Tư Không Lưu quay người nhìn về phía Mộ Dung Trần: “Điện hạ Cửu Thiên Tuế thấy cách xử lý thế này, có thỏa đáng không?”
Dù sao trong số những người có mặt, Mộ Dung Trần vẫn là người có tiếng nói lớn nhất. Ánh mắt hắn vô thức liếc nhìn Hoa Mộ Thanh ở phía xa vẫn luôn tránh né ánh nhìn, trong mắt thoáng hiện lên một tia u ám.
Mộ Dung Trần mỉm cười khẽ: “Tất nhiên là rất thỏa đáng rồi. Chuyện nam nữ tình ái, Bổn Đốc tuy không giỏi phong hoa tuyết nguyệt, nhưng cũng chẳng phải chưa từng thấy. Giờ nếu Phủ Thượng Đô Hộ không thể kết thân với Phủ Khai Quốc Hầu, thì liên hôn với Thừa Tướng phủ cũng không tệ.”
Câu này rõ ràng là có ẩn ý.
Hoa Mộ Thanh khẽ động trong lòng, ngay lập tức liếc về phía Tư Không Lưu, quả nhiên thấy sắc mặt hắn hơi biến đổi.
Nàng âm thầm suy tính.
Lúc này, Trữ Tư Tuyền vẫn luôn nằm rạp trên đất đột nhiên giật giật, bật khóc nức nở.
Nàng ta túm lấy tay Hoa Nguyệt Vân vẫn đang giả vờ quỳ bên cạnh cất tiếng kêu thảm thiết về phía Tư Không Lưu: “Tiểu Hầu Gia, ta là bị hãm hại mà...”
Hoa Nguyệt Vân trong lòng chấn động, lập tức nhào tới ôm lấy nàng, tiện thể bịt kín miệng nàng lại.
Trên mặt lại tỏ vẻ đau lòng, bất nhẫn nói: “Biểu tỷ tốt của muội, việc đã rồi, vì danh tiếng của tỷ, vẫn là... bớt nói vài câu thì hơn...”
Trữ Tư Tuyền lại nhìn về phía Tư Không Lam.
Tư Không Lam lập tức né tránh ánh mắt nàng ta, đồng thời sai bảo những gia nhân đang không ngừng dán mắt vào da thịt lộ ra của Trữ Tư Tuyền: “Mau đi gọi vài nha hoàn tới, đưa tiểu thư Phủ Thượng Đô Hộ về nghỉ ngơi một lát, sau đó tiễn về phủ.”
Gia nhân vâng dạ rời đi.
Trữ Tư Tuyền không thể tin nổi nhìn người nam nhân này, rất lâu sau, nước mắt không một lời rơi xuống từ khóe mắt.
Nhưng khi nhìn lại, ánh mắt nàng lại tràn ngập hận ý mà nhìn Hoa Mộ Thanh.
Tuy nhiên, Hoa Mộ Thanh hoàn toàn không để ý tới ánh nhìn đó, chỉ hờ hững quay mặt đi, bình thản rời khỏi hiện trường cùng Mộ Dung Trần.
Một vở kịch bi hài, chẳng gây nổi bao sóng gió, cuối cùng lại khép lại bằng một kết cục nực cười như vậy.
Còn về việc cuối cùng Trữ Tư Tuyền có thật sự gả cho Vương Phong hay không... cái này còn phải xem nàng ta có "phúc khí" đó không.
Hoa Mộ Thanh đi theo Mộ Dung Trần tới một viện nhỏ hẻo lánh khác mới dừng bước, lộ ra vẻ mệt mỏi.
Cúi đầu trầm mặc, lát sau lại khẽ bật cười. Vừa giống như thở dài, vừa mang theo chút giễu cợt.
Mộ Dung Trần nghiêng đầu nhìn nàng.
Hoa Mộ Thanh nhận ra ánh mắt đó, ngập ngừng một chút rồi hỏi: “Chuyện hôm nay... có phải điện hạ đã sớm đoán trước rồi không?”
Mộ Dung Trần khẽ mỉm cười, quả nhiên là một tiểu dã miêu thông minh...
Mộ Dung Trần thoải mái gật đầu: “Cũng không thể nói là đã đoán trước hết, chỉ là thuận thế mà hành động thôi.”
Hoa Mộ Thanh hiểu ra, lại hỏi tiếp: “Phủ Thượng Đô Hộ và Phủ Khai Quốc Hầu ban đầu định mưu tính chuyện gì vậy?”
Mộ Dung Trần mỉm cười, liếc nhìn tiểu nha đầu bên cạnh, từ tốn nói: “Phủ Khai Quốc Hầu có một đội quân riêng được nuôi dưỡng ở Tây Nam, khoảng hai vạn người.”
Hoa Mộ Thanh chấn động, rõ ràng là rất bất ngờ: “Phủ Khai Quốc Hầu nhiều năm nay không tham dự chính sự, mà lại vẫn nuôi tư binh? Bọn họ định làm gì chứ?”
Mộ Dung Trần nhướng mày: “Ngươi nói thử xem?”
Hoa Mộ Thanh nhíu mày, một lúc sau, hạ giọng nói: “Phủ Thượng Đô Hộ có quyền, Phủ Khai Quốc Hầu có thế, nếu hai nhà này liên hôn với nhau…”
Lời còn chưa dứt, đôi mắt nàng đã co lại, kinh ngạc thốt lên: “Chẳng lẽ... bọn họ muốn tạo phản?!”
“Suỵt ——”
Vừa nói xong, môi nàng lập tức bị Mộ Dung Trần dùng một ngón tay khẽ chạm vào, khiến nàng đỏ bừng cả mặt, lập tức lùi lại một bước, né tránh cái chạm như ngọc mà ấm lạnh ấy.
Mộ Dung Trần không để tâm, khẽ cong môi nói: “Nhỏ tiếng thôi, Phủ Khai Quốc Hầu vẫn còn muốn giữ chút bí mật.”
……
Hoa Mộ Thanh bỗng thấy một cảm giác bất lực dâng lên trong lòng.
Triều đại Đại Lý này, có còn điều gì là vị điện hạ này chưa biết nữa hay không?
Nhưng nàng vẫn không nhịn được mà nói: “Không ngờ Phủ Thượng Đô Hộ và Phủ Khai Quốc Hầu lại tính toán đến mức này. Ta còn tưởng… Tống Hoàng Hậu năm xưa đã diệt sạch những thế lực đó rồi.”
Tống Hoàng Hậu— tất nhiên là chỉ nàng ở kiếp trước.
Sắc mặt vốn ung dung của Mộ Dung Trần bỗng lạnh hẳn, rõ ràng mang theo vẻ giễu cợt và cay độc:
“Cũng chỉ có ả nữ nhân ngu ngốc đó mới nghĩ rằng giang sơn mình dựng nên kiên cố đến thế. Một kẻ ngốc bị Đỗ Thiếu Lăng lừ-a cả đời.”
……
Hoa Mộ Thanh nghiến răng, ngươi thử mắng ta thêm câu nữa xem, ta đ-ánh thật đấy!
Thấy nàng không đáp, bóng dáng yên lặng ấy như hòa vào ký ức của hắn, dường như trùng khớp với một người nữ nhân trong trí nhớ.
Ánh mắt Mộ Dung Trần chợt thoáng qua chút nghi hoặc, nhưng rồi rất nhanh liền tự giễu mà che giấu đi.
Hắn mỉm cười hỏi: “Vở kịch hôm nay, xem có vui không?”
Không ngờ, Hoa Mộ Thanh lại nhẹ nhàng lắc đầu mỉm cười: “Còn chưa diễn hết, sao mà vui được.”
Mộ Dung Trần nhướn mày: “Ồ? Vậy ngươi muốn thế nào?”
Nhưng hắn chỉ thấy thiếu nữ trước mặt, dung nhan tuyệt sắc như tiên giáng trần, đôi mắt trong trẻo rực rỡ kia chợt lóe lên một tia lạnh lẽo.
Nàng khẽ cười, giọng nói dịu dàng mà lạnh buốt: “Tất nhiên là... ép nàng ta vào đường ch-ết!”
Gả vào phủ Thừa Tướng, cho dù có bị Vương Phong hà-nh h-ạ không ngừng, nhưng ít ra danh phận, danh tiếng và cả mạng sống của nàng ta vẫn còn giữ được.
Trữ Tư Tuyền đã dám toan tính hãm hại nàng, lại chưa từng nghĩ đến một khi bản thân rơi vào tình cảnh như thế, sẽ không có đường sống.
Đã vậy, thì nàng cứ mạnh tay phản đòn một cú thật đau.
Để Trữ Tư Tuyền rơi vào cảnh sống không bằng ch-ết mới là hả giận!
Mộ Dung Trần bật cười, gật đầu: “Quả là tâm địa không nhẹ. Cũng phải, để lại thì sớm muộn cũng là tai họa, chi bằng dọn dẹp sạch sẽ.”
Hắn ngừng lại một chút, rồi hỏi tiếp: “Còn với Tư Không Lưu, ngươi định xử trí thế nào?”
Câu hỏi không mang chút thương cảm nào, trái lại còn có vẻ rất tán thưởng, như thể đang hỏi chuyện một cách đầy hào hứng.
Quỷ Nhị đứng phía sau, âm thầm nghĩ bụng: “Điện hạ, ngài có cần dùng ánh mắt kiểu "ngươi gi-ết người, ta đưa d-ao" mà nhìn tiểu nha đầu đó đầy cưng chiều như thế không?”
Ngay sau đó, Hoa Mộ Thanh quay đầu lại nhìn hắn: “Ngươi là người hầu cận bên cạnh điện hạ?”
Quỷ Nhị ngẩn người, theo bản năng liếc nhìn Mộ Dung Trần, thấy hắn không ra hiệu gì, bèn gật đầu:
“Đúng vậy, tiểu thư có gì căn dặn?”
Hoa Mộ Thanh mỉm cười nói: “Phiền ngươi tìm một người đáng tin cậy, kín đáo nhắc nhở Tiểu Hầu Gia rằng — câu ‘Trữ Tư Tuyền không còn trong trắng’ mà Vương Phong nói, cùng với hương thơm trên người Tư Không Lam giống hệt mùi trên người Trữ Tư Tuyền.”
Quỷ Nhị sững sờ, loại chuyện mập mờ thế này, sao Hoa Nhị tiểu thư lại có thể thản nhiên nói ra được?
Lại liếc nhìn Mộ Dung Trần, thì thấy hắn khẽ gật đầu.
Trong lòng hắn lập tức kinh hãi — Trời ơi? Chủ tử, thuộc hạ là thị vệ số một bên cạnh ngài đấy, ngoài ngài ra chưa từng ai dám sai khiến! Hôm nay lại bị một tiểu nha đầu sai bảo nhẹ nhàng như thế? Chủ tử, chẳng lẽ vị trí của thuộc hạ trong lòng ngài đã tụt hạng rồi sao?
Trong lòng oán thán là vậy, nhưng khuôn mặt trắng bệch vô cảm kia lại không lộ ra chút gì.
Hắn cung kính gật đầu: “Tiểu thư yên tâm, thuộc hạ sẽ sắp xếp ổn thỏa.”
Hoa Mộ Thanh mỉm cười ngọt ngào với hắn: “Vậy làm phiền rồi.”
Nụ cười ấy, tựa như mặt nước trong vắt gợn sóng dưới ánh nắng chói chang, chói lòa đến mức khiến người ta không thể mở mắt.
Quỷ Nhị còn đang ngây người nhìn nụ cười ấy, thì ngay lúc đó Mộ Dung Trần bất ngờ đưa tay kéo Hoa Mộ Thanh về phía mình.
Hắn liếc mắt nhìn Quỷ Nhị một cái, thản nhiên nói: “Đi thôi. Vườn này chán quá, đi uống rư-ợu với ta.”
Hoa Mộ Thanh lập tức phản ứng dữ dội: “Ta không uống! Ngài đừng hòng nhân cơ hội giở trò!”
Nàng không hề thấy được phía sau, gương mặt trắng bệch của Quỷ Nhị càng thêm tái nhợt, mồ hôi lạnh lập tức túa ra đầy trán.
Lúc này Quỷ Lục từ trên cây nhảy xuống, cười hí hửng vỗ vai hắn, đầy vẻ trêu chọc: “Hí hí hí, thế nào, Nhị ca, bị điện hạ lườm một cái có phải cảm giác ‘thăng thiên’ rồi không?”
“Cút!”
Quỷ Nhị mặt không cảm xúc quay người, đuổi theo Mộ Dung Trần và Hoa Mộ Thanh phía trước.