Tề Nhạc Nhân cho rằng lấy giá trị may mắn đứng cuối bảng chữ cái của mình hẳn sẽ không có cái nào là nhiệm vụ đơn giản. Cuối cùng độ khó ở nhiệm vụ Lâu đài khủng b0 vì tay mới như cậu mà tăng lên hai cấp bậc, chẳng những phó bản bị ô nhiễm bởi lực lượng ác ma mà còn xuất hiện laptop có icon Trò Chơi Ác Mộng của cậu ở hiện thực.
Mang tâm thái không ôm bất cứ sự kỳ vọng nào, Tề Nhạc Nhân bắt đầu tiến hành nhiệm vụ cưỡng chế đầu tiên của mình.
Nhưng này hẳn là kinh hỉ chứ không phải kinh hách.
Qua đêm ở căn nhà gỗ nhỏ trong rừng cây Tề Nhạc Nhân phát hiện mình nằm liền qua phó bản này. Ban đêm tiếng sói tru hú lên ngoài căn nhà gỗ, tiếng quỷ khóc, âm thanh cầu cứu hết đợt này đến đợt khác; ngoài cửa phòng truyền đến một tiếng cười quái dị, tiếng khóc nỉ non, tiếng đập cửa liên tục khiến Tề Nhạc Nhân sợ khiếp vía tay cầm chủy thủ bất động, chính là chờ đến hừng đông kết thúc nhiệm vụ.
Điều châm chọc nhất chính là, nhiệm vụ cưỡng chế mang tên “Đêm rừng” này Tề Nhạc Nhân quán triệt tinh thần “không tìm đường chết”, nằm trên ván gỗ chờ một đêm kết quả không một con quái vật nào xông vào. Cậu muốn đi xem bên ngoài thế nào nhưng lại nghĩ đến Trần Bách Thất đã nói nhiệm vụ cưỡng chế không có khen thưởng, hứng thú cậu liền tắt.
Lại qua mấy ngày cậu phải đi một chuyến đến Sở thẩm phán giải quyết giết chóc chi chủng sau gáy, sau đó đi Thánh thành bắt đầu nhiệm vụ, nếu như bị thương nặng ở chỗ này bác sĩ Lã cũng trị không hết, đến lúc đó ảnh hưởng đến sức chiến đấu. Tề Nhạc Nhân biết rõ nhất, sương mù trong Thánh thành nguy hiểm như thế nào.
Sau khi kết thúc nhiệm vụ Tề Nhạc Nhân trở về căn phòng nhỏ của mình, bác sĩ Lã kết thúc sớm hơn cậu đang nằm trên ghế sô pha ngủ. Sau khi bị Tề Nhạc Nhân đánh thức, hắn phấn khích nói một chút về nhiệm vụ cưỡng chế của mình, thế mà vô cùng đơn giản! Hắn cùng một đám NPC thi ai gan lớn hơn, toàn bộ hành trình theo sát đoàn đội không chạy loạn, có người tìm đường chết kiên quyết chống lại. Hoàn thành nhiệm vụ trong một giờ về còn sớm hơn Tề Nhạc Nhân.
“Hiện tại tôi mới biết cái gì gọi là độ khó của tay mới.” Tề Nhạc Nhân nửa cảm động nửa cảm khái nói: “Qua mười ngày nữa liền xuất phát đi Thánh thành, anh cũng về sớm chuẩn bị đi.”
Định ra thời gian cùng các thành viên trong đội, thời gian còn lại không nhiều, Tề Nhạc Nhân đã chuẩn bị tốt đồ vật cần mang, sửa sang lại thẻ kỹ năng cùng vật phẩm của mình.
Có tổng cộng ba khe thẻ.
Có bốn thẻ kỹ năng: [SL đại pháp], [Trời mưa thu quần áo], [Sơ cấp thuật đấu vật], [Ác ma lễ nghi]. Vốn dĩ cậu còn muốn mượn thẻ kỹ năng từ Sở thẩm phán nhưng sau khi nhiệm vụ nằm vùng kết thúc cậu sẽ còn trở về.
Có bốn đạo cụ: [chủy thủ hút no máu người] (c4m vào khe thẻ là dùng được), [đồ ăn làm người ta thích], [nghịch lưu chi sa], [sống lại trứng màu].
Còn có phù văn thánh khiết (đã mất hiệu lực) cậu mua từ chỗ Trần Bách Thất ở nhiệm vụ Lâu đài khủng b0 trước đó cùng bom mini mới mua, hơn nữa lúc trước còn dư lại, tổng cộng là năm cái. Bởi vì quan hệ với nhiệm vụ nằm vùng Sở thẩm phán cho cậu mấy viên ác ma kết tinh, bây giờ còn lại 7 cái, có thể biến hóa 7 lần; nước thánh Ninh Chu cho cậu còn lại một ít. Mặt khác còn có những thứ như thủy thủ, đèn pin, túi sơ cứu, đồ ăn và nhu yếu phẩm hàng ngày…
Tề Nhạc Nhân bi ai phát hiện, thời gian rèn luyện còn lại quá ít. Cậu vào thế giới này cũng được một tháng đi hướng nhiệm vụ chủ tuyến, nếu nhiệm vụ liên hoàn thì còn tốt, có thể đi từng bước; nếu niệm vụ này trực tiếp tiến vào độ khó cấp sử thi vậy cậu chỉ có thể game over.
Chờ kết thúc nhiệm vụ này lại tiếp tục huấn luyện vậy, loại huấn luyện này không phải học cấp tốc, Ninh Chu đưa cho cậu giáo trình cần ít nhất ba tháng mới thấy tiến bộ, thời gian hiện tại quá ngắn.
Khẽ thở dài vì thời gian vĩnh viễn không đủ, Tề Nhạc Nhân đang định hỏi Ninh Chu muốn ăn cái gì để chuẩn bị đồ ăn, kết quả từ tầng hầm lên lầu hai không tìm thấy ai, căn nhà trống rỗng chỉ vọng lại tiếng bước chân của cậu.
Mấy ngày nay Ninh Chu đi sớm về trễ, thời điểm đối luyện hắn xuất hiện một lúc rồi lại biến mất. Tề Nhạc Nhân cảm giác trong phòng không có người ở liền hỏi hắn gần đây bận cái gì, Ninh Chu nói Giáo đình có một chút chuyện cần xử lý. Vì thế tình trạng người sống cùng mái hiên cơ hồ khó thấy mặt nhau cứ giằng co như thế.
Lúc trước Sở thẩm phán có thông báo cho cậu nếu có thời gian hãy đến đó, vì vậy sau khi hoàn thành nhiệm vụ cưỡng chế nghỉ ngơi chỉnh đốn mấy ngày Tề Nhạc Nhân để lại tờ giấy cho Ninh Chu rồi đi Sở thẩm phán. Diệu Lị mang cậu vào tầng ngầm Sở thẩm phán, vừa đi vừa nói với cậu: “Giúp cậu giải trừ giết chóc chi chủng sẽ đề cập đến bí mật của Sở thẩm phán, thời gian loại bỏ mất khoảng bảy ngày; cho nên chúng tôi sẽ dùng biện pháp đặc thù để cậu quên đi vòng ký ức này. Tốt nhất là cậu nên viết cho mình một bức thư để tránh sau khi tỉnh lại không biết chuyện gì đã xảy ra.”
Mặc dù Tề Nhạc Nhân có chút tò mò là bí mật gì, nhưng cậu cũng biết Sở thẩm phán không có khả năng nói cho cậu biết. Điều cậu lo lắng là, lúc xóa ký ức có tổn thương những ký ức khác hay không? Hoặc… Sở thẩm phán có nhân cơ hội này tìm thấy bí mật trong đầu mà cậu không muốn để người khác biết hay không.
“Có thể không xóa ký ức được không? Tôi hứa sẽ không nói ra ngoài.” Tề Nhạc Nhân hỏi.
“Chỉ sợ không được. Cái này đề cập tới thứ rất quan trọng... thành thật mà nói thì tôi cũng không biết.” Diệu Lị đẩy mắt kính lo lắng nhìn cậu: “Nếu cậu lo lắng vấn đề riêng tư thì có thể yên tâm, phương pháp tiêu trừ ký ức này không phải thôi miên, mà là một loại xóa trí nhớ bằng dược liệu, cứ ăn vào là được.”
Tề Nhạc Nhân thoáng yên tâm, cậu cảm thấy Sở thẩm phán không cần thiết lừa mình, cũng không giết người diệt khẩu vì chuyện Sát Lục Mật Hội —— nhìn mặt mũi Ninh Chu cũng không đến mức làm chuyện tàn nhẫn như vậy.
Dưới sự chỉ dẫn của Diệu Lị, Tề Nhạc Nhân thay quần áo y tế nằm trong phòng phẫu thuật, người của Sở thẩm phán tiêm cho cậu liều thuốc sau đó cậu liền mất ý thức.
Chờ cậu tỉnh lại lần nữa đã là bảy ngày sau, số ngày sinh tồn tiêu hao 7 ngày 4 tiếng đồng hồ. Tề Nhạc Nhân cả người đau nhức ý thức không rõ, ký ức trống rỗng, hơn nửa ngày mới nhớ mình ở nơi nào, cậu nhìn xung quanh một vòng từ từ nhớ lại.
Giết chóc chi chủng sau gáy quả nhiên không còn, loại lực lượng lãnh huyết đã được rút r4 kh0i cơ th3, cậu giống như một cái cây thoát khỏi vật ký sinh, lá cây thoải mái giãn ra.
Lúc trước Sở thẩm phán cho cậu mượn mặt dây chuyền kiểm tra đo lường sức mạnh ác ma cũng còn đây, thân thể thật là nhẹ nhàng.
Sau khi rời khỏi Sở thẩm phán, ánh hoàng hôn chiếu lên người Tề Nhạc Nhân làm cậu cảm thấy rất ấm áp.
Cuối cùng, cuối cùng có thể không cần lo lắng đề phòng.
Tuy giết chóc chi chủng có thể gia tăng năng lực của cậu lên không ít, nhưng cậu luôn cảm thấy lối tắt này cực kỳ nguy hiểm, mỗi một bước đi trên vách núi tùy thời đều có khả năng rơi xuống.
Cậu càng thích dựa vào lực lượng chính mình đi lên từng bước cao hơn.
Tề Nhạc Nhân vui vẻ nện bước ra khỏi Sở thẩm phán.
“Cậu không đi cùng hắn sao?” Tư Lẫm bất đắc dĩ bắt đầu đuổi người: “Cậu mỗi ngày đều tới đây giám sát, sợ chúng ta động tay động chân làm gì hắn. Hiện tại đã qua bảy ngày người cũng không có vấn đề, cậu cũng nên lăn đi.”
Ôm cánh tay đứng bên cửa sổ, Ninh Chu nhìn Tề Nhạc Nhân rời khỏi Sở thẩm phán dường như không nghe thấy lời hắn nói.
“Thật không chịu nổi cậu...” Tư Lẫm oán giận, cầm tập tài liệu trên bàn nhìn lên.
........................
Sáng sớm ba ngày sau bác sĩ Lã và Tô Hòa đúng hẹn đến nhà Tề Nhạc Nhân, Ninh Chu cũng ở đó, Tề Nhạc Nhân trịnh trọng hỏi lại hai người: “Hiện tại đổi ý còn kịp, hai người còn chưa nhận nhiệm vụ chính thức.”
“Lúc này hỏi có phải muộn rồi không?” Bác sĩ Lã liếc mắt nhìn cậu: “Đừng dài dòng nữa đem đạo cụ nhiệm vụ lấy ra đi, nếu trì hoãn nữa lại cưỡng chế nhiệm vụ lần hai đó.”
Tề Nhạc Nhân lấy cây trâm kích phát nhiệm vụ ra đưa cho bác sĩ Lã, rồi lại đưa cho Tô Hòa.
Tô Hòa cẩn thận cầm lấy cây trâm trước mặt, tán thưởng nói: “Cây trâm này thật là tinh xảo, mặt trên có nồng đậm tín ngưỡng lực bám vào; hẳn là vật phẩm tùy thân của một vị nữ tính thánh chức giả.”
“A… ờ, tôi cũng nghĩ như vậy.” Tề Nhạc Nhân chưa nói đây là di vật của mẹ Ninh Chu.
“Mang theo nó là có thể tiến vào sương mù Thánh thành, xem ra người sở hữu vật phẩm này có quan hệ vô cùng mật thiết với Thánh thành...” Tô Hòa nói, tầm mắt tạm dừng một giây trên người Ninh Chu. Ninh Chu đang nhìn ra ngoài cửa sổ cảm nhận được tầm mắt của hắn lập tức quay đầu nhìn lại, hai người bốn mắt giao nhau nhưng sau đó lại dời mắt.
Tề Nhạc Nhân rất khẩn trương, cậu luôn cảm thấy với sự thông minh của Tô Hòa, rất có thể đã đoán được thân thế đặc thù của Ninh Chu...
“Thời gian không sai biệt lắm, chúng ta mau xuất phát thôi.” Tô Hòa nói.
“Nga, tốt, đi thôi.” Tề Nhạc Nhân nhanh chóng đứng dậy, bốn người rời khỏi căn nhà đi về phía ranh giới Vùng đất Hoàng Hôn.
Phi hành khí của Giáo đình đã chờ ở đó, chở bọn họ bay về phía Thánh thành.
****
- -----oOo------