Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 107

 
Bàng Mạn nhận lấy, liếc nhìn chiếc lọ nhỏ bằng sứ trắng rồi gật đầu.

Bàng Thái mỉm cười: “Đa tạ Mộ Thanh tiểu thư đã nhọc lòng.”

Hoa Mộ Thanh cũng khách sáo đáp lại: “Không dám, công tử khách khí rồi.”

Nói xong, nàng lại hỏi tiếp: “Vậy phương thuốc ta đưa cho công tử, người cũng đã xem qua chưa?”

Bàng Thái còn chưa kịp trả lời, Bàng phu nhân đã lại lo lắng: “Không phải lại là loại phương thuốc liên quan đến độc dược đấy chứ?”

Hoa Mộ Thanh khẽ mỉm cười, lắc đầu: “Chỉ là dùng dược thủy ngâm chân lâu dài, đồng thời mời một vị đại phu biết châm cứu vào phủ, mỗi ngày xoa bóp hoạt huyết mà thôi.”



Bàng phu nhân thở phào một hơi thật dài: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”

Nhưng ánh mắt Bàng Thái vẫn không rời khỏi gương mặt của Hoa Mộ Thanh.

Khi cô nương này nói chuyện, khóe mắt lướt nhẹ, ánh nắng ấm áp đầu xuân từ đỉnh đầu nàng rơi xuống, khiến người ta có thể nhìn thấy từng sợi lông tơ mịn màng trên làn da, cả hàng mi cong dài lấp lánh ánh sáng.

Hắn chăm chú nhìn, rồi mỉm cười nhẹ: “Phương pháp này nghe có vẻ đơn giản. Chỉ là, ta thấy thủ pháp xoa bóp hoạt huyết kia… hình như không dễ thực hiện.”

“Ừm.”

Hoa Mộ Thanh quay mặt nhìn hắn: “Cho nên, lúc đầu, ta sẽ đích thân dạy.”

Đôi mắt ấy thật đẹp, đuôi mắt hơi nhếch, bẩm sinh mang theo vài phần quyến rũ.

Bàng Thái nhìn thoáng qua, rồi thuận thế dời ánh mắt, khẽ cười: “Vừa hay, trong phủ hiện có một vị đại phu ở lâu dài. Không bằng, nhờ Hoa Nhị tiểu thư chỉ dạy ngay bây giờ?”

Hoa Mộ Thanh hơi bất ngờ, Bàng phu nhân cũng có chút kinh ngạc.

Nhưng sau khi liếc nhìn Bàng Thái, bà lại lập tức cười nói: “Nếu Mộ Thanh không bận việc gì, chi bằng ngồi lại thêm một lát? Buổi tối dùng cơm ở Thái sư phủ rồi hãy về?”

Hoa Mộ Thanh vốn cũng đến đây để quan sát Bàng Thái, nghe vậy thì thuận nước đẩy thuyền, mỉm cười: “Vậy thì làm phiền công tử đưa vị đại phu ấy đến đây, ta sẽ dạy cho hắn. Đợi khi hắn đã thuần thục, công tử có thể phối hợp với thảo dược để bắt đầu trị liệu.”



Bàng Thái cười nhẹ, lập tức có tiểu đồng phía sau đẩy xe lăn đưa hắn ra khỏi viện.

Bàng phu nhân theo sau mấy bước, thì nghe tiếng Bàng Mạn gọi từ phía sau: “Mẫu thân.”

Bàng phu nhân quay đầu lại, thấy Bàng Mạn khẽ lắc đầu.

Bà có chút ngỡ ngàng.

Lại quay đầu nhìn bóng lưng Bàng Thái đang rời đi, cùng với Hoa Mộ Thanh bước bên cạnh hắn.

Đột nhiên, như có điều suy nghĩ, bà quay trở lại bên cạnh Bàng Mạn.

Bàng Mạn lặng lẽ nhìn Bàng Thái thật sâu, hồi lâu mới thu lại ánh nhìn, che giấu đi cảm xúc khó lường nơi đáy mắt.
__

Bàng Thái dẫn Hoa Mộ Thanh đến một khu vườn khác, nơi đó có trúc mọc rậm rạp và trải dài như một bức tranh thủy mặc.

Lối mòn nhỏ uốn lượn dẫn lối vào, hai bên là những nhánh trúc non đang nhú mầm, hương thơm thanh khiết lan tỏa khắp nơi. Gió khẽ lướt qua, làm vô số lá trúc xào xạc, tạo nên một bản nhạc thiên nhiên êm dịu.

Quả thực là một nơi phong cảnh tĩnh lặng, thanh nhã đến tuyệt vời.

Đi sâu vào bên trong, trước mắt hiện ra một chiếc hiên mát không mấy nổi bật nhưng lại vô cùng giản dị và thanh sạch.

Trước hiên có bày sẵn bàn hương án cùng bàn ghế, làn khói nhang mỏng nhẹ vấn vít, tựa như ảo mộng.

Ngay chính giữa hiên lại đặt một cây cổ cầm Giao Vĩ.

Chỉ nhìn thoáng qua cũng như nghe được tiếng đàn ngân nga réo rắt, chậm rãi mà sâu lắng.

Hoa Mộ Thanh cúi mắt, khẽ mỉm cười.

Quả là… diễn cho tròn vai một kẻ phú quý nhàn rỗi, có Bàng Thái ung dung tao nhã.

Chỉ là... tại sao lại cố ý để nàng nhìn thấy những thứ này?



Nàng khẽ cười, trong lời mời chào thân thiện của Bàng Thái, thản nhiên ngồi xuống.

Bàng Thái thì vòng ra phía sau cây cổ cầm, tiện tay khảy nhẹ một dây đàn. Âm thanh vang lên kéo dài, dày dặn, xoáy sâu vào lòng người.

Sắc mặt Hoa Mộ Thanh thoáng biến đổi — Hồng Phong Cầm?

Đây là cây đàn của nàng, món quà sinh thần phụ thân tặng khi nàng vừa đến tuổi cập kê.

Nó là đồ vật vô giá, thiên hạ khó tìm.

Sau này dù vào sinh ra tử nàng cũng chưa từng rời xa nó, cho đến khi tiến cung.

Thế mà chỉ vì Đỗ Thiếu Lăng muốn lấy lòng Thái sư, để khi lên ngôi có được sự hậu thuẫn, liền đem cây cổ cầm tuyệt thế này của nàng dâng lên hắn.

Ngón tay đặt trên đầu gối nàng khẽ run lên, co rút lại.

Nhưng rất nhanh, nàng tự ép bản thân thả lỏng.

Cúi mắt trong chớp mắt, khi ngẩng đầu trở lại, vẫn là nụ cười nhè nhẹ, dịu dàng như cũ.

Bàng Thái chỉ khảy dây đàn một chút rồi dừng lại, liếc nhìn Hoa Mộ Thanh, không rõ có phát hiện ra sự thất thần thoáng qua của nàng hay không.

Hắn mỉm cười: “Hoa Nhị tiểu thư có biết đ-ánh đàn không?”

Hoa Mộ Thanh liếc nhìn Hồng Phong Cầm.

Khẽ mỉm cười: “Chưa từng học qua.”

Câu trả lời ấy đúng với thân phận ban đầu của Hoa Mộ Thanh. Xuất thân nông thôn, vào Hoa phủ nhiều năm mà chưa từng được ai dạy dỗ, làm sao biết được những tài nghệ chỉ có tiểu thư khuê các mới học?

Bàng Thái cũng không hỏi thêm, chỉ điều khiển xe lăn đến bên bàn đá ngoài hiên, tự mình rót hai chén trà.

Hắn ra hiệu mời Hoa Mộ Thanh.

Nàng không rõ hắn có dụng ý gì, nhưng vẫn khẽ nói cảm tạ rồi đưa tay định cầm lấy chén trà.

Không ngờ, còn chưa chạm vào, Bàng Thái đã bất ngờ đưa tay nắm lấy cổ tay nàng, kéo mạnh về phía trước.



Hoa Mộ Thanh giật mình, suýt ngã vào lòng hắn, vội vã vịn lấy mép bàn đá.

Ngẩng đầu lên, nàng thấy Bàng Thái vẫn giữ nụ cười nơi khóe mắt.

Chỉ là, trong ánh mắt ấy, nụ cười đã sớm tan biến, chỉ còn lại băng giá âm thầm.

Hắn vẫn giữ vẻ ôn hòa, như thể rất kiên nhẫn hỏi: “Hoa Nhị tiểu thư, vì sao lại muốn tiếp cận phủ Thái sư?”

Quả nhiên là kẻ tâm cơ sâu sắc! Xem ra hắn đã sớm nhìn thấu.

Hoa Mộ Thanh khẽ xoay chuyển ý nghĩ, trên mặt lộ vẻ hoảng hốt giả vờ trong chốc lát, rồi nhẹ nhàng dịch người ra sau, rút tay lại.

Nàng khẽ xoa cổ tay, như thể còn chưa chắc chắn chuyện gì đang xảy ra.

Một lát sau, nàng khẽ thở dài, dịu giọng nói: “Chỉ muốn… tìm một nơi có thể nương thân.”

Bàng Thái không biểu lộ cảm xúc, vẫn mỉm cười: “Nơi nương thân sao?”

Hoa Mộ Thanh biết hắn không tin, do dự một chút, cuối cùng trên gương mặt cũng hiện chút thẹn thùng, nàng quay đầu đi, ánh mắt dừng ở những rặng trúc tầng tầng lớp lớp che khuất thế giới bên ngoài quanh hiên.

Giọng nàng khẽ khàng: “Công tử hẳn cũng biết, ta là nữ nhi của một người thê tử bị bỏ. Ở Hoa gia… địa vị chẳng khác gì hạ nhân. Người ngoài còn truyền tai nhau rằng chủ còn không bằng tỳ.”

Bàng Thái vẫn không hoàn toàn tin rằng một cô nương như nàng lại thật sự rơi vào cảnh khốn cùng đến vậy trong Hoa phủ.

Hắn chỉ cười cười, gật đầu: “Vậy, ý định của Hoa Nhị tiểu thư khi tiếp cận phủ Thái sư là gì?”

Hoa Mộ Thanh mím môi, động tác nhỏ ấy mang theo chút bối rối và bất lực, vô tình để lộ ra một dáng vẻ đáng thương mà trước nay nàng chưa từng thể hiện.



Trong lòng Bàng Thái khẽ lay động.

Chỉ nghe nàng nói: “Nữ nhi của một người thê tử bị bỏ, chuyện hôn nhân sau này… e là khó thành…”

Tim Bàng Thái đang có chút rung động thì bỗng khựng lại. Một lúc lâu sau, thần sắc có chút kỳ lạ nhìn nàng: “Nàng… là muốn gả cho ta?”

Tuy rằng ở nước Đại Lý phong tục giữa nam nữ khá cởi mở, nhưng chuyện nữ nhi trực tiếp bàn bạc hôn sự với nam tử như vậy, vẫn là chưa từng có.

Hai gò má vốn đã ửng hồng của Hoa Mộ Thanh, giờ lại dâng thêm một tầng đỏ ửng.

Nàng không nhìn hắn nữa, chỉ mím môi, xoắn nhẹ mấy ngón tay.

Dáng vẻ thẹn thùng e lệ ấy khiến cơn xao động trong lòng Bàng Thái càng rõ rệt hơn, như bị thứ gì đó đ-ánh động, chỉ lặng lẽ nhìn nghiêng khuôn mặt nàng, không thể dời mắt.

Một lúc sau.

Chỉ nghe Hoa Mộ Thanh nói rất khẽ, như lẩm bẩm: “Công tử… chẳng phải chân có chút bất tiện sao? E là… các gia đình danh giá chẳng ai muốn gả nữ nhi cho người như vậy… nên…”

Lý do này quả thật rất hợp lý!

Bàng Thái thực ra đã hơn hai mươi, sớm qua tuổi kết hôn tốt nhất. Cũng chính vì đôi chân không tiện này, mà nhiều gia đình môn đăng hộ đối đều không muốn gả nữ nhi cho hắn.

Trong khi đó, phủ Thái sư lại không thể hạ mình cưới nữ nhi từ những nhà thấp kém, sợ mất thể diện.

Xét như vậy thì… 

 
Bình Luận (0)
Comment