chí cậu vô tình nói từ ‘nữ thần’ một lần, nhưng ngay lập tức sửa đúng thành từ ‘người kia’ lần nữa. Tổng hợp phó bản này sẽ biến vẻ ngoài nam tính thành nữ tính tạm thời, cùng với lúc bắt đầu cậu muốn nói lại thôi, rất dễ để nghĩ ra đáp án.” Tô Hòa ung dung nhàn nhạt nói phân tích của mình, từng chút một đánh vào chỗ sơ hở của cậu.

Trước mặt Tô Hòa, Tề Nhạc Nhân thật sự khó có thể che giấu.

“Đúng, đúng như anh đoán, sau khi kết thúc nhiệm vụ, chúng tôi hẹn gặp mặt nhau, sau đó..… không có sau đó.” Tề Nhạc Nhân cười khổ một chút, cậu cũng không nói sự tình tảo mộ, huống chi là đem nhẫn Ninh Chu nói ra; đó giống như bí mật giữa bọn họ không thể nói cho ai biết, thậm chí bí mật này chỉ thuộc về mình cậu.

Bởi vì Ninh Chu sẽ không biết—— ngay cả bản thân cậu cũng không biết tại sao—— cậu đã cầm chiếc nhẫn kia đi.

***

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment