Hoán Nhật Tiễn

Chương 50


Nhìn bộ dạng nôn nóng của Thanh Nhi, bụng Tiểu Huyền cũng bất giác kêu ùng ục, nhưng nó chợt nhớ tới một việc. “Những năm nay, gia gia không gặp người ngoài, chẳng lẽ chỉ ăn một vài loại hoa quả thôi sao? Như thế thì cháu không chịu được đâu.”
Ngu đại sư cười, nói: “Ngươi chớ nôn nóng, đợi ta làm ảo thuật cho ngươi xem đây.” Dứt lời, ông ta bèn đưa tay ra hiệu cho Thanh Nhi, Thanh Nhi lập tức hưng phấn chạy nhanh vào nhà.
Chỉ nghe trên đỉnh đầu liên tục vang lên mấy tiếng sột soạt, rồi một chiếc giỏ lớn từ trên trời rơi xuống, nằm ngay ngắn trước mặt Tiểu Huyền. Tiểu Huyền định thần nhìn kĩ, thấy chiếc giỏ này cũng được nối với mấy sợi dây, nghĩ bụng Thanh Nhi sau khi vào nhà chắc hẳn đã kéo cơ quan gì đó để đưa chiếc giỏ này tới trước mặt mình.
Trong chiếc giỏ có mấy miếng bánh điểm tâm trông rất đẹp mắt. Tiểu Huyền cầm một miếng lên, bỏ vào miệng, cảm thấy tuy có hơi cứng vì đã để lâu nhưng vẫn rất ngon. Nó quả thực không nghĩ ra được chỗ bánh điểm tâm này rốt cuộc từ đâu mà có.
Ngu đại sư nhìn ra sự nghi hoặc của Tiểu Huyền, bèn giải thích: “Ngươi yên tâm, bữa này cứ dùng tạm như vậy đã, tối nay muốn ăn gì cứ nói với lão phu. Cho dù ngươi có muốn ăn những món ăn tươi sốt, đúng mùa, lão phu cũng có thể kiếm cho ngươi.”
Tiểu Huyền hết sức ngạc nhiên. “Gia gia thật sự biết làm ảo thuật sao?”
Ngu đại sư cười, nói: “Chỉ cần lão phu muốn ăn thứ gì hay muốn dùng thứ gì, cứ viết vào một mảnh giấy rồi bảo Thanh Nhi đưa đến tiền sơn là được, tự khắc sẽ có người chuẩn bị xong xuôi cho nó mang về. Ha ha, mũi của thằng nhóc này nhạy lắm, nửa đêm nửa hôm cũng có thể tìm được phòng ăn...”
Tiểu Huyền giật mình bừng tỉnh, bèn cười, nói: “Chỉ sợ dù có mang được đồ ngon về, giữa đường cũng đã bị Thanh Nhi ăn vụng hết sạch rồi...”
Hai người một vượn cùng nhau dùng bữa, thực là một cảnh hiếm có trên đời.
Ngu đại sư đã mấy chục năm không gặp người ngoài, bây giờ có một đứa bé thông minh, ngoan ngoãn như Tiểu Huyền bầu bạn ở bên, còn có thể thổ lộ biết bao lời chất chứa trong lòng, không khỏi cảm thấy vô cùng sảng khoái. Ông ta võ công cao thâm, đã gần đạt tới cảnh giới không cần ăn uống, thường ngày cũng chỉ ăn vài trái hoa quả, nhìn Tiểu Huyền lúc thì tranh nhau thứ quả tươi nhất với Thanh Nhi, lúc lại nhất định ép Thanh Nhi phải nếm thử mấy miếng điểm tâm, lại càng cảm thấy thích thú vô cùng, nói chuyện cũng nhiều hơn, thường xuyên trích kinh dẫn điển kể chuyện cho Tiểu Huyền, lại chỉ cho nó xem các thứ cơ quan kỳ diệu...

Tiểu Huyền thấy Ngu đại sư kiến thức uyên bác, nói năng thú vị, sự đề phòng và sợ hãi ban đầu sớm đã tan biến hoàn toàn. Sau bữa cơm này, quan hệ giữa hai người bất giác gần gũi hơn hẳn, giống như những người bạn hữu đã quen biết nhiều năm, khi nói chuyện cũng không còn kiêng kỵ điều gì nữa.
Thiên Mệnh bảo điển là một trong hai đại tuyệt học của Hạo Không môn, được đồn đại là vô cùng thần kỳ, nhưng trên thực tế lại không phải bí tịch võ công, do đó Khổ Tuệ đại sư mới yên tâm giao cho Ngu đại sư. Những năm nay, Ngu đại sư bế quan tham ngộ võ học của bản môn, khi rảnh rỗi thỉnh thoảng cũng lật mở Thiên Mệnh bảo điển ra xem. Võ công của bốn đại gia tộc vốn dĩ cũng đi theo đường lối Đạo gia, rất để tâm tới ý trời, do đó sau khi ấn chứng với một số đạo lý bên trong Thiên Mệnh bảo điển, Ngu đại sư cũng cảm thấy thu được không ít lợi ích.
Sáu mươi năm trước, Ngu đại sư thân là Anh Hùng chủng chủ, còn là minh chủ của bốn đại gia tộc thần bí nhất trên giang hồ, vốn cũng tâm cao khí ngạo, tự cho rằng mình vô cùng tài giỏi. Sau trận chiến với Ngự Linh đường, vì nhớ đến cái chết thảm của các bạn đồng môn, thêm vào đó lại luôn vâng theo tổ huấn, muốn thay Thiên Hậu đoạt lại thiên hạ, do đó tính tình ông ta càng trở nên cương liệt, quả cảm. Chẳng ngờ, gần năm mươi năm qua, được sự thanh đạm, vô vi của Thiên Mệnh bảo điển dần thay đổi, ông ta sớm đã không còn sự ngạo nghễ và cố chấp năm xưa, trở nên thong dong, điềm đạm. Thường ngày, khi chỉ có Thanh Nhi ở bên thì còn chưa cảm thấy gì, nhưng bây giờ nói chuyện với Tiểu Huyền lâu như vậy, ông ta chợt giật mình phát hiện sự thay đổi của bản thân.
Cũng chính vì thế nên thái độ của Ngu đại sư với Tiểu Huyền mới khác hẳn Cảnh Thành Tượng, đây có lẽ cũng là việc do trời cao an bài.
Ăn cơm xong, Ngu đại sư dẫn Tiểu Huyền đến căn nhà nhỏ kia. Trong nhà có một chiếc giường đá, một chiếc bàn đá, một ngọn đèn dầu. Ngọn đèn dầu đó sớm đã cạn khô, bên trên phủ đầy mạng nhện và bụi bặm, xem ra đã lâu lắm rồi không có người ở. Chắc hẳn đây chính là nơi ở của Trùng đại sư năm xưa. Thanh Nhi tỏ ra hết sức hưng phấn, kiếm mấy cành cây tới, khua qua khua lại, coi như quét dọn một phen, khiến Tiểu Huyền cười vang.
Tiểu Huyền vốn là người có tính tình lạc quan, cởi mở, liệu chừng không thể thoát thân, lại thấy Ngu đại sư rất mực hiền từ, Thanh Nhi thì lanh lợi, đáng yêu, thành ra không có ý bỏ trốn nữa. Huống chi, chẳng bao lâu nữa Lâm Thanh và Trùng đại sư sẽ đến đỉnh Minh Bội, với giao tình giữa Trùng đại sư và Ngu đại sư, bọn họ nhất định sẽ tìm được cách đưa nó đi. Nó bèn buông mối tâm sự qua một bên, cùng Thanh Nhi nhảy nhót vui đùa, Ngu đại sư thì lại một mình đi ra ngoài cửa.
Tiểu Huyền và Thanh Nhi vui đùa một hồi, chợt nghĩ đến Ngu đại sư, bèn ra ngoài cửa xem thử, thấy ông ta đang ngồi một mình bên chiếc bàn đá, ngẩn ngơ nhìn ván cờ tàn kia, dường như gặp phải chỗ nào đó khó có thể giải quyết.
Tiểu Huyền từ sau lần đánh cờ với Thủy Nhu Thanh thì không chạm vào cờ lần nào nữa. Vừa rồi lo lắng cho sự an nguy của mình, lại nôn nóng muốn nghe Ngu đại sư kể chuyện xưa, nó không mấy chú ý đến ván cờ này. Bây giờ tâm thái đã bình hòa, nó bèn nổi lòng hứng thú, cất bước đi tới trước chiếc bàn đá, nhìn về phía bàn cờ.
Ngu đại sư cảm nhận được Tiểu Huyền đang lại gần nhưng chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ xua tay, nói: “Ngươi đi chơi với Thanh Nhi đi, đừng làm phiền lão phu. Ván cờ tàn này lão phu đã nghiền ngẫm năm ngày rồi mà vẫn chưa tìm ra cách phá giải.”
Tiểu Huyền lúc này đã thân với Ngu đại sư, không còn sợ ông ta nữa, cười, nói: “Có lẽ cháu có thể giúp được đấy.”

“Thằng nhóc ngươi đúng là không biết trời cao đất dày!” Ngu đại sư khẽ mắng. “Đến lão phu còn phải suy nghĩ đến đau đầu, ngươi thì có thể làm gì được chứ?”
Tiểu Huyền cười đắc ý, nói: “Gia gia đừng coi thường cháu, sức cờ của cháu không yếu đâu. Ngay đến đệ nhất kỳ thủ của bốn đại gia tộc là thập cửu tiểu thư nhà họ Thủy còn không đấu lại cháu đấy.” Nó nghĩ bụng, dù sao Ngu đại sư cũng đã mấy chục năm không rời khỏi hậu sơn, nhất định là không biết tình hình của bốn đại gia tộc bây giờ thế nào, mình có khoác lác cũng chẳng sao, bèn nói rằng Thủy Nhu Thanh là đệ nhất kỳ thủ của bốn đại gia tộc.
Ngu đại sư ngẩn người rồi cất tiếng cười vang. “Nếu ngươi nói tới tài gảy đàn của Ôn Nhu hương thì lão phu còn tạm tin được, chứ nói tới môn cờ tướng này, chỉ e khắp thiên hạ không ai dám xưng đệ nhất trước mặt lão phu.”
Tiểu Huyền lúc này mới nhớ ra Đoàn Thành từng nói, sư phụ của y - Anh Hùng chủng chủ Vật Thiên Thành - có thể coi là đệ nhất kỳ thủ trong thiên hạ hiện nay, mà Ngu đại sư lại có bối phận cao hơn Vật Thiên Thành một bậc, e là sức cờ cũng chẳng kém gì, mình khoác lác như vậy đúng là sơ sót, không khỏi xấu hổ tới đỏ bừng mặt. Rồi nó lại nghĩ ván cờ mà Ngu đại sư mất tới năm ngày vẫn chưa phá giải được nhất định là ghê gớm vô cùng, bèn chăm chú quan sát.
Chỉ thấy trong ván cờ đó, hai bên đen - đỏ đan xen nhau, xe, pháo và hai mã của quân đen đã tề tựu dưới thành quân đỏ. Xe kỵ hà chờ dịp tấn công, liệt thủ pháo nắm nơi xung yếu, song mã liên hoàn treo góc bên, tình hình đang tốt vô cùng. Nhưng bên đỏ còn đầy đủ cả sĩ, tượng, con pháo đơn kê góc chân sĩ, bọc kín tướng ở phía sau, phòng thủ cực kỳ nghiêm mật, thoạt nhìn thì dường như đang vô cùng nguy cấp nhưng nhất thời bên đen cũng khó có cách nào chiếu được hết cờ. Mà lúc này, khu vực phía sau của bên đen đang trống trải, chỉ còn lại một con sĩ đen hộ vệ cho tướng, bên đỏ tuy khuyết mất một mã nhưng xe đơn đã chặn đáy tướng, mã đơn thì chuẩn bị xông lên bất cứ lúc nào, hơn nữa vẫn còn một con tốt đã qua sông đứng ngay trên chỗ trung cung, chỉ cần tránh được mấy đợt tấn công của bên đen là có thể tung ra đòn chí mạng.
Tiểu Huyền càng nhìn càng kinh hãi, bên đen có vẻ chiếm ưu thế về binh lực, lại đã vây chặt thành trì của đối phương, rất có khả năng giành phần thắng, nhưng chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ bị bên đỏ thừa dịp tràn xuống. Nhìn sơ qua, nếu bên đen muốn giành phần thắng thì nhất định phải đổi pháo với bên đỏ trước, có điều, một khi tấn công mà không thu được kết quả thì sẽ đến lượt bên mình bị tấn công... Tiểu Huyền nghĩ mấy hướng đi nhưng lần nào cũng tính đến nước thứ mười mấy mà vẫn không tìm được cách nào để bên đen giành phần thắng.
Ngu đại sư trầm giọng nói: “Ván cờ tàn này có tên gọi Tường Vi phổ, là một trong mười ba bí phổ mà tiền nhân lưu lại. Lão phu nghiên cứu nửa năm, đã phá giải được mười hai phổ kia, duy có ván cờ này là ta không cách nào bắt tay vào được.”
Tiểu Huyền đang tính nước cờ, buột miệng nói: “Cái tên này hay thực!”
“Hoa tường vi tuy đẹp nhưng lại có gai, ngươi nghĩ muốn hái mà dễ lắm sao?” Ngu đại sư cười hà hà, nói. “Cũng giống như ván cờ này, nếu bên đen tấn công mà không thể giành phần thắng thì sẽ bị bên đỏ phản kích ngay lập tức.”

Trải qua hơn mười ngày khổ chiến với Đoàn Thành, lúc này Tiểu Huyền đã có thể tính cờ được hơn ba mươi nước, vậy nhưng vẫn khó mà tính hết những sự biến hóa bên trong. Bên đen tuy có nhiều hướng để tấn công nhưng lại khó tìm ra thế đánh nào mãnh liệt đến mức đủ để một hơi khuất phục được bên đỏ, còn nếu muốn lui về phòng ngự thì lại bị con tốt qua sông chặn mất đường xe, chỉ có cách đưa pháo tới kê vào dưới chân con mã bên đỏ thì mới có cơ hội xả hơi hồi sức, nhưng như thế ắt sẽ mất không một pháo, mà một khi thế công của bên đen yếu đi, bên đỏ nhất định sẽ xe trước mã sau, kế đó lại xua pháo lùa tốt giành lấy ưu thế, đến lúc đó sự biến hóa sẽ càng phức tạp, dường như cả hai bên đều có cơ hội... Khi nó đang định tính toán tiếp, chợt cảm thấy trước mắt tối đi, từ lồng ngực tràn lên cảm giác buồn nôn, đau nhức.
Ngu đại sư biết Tiểu Huyền suy nghĩ quá độ nên mới vậy, bèn khẽ đặt tay lên huyệt Thái Dương của nó, vận công giúp nó hóa giải tâm ma. “Đây là thế cờ lưu lại từ ngàn xưa, bên trong ẩn chứa vô số huyền cơ, nhất định phải giữ lòng bình lặng mới có thể nghĩ ra cách hay phá được thế giằng co. Nếu như sức cờ không đủ, ngàn vạn lần không thể khinh suất.”
Tiểu Huyền ngoảnh đầu qua một bên, không nhìn bàn cờ nữa nhưng trong đầu vẫn vẩn vơ nghĩ về ván cờ kia, không sao xua tan được. Huống chi, với tính cách quật cường của nó, há lại dễ dàng nhận thua, sau khi thở dốc mấy hơi lại tiếp tục trầm tư suy nghĩ.
Kỳ thực, những sự biến hóa trong cờ tướng không thể so được với cờ vây, chỉ cần lần lượt thử từng hướng đi là sẽ tìm ra cách phá giải bất cứ thế cờ tàn nào. Chỉ là hai người này tính cách đều hết sức quật cường, nếu không thể một hơi phá giải được thế cờ thì nhất quyết không chịu cầm quân lên đánh.
Một già một trẻ cứ thế đứng ngẩn ngơ trước bàn cờ, bất giác đã mấy canh giờ trôi qua. Thanh Nhi nhảy lên nhảy xuống một hồi, thấy hai người đều không có phản ứng gì thì cũng học theo bọn họ đứng ở một bên, cặp mắt to tròn, đen láy không ngừng nhìn trái nhìn phải, vẻ rất tò mò.
Một hồi chuông vang lên khiến hai người tỉnh táo trở lại, Ngu đại sư đưa tay khẽ vỗ vai Tiểu Huyền. “Đi ăn cơm đã, ngày mai lại nghĩ tiếp.” Sau đó, ông ta chợt thở dài. “Lão phu đã tính được năm mươi bảy nước rồi, vậy mà vẫn chưa thể nhìn ra kết quả.”
Tiểu Huyền chỉ mới tính được hơn bốn mươi nước, bèn hậm hực nói: “Không phá giải được thế cờ này, cháu sẽ không ăn cơm.”
“Thằng nhóc ngươi đúng là bướng bỉnh.” Ngu đại sư cười rộ. “Có điều, nếu lão phu cũng giống như ngươi, sợ là sớm đã đói đến chết rồi.”
Tiểu Huyền thấy Ngu đại sư miệng thì cười lớn nhưng khuôn mặt lại không có nét vui vẻ, nghĩ bụng phàm là người yêu cờ, ai mà có thể nói buông là buông, e là ông cố ép bản thân không nghĩ đến cờ nữa để quãng thời gian ở trong núi đỡ buồn tẻ. Vừa nghĩ đến đây, nó lộ vẻ thông cảm rồi buột miệng an ủi: “Ngu gia gia bây giờ đã có thể nhìn thấu sự thắng bại, tất nhiên sẽ không bị những suy nghĩ về ván cờ chiếm mất đầu óc.”
Ngu đại sư từng trải việc đời, vừa nhìn sắc mặt Tiểu Huyền liền biết ngay ý tứ của nó. “Ngươi nhầm rồi, không phải lão phu đã nhìn thấu sự thắng bại, trong việc này, kỳ thực còn có nguyên nhân khác.”
Tiểu Huyền không hiểu căn nguyên, nhìn Ngu đại sư với vẻ nghi hoặc.
Ngu đại sư chỉ tay vào bàn cờ. “Lão phu từng phá giải hơn trăm thế cờ cổ, biết được loại tàn cuộc thế này thường ẩn giấu vô số chướng ngại đan xen nhau, lợi dụng điểm mù trong lối suy nghĩ của người phá giải để bày trò, bởi thế nên cách phá giải chính xác về cơ bản đều xuất hiện ở những nước không ngờ tới, cứ cố chấp nghiên cứu thành ra lại không hay. Tường Vi phổ này tuyệt diệu vô song, gần như không có sơ hở, người có thể bày ra thế cờ như vậy nhất định là một cao thủ, sức cờ tuyệt đối không dưới lão phu. So với việc cứ xông pha bừa bãi trong cái mê cung mà y bày ra, chẳng bằng nhảy ra ngoài cuộc, cố gắng lĩnh ngộ huyền cơ trong ván cờ với tư cách một người đứng ngoài...”

Tiểu Huyền nghe mà đầu óc choáng váng, lẩm bẩm nói: “Theo như gia gia nói, chẳng lẽ người không biết gì về cờ lại dễ tìm ra cách phá giải chính xác hơn sao?”
“Lời này vốn cũng không phải là sai.” Ngu đại sư nghiêm túc nói. “Mọi đạo lý trên thế gian đều tương tự nhau, thịnh quá ắt sẽ suy, tựa như việc trăng có tròn có khuyết, hoa có nở có tàn, con đê dài bị hỏng vì tổ kiến, khu rừng cháy chỉ bởi một đốm lửa nhỏ... Một thế cờ hoàn mỹ như vậy nhất định là có giấu một nước hiểm nào đó, nhưng người trong cuộc lại khó có thể nhìn ra. Nếu đặt mình ra ngoài ván cờ, lấy nhãn quang của người ngoài cuộc mà xem xét tình thế, sau đó lại kiên nhẫn bóc tách tìm kiếm nơi sơ hở nhỏ như sợi tóc của đối phương, nhất định sẽ có thể dùng thế sấm sét nhanh chóng đánh tan mọi chướng ngại.”
Tiểu Huyền cảm thấy rất có lý, bèn khẽ gật đầu. “Tuy đạo lý là như vậy nhưng phải làm thế nào để đặt mình ngoài cuộc, tìm ra nước hiểm được ẩn giấu kĩ càng kia đây?”
Ngu đại sư điềm nhiên nói: “Tựa như hai tay kiếm khách giao đấu với nhau, kẻ kém cỏi cho rằng những chiêu thức mình sử ra đều biến ảo khó lường, vô cùng lợi hại, nhưng đến cuối cùng chỉ là gãi ngứa ngoài giày, không thể làm gì đối phương; còn tay cao thủ thì lại có thể dễ dàng nhìn ra sự thực hư của kẻ địch, không thèm để ý tới những chiêu thức đánh lừa, như lang tựa hổ tấn công thẳng tới chỗ yếu hại...”
Tiểu Huyền chấn động toàn thân. “Cháu hiểu rồi, đây chính là sự khác biệt về cảnh giới!”
“Hai chữ cảnh giới này quả thực đã nói ra được điều tinh túy của kỳ đạo!” Ngu đại sư mỉm cười cất tiếng. “Ngươi thử nói xem, mình đã lĩnh ngộ được những gì rồi?”
Tiểu Huyền suy nghĩ một chút rồi đáp: “Còn nhớ hồi nhỏ, khi cháu leo núi đã nhìn thấy rất nhiều con đường nhỏ dẫn lên đỉnh núi, nhưng lại không biết con đường nào là ngắn nhất, việc này cũng giống như người kém cỏi bị lún mình vào trong thế cờ, chỉ nhìn thấy những nước cờ trước mắt nhưng lại không biết nên đánh thế nào mới có thể giành được phần thắng; đợi sau khi cháu trèo lên tới đỉnh núi và nhìn xuống dưới, nhất định sẽ nhanh chóng nhận ra con đường nào mới là đường tắt...”
Ngu đại sư cười vang. “Ví dụ này hay lắm! Tiểu tử ngươi còn nhỏ tuổi mà đã có được nhãn quang sắc bén như thế, quả không dễ dàng gì! Sức cờ thì có thể từ từ khổ luyện mà thành, còn cảnh giới thì nhất định phải là trời sinh...” Ông ta đột nhiên ngưng cười, nhất thời nghĩ tới việc nếu Cảnh Thành Tượng không phế võ công của Tiểu Huyền, để sau này nó từ cờ nhập võ, dựa vào ngộ tính như vậy, ngày sau chỉ e thật sự có thể trở thành một bậc đại tông sư lừng lẫy giang hồ. Xem ra lời tiên đoán của Khổ Tuệ đại sư quả thực kỳ diệu khôn lường!
“Nhưng còn có một khả năng khác, ấy là ngọn núi kia cheo leo dựng đứng, căn bản không có đường đi lên.” Tiểu Huyền cất tiếng nói tiếp, ngón tay chỉ về phía bàn cờ. “Có lẽ thế cờ này vốn là một thế cờ chết, không có cách phá giải tốt nhất.”
“Đó chính là cảnh giới cao nhất!” Ngu đại sư khẽ nở nụ cười, trong giọng nói tràn ngập vẻ ngóng trông và khao khát. “Nếu thật sự như vậy thì sẽ giống như rót nước pha trà, thiếu một chút thì đặc, thừa một chút thì nhạt, sao còn chưa biết đủ? Một cảnh giới hoàn mỹ như vậy, có phá giải được hay không đều không còn quan trọng nữa, điều quan trọng là ngươi đã nhìn thấy được sự tận cùng của đạo!”

Bình Luận (0)
Comment