Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 70

Khi Tề Nhạc Nhân đang rối rắm, bác sĩ Lã và Tô Hòa đã thảo luận xong về thi thể Mầm Bác, cho rằng anh ta không phải chết ngoài ý muốn, mà là chết trong tay La Tuyết Di, nhưng vì không có nhân chứng nên không thể xác định 100%.

“Nên đi gặp Nina tiểu thư nơi này một lần.” Tô Hòa vừa nói vừa nhìn cánh cửa bí mật.

Tề Nhạc Nhân đứng dậy, lại một lần đứng bên ngoài cửa, vừa gõ cửa vừa hỏi: “Nina, cô có ở bên trong không?”

Bên trong cánh cửa im lặng một hồi, một giọng nói run rẩy vang lên: “Tôi ở..... Tôi cảm thấy lực lượng của phu nhân đã bắt đầu yếu đi, nhưng còn có một loại sức mạnh đáng sợ hơn vẫn ở chỗ này, các anh đã giết cô ấy?

“Đúng vậy, tôi đi vào tầng hầm, cô ấy bây giờ đã chết.” Tề Nhạc Nhân nói.

“Không! Cô ấy chưa chết! Cô ấy còn ở nơi này!” Giọng nói của Nina đột nhiên trở nên sắc bén, cõi lòng đầy sợ hãi: “Tôi có thể cảm thấy... Oán niệm điên cuồng của cô ấy vẫn còn ở đây... thậm chí còn đáng sợ hơn trước!”

“Cô còn biết gì nữa không? Ví như giao dịch giữa cô ấy và ác ma.” Tề Nhạc Nhân lại hỏi.

Bên trong cánh cửa Nina đáp lại một cách yếu ớt: “Tôi không biết... tôi cái gì cũng không biết...”

Tề Nhạc Nhân không biết nên làm gì khó xử quay đầu nhìn Tô Hòa, Tô Hòa dùng khẩu hình nói hai chữ “mở cửa.”

“Nina, tôi muốn mở cửa, chúng ta nói chuyện trực tiếp đi.” Tề Nhạc Nhân nói, một tay cầm chủy thủ, tay kia duỗi về phía khóa xích.

“Không, không, không! Không cần mở cửa! Cầu xin anh, không cần... không cần mở cửa!”

Nina khóc lóc cầu xin, nhưng lúc này thái độ của Tề Nhạc Nhân rất cứng rắn, dứt khoát mở khóa đẩy cánh cửa đã bị đâm hỏng ra.

Trong căn phòng phủ kín ánh trăng, Nina đứng dưới tiêu bản đầu sơn dương, che mặt khóc nức nở.

Tề Nhạc Nhân bước từng bước vào phòng: “Chúng tôi đã biết chuyện xảy ra năm đó, cũng biết cô chết trong tay phu nhân điên. Dù là vậy, cô vẫn hy vọng chúng tôi có thể cứu vớt cô ấy, cô là một cô gái hiền lành lương thiện.”

Tiếng khóc của Nina dừng lại, hai tay của cô từ từ thả xuống, lộ ra tử trạng thất khiếu* chảy máu đầy dữ tợn; cô lắc đầu, giọng nói nghẹn ngào: “Không, là tôi có lỗi với phu nhân … là tôi nợ cô ấy... nếu tôi ngoan ngoãn nghe lời, phu nhân sẽ không mang thai, cũng sẽ không nổi điên, là lỗi của tôi, tất cả đều là lỗi của tôi. ”

* Thất khiếu: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và miệng

“Vậy hãy kể cho chúng tôi nghe tất cả mọi chuyện, sau đó chúng tôi mới có thể giúp cô ấy thực sự yên nghỉ.” Tề Nhạc Nhân nói với cô.

“Được … Anh phải hứa với tôi, nhất định phải giải cứu linh hồn cô ấy khỏi tay ác ma, để cô ấy được yên nghỉ.” Nina nói với giọng nức nở.

“Tôi sẽ cố gắng hết sức.” Tề Nhạc Nhân nghiêm túc gật đầu.

Nina mỉm cười, linh hồn hiện lên tử trạng thoạt nhìn có vẻ dữ tợn, nhưng thực ra lại rất dịu dàng.

****

“Chuyện phải kể từ rất nhiều năm trước... Gia tộc phu nhân có bệnh tâm thần di truyền, sau khi sinh con đều sẽ phát điên, mà tiên sinh cũng không muốn có con cho nên ngài ấy đã tìm đến bác sĩ cố vấn. Bác sĩ kê đơn thuốc cho ngài ấy, tiên sinh yêu cầu tôi mỗi ngày cho một lượng nhất định vào trong thực phẩm của phu nhân, tôi vẫn luôn làm vậy. Cho đến một ngày … khi tôi biết đó là phấn thủy ngân.”

“Tôi nghe nói đó là thứ độc hại, tôi rất sợ hãi, nhưng tôi cho rằng tiên sinh không biết đây là thứ gì, cho nên đã nói với tiên sinh; nhưng ngài ấy kiên trì chỉ cần dùng một lượng nhỏ sẽ không ảnh hưởng đến sức khỏe phu nhân. Tôi thực sự hoài nghi, vì phu nhân thường oán giận với tôi cô ấy hay bị đau đầu, lúc chải đầu luôn rụng rất nhiều tóc. Tôi không dám làm trái lệnh tiên sinh, nhưng tôi sợ gây hại cho sức khỏe phu nhân, cho nên tôi đã tự quyết định giảm liều thuốc..... Không bao lâu sau thì phu nhân có thai.”

“Tôi bèn nói thẳng với tiên sinh chuyện này, ai ngờ tiên sinh đánh tôi, nhốt tôi vào trong căn phòng này, còn sai người làm thêm ổ khóa. Ngài ấy không tín nhiệm tôi, ngược lại để cho người hầu gái khác tiếp tục thả phấn thủy ngân vào thức ăn của phu nhân. Sau đó không lâu bác sĩ Phất Lai Xá đến, tôi nghe lén anh ta nói chuyện với tiên sinh, anh ta nói phu nhân đã có thai nếu tiếp tục sử dụng phấn thủy ngân sẽ không dẫn đến sinh non, nhưng thai nhi sẽ bị dị dạng. Tiên sinh nói vậy cũng không sao, trẻ con yếu ớt rất dễ chết. Khi đó tôi mới biết ngài ấy không phải lo lắng phu nhân sẽ phát điên, ngài ấy chỉ không muốn một..... người thừa kế sẽ nổi điên mà thôi.”

“Sau này tôi mới biết được, tiên sinh kỳ thực luôn có con riêng, chỉ là phu nhân trước nay vẫn không biết. Không phải ngài ấy không muốn có con, mà là ngài ấy không muốn có một đứa con khuyết tật mà thôi.” Nina bi ai nói.

Theo Nina tự thuật, những manh mối ban đầu được xâu chuỗi lại với nhau, Tề Nhạc Nhân nghe thấy bác sĩ Lã lẩm bẩm: “Hóa ra thuốc tránh thai kia là kim loại nặng... Thảo nào...”

“Lúc đó tôi không biết phải làm sao, không biết có nên nói với phu nhân tất cả những chuyện này không, cô ấy yêu tiên sinh như vậy, chờ mong đứa con của mình ra đời, nếu cô ấy sinh ra một đứa trẻ dị dạng, mà đứa con còn chết nữa thì cô ấy nhất định sẽ phát điên. Tôi giống như bị ác ma mê hoặc, thậm chí cảm thấy đứa nhỏ này nhất định không thể sinh ra, nó không phải là hi vọng của phu nhân mà nó sẽ khiến phu nhân phát điên. Cho nên ….. Tôi đã làm một điều không thể tha thứ được.”

Tề Nhạc Nhân nhớ tới một lần khi cậu đến đây, bác sĩ Lã đã dò hỏi Nina rằng phu nhân Sarah đã sinh non như thế nào; Nina im lặng một lúc lâu mới nói cho bọn họ, cô ấy bị ngã cầu thang từ trên tầng cao nhất té xuống, hiện tại thì cậu đã biết cô ấy ngã xuống như thế nào…...

“Tôi ở đầu cầu thang động tay động chân một chút, thời điểm phu nhân đi lên cầu thang thì bị té ngã; cô ấy ngã xuống cầu thang, chảy rất nhiều máu ….. Chờ khi tỉnh lại thì hài tử cũng đã mất. Tôi xóa hết mọi dấu vết cho nên không ai biết đó là một chuyện ngoài ý muốn; thậm chí chính phu nhân cũng chưa từng nghi ngờ tôi... Sau đó, phu nhân dần trở nên không thích hợp, đối với tất cả mọi thứ đều nghi thần nghi quỷ, cảm thấy mình sinh non cũng là do quỷ hồn quấy phá, phu nhân bắt đầu nổi điên, trở nên không biết nói lý.”

Nina bi thương nhìn bọn họ, lẩm bẩm nói: “Tôi là hung thủ, tôi đã phạm tội, nếu tôi không giảm bớt lượng thuốc thì phu nhân đã không có thai, nếu tôi không làm sự kiện kia thì phu nhân đã không điên. Tất cả là lỗi của tôi, là tôi sai ….”

“Đó là lý do tại sao cô tự nguyện làm tế phẩm của cô ấy.” Tề Nhạc Nhân nói.

Nina nở một nụ cười còn hơn cả khóc: “Là tôi thiếu cô ấy, tôi muốn bồi thường. Hôm đó tôi trộm thả cô ấy ra khỏi tầng hầm, cô ấy bị thiếu một bên mắt, hốc mắt chảy máu lại vui sướng như trẻ con, lâu rồi tôi không thấy cô ấy vui vẻ như vậy, như thể thời điểm cô ấy còn chưa bị điên. Cô ấy cao hứng phấn chấn muốn đi tìm tiên sinh, tôi muốn ngăn cô ấy lại, bởi vì một khi cô ấy đi tìm tiên sinh nhất định sẽ bị đưa về tầng hầm, mà tôi cũng bị tiên sinh trách đánh, tôi khuyên cô ấy rời đi nhưng cô ấy không nghe vào tai. Phu nhân lẻn vào thư phòng tiên sinh muốn cho ngài ấy một sự ngạc nhiên ….. Nhưng sau đó cô ấy lại nhìn thấy tiên sinh tưởng niệm Adeline thông qua tấm ảnh chụp. Tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ lao vào nháo lớn một trận với tiên sinh tựa như trước đây, nhưng cô ấy đã không.”

“Phu nhân xoay người đi về phía tôi, kéo tôi vào gian phòng này, vẻ mặt cô ấy rất lạnh lùng hờ hững, hốc mắt chảy máu nhưng cô ấy dường như không cảm thấy điều đó. Rõ ràng phẫn nộ nhưng lại biểu hiện rất bình tĩnh, tôi đột nhiên cảm thấy, lúc này phu nhân, cô ấy đã thực sự phát điên rồi... “

“Adeline là ai? Cô có biết cô ấy không?” Tề Nhạc Nhân lại hỏi.

Nina gật đầu nhẹ giọng nói: “Adeline là hầu gái bên người phu nhân, từ nhỏ lớn lên cùng phu nhân, nhưng đã chết từ nhiều năm trước..... Bởi vì cô ấy ăn vụng bánh mì mà phòng bếp làm cho phu nhân, trong đó có bơ đậu phộng, cô ấy bị dị ứng với cái này; thời điểm phát hiện thì Adeline đã chết trong phòng riêng. Tôi một chút cũng không đồng cảm vì tôi đã sớm phát hiện cô ấy và tiên sinh không thích hợp; lúc đó có nói ra sợ rằng phu nhân cũng sẽ không tin. Khi Adeline chết phu nhân đã rất thương tâm, mỗi năm đều đi tảo mộ cho cô ấy... Trước khi phu nhân nổi điên là một người rất hiền lành tốt bụng, thế nhưng lại bị chính hầu gái của mình phản bội.”

Phải không? Tề Nhạc Nhân không phản bác lời nói của Nina, chỉ là từ ảo ảnh của phu nhân điên để lộ một thông tin, Adeline chết chính là vì độc kế của phu nhân Sarah.

“Đã hỏi rõ ràng các vấn đề, các anh còn muốn hỏi gì nữa không?” Tề Nhạc Nhân quay đầu lại hỏi bác sĩ Lã và Tô Hòa.

Bác sĩ Lã chuyển tầm mắt, nhớ tới cái gì liền hỏi: “Về chuyện bác sĩ Phất Lai Xá cô biết bao nhiêu?”

“Bác sĩ Phất Lai Xá? Anh ta là bác sĩ gia đình của gia tộc phu nhân... Sau đó anh ta cũng đến Trung Quốc, nơi nơi chữa bệnh cứu người; là một vị bác sĩ tốt.”

Đánh giá của Nina về bác sĩ Phất Lai Xá thực sự rất cao, tuy rằng bi kịch của phu nhân điên có quan hệ tới liều thuốc mà anh ta đưa, nhưng nàng lại đem sai lầm ôm trên người mình, không hề cảm thấy hành vi của bác sĩ có gì không ổn.

“Tôi cũng hỏi xong.” Tiến sĩ Lã nói.

Tô Hòa suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Sau khi phu nhân Sarah sinh non và trước khi lâu đài cổ bị cháy, bác sĩ Phất Lai Xá đã đến đây mấy lần?”

“Chắc có vài lần, tôi không nhớ cụ thể...” Nina nhớ lại.

“Sau đó phu nhân Sarah có dùng thêm bất luận loại thuốc nào nữa không?” Tô Hòa lại hỏi.

“Tôi cũng không rõ lắm, sau khi tôi nói thẳng với tiên sinh ngài ấy đã giao việc đó cho hầu gái khác...”

“Cuối cùng, lâu đài bị phá hủy như thế nào?” Tô Hòa hỏi.

Nina lắc đầu, nhìn về phía trước với đôi mắt trống rỗng: “Tôi không biết, lúc đó tôi đã chết rồi.... Linh hồn tôi vẫn lưu lại đây, nhìn phu nhân ở trong phòng vẽ totem ác ma, nhìn cô ấy ra khỏi cánh cửa này….. Sau đó nơi này xảy ra một trận hỏa hoạn, sau đó lửa tắt, dấu vết thiêu hủy biến mất; mọi thứ dường như trở lại như xưa, chỉ là không còn ai mở ra cánh cửa này nữa, cho đến khi các anh đến….”

Hai hàng huyết lệ từ hốc mắt Nina chảy xuống, cô khóc không thành tiếng: “Tôi đã phạm một tội lỗi không thể tha thứ, tôi nguyện ý ở luyện ngục chuộc tội, chỉ là phu nhân đáng thương thì sao? Cầu cho linh hồn bất hạnh, chìm trong mê võng của cô ấy được yên nghỉ.”

****

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment