Trước mắt Trữ Thu Liên tối sầm lại, nếu không phải vì người bên cạnh là đứa nữ nhi mà bà thương yêu nhất, e rằng bà đã tát cho một cái rồi!
Lúc này lại thấy Hoa Nguyệt Vân vẫn ngây thơ quay đầu hỏi Hoa Mộ Thanh: “Nhị tỷ, tỷ xem có giống nha hoàn của biểu tỷ không?”
Rõ ràng là còn muốn chuyển họa sang người khác.
Hoa Mộ Thanh chỉ khẽ cúi mắt, mỉm cười dịu dàng như một đóa hoa nhỏ khẽ lay trong gió, khiến bao nhiêu công tử, thế tử đều say mê ngắm nhìn.
“Tỷ với biểu tiểu thư ít qua lại, nên cũng không nhận ra nha hoàn thân cận của nàng ấy.”
Hoa Nguyệt Vân thầm khinh bỉ trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cười gật đầu: “Cũng đúng, biểu tỷ từ trước đến nay vốn luôn giữ thân phận cao quý, không thích nói chuyện nhiều với tỷ. Tỷ đừng trách muội nhiều lời nhé!”
Lời nói này rõ ràng vừa là lời xin lỗi, vừa ngấm ngầm ám chỉ Trữ Tư Tuyền kiêu ngạo, tự cho mình là tài nữ số một, coi thường người khác, không muốn giao du với Hoa Mộ Thanh.
Một vài tiểu thư danh giá đứng gần đó cũng che miệng cười khẽ.
Ngay lúc đó, từ trong Tô Hương Các bỗng vang lên tiếng khóc rõ ràng của một cô nương.
Kèm theo đó là tiếng mắng giận dữ của một nam nhân: “Khóc cái gì mà khóc! Lão tử không chê ngươi như con cá ch-ết, làm lão tử tốn công mất sức, ngươi còn khóc? Nói! Nha đầu xinh xắn nhà Hoa gia kia đâu rồi! Hoa Mộ Thanh đâu?!”
Mọi người đều sững sờ.
Tất cả ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Hoa Mộ Thanh.
Hoa Mộ Thanh liền làm ra vẻ sợ hãi kinh ngạc, xen lẫn uất ức và bị xúc phạm, khiến người ta vừa thấy thương, vừa phẫn nộ thay.
Mộ Dung Trần hơi nheo mắt, khóe môi cong lên nụ cười kín đáo, tiểu dã miêu này, đúng là giỏi đóng kịch thật.
Một vị công tử từng ngưỡng mộ Hoa Mộ Thanh lập tức bất mãn mắng lớn: “Cái tên Vương Phong này đúng là hỗn láo! Hành vi thế kia, không bằng cầm thú!”
Lại có người phụ họa: “Không biết tiểu thư nhà ai ở trong đó, thế này thì biết làm sao…”
Việc Vương Phong làm nhục một vị tiểu thư dòng dõi danh gia giờ đã rõ rành rành, cho dù chưa thấy tận mắt, thì tiếng khóc và lời mắng vừa rồi đều đã lọt vào tai tất cả.
Một cảnh tượng dơ bẩn nhơ nhuốc như thế, chẳng ai muốn đích thân vào xem.
Một số phu nhân đã chủ động dẫn con cái mình rời khỏi để tránh phải chứng kiến thêm điều tồi tệ.
Hầu phu nhân, vốn luôn nổi tiếng hiền hòa mà bây giờ sắc mặt đã xám xịt vì giận dữ, quát lên: “Người đâu! Mau đi bắt Vương công tử …”
Chưa kịp nói dứt lời, chỉ thấy cánh cửa phòng thay đồ hướng đông nam gần hồ nước trong Tô Hương Các bị đẩy mạnh ra, “rầm” một tiếng.
Vương Phong vừa kéo quần vừa bước ra, mặt đầy vẻ thỏa mãn, nhưng miệng vẫn không ngừng chửi rủa: “Xúi quẩy thật! May mà không phải là đứa còn trong trắng, chơi cũng dễ hơn…”
Chưa kịp nói dứt lời, Vương Phong đã nhìn thấy dãy hành lang đầy người phía bên này, lập tức ngây người.
Không ít tiểu thư đã bị mẫu thân mình hoặc nha hoàn dùng khăn tay che mắt, vội vàng kéo đi.
Chỉ có Hoa Nguyệt Vân là hoàn toàn không che giấu sự phấn khích, chăm chú nhìn về phía đó như thể muốn xuyên qua hành lang dài nhìn xem Trữ Tư Tuyền bên trong kia có bộ dạng nhục nhã ra sao!
Nào ngờ dáng vẻ ấy lại hoàn toàn lọt vào mắt Trữ Thu Liên.
Đầu óc bà lập tức bừng tỉnh, chợt nhận ra điều gì, trong lòng đầy kinh ngạc không thể tin nổi.
Ngay sau đó, như chợt nghĩ đến điều gì, bà hung hăng trừng mắt nhìn Hoa Mộ Thanh.
Mà Hoa Mộ Thanh, ngay khi Vương Phong vừa bước ra đã biết điều cúi đầu, ngoan ngoãn đứng sau lưng Mộ Dung Trần.
Bộ dạng dịu dàng nhu mì, hoàn toàn là một cô nương ngoan hiền khiến không ít nam tử đứng cạnh đó vừa ghen tị, vừa tức tối thay cho Mộ Dung Trần – cái tên thái giám “phá hoại mỹ nhân” này!
“Vương công tử, ngươi…”
Hầu phu nhân giận đến choáng váng, thân thể lảo đảo.
Bà tổ chức yến tiệc ngắm xuân bao nhiêu năm nay, chưa từng xảy ra chuyện mất mặt như thế này.
Danh tiếng và thể diện của Hầu phủ sau này biết giấu mặt mũi đi đâu?
Tư Không Lưu vội vàng đỡ lấy mẫu thân, vẻ mặt nho nhã thường ngày giờ cũng trở nên u ám, giận dữ quát Vương Phong: “Vương công tử, ngươi quá ngông cuồng rồi! Hầu phủ này há là nơi cho ngươi làm càn sao?!”
Vương Phong lúc đầu nhìn thấy nhiều người như vậy cũng hơi hoảng hốt.
Nhưng bị Hầu phu nhân mắng một trận, hắn lại càng nổi khùng bèn giở thói ngang ngược côn đồ vốn có, làm ra vẻ bất cần.
Sau khi chỉnh lại quần áo, hắn nhếch mép, làm bộ thoải mái mà bĩu môi nói: “Ngươi nói ta không được làm càn? Tiểu gia ta đã làm rồi đấy! Sao nào? Rõ ràng là ả nữ nhân đó cố tình quyến rũ ta, giờ ta làm xong rồi, chẳng lẽ phu nhân còn định gọi quan phủ tới bắt ta?”
“Ngươi…!”
Hầu phu nhân vốn xuất thân từ danh môn thế gia, chưa từng gặp hạng côn đồ thế này nên bà tức đến tối sầm mặt, không thốt nên lời!
Ngay cả Tư Không Lưu cũng không còn giữ bộ dạng nho nhã như trước.
Hắn chợt trầm mặt, bước lên một bước, quát lớn: “Vương công tử! Hôm nay là yến tiệc ngắm xuân do Hầu phủ tổ chức, ngươi là khách đến dự, vậy mà lại làm ra chuyện ô nhục với một cô nương thanh bạch trong phủ. Đừng nói là Đại Lý Tự, cho dù việc này đến tai Hoàng Thượng, ngươi cũng không cãi nổi đâu!”
Vương Phong vốn từ lâu đã ỷ vào thế lực sau lưng, trong tay hắn đâu chỉ có một hai mạng người, mà Đại Lý Tự cũng chẳng làm gì được hắn. Vậy nên hắn càng thêm ngạo mạn.
Hiện giờ nghe thấy Tư Không Lưu lại dám lôi cả Hoàng Thượng ra, mọi người thoáng sững sờ, rồi lại có kẻ cười nhạo: “Hoàng Thượng? Tiểu Hầu Gia, đừng dọa ta! Chuyện nam nữ tự nguyện, Hoàng Thượng cũng không thể can thiệp được chứ?”
Nam nữ tự nguyện ư?
Tư Không Lưu lập tức nổi giận: “Đừng nói năng hồ đồ! Mọi người ở đây đều là nhân chứng, rõ ràng là ngươi đã ép buộc nàng ấy…”
Không ngờ Vương Phong lại chống nạnh, dáng vẻ lưu manh, cười nham hiểm: “Các người thấy gì? Thấy là gia ép buộc con nha đầu kia sao?”
Tư Không Lưu mặt lập tức đỏ bừng!
Chuyện thế này, làm sao có thể dễ dàng chứng minh?
Huống hồ, giờ đây thân phận tiểu thư bị hại vẫn chưa hoàn toàn rõ ràng. Tuy hắn đã trông thấy Đông Hạnh, mơ hồ đoán được đó là Trữ Tư Tuyền, người vốn dĩ hắn định lập làm chính thất.
Tuy nói mất đi một vị chính thất cũng không phải chuyện gì quá to tát, nhưng hành vi của Vương Phong thế này, chẳng phải đang vả thẳng vào mặt hầu phủ hắn sao?
Sau này Hầu phủ còn thể diện gì mà đứng vững trong giới quý tộc?
Hắn lập tức giận dữ quát: “Vương công tử, đừng có ăn nói hàm hồ! Nam nữ tự nguyện? Đừng tưởng kinh thành này không còn vương pháp! Người đâu, đi mời Hoa đại nhân và phủ Kinh Trệu Doãn thành đến đây! Chuyện hôm nay, nhất định phải tấu lên Hoàng Thượng!”
Hoa Phong hiện giờ đang là Thiếu Khanh của Đại Lý Tự, chuyên xử lý đại án trọng án.
Tư Không Lưu rõ ràng là không muốn tha cho Vương Phong.
Không ít người có mặt thấy hắn dám ngang nhiên đối đầu với Vương Thừa Tướng, đều nhìn hắn với ánh mắt khác hẳn.
Chỉ trừ Hoa Mộ Thanh.
Nàng đứng sau Mộ Dung Trần, khẽ nhếch môi cười lạnh, so với việc ra vẻ đạo mạo, bản thân nàng còn thua vị Tiểu Hầu Gia kia xa lắm!
Lúc này, bên kia Vương Phong nghe thấy lời của Tư Không Lưu, rõ ràng cũng nổi giận.
Vốn dĩ hắn không phải kẻ tốt lành gì, quen làm chuyện xấu, tâm cơ lại độc ác.
Nghe vậy, hắn cười lạnh đáp: “Tiểu Hầu Gia nói chuyện cũng phải có bằng chứng chứ? Các người nói là gia ép buộc con nha đầu đó. Nhưng không ai ngờ được, rõ ràng là con nha đầu đó dùng mê hương quyến rũ gia! Gia uống rư-ợu rồi, không kiềm chế được, người bị hại rõ ràng là gia đây này!”
Không thể không thừa nhận, đầu óc Vương Phong quả thật phản ứng rất nhanh.
Hoa Mộ Thanh khẽ cười, hóa ra hắn đã phát hiện ra loại độc mà mấy hôm trước nàng bôi lên người Trữ Tư Tuyền.
Thứ độc đó kỳ thực không gây ch-ết người, mà là một loại xuân dược gọi là “Hợp Hoan”, chỉ cần một chút thôi đã có thể thẩm thấu qua da.
Bất kể nam hay nữ, đều sẽ bị k*ch th*ch d-ục vọng không ngừng.