Hoán Nhật Tiễn

Chương 34


Lâm Thanh biết mọi người trong sảnh khó có thể cầm cự được lâu dưới cái nóng hiện giờ nên chẳng có thời gian mà đuổi theo Ninh Hồi Phong, y bèn mau chóng chạy quanh chiếc lồng sắt, một mặt vung chân đá bay hoặc dập tắt những thanh củi còn đang cháy, một mặt không ngừng phóng ám khí từ trong ống tay áo. Sau khi mười mấy người áo đen đã gục ngã, y ngoảnh đầu nhìn, thấy Ninh Hồi Phong đã biến mất chẳng còn tung tích.
Chiếc lồng sắt đó không có cơ quan để mở, có điều mỗi tấm ván sắt đều được nối liền với các mỏm núi xung quanh bằng những sợi dây xích lớn, xem ra chỉ có cách dùng bàn tời thì mới kéo được chiếc lồng sắt nặng tới mấy vạn cân này lên. May mà chỗ ráp nối giữa chiếc lồng sắt và miếng ván sắt dưới đất đã lỏng, vừa rồi trong lúc bị đẩy nghiêng, cát đá tràn vào trong đó rất nhiều, khiến chiếc lồng sắt không thể khép khít với mặt sàn được nữa, thấp thoáng để lộ một khe hở. Lâm Thanh dùng một thanh gỗ dài cạy cho khe hở đó rộng ra, sau một hồi vất vả, cuối cùng cũng cứu được mọi người ra ngoài.
Vừa rồi, khi hợp lực phát chưởng vào chiếc lồng sắt, mọi người đều dùng quần áo quấn quanh tay, lúc này bộ dạng ai nấy đều vô cùng nhếch nhác, trong đó huynh đệ họ Triệu công lực hơi kém, hai tay bị bỏng đến đen thui, nhưng sau khi thoát khỏi cơn kiếp nạn, mọi người đều ra sức hít thở không khí trong lành, tâm trạng phấn khích, cất tiếng hoan hô.
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại . .com - gác nhỏ cho người yêu sách.]
Sau khi ngọn lửa bị dập tắt, chiếc lồng sắt dần nguội đi, bị vùi lấp trong đống củi vụn và cát đá lộn xộn, trông giống như một con quái vật lớn màu đen. Nghĩ đến việc suýt nữa đã bị thiêu chết trong chiếc lồng sắt khổng lồ này, đến bây giờ mọi người vẫn thầm run sợ, Thủy Nhu Thanh còn không kìm được vung chân đá vào chiếc lồng sắt mấy cái.
Trùng đại sư là người cuối cùng chui từ trong lồng sắt ra, tay ôm theo Tiểu Huyền đang có vẻ rất mệt mỏi. “Hảo tiểu tử, lần này may nhờ có cháu đấy!”
Toàn thân Tiểu Huyền mỏi nhừ, không còn chút sức lực, trong lồng ngực vẫn như tắc nghẹn. Vừa rồi, khi bị khói hun, nó đã nôn hết những thứ trong bụng, lúc này không ngừng nôn khan nhưng chỉ nôn ra được mấy ngụm nước chua. Được Trùng đại sư khen ngợi, tuy nó muốn nói vài câu khiêm tốn nhưng chẳng có sức mà cất lời, có điều, nhìn thấy dáng vẻ tả tơi của mọi người, ngay đến Thủy Nhu Thanh xưa nay luôn gọn gàng, sạch sẽ, khuôn mặt lúc này cũng chỗ trắng chỗ đen, nó không kìm được bật cười khanh khách.
Tiểu Huyền mới cười được mấy tiếng, bỗng cảm thấy vùng ngực lại đau nhói, há miệng nôn ra một ngụm máu đen. Lâm Thanh cả kinh, thấy hai má đứa bé này đỏ ửng, trên trán nổi rõ gân xanh, biết rằng nó bị khí nóng công tâm nên nội thương tái phát, liền vội vàng ôm nó vào lòng mà vận công chữa trị. Lúc truyền công lực vào cơ thể Tiểu Huyền, y cảm thấy thân thể nó lúc nóng lúc lạnh, có mấy luồng khí quái dị không ngừng chạy loạn, gần như không thể khống chế. Trùng đại sư cũng đưa tay tới, nắm lấy tay Tiểu Huyền, dùng huyền công vô thượng giúp nó áp chế tâm ma.
Đêm qua, Lâm Thanh và Trùng đại sư đã chữa trị cho Tiểu Huyền suốt hồi lâu, hiểu khá rõ về tình trạng dị thường trong cơ thể nó. Lúc này, hai đại cao thủ hợp sức, một lát sau sắc mặt Tiểu Huyền đã bình thường trở lại, nó vui mừng kêu lên một tiếng: “Cháu ổn rồi!” Lâm Thanh và Trùng đại sư đưa mắt nhìn nhau, biết rằng lúc này thương thế của nó chỉ bị áp chế, bất cứ lúc nào cũng có thể tái phát.
Tề Bách Xuyên và Quan Minh Nguyệt vội vàng bước tới hỏi han vài câu, hết lời khen ngợi Tiểu Huyền, duy có Quỷ Thất Kinh là chỉ lặng lẽ nhìn nó, muốn nói gì đó song lại thôi, trong mắt thoáng hiện vẻ phức tạp.
Thì ra từ nhỏ Tiểu Huyền đã thuộc làu Chú Binh thần lục, hiểu khá rõ về đặc tính của sắt. Nghe Trùng đại sư nói chiếc lồng sắt được ráp lại từ bốn tấm ván sắt, nó đột nhiên nhớ tới việc hồi nhỏ có lần mình nghịch ngợm học theo phụ thân đúc kiếm nhưng lại không biết cách, đem bỏ thanh kiếm sắt còn ở trong ván khuôn vào lò làm nóng, kết quả là kiếm sắt gặp lửa dãn ra làm nứt mất ván khuôn. Nó kỳ thực không hiểu lắm về đạo lý bên trong nhưng nghe Trùng đại sư nói vậy, bèn nghĩ cái lồng sắt này cũng giống như chiếc ván khuôn kia, nếu làm nóng lên, những chỗ ráp nối ở xung quanh ắt sẽ bị biến dạng, ít nhất thì mức độ kiên cố cũng giảm hẳn so với trước, đến lúc đó, dùng chưởng lực đánh vào có lẽ sẽ có cơ hội thoát ra...
Do đó Tiểu Huyền cố ý buông lời dụ Ninh Hồi Phong dùng hỏa công, lại thừa dịp Thủy Nhu Thanh đập đá vào bức vách mà ngầm nói suy nghĩ của mình cho Lâm Thanh biết. Lâm Thanh vốn không có kế nào để thoát thân, nghe thấy lời của Tiểu Huyền thì dứt khoát quyết định mạo hiểm một lần, sau đó cùng Trùng đại sư và Quỷ Thất Kinh định ra kế sách: Đợi sau khi lửa làm cho lồng sắt biến dạng thì sẽ hợp lực ra tay.
Kế này vốn khó thành công, bởi tuy sắt gặp nóng thì dãn, gặp lạnh thì co nhưng chiếc lồng sắt này là một chỉnh thể, gặp nóng thì cùng dãn, làm sao chỗ ráp nối có thể nứt ra được? Huống chi cho dù chiếc lồng sắt này có bị lửa thiêu đốt tới biến dạng, chỉ e mọi người trong sảnh cũng không chịu nổi nhiệt độ cao như vậy. Quả nhiên chưa được bao lâu bọn họ đã không chịu nổi cái nóng, trong lúc cấp bách đành dốc toàn lực liều mạng một lần!

Cũng may mà bọn họ mệnh lớn, dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa, chiếc lồng sắt kia tuy không biến dạng nhưng cũng đột ngột dãn ra, còn tấm ván sắt chôn dưới đất chưa bị thiêu đốt nên chỗ ráp nối giữa chiếc lồng sắt và tấm ván sắt phía dưới trở nên lỏng hơn trước rất nhiều. Dưới đòn hợp lực của mọi người, chiếc lồng sắt quả nhiên nghiêng hẳn qua một bên, bật ra khỏi chỗ ráp nối với tấm ván sắt phía dưới, làm xuất hiện một khe hở nhỏ. Mọi người thấy vậy, lòng tin lập tức tăng lên bội phần, liên tục dốc sức phóng chưởng, đến lần hợp lực tung đòn thứ ba, khe hở rốt cuộc đã đủ rộng để một người có thể chui lọt.
Khe hở đó chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc nhưng Lâm Thanh phản ứng vô cùng mau lẹ, lập tức thi triển thân pháp tuyệt thế lao vọt ra ngoài. Ninh Hồi Phong cứ nghĩ rằng đối phương bị nhốt trong chiếc lồng sắt, dù mọc cánh cũng khó mà bay ra, nào có ngờ đến biến cố này, trong lúc không đề phòng đã bị Ám khí vương một chiêu đánh mù mắt trái, đành vội vã bỏ chạy.
Không ngờ Tiểu Huyền đưa ý kiến bậy mà lại lập được công, giúp mọi người thoát khỏi nơi tuyệt địa!
Trát Phong vốn nén giận đã lâu, lúc này không kìm được đá mạnh vào người một tên áo đen nằm trên mặt đất, miệng nói lý lố một hồi bằng tiếng Tạng, chắc hẳn không phải lời gì hay ho. Trùng đại sư vội vàng đưa tay kéo hắn lại. “Lưu lại tù binh!”
Trát Phong vẫn chưa hết giận. “Đều chết cả rồi, lưu lại tù binh thế nào được?”
Trùng đại sư định thần nhìn kĩ, thấy miệng những người áo đen này đều rỉ máu đen, thân thể cứng đờ, còn Điếu Ngoa quỷ ngã ở một bên thì trúng phải một mũi tụ tiễn của Lâm Thanh vào huyệt Thái Dương, cũng đã táng mạng. Trong đám thi thể trên mặt đất không thấy Lỗ Tử Dương, chắc hẳn khi thấy tình hình không hay, hắn đã chạy trốn rồi.
Lâm Thanh vừa rồi nôn nóng cứu người, dốc toàn lực ra tay nhưng cũng nhớ chỉ có mấy kẻ bị mình phóng ám khí vào khớp chân, khớp tay, thấy tình hình này thì không khỏi ngây người, đang định ngồi xuống kiểm tra tỉ mỉ từng thi thể, bỗng nghe Chu Toàn thở dài, nói: “Lâm huynh không cần xem nữa, người của Ngự Linh đường ai nấy đều ngậm sẵn thuốc độc trong miệng, khi nhiệm vụ thất bại sẽ tự vẫn, tuyệt đối không chịu làm tù binh...”
Mọi người nghe hắn nói vậy thì càng cảm thấy nghi hoặc. Ngự Linh đường hành sự quỷ dị, quy củ sâm nghiêm, đáng lý ra phải là một bang phái lớn, tại sao lại không có tiếng tăm trên giang hồ?
Tề Bách Xuyên ngoảnh đầu qua hỏi Chu Toàn: “Ngự Linh đường này rốt cuộc là tổ chức thế nào? Mong Long... Chu huynh hãy nói cho bọn ta biết!”
Quan Minh Nguyệt “hừ” lạnh một tiếng. “Tề thần bổ đang thẩm vấn phạm nhân hay sao?”
Lâm Thanh thầm thở dài, Quan Minh Nguyệt vừa mới thoát nạn đã đối đầu với Tề Bách Xuyên, xem ra bao nhiêu năm như vậy mà cái tính có thù tất báo của hắn vẫn chẳng hề thay đổi. Y thấy mặt Tề Bách Xuyên đầy vẻ giận dữ, định lên tiếng trả đũa Quan Minh Nguyệt, bèn đưa tay ngăn lại. Sau chuyện vừa rồi, Tề Bách Xuyên đã hoàn toàn thu lại vẻ ngông nghênh, kiêu ngạo lúc ở kinh sư, lại thực lòng tâm phục Lâm Thanh nên tuy đáy lòng rất bất mãn với thái độ của Quan Minh Nguyệt nhưng vẫn cố nén giận, không nói gì.
Chu Toàn thì lại hơi rùng mình, suốt hồi lâu sau không nói năng gì. Vừa rồi gặp cảnh nguy nan, hắn bất chấp tất cả trở mặt với Ninh Hồi Phong, bây giờ an toàn rồi thì lại nhớ đến quy củ nghiêm khắc của Ngự Linh đường, bất giác cảm thấy sợ hãi tột cùng.
Lâm Thanh nhìn qua phía Chu Toàn. “Nếu Chu huynh chịu nói ra là tốt nhất, còn nếu không muốn nói, tại hạ cũng tuyệt đối không ép buộc.”

Chu Toàn khẽ thở dài một tiếng. “Chu mỗ tuy chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt nhưng cũng biết thế nào là có ơn báo ơn, giờ xin được dẫn các vị tới Địa Tạng cung nơi bãi Sư Tử để cứu Long phán quan, qua đó bày tỏ lòng cảm tạ với Lâm huynh.” Tổng đàn của Cầm Thiên bảo được đặt trên bãi Sư Tử bên ngoài thành Phong Đô. Long phán quan xưa nay luôn tự hào về ngoại hiệu của mình, liền đặt tên cho tổng đàn là Địa Tạng cung.
“Hay lắm, chúng ta mau đi thôi!” Tiểu Huyền mừng rỡ kêu lên. “Nếu Khốc thúc thúc biết cháu đến cứu thì nhất định sẽ mừng lắm.” Nó vốn là người nặng tình cảm, tuy chỉ ở bên Nhật Khốc quỷ mấy ngày, còn suýt trở thành đồ ăn của Nhật Khốc quỷ nhưng nó chỉ nhớ đến việc hắn ra sức bảo vệ mình trước mặt Ninh Hồi Phong, do đó lúc này chỉ mong có thể đi cứu hắn sớm.
Chu Toàn chậm rãi nói: “Cũng được, vậy bây giờ chúng ta sẽ đến phân đà Phù Lăng cứu Nhật Khốc quỷ, sau đó tới Địa Tạng cung.”
Trùng đại sư lại hỏi han về tình hình trong Cầm Thiên bảo, Chu Toàn hết sức phối hợp, biết gì nói nấy. Tới lúc này mọi người mới biết Ninh Hồi Phong đã đến Cầm Thiên bảo từ tám năm trước, vì hắn khôn ngoan, tài cán, hành sự quả quyết nên rất được Long phán quan tin tưởng. Mấy năm nay, hắn luôn một lòng bồi dưỡng tâm phúc của mình, Lỗ Tử Dương chính là do hắn một tay đề bạt, trong Cầm Thiên lục quỷ có Dạ Đề quỷ, Diệt Ngấn quỷ, Điếu Ngoa quỷ cũng bị hắn thu phục. Sau khi nắm được đại quyền, Ninh Hồi Phong đột nhiên nổi loạn, khống chế Long phán quan, tìm Chu Toàn tới làm con rối để mê hoặc đám thủ hạ, lần này lại thừa dịp khống chế Nhật Khốc quỷ, Cầm Thiên bảo kỳ thực đã bị Ninh Hồi Phong một tay thao túng.
Mọi người bàn bạc sôi nổi, nghĩ đến thủ đoạn tàn độc của Ninh Hồi Phong, trong lòng vẫn còn kinh sợ, đồng thời không hiểu được Ninh Hồi Phong thu phục Cầm Thiên bảo rốt cuộc vì mục đích gì. Chu Toàn lộ thần sắc phức tạp, trong chuyện này dường như có rất nhiều ẩn tình, nhưng hắn thoái thác, nói là không biết.
Quỷ Thất Kinh ôm quyền, nói với Lâm Thanh và Trùng đại sư: “Chuyện hôm nay Quỷ mỗ ắt ghi tạc trong lòng, xin cáo biệt tại đây, ngày sau Lâm huynh đến kinh sư, nếu có việc gì cần, cứ tới tìm ta!” Lời vừa cất lên, hắn đã biến mất chẳng còn tung tích. Tên sát thủ hắc đạo này xưa nay luôn độc lai độc vãng, tính tình lạnh lùng, rất trọng ân oán, hôm nay lần lượt được Trùng đại sư và Lâm Thanh cứu giúp, những lời này tuy nói bằng giọng lãnh đạm nhưng quả thực là lần đầu tiên hắn bày tỏ thiện ý với người khác.
Quan Minh Nguyệt và Tề Bách Xuyên thì lại nghĩ đến việc một khi Long phán quan thoát ra, hắn nhất định sẽ lập tức ra tay thanh lý môn hộ. Trong tình huống nguyên khí của Cầm Thiên bảo bị tổn thương nặng nề, việc liên minh với các thế lực ở kinh sư đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Thấy Quỷ Thất Kinh đã rời đi, hai người này cũng lần lượt lên tiếng cáo từ.
“Anh hùng tự cổ xuất thiếu niên!” Trát Phong lại bày đặt dùng thành ngữ bằng thứ tiếng Hán ngọng nghịu của mình, đồng thời giơ ngón tay cái lên với Tiểu Huyền, sau đó lấy ra một viên minh châu to bằng quả trứng gà đưa cho nó. “Thằng nhóc, ngươi đã cứu ta, cái này tặng cho ngươi.”
Tiểu Huyền coi thường nhân cách của hắn, liền khẽ “hừ” một tiếng, không đưa tay ra đón khiến Trát Phong cảm thấy rất ngượng ngùng. Trùng đại sư khẽ cười dàn hòa. “Người Hán bọn ta xưa nay cứu người không mong hồi báo, đại sư hãy thu minh châu về đi. Nhân tiện, xin đại sư sau khi về Thổ Phồn hãy nhắn giúp ta tới Quốc sư Mông Bạc đôi câu: Giữa người Hán và người Tạng vốn không có thù oán gì, nên dĩ hòa vi quý.”
Trát Phong buồn bực thu minh châu về, lại thấy cặp mắt Hoa Tưởng Dung chỉ dừng lại trên người Lâm Thanh mà không thèm nhìn mình lấy một lần, bèn trừng mắt nhìn Lâm Thanh một cái, sau đó mới xoay người theo Tề Bách Xuyên rời đi.
Mấy người bọn họ lên đường quay về thành Phù Lăng, Thủy Nhu Thanh cười, nói: “Long phán quan uy chấn võ lâm, không ngờ lại trở thành tù nhân của Ninh Hồi Phong, e là sau này chẳng thể đứng trong hàng ngũ sáu đại tông sư nữa rồi.”
“Phải đấy, phải đấy!” Tiểu Huyền tiếp lời. “May mà ta không làm con nuôi của hắn, nếu không sau này đúng là không thể ngẩng đầu lên được.”
Lâm Thanh thì lại có suy nghĩ khác. Long phán quan danh vang võ lâm, vậy mà lại bị sư gia dưới trướng giam lỏng, chuyện tổn hại đến thể diện thế này tất nhiên càng ít người biết càng tốt, y quả thực không muốn dính dáng đến, tránh bị Long phán quan nghi kị. Lần này may mắn thắng được Ninh Hồi Phong, việc liên minh giữa Cầm Thiên bảo và Thái thân vương cũng tan vỡ, y lại nghĩ đến chuyện người bạn cũ Hứa Mạc Dương hiện còn đang ở trong Mị Vân giáo, chỉ muốn lập tức dẫn Tiểu Huyền tới Điền Nam. Nhưng hiện giờ thương thế của Tiểu Huyền chưa khỏi, chẳng lẽ lại phải tới Điểm Tình các một chuyến hay sao? Nhất thời y khó có thể đưa ra quyết định.

Trùng đại sư quay sang hỏi Chu Toàn: “Chu huynh sau này định thế nào?”
Chu Toàn im lặng hồi lâu rồi thở dài, đáp: “Có lẽ đành mai danh ẩn tích, lưu lạc giang hồ.”
Trùng đại sư nói: “Ta có thể tiến cử Chu huynh đến Liệt Không bang. Bang chủ Liệt Không bang Hạ Thiên Lôi cũng coi như có chút giao tình với ta, chỉ cần ngày sau Chu huynh chịu bỏ ác theo thiện, ắt sẽ có một phen tiền đồ.”
Chu Toàn thoáng trầm ngâm, cuối cùng khẽ lắc đầu. “Đa tạ ý tốt của Trùng huynh, ta đã có chỗ để đi rồi, thực không muốn làm liên lụy tới Hạ bang chủ.”
Trùng đại sư khẽ vỗ vai Chu Toàn tỏ ý an ủi, miệng cười gượng, không nói gì.
Lâm Thanh bất giác giật mình, với thực lực của bạch đạo đệ nhất đại bang mà Chu Toàn vẫn nói ra hai chữ “liên lụy”, thế thì Ngự Linh đường này rốt cuộc ghê gớm tới mức nào? Tại sao trước đây y chưa từng nghe nói tới? Lại nghĩ đến việc Ninh Hồi Phong có thể đùa bỡn một trong sáu vị tông sư tà phái như Long phán quan trong lòng bàn tay, đúng là một kẻ kiêu hùng, xét về võ công và mưu trí đều thuộc hàng đầu thiên hạ, vậy mà hắn lại chỉ là một kỳ sứ của Ngự Linh đường, thực lực của Ngự Linh đường này quả là đáng sợ. Y đã có lời từ trước, không tiện hỏi Chu Toàn thêm điều gì, nhưng nhìn vẻ mặt Trùng đại sư thì dường như biết được một số tin tức về Ngự Linh đường, nếu có cơ hội cũng nên dò hỏi một phen.
Bọn họ cùng tới Lỗ phủ trong thành Phù Lăng, thấy Lỗ Tử Dương vẫn chưa trở về, chắc hẳn sớm đã cao chạy xa bay.
Ninh Hồi Phong đánh tráo Long phán quan, để tránh cho đám thủ hạ trong Cầm Thiên bảo nhìn ra sơ hở, mấy năm nay Chu Toàn đều ở trong Địa Tạng cung, ít khi gặp người ngoài. Tên Bích Uyên kiếm Phí Nguyên kia cứ ngỡ là bảo chủ đích thân tới tuần tra phân đà Phù Lăng, vội vàng ra nghênh đón. Tuy ngạc nhiên khi thấy bảo chủ đi cùng mấy người Lâm Thanh, Trùng đại sư nhưng hắn cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng vâng lệnh thả Nhật Khốc quỷ ra. Mọi người cũng không dừng chân lâu mà rời đi ngay, để mặc Phí Nguyên ở đó ngẩn ngơ suy nghĩ mà chẳng hiểu được điều gì.
Tiểu Huyền thấy vẻ mặt Nhật Khốc quỷ uể oải nhưng không nguy hiểm đến tính mạng thì yên tâm hẳn, không kìm được cười đùa với Nhật Khốc quỷ một phen rồi tỉ mỉ kể lại cuộc chiến kinh tâm động phách trong Khốn Long sảnh, khiến Nhật Khốc quỷ nghe mà trợn mắt há mồm. Tới lúc này hắn mới biết Long phán quan đã bị Ninh Hồi Phong đánh tráo, thầm nghĩ chẳng trách hai năm nay Long phán quan không quản lý sự vụ, giao mọi việc cho Ninh Hồi Phong, nếu không phải có người ở kinh sư đến liên minh thì chỉ e muốn gặp một lần cũng khó, thì ra người ở trong Địa Tạng cung chỉ là một kẻ giả mạo.
Trùng đại sư càng nhìn càng thấy Nhật Khốc quỷ quen mắt. Nhật Khốc quỷ bị nhìn như thế thì vô cùng mất tự nhiên, cuối cùng bèn quyết định lên tiếng thừa nhận thân phận thực sự của mình. Hắn vốn nghĩ với tính cách ghét ác như thù, Trùng đại sư nhất định sẽ không buông tha ình, nhưng Tiểu Huyền lại năn nỉ Trùng đại sư một phen, nhất nhất kể lại thân thế thê thảm của Nhật Khốc quỷ. Nó vốn có tài ăn nói, thêm vào đó quả thực đã có tình cảm với Nhật Khốc quỷ, câu chuyện kể ra khiến cho hai nàng Hoa, Thủy đều không kìm được nước mắt. Trùng đại sư thấy Nhật Khốc quỷ quả thực đã có lòng hối cải, mấy năm nay cũng không nghe thấy hắn làm việc ác, thế là chỉ dặn hắn ngày sau phải cải tà quy chính, nếu còn làm điều ác thì nhất định sẽ không tha.
Nhật Khốc quỷ thấy Trùng đại sư tha thứ ình, lập tức hạ lời thề độc, hứa sẽ làm lại cuộc đời. Mối day dứt tồn tại trong lòng mấy năm nay rốt cuộc đã tan đi, hắn cảm kích Tiểu Huyền vô cùng.
Tiểu Huyền lại hỏi về việc tên lái thuyền họ Lưu bị hại, mới biết là do Quỷ Thất Kinh ra tay. Mọi người hỏi han đầu đuôi sự việc, sau khi phân tích liền đoán ra là phủ tướng quân không muốn Cầm Thiên bảo liên minh với Thái thân vương, do đó Quỷ Thất Kinh mới mua chuộc tên lái thuyền kia, bảo hắn hãm hại Nhật Khốc quỷ, qua đó tạo thành cơn hỗn loạn hòng trục lợi, sau khi sự việc bại lộ đã giết người diệt khẩu. Khi nói tới thủ đoạn xuất quỷ nhập thần của tên hắc đạo đệ nhất sát thủ này, mọi người đều cảm thấy có chút kinh hãi.
Mọi người vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc đã ra đến bên ngoài thành Phù Lăng.
Lâm Thanh nói: “Việc tới Địa Tạng cung cứu Long phán quan xin được giao cho Khốc huynh và Chu huynh, ta còn có việc quan trọng khác, xin cáo từ tại đây!”
Nhật Khốc quỷ thứ nhất là không nỡ rời Tiểu Huyền, thứ hai là không nắm chắc liệu có thể cứu Long phán quan ra hay không, vì thế bèn vội lên tiếng mời y ở lại.

Trùng đại sư thì lại biết tâm ý của Lâm Thanh. Ông có lòng hiệp nghĩa, biết Long phán quan sau khi thoát ra nhất định sẽ làm dấy lên một hồi gió tanh mưa máu ở đất Xuyên, vốn muốn nhân tiện đi khuyên giải đôi câu nhưng đoán chừng với tính cách bảo thủ, cố chấp của Long phán quan, có khuyên gì cũng vô ích, chỉ rước thêm rắc rối cho bản thân, huống chi ông còn phải đến Diệm Thiên Nhai ở vùng Điền Nam để tìm Hoa Tiễn Lệ, ca ca của Hoa Tưởng Dung, thế là cũng lên tiếng phụ họa với Lâm Thanh.
Còn Chu Toàn thì biết nếu gặp Long phán quan, mình sẽ lành ít dữ nhiều nên cũng nói lời cáo biệt.
Tiểu Huyền vốn nghĩ Long phán quan thân là một trong sáu đại tông sư tà phái, nhất định cũng là một nhân vật không thể coi thường, nhưng sau khi nghe nói hắn bị sư gia dưới trướng giam dữ trong địa lao, hình tượng trong lòng lập tức tuột dốc trầm trọng, không còn hứng thú muốn gặp nữa, nơi đáy lòng còn thấy may mắn vì mình không trở thành nghĩa tử của người này. Có điều, khi phải chia tay với Nhật Khốc quỷ, nó lại có chút lưu luyến, không kìm được lảm nhảm một hồi những lời cáo biệt.
Sau khi từ biệt Nhật Khốc quỷ và Chu Toàn, Tiểu Huyền liền van nài Lâm Thanh và Trùng đại sư cùng tới Mị Vân giáo cứu phụ thân Hứa Mạc Dương.
Trùng đại sư sau khi ngẫm nghĩ một hồi bèn nói với Lâm Thanh: “Chuyện liên minh giữa Thái thân vương và Cầm Thiên bảo đã được giải quyết, ta còn đáp ứng giúp Khứu Hương công tử đi tìm con trai y. Chi bằng bây giờ chúng ta hãy chia binh hai đường, Lâm huynh tới Mị Vân giáo, còn ta sau khi đi Diệm Thiên Nhai một chuyến sẽ tới đó hội họp với huynh.”
Tiểu Huyền quả thực không muốn chia tay với mấy người Trùng đại sư. Trùng đại sư và Hoa Tưởng Dung thì không có gì, nhưng cô nhóc “đối thủ” Thủy Nhu Thanh kia tuy luôn kiếm chuyện với nó nhưng trên đường nếu có thể thường xuyên tranh cãi với nàng cũng thực là một chuyện hay, nay đột nhiên phải từ biệt thế này, nơi đáy lòng nó chợt nảy sinh cảm giác lưu luyến. Chỉ có điều, vừa nghĩ đến phụ thân, nó lại cảm thấy lo lắng, liền cúi đầu, không nói gì nhưng hai khóe mắt đã ươn ướt.
Thủy Nhu Thanh dường như đã nhìn ra nỗi lưu luyến của Tiểu Huyền, bèn cười, nói: “Mấy ngày nữa chúng ta sẽ gặp lại thôi, tên tiểu quỷ ngươi nhớ phải học hỏi Lâm đại ca thật nhiều, đừng có đi lừa gạt bạc của người ta nữa!” Mọi người nhớ đến cảnh Tiểu Huyền mời cơm như một gã trọc phú ở Tam Hương các thì đều bật cười. Ngay đến Tiểu Huyền nhất thời cũng quên tính toán việc Thủy Nhu Thanh lại gọi mình là “tiểu quỷ”.
Trùng đại sư chặc lưỡi, bật cười. “Lâm đại ca? Tiểu nha đầu ngươi đúng là ngày càng không biết lớn nhỏ, chẳng lẽ lại muốn bằng vai phải lứa với Mạc Liễm Phong sao?” Mạc Liễm Phong chính là phụ thân của Thủy Nhu Thanh, đồng thời là chủ quản Kiếm quan trong bốn doanh Sách phong, Khí tường, Kiếm quan, Đao lũy của Ôn Nhu hương. Ở Ôn Nhu hương, nữ tử là người nắm quyền, do đó Thủy Nhu Thanh theo họ mẹ.
Thủy Nhu Thanh đang định biện bạch, bỗng thấy Trùng đại sư hơi cau mày, Lâm Thanh thì lớn tiếng nói: “Quỷ huynh đi rồi còn trở lại, không biết có gì định chỉ giáo?”
Một người nhảy ra từ bên đường, nơi mi tâm có một nốt ruồi lớn, chính là Quỷ Thất Kinh.
Lâm Thanh đứng sừng sững, bất động. Trùng đại sư nháy mắt ra hiệu cho hai nàng Hoa, Thủy, đồng thời như vô tình như hữu ý bước lên trước nửa bước, vừa khéo chặn đứng đường lui của Quỷ Thất Kinh. Thủy Nhu Thanh và Hoa Tưởng Dung thì chia ra đứng hai bên, vây Quỷ Thất Kinh vào giữa. Lâm Thanh hờ hững nói: “Vừa rồi khi ở Khốn Long sảnh, ta có nói trước lúc phá vòng vây sẽ không ra tay, bây giờ có phải không cần làm theo ước định đó nữa không?” Ý đồ của Quỷ Thất Kinh thật đáng ngờ, đối phó với loại sát thủ này, ra tay trước mới là thượng sách.
Cổ tay trái của Quỷ Thất Kinh quấn một miếng vải trắng, sắc mặt nhợt nhạt nhưng không hề để tâm đến sự uy hiếp của Lâm Thanh, hắn lần lượt liếc nhìn Lâm Thanh và Trùng đại sư, cuối cùng dừng ánh mắt trên người Tiểu Huyền. “Quỷ mỗ trước giờ chưa từng nhận ơn huệ của người khác, nhưng lại nợ tiểu huynh đệ này một mối ân tình, do đó đặc biệt đến đây để báo tin.”
Tiểu Huyền rất sợ hắn, bèn lùi lại nửa bước. “Ngươi muốn báo tin gì?”
Lâm Thanh dở khóc dở cười, Tiểu Huyền dù sao cũng chỉ là một đứa bé, cái gọi là cứu mọi người chẳng qua chỉ là cơ duyên xảo hợp, nhưng vừa rồi đúng là Trùng đại sư có ra tay cứu Quỷ Thất Kinh một mạng. Chắc hẳn tên sát thủ tâm cao khí ngạo này không muốn tỏ ra yếu thế trước Trùng đại sư, do đó mới lấy cớ là báo ơn Tiểu Huyền. Nghĩ đến đây, trong lòng y bất giác nảy sinh một tia hảo cảm với Quỷ Thất Kinh. “Quỷ huynh có gì xin cứ nói, nếu không tiện cho người ngoài nghe thì bọn ta có thể tránh qua một bên.”

Bình Luận (0)
Comment