Hoán Nhật Tiễn

Chương 56


Trong khoảnh khắc nhìn thấy những dòng máu tươi bắn ra, tất cả mọi người đều biết, trận chiến này không chỉ là đấu cờ mà là đấu mạng!
Thanh Sương lệnh sứ ngẩng đầu cười điên cuồng. “Ta sớm đã nói rồi, ván cờ tranh thiên hạ này đáng để lưu danh thiên cổ!”
Một trận gió mát thổi tới, tuy đang là cuối hạ nhưng mỗi người trên Tiệm Ly Nhai đều cảm nhận được một tia rét lạnh đến thấu xương.
Ván cờ này dùng người làm quân cờ, như vậy nếu “quân cờ” bị đối phương ăn mất, kết cục sẽ là như thế nào?
Tới lúc này Ngu đại sư mới biết dụng ý thật sự của Ngự Linh đường, cặp mắt đang nhìn chằm chặp vào Thanh Sương lệnh sứ chừng như sắp phun ra lửa, giọng nói cũng xuất hiện một tia run rẩy không dễ phát giác: “Một ván cược tàn độc lắm thay!”
“Tiền bối hiểu rồi thì tốt, xin hãy chọn người nhập cuộc!” Thanh Sương lệnh sứ cất giọng hờ hững, ánh mắt thì lại sắc bén như đao. “Trong bàn cờ, quân cờ nào bị ăn thì phải lập tức tự vẫn. Nếu đệ tử của bốn đại gia tộc không muốn lấy tính mạng ra đặt cược, ta cũng tuyệt đối không làm khó, để xem tiền bối có thể chấp ta mấy quân cờ?”
Ngu đại sư thở dài, than: “Ván cược lần này ngươi quả đã dốc hết tâm kế. Nhưng cho dù là vậy, lão phu cũng chưa chắc đã thua ngươi.”
“Ai thắng ai bại cứ phải chơi rồi mới biết được.” Thanh Sương lệnh sứ hờ hững nói. “Tiền bối từng tham dự cuộc chiến sáu mươi năm trước, tất nhiên vẫn còn nhớ rõ tình hình thảm liệt khi đó. Nếu nói sáu mươi năm trước Ngự Linh đường ta thua là vì hai chữ “trung nghĩa”, như vậy trong cuộc chiến sáu mươi năm sau, bọn ta sẽ phải thắng ở hai chữ này.”
Trước mắt Ngu đại sư dường như lại xuất hiện bóng dáng của các huynh đệ đồng môn đã gục ngã từ sáu mươi năm trước, dòng máu nóng bất giác trào dâng, ông ta ngoảnh đầu qua nói với Vật Thiên Thành: “Ván cờ này ngươi hãy chỉ huy, lão phu sẽ đích thân vào trận, liều bộ xương già này với Ngự Linh đường.”
Thanh Sương lệnh sứ cười lạnh, nói: “Tiền bối tốt nhất hãy phân rõ nặng nhẹ, nên nhớ lần này chúng ta đấu cờ, nếu như thua trong tay vãn bối thì cũng coi như là thua ván cược sáu mươi năm một lần này.”

Vật Thiên Thành khom người quỳ rạp xuống đất. “Sức cờ của Thiên Thành không bằng sư bá, để người chỉ huy có lẽ sẽ bớt tổn thất.”
Ngu đại sư chấn động toàn thân. Ông vốn nghĩ nếu mình vào trận có lẽ sẽ cứu được một đệ tử bản môn nhưng bây giờ ngẫm lại, nếu vì thế mà thua mất cả ván cờ thì thực là được không bằng mất.
Có mấy đệ tử của bốn đại gia tộc đưa mắt nhìn nhau rồi cùng bước lên trước nửa bước, khom người bái lạy Ngu đại sư. “Xin tổ sư hãy phái bọn con ra trận!”
Thanh Sương lệnh sứ vỗ tay, khen: “Bốn đại gia tộc quả nhiên đều là hạng trung nghĩa!” Hắn hít sâu một hơi, trong giọng nói mang theo mấy phần tôn kính. “Vừa nãy tiền bối cũng đã thấy rồi, ta sai thủ hạ đẽo đá làm cờ không phải để khoe khoang võ công mà là để tỏ rõ Ngự Linh đường ta không giở trò gian dối! Trận chiến lần này không chỉ là đấu cờ, mà còn đấu cả sự trung nghĩa và dũng khí!”
Ngu đại sư lặng lẽ gật đầu, nhìn võ công mà mười sáu người kia thể hiện lúc đẽo đá làm cờ, có thể nhìn ra lần này Ngự Linh đường cũng đã dốc hết vốn liếng. Chỉ là dù ông có giỏi đánh cờ đến mấy thì cũng quyết không thể giành phần thắng mà không mất một binh một tốt, nhưng ông sao nỡ nhẫn tâm nhìn các đệ tử tinh anh của bốn đại gia tộc mất mạng dưới sự chỉ huy của mình đây?
Thanh Sương lệnh sứ vung tấm lệnh bài trong tay lên, mười sáu gã đệ tử của Ngự Linh đường lập tức mỗi người vác một khối đá màu đỏ lên đứng vào đúng vị trí, nhìn từ trên đỉnh núi, thực chẳng khác những quân cờ. Thanh Sương lệnh sứ nói chậm rãi từng tiếng một: “Ngự Linh đường ước chiến bốn đại gia tộc, mời nhập cuộc!”
Tinh thần Ngu đại sư hoàn toàn rối loạn. Cuộc chiến lần này khác hẳn sáu mươi năm trước, lần đó các đệ tử ai nấy đều chảy trong người dòng máu của gia tộc, hết mình vì nghĩa lớn, nhưng bây giờ Ngự Linh đường lại nhắm vào việc mọi người trong bốn đại gia tộc có tình cảm rất sâu sắc với nhau, không ai nhẫn tâm đưa đồng môn vào chỗ chết, do đó mới sử dụng sách lược độc địa này.
Cảnh Thành Tượng cố kìm nén tâm trạng đang sục sôi. “Vật sư bá, xin hãy trấn định tinh thần, để Thành Tượng sắp xếp các đệ tử nhập cuộc.” Ông ta hít sâu một hơi, chỉ tay vào một người trong số hai mươi đệ tử đang có mặt. “Mộ Đạo, ngươi làm... tốt giữa.” Người mà ông ta chỉ tay vào chính là ái tử Cảnh Mộ Đạo.
Trong cờ tướng, quân tốt giữa đứng ở nơi yếu hại giữa bàn cờ, mười ván thì e là có tới tám ván bị ăn trước tiên. Vị trí nguy hiểm nhất này Cảnh Thành Tượng lại dành cho con trai mình, gần như có thể nói là chính tay đưa ái tử vào tuyệt lộ. Cho dù từng trải qua gần hai mươi năm chưởng quản bốn đại gia tộc, tâm thái lúc nào cũng bình lặng như mặt nước hồ thu, nhưng lúc này giọng nói của ông ta cũng hơi run rẩy.
Một đệ tử của bốn đại gia tộc liều mình nhảy ra. “Cảnh sư bá, xin hãy để con làm tốt giữa!” Mọi người đều cảm động trước cử chỉ này của Cảnh Thành Tượng, không khỏi hăng hái sục sôi, lại có mấy đệ tử nữa xin được làm tốt giữa.
Cảnh Thành Tượng nhìn mọi người. “Ta thân là minh chủ đương nhiệm của bốn đại gia tộc, nếu không thể lấy thân làm gương thì sao mà phục chúng...” Trong nỗi thương tâm, một cơn u uất bất giác trào lên, khiến ông ta khó có thể nói tiếp.

Cảnh Mộ Đạo lớn tiếng nói: “Xin minh chủ yên tâm, đệ tử Điểm Tình các Cảnh Mộ Đạo nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng.” Nói rồi, y dứt khoát tung mình nhảy xuống dưới Tiệm Ly Nhai, vác một khối đá màu đen có khắc chữ tốt lên lưng, hiên ngang đứng vào vị trí tốt giữa.
Cảnh Thành Tượng cười rộ. “Tốt!” Cảnh Mộ Đạo đã gọi ông ta là minh chủ, hẳn nhiên có ý nhắc nên lấy đại cục làm trọng, đừng để ý tới tư tình. Thế rồi ông ta hít sâu một hơi, cố kìm nén cơn bi phẫn trong lòng, phái các đệ tử vào vị trí.
Mọi người thấy cha con Cảnh Thành Tượng như vậy, có mấy nữ đệ tử còn tuôn trào nước mắt, lần lượt thỉnh mệnh, không một ai lui bước, ngay đến Thủy Nhu Thanh cũng được phân vào vị trí mã phải.
Bốn đại gia tộc tổng cộng có hai mươi mốt người tới đây, ngoài người chỉ huy là Ngu đại sư còn bốn người có thể ở lại. Cảnh Thành Tượng sau khi giữ lại ba vị chưởng môn Hoa Khứu Hương, Thủy Nhu Sơ, Vật Thiên Thành liền quay sang nói với quan chủ Kiếm quan Mạc Liễm Phong của Ôn Nhu hương: “Mạc huynh tuy là người ngoại tính nhưng trong Ôn Nhu hương đa phần là nữ tử, Thủy tứ muội xưa nay luôn phải nhờ cậy vào huynh rất nhiều, xin hãy ở lại.” Dứt lời, ông ta liền tự mình đi về phía bàn cờ.
Mạc Liễm Phong sao chịu như thế, lập tức đưa tay kéo Cảnh Thành Tượng lại. “Cảnh huynh ngàn vạn lần chớ nên làm vậy! Huynh thân là minh chủ của bốn đại gia tộc, sao có thể đưa thân mình vào nơi nguy hiểm?”
Hoa Khứu Hương cũng nói: “Phiên Thiên lâu xưa nay luôn nhân đinh đơn bạc, lần này thằng bé Tiễn Lệ lại không kịp trở về, Dung Nhi thì võ công kém cỏi, không được chọn tới đây, lúc này gia tộc đang nguy nan, ta há có thể đứng nhìn? Nên để ta đi thì hơn!”
Cảnh Thành Tượng đưa tay khẽ vỗ vai Hoa Khứu Hương. “Hoa tam đệ xin hãy quay lại, chính vì Phiên Thiên lâu của đệ nhân đinh đơn bạc, nếu đệ có điều gì sơ sẩy, Tiễn Lệ hiền điệt lại không thể quay về kịp thời, võ học của Phiên Thiên lâu há chẳng phải sẽ thất truyền ư?” Rồi ông ta lại ngoảnh đầu qua nói với Mạc Liễm Phong: “Mạc huynh cũng chớ nên ngăn cản ta, chính vì ta là minh chủ của bốn đại gia tộc nên việc gì cũng cần tự mình làm. Lần này, nếu như không thể đích thân dẫn các đệ tử bản môn xuất chiến, ta thực hổ thẹn với các vị liệt tổ liệt tông.”
Mạc Liễm Phong nôn nóng nói: “Chỉ sợ Ngự Linh đường thà phải đổi quân cũng muốn làm hại huynh, như vậy há chẳng phải sẽ khiến Vật sư bá khó xử?” Lời này quả thực có lý, nếu Thanh Sương lệnh sứ không tiếc đổi quân để trừ bỏ Cảnh Thành Tượng, Ngu đại sư trong tình huống ném chuột sợ vỡ đồ ắt sẽ khó xử vô cùng, chỉ cần nhượng bộ một chút thôi là rất có thể sẽ ảnh hưởng tới thế cuộc.
Cảnh Thành Tượng thoáng trầm ngâm rồi lập tức tươi tỉnh trở lại, cất tiếng cười vang. “Ý ta đã quyết. Giờ ta sẽ đi làm vị lão tướng trong cung, Ngu đại sư nể mặt ta ắt sẽ không để thua ván cờ này...” Dứt lời, ông ta bèn nhảy xuống Tiệm Ly Nhai, không ngoảnh đầu lại lấy một lần, đứng vào vị trí tướng đen...
Mạc Liễm Phong thở dài một tiếng, đột nhiên cũng tung mình nhảy xuống dưới Tiệm Ly Nhai, đưa tay điểm huyệt Thủy Nhu Thanh, ném nàng trở lên trên, cao giọng nói: “Tiểu nữ từ nhỏ đã mất mẹ, Liễm Phong xin được thay nó mạo hiểm.” Rồi ông ta bèn đứng vào vị trí mã phải bị bỏ trống mà Thủy Nhu Thanh để lại.

Thanh Sương lệnh sứ không nói lời nào, lặng lẽ nhìn bốn đại gia tộc sắp đặt xong xuôi. Tới lúc này, hắn mới ngẩng lên nhìn Ngu đại sư, lạnh lùng nói: “Tiền bối không phải luôn tự phụ rằng sức cờ của mình thiên hạ vô song sao, chẳng hay lúc này nắm chắc được bao nhiêu phần thắng?”
Ngu đại sư thu liễm tâm thần, biết rằng trận chiến này vô cùng quan trọng, mình nhất định phải kiềm chế mọi tình cảm, dốc sức cầu thắng. Nếu không, với tâm kế đáng sợ của tên Thanh Sương lệnh sứ này, sau khi giành chiến thắng, chỉ e giang hồ sẽ không còn ngày nào yên ổn. Rồi ông ta cố tỏ ra bình tĩnh, nói: “Không phải ngươi nói nếu hòa cờ thì sẽ nhận thua sao?”
Thanh Sương lệnh sứ cười vang. “Đúng thế, có điều dù như vậy bốn đại gia tộc cũng phải bỏ ra... một cái giá rất lớn!” Hắn cố ý nhấn mạnh mấy chữ sau cùng, muốn làm ảnh hưởng tới tâm cảnh của Ngu đại sư. Khi đánh cờ kỵ nhất là tâm trạng nôn nóng, chỉ cần Ngu đại sư thoáng bị phân tâm là hắn sẽ có cơ hội để lợi dụng, và đây cũng chính là dụng ý thật sự của hắn khi quyết định đấu cờ đấu mạng trong cuộc chiến hôm nay.
Ngu đại sư hít sâu một hơi, sắc mặt trở lại bình thường. “Nói suông vô ích, mời lệnh sứ xuất chiêu!”
Thanh Sương lệnh sứ đưa mắt nhìn bàn cờ to lớn bên dưới vách núi, ung dung nói: “Ồ, ngoài Cảnh các chủ, người quan trọng nhất trong ván cờ này hẳn là Mạc quan chủ ở vị trí mã phải. Nếu nước đầu tiên vãn bối đã dùng pháo trái để đổi lấy mã phải của tiền bối, không biết tiền bối sẽ có cảm giác thế nào?”
“A!” Ngu đại sư chấn động tâm thần, nhưng còn chưa kịp nói gì thì Thủy Nhu Sơ và Hoa Khứu Hương đã đồng thanh kêu lên kinh hãi.
Mạc Liễm Phong đang ở trong bàn cờ thì lại cất tiếng cười hào sảng. “Thanh Sương lệnh sứ cứ việc xua pháo đến đây, có thể trở thành người đầu tiên quyên thân cho trận chiến này, Liễm Phong rất lấy làm vinh hạnh.”
Ngu đại sư bỗng nghe ra bên cạnh có sự khác thường, ngoảnh đầu nhìn qua, thì ra Thủy Nhu Thanh sau khi bị Mạc Liễm Phong điểm huyệt đã ngã ở ngay gần mình. Chỉ thấy nàng tuy miệng không thể nói nhưng nước mắt tựa như những hạt trân châu cuồn cuộn chảy ra. Sau khoảnh khắc, cổ họng Ngu đại sư như nghẹn lại, hai mắt nhòe đi, một giọt lệ già nua chừng như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống...
Trong khoảnh khắc ấy, ông biết rằng mình tuyệt đối không thể thắng được ván này!
Thanh Sương lệnh sứ cười hà hà. “Tiền bối tâm đã loạn, bây giờ thay người hãy còn kịp. Nhưng chẳng rõ Anh Hùng chủng chủ có thực là người trọng tình trọng nghĩa như giang hồ đồn đại hay không?”
Trong lòng máy động, Ngu đại sư im lặng, không nói gì.
Vật Thiên Thành thấy tình cảnh này thì biết Ngu đại sư tâm thần đã loạn, khó mà đấu cờ tiếp được, trong lúc nguy nan đành cắn răng đứng ra. “Nếu sư bá không nắm chắc được, xin hãy ở bên lược trận giúp Thiên Thành.”
Ngu đại sư chậm rãi lắc đầu. “Ngươi có tĩnh tâm được không?”

Vật Thiên Thành ngẩn người, cúi đầu, không nói gì.
Ngu đại sư ngẩng đầu nhìn trời, trầm ngâm hồi lâu. Vừa rồi, trong đầu ông lóe lên ánh linh quang, có ý muốn để Tiểu Huyền sức cờ không thua kém mình đứng ra ứng chiến, nhưng ngẫm lại, với tính cách của Tiểu Huyền, nhìn thấy cục diện này, tâm trạng cũng như sức cờ chỉ e còn bị ảnh hưởng nhiều hơn.
“Tiền bối hà tất phải kéo dài thời gian như thế? Không phải vãn bối tự khen mình, sức cờ của vãn bối tuy không đến mức chấn động cổ kim nhưng cũng chẳng thua kém tiền bối là mấy.” Thanh Sương lệnh sứ đắc ý cười vang. “Trong thiên hạ này, người có thể đấu cờ một phen với vãn bối đại khái cũng chỉ có dăm ba người, mà trong bốn đại gia tộc, e là chỉ có hai người là tiền bối và Vật chủng chủ mà thôi. Nếu tiền bối để người khác đứng ra ứng chiến, vãn bối thực là cầu còn chẳng được...”
Ngu đại sư lại càng kinh hãi, ông ta vốn cho rằng Thanh Sương lệnh sứ chỉ ỷ vào cục diện thảm liệt này để khắc chế tâm trí của mình, chẳng ngờ hắn cũng tự tin vào tài chơi cờ của bản thân như vậy, bèn buột miệng hỏi: “Nếu muốn luyện thành kỳ nghệ như vậy thì nhất định phải trải qua rèn giũa rất nhiều trong thực chiến, tại sao lão phu chưa từng nghe nói trong giang hồ có một nhân vật như ngươi?”
Thanh Sương lệnh sứ cũng không muốn bị tổn binh thiệt tướng quá nhiều, chỉ mong có thể thắng được trận này mà đao không dính máu. “Thực không dám giấu, ván cờ này đã được định ra từ hơn hai mươi năm trước. Bắt đầu từ khi đó, vãn bối đã khổ tu kỳ đạo, nhưng chỉ sợ bị người đời phát giác, do đó dù thỉnh thoảng có đấu với cao thủ thì cũng chỉ dùng lối cờ mù mà thôi...”
Ngu đại sư nghe thấy hai chữ “cờ mù”, đầu óc bỗng lóe sáng, những vấn đề nan giải trong lòng lập tức được xua tan, quát lớn một tiếng: “Được, mắt không thấy thì lòng thanh tịnh, lão phu sẽ dùng cờ mù để đấu với ngươi!”
“Với nội công thâm hậu của tiền bối, cho dù không dùng mắt nhìn thì hẳn là vẫn có thể thấy được tình cảnh các môn hạ đệ tử gục ngã dưới kia.” Thanh Sương lệnh sứ hiển nhiên rất tự tin vào sức cờ của mình, bộ dạng vẫn hết sức ung dung. “Vãn bối thực lòng khuyên tiền bối nên nhận thua ngay đi, kẻo các tinh anh của bốn đại gia tộc lại tổn thất hết trong trận chiến lần này...”
Ngu đại sư lạnh lùng quát lớn: “Cho dù toàn quân của bốn đại gia tộc ta có bị tiêu diệt thì cũng quyết không cho Ngự Linh đường các ngươi được như ý nguyện!”
Thanh Sương lệnh sứ đột nhiên ngẩng đầu, trong giọng nói trước giờ luôn bình tĩnh bỗng toát ra vẻ ngạc nhiên và nghi hoặc: “Tại sao sau khoảnh khắc mà tiền bối đã khôi phục được lòng tin như thế? Chẳng lẽ đã tìm ra đối sách gì sao?” Hắn bất ngờ cất tiếng hú dài, cặp mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào ván cờ phía dưới. “Nếu vậy, vãn bối đành xuất chiêu trước thôi. Tiền bối chớ quên mỗi bên chỉ có thời gian là hai canh giờ.”
Ngu đại sư khẽ cười nhạt một tiếng, ngoảnh đầu qua, ghé sát tai Hoa Khứu Hương thì thầm vài câu.
Ánh mắt lại trở nên hờ hững, Thanh Sương lệnh sứ lạnh lùng quát: “Pháo bát bình ngũ!”

Bình Luận (0)
Comment