Khi Hoa Nguyệt Vân vừa nhìn thấy Hoa Mộ Thanh, cùng ánh mắt say mê cuồng nhiệt của đám nam nhân đứng bên cạnh nàng, trong lòng liền dấy lên một trận ghen ghét.
Nhưng thấy nàng ngoan ngoãn đứng cạnh Mộ Dung Trần, trong lòng lại có chút hả giận, chỉ nghĩ: "Tên bi-ến thá-i Cửu Thiên Tuế này, tốt nhất là dùng đủ mọi cách hà-nh h-ạ nàng ta đến ch-ết mới hả dạ!"
Trong lúc chần chừ này.
Đỗ Thiếu Quân bên kia nhận được tin từ ám vệ, liền dẫn theo mấy vị Hoàng Tử vừa đi vừa cười tiến lại gần.
Chỉ trong chốc lát.
Một nửa số khách mời trong phủ Khai Quốc Hầu lại đều tụ tập trước đình thưởng hoa.
Phía sau, Ngũ Hoàng Tử Đỗ Thiếu Khánh gần đây không hiểu sao cứ uể oải không có tinh thần vừa nhìn thấy Hoa Mộ Thanh liền theo bản năng co người lại.
Hắn vốn là hạng háo sắc chẳng kém gì Vương Phong, vậy mà lúc này lại ngoan ngoãn như thế, khiến không ít người phải ngạc nhiên.
Lúc thấy hắn rụt lui, ánh mắt sợ hãi lại liếc nhìn về phía Mộ Dung Trần đang đứng bên Hoa Mộ Thanh.
Còn Đỗ Thiếu Quân thì vẫn giữ vẻ phong độ nhẹ nhàng, nho nhã như thường.
Vừa trông thấy Mộ Dung Trần liền làm bộ hành lễ, sau đó quay sang Hoa Mộ Thanh, nở nụ cười chân thành gọi: "Hoa Nhị tiểu thư."
Một tiếng gọi nhẹ tênh mà không biết ẩn chứa bao nhiêu ẩn ý mập mờ.
Mộ Dung Trần khẽ nheo mắt.
Còn Hoa Nguyệt Vân bên cạnh thì gần như nghiến nát răng: ả tiện nhân này! Dám công khai quyến rũ vị hôn phu của nàng ta!
Nực cười là, ý định gả Hoa Nguyệt Vân cho Đỗ Thiếu Quân cũng chỉ là mong muốn đơn phương của Hoa Phong và Trữ Thu Liên mà thôi.
Nhưng Hoa Nguyệt Vân lại coi Đỗ Thiếu Quân là nam nhân của mình thật.
Còn Trương Nghi, Vương San San bên kia, và mấy người khác thì khỏi nói, trong lòng như bị lửa ghen thiêu đốt.
Lúc này, Tư Không Lưu mới vội vàng bước ra từ phía sau.
Thấy Hoa Mộ Thanh đang đứng cạnh Mộ Dung Trần, bản năng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Vừa định mở miệng thì phu nhân Khai Quốc Hầu đã lên tiếng gọi: "Lưu Vân (tên gọi thân mật của Tư Không Lưu), sao đến giờ con mới tới? Các quý khách muốn đi thưởng hoa, xem vườn, còn không mau dẫn đường?"
Tư Không Lưu liếc nhìn Hoa Mộ Thanh, định hướng mọi người sang lối khác.
Nhưng Hoa Nguyệt Vân lại cất giọng nói: "Phu nhân, không phải đã hứa đưa bọn con đi xem hoa Túy Kim Hương sao? Hoa đẹp như vậy, sao lại giấu chứ?"
Lời nói dịu dàng, nghe ra lại có vài phần ngây thơ, lả lơi.
Tư Không Lưu lập tức nhíu mày – Túy Kim Hương? Chẳng phải ở khu vực Tô Hương Các sao?
Vừa rồi không phải đã nói Hoa Mộ Thanh đến đó, nên hắn mới sai người dẫn Vương Phong đến đó sao?
Nhưng bây giờ...
Nghĩ lại thì, dù sao Hoa Mộ Thanh cũng không có ở đó, chắc cũng chẳng xảy ra chuyện gì, hắn liền mỉm cười nói: "Thôi cũng được, nếu chư vị muốn ngắm hoa Túy Kim Hương, vậy thì theo ta. Trong vườn có nhiều đường lát đá, đi đứng cẩn thận."
Lời dặn dò ân cần ấy khiến không ít thiếu nữ lại một phen rung động.
Mộ Dung Trần liếc mắt nhìn Hoa Mộ Thanh, thấy nàng vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt xa cách, dường như chẳng bận tâm gì, liền khẽ mỉm cười. Bên dưới tay áo bào rộng thêu gấm, hắn lặng lẽ đặt tay lên tay áo của nàng.
Tựa như chỉ là tay áo chạm nhau, nhưng dưới lớp vải kia, tay hắn đã móc lấy rồi quấn chặt lấy các ngón tay nàng.
Trong lòng Hoa Mộ Thanh tức giận, vùng vẫy mấy lần không thể rút ra, lại không tiện làm lớn chuyện trước mặt bao người, đành để mặc hắn dắt đi, từng bước chậm rãi hướng về phía Tô Hương Các.
Chỉ là, đi được mấy bước, cuối cùng gương mặt xinh đẹp ấy vẫn ửng đỏ một tầng.
Đỗ Thiếu Quân đi phía sau, nhìn thấy hai tay áo khẽ giao nhau của bọn họ, chỉ khẽ mỉm cười.
Tô Hương Các.
Vương Phong vừa bước vào, liền ngửi thấy mùi hương hoa ngào ngạt đầy khắp vườn, khiến người ta như say lòng.
Hắn nhìn quanh, thấy sau cây cầu cong uốn lượn qua thuỷ tạ là một gian phòng nhỏ xinh xắn, bốn phía đóng kín cửa sổ, lại không có nha hoàn trông coi.
Trong lòng đoán rằng, đó hẳn là nơi các cô nương thay y phục.
Hắn liền cười gian một tiếng.
Nhón chân, vội vã len qua hành lang nước, nhẹ nhàng áp sát gian phòng.
Gõ cửa mấy cái.
Chợt nghe bên trong có tiếng một cô nương tức giận trách mắng: "Đông Hạnh, rốt cuộc là chuyện gì thế? Sao còn chưa mang đèn tới? Tối thế này, ta thay đồ thế nào được?"
Trong lòng Vương Phong vui sướng tột độ.
Thảo nào không có nha hoàn canh cửa, thì ra là đi làm việc gì đó rồi!
Hắn ghé mắt nhìn qua khe cửa, chỉ thấy bên trong có một thiếu nữ dáng người uyển chuyển, dường như y phục đã cởi nửa đang ôm lấy cánh tay trắng ngần, đứng giữa một đống y phục gấm vóc lộng lẫy.
Hắn lập tức nhớ đến gương mặt lạnh lùng nhưng quyến rũ mê người của Hoa Mộ Thanh!
Không thể nhẫn nhịn thêm nữa!
“Ực”— Hắn nuốt nước bọt đ-ánh ực một tiếng, lập tức đẩy cửa xông vào!
Bên trong, Trữ Tư Tuyền giật mình thót một cái.
Lờ mờ chỉ thấy có người chui vào, cảm thấy vóc dáng không giống nha hoàn, lại thấy cửa đã bị hắn đóng lại từ phía trong.
Vừa định hỏi, bỗng nhận ra có điều không ổn.
Lập tức ôm chặt y phục trước ngự-c, quát lớn: "Ngươi là ai!"
Vương Phong nghe thấy trong phòng lại dậy lên một luồng hương phấn son của nữ nhân, là kẻ đã quen lui tới nơi hoa nguyệt, hắn quá quen thuộc với mùi hương đầy mị hoặc này!
Hắn cười d-â-m đãng, lao đến, một tay ôm chầm lấy Trữ Tư Tuyền, hai tay bắt đầu s* s**ng loạn xạ:
“He he, tiểu mỹ nhân của ta, bao nhiêu năm qua ca ca chưa từng thấy ai xinh đẹp tuyệt trần như nàng! Yên tâm, ca ca nhất định sẽ thương yêu nàng thật tốt.”
“Ngươi! Cứu mạng, cứu… Ưm! Ưm ưm ưm!”
Trữ Tư Tuyền hoảng sợ đến hồn phi phách tán, giãy giụa kịch liệt, nhưng miệng lại bị Vương Phong nhét thứ gì đó bịt kín, bị hắn cư-ỡng ép đè ngã xuống sàn.
Tiếng vải vóc rách toạc vang lên.
“Aaaaaa!!!!”
Bên ngoài Tô Hương Các.
Tư Không Lam vừa đến gần, liền thấy tiểu đồng của Tư Không Lưu đứng lấp ló bên ngoài, dáng vẻ lén lút đầy khả nghi, khiến hắn nghi hoặc.
Chợt phát hiện dưới chân tiểu đồng ấy, còn có một cô nương mặc đồ nha hoàn đang nằm bất tỉnh.
Nhìn kỹ lại.
Hóa ra là Đông Hạnh, nha hoàn thân cận của Trữ Tư Tuyền!
Sao nàng ta lại ở đây?
Hắn định bước lên hỏi, thì phía sau bỗng vang lên một tràng ồn ào.
Quay đầu lại nhìn, thì thấy là một nhóm khách khứa trong phủ đang đi tới.
Tư Không Lam theo bản năng cảm thấy không ổn, định rút lui, thì phía ấy có một giọng nữ không lớn không nhỏ vang lên: “Ơ? Kia là ai vậy?”
Người lên tiếng chính là Hoa Nguyệt Vân.
Nàng vốn biết Tư Không Lam, chỉ là cố tình giả vờ không quen để tránh bị dính dáng.
Bên cạnh, Hầu phu nhân lại mỉm cười ôn hòa nói: “Đó là tiểu nhi tử của ta, Tư Không Lam. Lam Nhi, sao con lại ở đây?”
Tư Không Lam vốn định rút lui, giờ đã không thể nên đành xoay người lại, lễ độ hành lễ với vị đứng đầu đoàn chính là Cửu Thiên Tuế Mộ Dung Trần rồi mỉm cười nói: “Hạ nhân vừa báo cho con biết…”
Nói đến đây, hắn liếc thấy Hoa Nguyệt Vân đang đứng cạnh Hầu phu nhân, khẽ cau mày, mơ hồ đoán ra có thể mình đã rơi vào bẫy.
Liền nở nụ cười nhã nhặn nói tiếp: “Nói rằng phía đông nam Tô Hương Các – nơi các tiểu thư, phu nhân nghỉ ngơi có chút trục trặc. Con sợ làm phiền quý khách, nên đích thân đến kiểm tra.”
Hoa Nguyệt Vân lại nghĩ hắn vừa từ trong gặp gỡ riêng tư với Trữ Tư Tuyền bước ra, thầm nghĩ Tư Không Lam đúng là khôn ngoan.
Chỉ là...
Nàng lập tức cười tươi nói: “Nhị công tử thật có lòng. Nhưng ta nghe nói Tô Hương Các là nơi nữ quyến thay y phục, Nhị công tử đến chỗ này, e rằng không được thỏa đáng cho lắm?”
Câu nói này khiến không ít tiểu thư, phu nhân có mặt đều nhìn Tư Không Lam bằng ánh mắt khác đi.
Hầu phu nhân vốn dĩ khá có thiện cảm với Hoa Tứ tiểu thư, không ngờ nàng ta lại giở trò làm tổn hại danh tiếng nhi tử mình.
Bà lập tức giận đến cực điểm, nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình thản, chỉ lặng lẽ liếc nhìn Hoa Nguyệt Vân bằng ánh mắt lạnh lùng.